Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc trước có một tên đầu heo, dáng dấp nó cực kỳ ngu ngốc..."

Thẩm Thanh Thu vừa vỗ vỗ lưng Lạc Cửu Thi, mặt không đổi sắc thấp giọng kể một câu chuyện nhàm chán chẳng có gì hay. Y thực sự không phải người biết kể chuyện, chỉ làm được tới mức dỗ trẻ con ngủ mà thôi.

Ngược lại thì Lạc Cửu Thi, thích được cha mình kể chuyện cho nghe nhất, mặc dù tỉnh tỉnh mê mê nghe không hiểu, nhưng luôn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nghe hết sức chăm chú, cuối cùng mơ màng ngủ mất.

Kỳ thật Thẩm Thanh Thu cũng không hay kể chuyện cho con trai nghe, chỉ là gần đây Lạc Cửu Thi bắt đầu thay răng, thi thoảng lại sốt mà khóc lóc, lúc không ngủ được sẽ quấn lấy Thẩm Thanh Thu đòi dỗ.

Thẩm Thanh Thu thử ngẫm xem có gì mình biết không, nhưng thực sự không tìm thấy mấy thứ đơn giản mà trẻ con có thể hiểu được, ngược lại chỉ nhớ tới chuyện rất lâu trước kia, Lạc Băng Hà có đưa mấy thoại bản vớ vẩn cho y, trong đó đại đa số toàn thứ trẻ con không nghe được, cuối cùng không biết làm sao đành tiện miệng bịa vớ vẩn, nói hươu nói vượn.

Lạc Cửu Thi co người ngáp một cái trong lòng Thẩm Thanh Thu, bàn tay mập mập túm lấy vạt áo Thẩm Thanh Thu, từ từ nhắm hai mắt mơ màng nhỏ giọng nói: "Cha, mai còn có chuyện nữa không?"

Thẩm Thanh Thu biết nó gần đây rất khó chịu, có khi ngủ thiếp đi cũng hức hức khóc nhỏ, có điều khi tỉnh lại nhẫn nhịn rất giỏi, rất hiếm khi khóc lớn, chẳng qua chỉ ỉu xìu xìu, với dính người hơn bình thường một chút.

Y hôn lên cái đầu nho nhỏ trong lòng, nói: "Có, ngủ đi."

Lạc Cửu Thi được y hứa, thì thào hai tiếng ngủ thiếp đi.

Giờ vẫn là trưa, Thẩm Thanh Thu bị con trai đùa ngày đêm điên đảo, giờ chẳng chút buồn ngủ. Đưa tay chỉnh chăn, vừa định cẩn thận xuống giường hoạt động gân cốt một chút, trên đỉnh đầu đã có một bóng đen phủ xuống.

Đột nhiên có người xuất hiện làm y vô thức giật mình, quay đầu lại, quả nhiên là Lạc Băng Hà về.

Thẩm Thanh Thu hạ giọng rất nhỏ, hỏi: "Sao về rồi? Không phải bảo mấy ngày nữa mới về à?"

Địa giới Ma tộc xưa nay luôn có kẻ mạnh muốn xưng tôn, có lẽ cho rằng Lạc Băng Hà ở trong cung lâu sức mạnh suy giảm, luôn không muốn mạng mà làm càn, Lạc Băng Hà nghĩ cách dồn đám đó lại một nơi, miễn cho chúng ăn đủ no là không có gì đáng lo.

Có điều hôm trước có hai người báo tới, Lạc Băng Hà nói phải mấy hôm nữa mới có thể thu binh, nào ngờ hôm nay bỗng dưng chạy về.

Lúc đầu Thẩm Thanh Thu cũng muốn theo, chỉ là quay đầu thấy trên thân còn có một đứa nhỏ vướng víu, không dám mạo hiểm, chỉ có thể không cam lòng ở lại Ma Cung.

Lạc Băng Hà cúi đầu cẩn thận hôn lên trán Lạc Cửu Thi, hai tay luồn vào trong chăn, nói: "Suỵt."

Thân thể Thẩm Thanh Thu chợt nhẹ bẫng, bỗng bị luồn qua gối và ôm ngang vai lên, trợn mắt nhìn Lạc Băng Hà: "Làm gì đấy!"

Lạc Băng Hà chỉ thấp giọng nói: "Theo ta đi." Đã ôm người ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu bị đưa đi vội vàng, chỉ kịp nhét gối mềm vào lòng Lạc Cửu Thi, lại kéo chăn lên, đã bị cưỡng ép bế ra khỏi cửa.

Y lần này không cần nghĩ, cũng biết súc sinh không màng chính sự này muốn là gì. Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi đây là lâm trận bỏ chạy."

Lạc Băng Hà bế người tới phòng sát vách, nói: "Giải quyết xong mới về, sư tôn đừng nói xấu ta chứ."

Thẩm Thanh Thu nghi ngờ nói: "Nhanh thế chắc?"

Lạc Băng Hà cười nói: "Hôm qua lúc gửi thư đã nhớ sư tôn không chịu nổi, những tên cặn bã kia đâu đáng lãng phí thời gian."

Thẩm Thanh Thu ngửi thử vạt áo hắn, quả nhiên còn chút mùi máu tươi nhàn nhạt, có điều Lạc Băng Hà tắm rửa xong mới tới, nên cũng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.

Phòng cách vách nằm ngay phía sau, kỳ thật là một phòng nhỏ trong viện chính, cũng không phải là nhàn rỗi mà vẽ vời thêm chuyện, chẳng qua con nhỏ ngày càng lớn, hai người có muốn làm cũng không thể làm ngay trước mặt con trai, không thể để mất mặt. Mà sau phòng ngủ còn thừa chút không gian, Lạc Băng Hà phái người tới chỉnh lại chỗ này, dự tính rằng ít nhất là có thể dùng được một chút để che giấu mấy chuyện hoang đường dâm loạn.

Giường sạch sẽ khô ráo, dù sao hôm trước Thẩm Thanh Thu cũng sai người bỏ chăn đệm, thay một bộ mới, nhưng có lẽ lát nữa lại phải sai người tới đổi lại rồi.

Y bị đặt lên giường, liền tự giác cởi y phục.

Chờ Lạc Băng Hà giúp y cởi giày ra đứng dậy, y phục nửa người trên của Thẩm Thanh Thu đã vứt tới bên cạnh giường.

... Lạc Băng Hà nhìn y chằm chằm một lát, cảm xúc trong mắt thay đổi khó lường.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu thấy hắn không nhúc nhích, liền căm tức đá hắn một cước: "Còn sủa gì nữa! Cởi nhanh đi!" Nói xong cũng cởi lớp quần mỏng manh của mình xuống.

Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu nghiêm túc cởi đồ trên người mình tới không một mảnh vải che thân, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, da thịt trắng nõn chói mắt. Hắn nửa ngày sau mới đỡ trán cười một tiếng, nửa đùa nửa thật bảo: "Sư tôn nhiệt tình quá, lát nữa có phải định ngồi lên tự mình động không."

Thẩm Thanh Thu quăng quần đi, nghe thế mở to hai mắt khó tin nói: "Sao có thể, tự mình động mệt chết, nằm không thoải mái hơn à?"

Lạc Băng Hà: "..."

"Ngươi đúng là..." Hắn dường như cảm thấy mười phần mới lạ, lại chẳng nhịn cười nổi.

Giờ Thẩm Thanh Thu đã không ngượng ngùng hay khó chịu với chuyện lên giường nữa, nhưng cũng hiếm lắm mới có một lần ngay thẳng cầu hoan như thế, tới nước này, không cần nói nhiều, Lạc Băng Hà cũng tự cởi sạch sẽ.

Hai người khỏa thân ôm nhau, cảm nhận thân thể đối phương bị ái dục hun tới nóng hầm hập.

Thẩm Thanh Thu rùng mình, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Những nụ hôn liên tục hạ xuống, đầu lưỡi ướt át chẳng chút khách khí tiến quân thần tốc, nóng bỏng liếm qua hàm răng, lại cạy mở khớp hàm càn quét.

Bụng dưới Thẩm Thanh Thu có hơi căng lên, cố gắng nuốt nước bọt do hai người dây dưa hôn môi mà thành xuống, nhưng vẫn có một chút không nuốt kịp chảy theo khóe miệng, thành một vệt dài nhỏ óng ánh giữa cổ y.

Không khí hơi lạnh tựa hồ cũng bị sự nóng bỏng của hai người hun nóng, ái dục ngập tràn dâm mĩ lại tanh tưởi, không biết xấu hổ khuếch trương càng lớn, rả rích không ngừng, cực kỳ làm càn.

Thẩm Thanh Thu giờ ngẫm kỹ mới phát hiện, Lạc Băng Hà hình như cực kỳ thích hôn y, từ sau khi y hồi phục sau sinh, lần đầu họ làm cũng vậy, sau này chỉ có càng ngày càng quá phận mà thôi.

Có lẽ giờ đáp án việc này cũng chẳng quan trọng, Thẩm Thanh Thu cho rằng, bị người khác hôn tới không còn sức phản công nổi là chuyện hết sức mất mặt!

Thế là y nén lại một hơi, hai tay vòng ra sau cổ Lạc Băng Hà, dùng sức hôn trả.

Thẩm Thanh Thu không chịu nhận thua, lại bị gặm tới khóe mắt đỏ lên, đôi mắt hé nửa ướt át nóng bừng, cánh môi đỏ tươi phun ra hơi thở nặng nề khó chịu lại có chút bướng bỉnh.

Y cảm thấy miệng có hơi tê, đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, đôi tay ôm cổ Lạc Băng Hà lại bị tình triều nóng bỏng làm hơi run lên.

Rốt cục tới khi Thẩm Thanh Thu còn chưa làm đã muốn hôn mê trên giường, Lạc Băng Hà liếm qua đôi môi ướt át của y mấy lần, ngừng lại.

"..."

"Gì?" Thẩm Thanh Thu mơ hồ thở dốc, đầu ong ong, căn bản không nghe được Lạc Băng Hà đang nói gì.

Tới khi sực tỉnh đã thấy Lạc Băng Hà cười tới ý vị sâu xa, đồng thời tốt tính nhắc lại một lần nữa: "Sư tôn có phải cũng rất muốn đệ tử không? Mấy hôm nay rất muốn hửm?"

Hô hấp Thẩm Thanh Thu khó khăn, không chút do dự phản bác: "Không có!"

Y dường như cực kỳ không vui mà nhíu mày, lại nói: "Không làm thì cút khỏi người ta ngay!"

Lạc Băng Hà vừa ôm lấy người ta vừa cố an ủi, lại tiện thể biểu lộ luôn dục vọng của mình: "Làm, làm chứ."

Thẩm Thanh Thu nằm trên chăn nệm hơi lạnh, không chỉ có trên mặt, toàn thân đều phiếm hồng, một nửa là bị lời nói thô tục của Lạc Băng Hà làm phát giận, một nửa lại vì mình không biết xấu hổ mà thẹn.

Kỳ thât Lạc Băng Hà nói cũng đúng chứ không sai...

Có lẽ vì mấy năm nay hai người sống quá hòa thuận, cho dù là trên giường hay dưới giường, mà hơn một tháng này Lạc Băng Hà không ở, mình ở nhà trông bé con thật sự có chút buồn, không nói chứ, cũng muốn thật...

Có lẽ cái này gọi là bị chó gặm riết quen... Nhưng mà những dù có dí dao vào cổ, y cũng sẽ không nói ra!

"Sư tôn? Ngươi nghĩ gì thế?"

Thẩm Thanh Thu bị hôn lên tai chợt bừng tỉnh, hơi thở trầm thấp nóng bỏng phả vào tai, làm cả người y rùng mình.

"Nói thì nói! Dán sát thế làm gì?!" Lời rất hung dữ, đương nhiên, nếu không phải y phục trên người bị lột sạch, bị người khác đặt dưới thân, nơi tư mật trần trụi giao hòa, sẽ rất có khí thế.

Lạc Băng Hà nén cười thỏa hiệp bảo: "Được rồi."

Hô hấp nóng bỏng dán lên làn da, lướt một đường qua cần cổ trắng nõn, tới trước ngực.

Hơi thở kia chợt có ngừng một chớp mắt, khắc sau đột nhiên tăng lên, khí thế hùng hổ.

"A..."

Thẩm Thanh Thu luôn không thích cảm giác điểm trước ngực kia bị người khác đùa bỡn, đặc biệt là sau khi sinh tiểu Lạc, nơi này càng nhạy cảm hơn hẳn khi xưa.

Y luôn không nghĩ ra tại sao, mình cũng không phải nữ nhân, nơi đó cũng chẳng có thịt, nhưng tiểu súc sinh Lạc Băng Hà này luôn cực kỳ thích nơi này, lần nào cũng chơi đùa khiến nó sưng đỏ mới bằng lòng bỏ qua.

Thẩm Thanh Thu kéo tóc người kia nâng lên, nghiêm khắc nói mà chẳng biết gương mặt phủ một tầng xuân tình: "Không được làm thế nữa."

Lạc Băng Hà bị nắm tóc vẫn rất thong dong, bỗng nhiên, ngón tay hắn chọc chọc thứ nho nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên ở nơi đó, ra vẻ ngạc nhiên nói: "Sư tôn, nơi này hình như lớn hơn chút rồi này, ngươi xem có phải không."

Lòng Thẩm Thanh Thu cứng đờ, mặc dù cảm thấy phần lớn là Lạc Băng Hà lại lừa mình, nhưng vẫn không nhịn được hoảng hốt, vội vươn tay vuốt vuốt ngực mình, lại nắn thử mấy lần.

Ngón tay thon dài không còn trắng muốt lành lạnh như trước, mà ửng đỏ nơi đầu ngón tay, lộ ra mấy phần mềm mại ấm áp, ngược lại tôn lên nơi đỏ tươi kia.

Thẩm Thanh Thu vừa miết mấy cái, thoáng liếc qua thần sắc Lạc Băng Hà, lập tức biết mình lại trúng kế, đang định nổi giận, lại bị người kia nặng nề đè tay xuống, đầu lưỡi lướt qua lỗ sữa nho nhỏ lộ ra giữa ngón tay.

Cả người Thẩm Thanh Thu run lên, đầu lưỡi nóng ướt lướt qua ngón tay mình, đầu ngực sưng đỏ run rẩy dựng thẳng, tiếng nước ướt át thi thoảng lại vang lên.

Lạc Băng Hà hiếm khi nghe lời, không bao lâu đã buông tha cho nơi đỏ ửng thê thảm kia.

Thẩm Thanh Thu nhấc ngón tay ướt đẫm nhìn dấu răng, lại nhanh chóng ngó qua nơi bị người kia cố ý dày vò trước ngực, chậm rãi vươn đôi tay ướt dính kia, sau đó tát lên mặt Lạc Băng Hà.

"..."

"Tới đi, từ từ thôi."

Thẩm Thanh Thu cao cao tại thượng không kiên nhẫn thúc giục: "Thất thần chờ chết à! Còn không nhanh lên!"

Lạc Băng Hà cười lạnh một tiếng, được cho phép liền không khách khí, nâng cao hai chân người kia, tính khí ngẩng cao đầu để ngay trước huyệt khẩu.

Hai chân Thẩm Thanh Thu treo trên khuỷu tay Lạc Băng Hà, hạ thân mở rộng, y hít sâu một hơi, hai người lề mà lề mề một hồi, thuận lợi nuốt vào.

Thân thể hai người mấy năm nay đã quen đường quen nẻo, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy tê tê, sau đó đã thỏa mãn được lấp đầy.

"Ưm..." Y thoải mái rên một tiếng, gót chân đá vào eo Lạc Băng Hà, thúc giục: "Nhanh động đi."

Lạc Băng Hà mong còn không được, nóng bỏng hung hăng đâm vào trong người dưới thân, dễ dàng đâm vào rút ra không chút cản trở, chỉ hai ba lần đã thu phục được Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu níu chăn đệm dưới thân, hơi thở hỗn loạn, nuốt nước bọt nói: "Chậm... Chậm một chút... A!"

Hung khí làm loạn trong huyệt động bỗng chạm phải một nơi thịt mềm, ngọt ngào tới mức làm người ta run rẩy bị đẩy lên đỉnh khoái cảm.

Thẩm Thanh Thu nghẹn ngào một tiếng, ngón tay nắm lấy chăn đệm bên dưới trắng bệch, dưới thân càng phát ra tiếng nước không thể cản lại mềm mại nịnh nọt, càng lúc càng chói tai vì côn thịt thô nóng ra vào.

"Ngươi cái... Ngươi cái á... Ưm... Tên hỗn trướng!"

Cảm xúc bị đâm vào tới cao trào, ngón chân Thẩm Thanh Thu cũng đỏ lên, mắt vương nước rốt cuộc bị ép chảy xuống, đứt quãng nhỏ lên giường chiếu xộc xệch, chỉ có một câu nói, cũng bị làm cho mơ hồ không rõ.

Miệng nhỏ hồng hồng bị đẩy ra thô lỗ, không chút khách khí mà đâm rút tới sưng đỏ, diễm sắc đầy dâm mỹ, lại e thẹn chảy xuống chăn gấm.

Thẩm Thanh Thu bị đâm tới một hơi cũng phải thở thành ba lần, lông mày khi giãn khi nhíu, như thống khổ giày vò giữa cực lạc.

Bỗng nhiên, ái dục nóng nảy ngưng lại, Thẩm Thanh Thu mở đôi mắt ướt át, nhìn Lạc Băng Hà trên người mồ hôi ướt đẫm, giọng vừa mềm vừa nhẹ, nhưng lại không chút che giấu bất mãn nói: "Sao?"

Lạc Băng Hà giữ lấy tính khí cứng rắn nóng bỏng từ từ đi vào rất sâu trong nhục huyệt mềm mại, vừa lười biếng mở miệng nói: "Sư tôn, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."

Thẩm Thanh Thu nhịn lại cảm giác tê dại làm người khó chịu, vừa nói: "Cái gì?"

Lạc Băng Hà vẫn không nhanh không chậm động hạ thân, tiện thể nâng đôi chân dài trắng nõn lên vai, hôn mút thành một dấu đỏ, lâu sau mới đâm mấy cái không có ý tốt mà trêu chọc chậm rãi nói: "Sư tôn, lúc đệ tử không ở, có phải ngươi tự chơi phía sau mình không?"

"..."

Thẩm Thanh Thu cứng đờ, ngậm chặt vật bên trong hơn, mắng: "Cái rắm!"

"Phải không?" Lạc Băng Hà lướt tay xuống, hai tay nâng cái mông cao cao vểnh lên, lại vươn một ngón tay miết theo huyệt khẩu đỏ bừng, mở miệng ý cười không giảm: "Thế tại sao đệ tử lần này vào dễ như thế, bên trong sư tôn vừa mềm vừa ướt, không phải tự mình làm, còn có thể là gì?"

Hắn nói, lại đâm vào thật sâu bên trong, quy đầu cực đại làm người ta phát điên, hung ác đâm vào.

Thẩm Thanh Thu hừ hừ cái mũi đỏ bừng, khoái hoạt không giảm, nước mắt không ngăn được rơi xuống.

Y cắn răng nói: "Không có..."

"Có không?" Không hề báo hiệu, động tác lúc đầu nhẹ nhàng chậm chạp chợt biến thành dã thú vượt lồng, không chút kiêng kỵ.

"Có không?"

"Hức... A ưm... Không có... Không... Á!"

Lạc Băng Hà bỗng nâng tay đánh vào đùi trong bị ma sát tới sưng đỏ, tiếng vang rõ ràng.

Thẩm Thanh Thu bị đánh co rụt lại, bên trong cũng không khống chế được mà co rút, y không tin nổi, giọng run rẩy mắng: "Ngươi muốn chết à! Còn dám đánh ta!"

Lạc Băng Hà cười khẽ một tiếng, lại đánh cái nữa, đồng thời thừa dịp huyệt khẩu co rụt lại, dùng sức đâm mạnh mấy lần.

"Có không?"

Hắn hỏi lần nữa, ngữ khí ôn nhu, nhưng hạ thân mạnh bạo tới mức làm Thẩm Thanh Thu gần như nghẹn ngào thở dốc.

"Không có..."

Thế là lại dùng sức thêm một chút.

Tựa như vô cùng vô tận, không tra tấn Thẩm Thanh Thu tới phát điên thì không bỏ qua.

Cảnh tượng dưới thân không nhìn cũng biết thế nào, tiếng nước dâm loạn dưới thân cùng nhục thể va chạm làm toàn thân Thẩm Thanh Thu nhũn ra, đừng nói tới tình triều cuồng loạn, đưa y lên đỉnh cực lạc, lại cuốn y vào đáy biển dày vò.

"Có! Ta có!" Thẩm Thanh Thu nức nở lên tiếng, đồng thời cũng vì khoái cảm dâng trào mà bắn ra.

Kỳ thật nói cho cùng thì do lỗi của tên hỗn đản Lạc Băng Hà này! Trước kia y chưa từng quẫn bách tới thế, những mà lúc toàn thân nóng rực tự vuốt ve phía trước cũng không thể nào bắn được, y nghiến răng nghiến lợi không còn cách nào khác, thân thể khao khát có người tiến vào, Lạc Băng Hà lại không ở, cũng chỉ đành tự mình giải quyết.

Đều là lỗi của tiểu súc sinh này!

"Lỗi của ngươi..." Y híp nửa mắt, oán trách một câu, vừa hưởng thụ dư vị cao trào, chỉ là giọng nghẹn ngào vẫn chưa dứt, nghe có mấy phần đáng thương.

Chỉ là y còn chưa kịp dễ chịu xong, đã bị người kia lật người áp vào tường, mặt nóng bừng dán vào tường lành lạnh.

Sau lưng có thân thể nóng bỏng mướt mồ hôi dán lên, sau đó không cho cự tuyệt mà tách hai chân y ra, tính khí còn chưa bắn ra được lại đâm vào huyệt khẩu mềm mại chưa kịp khép kín.

Lần này Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không nói được nửa lời, hai tay chống bên cạnh trán, mông nâng cao bị người ta liều mạng ra roi, y chỉ có thể thở dốc rên rỉ.

Lạc Băng Hà cắn lên tấm lưng trắng như ngọc một cái, hai tay vuốt ve theo đùi lại đâm vào sâu thêm một chút, vừa đưa đẩy khiến giường kêu kẽo kẹt vừa nói: "Sư tôn, rên nhỏ thôi, Tiểu Lạc Nhi còn ngủ sát vách đấy."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy chợt hốt hoảng, ngừng rên rỉ lại căng cứng cả người.

Lạc Băng Hà thở một hơi trầm thấp, nói: "Đúng, là như thế."

Thẩm Thanh Thu bị làm tới gục đầu xuống, cúi đầu không biết mình bắn lần nữa từ khi nào, vách tường trước mắt rối tinh rối mù.

Bỗng nhiên, trong tiếng giao hợp kịch liệt hình như có xen lẫn tiếng khác, Thẩm Thanh Thu mơ màng nghe một hồi, bỗng giật mình, luống cuống tay chân muốn đẩy Lạc Băng Hà ra: "Tiểu Lạc Nhi dậy rồi! Mau tránh ra!"

Lạc Băng Hà lại ấn người kia xuống, cau mày nói: "Đừng động!"

Thẩm Thanh Thu cố gắng nhịn tiếng rên bật tới miệng, nghĩ tới lúc này Lạc Băng Hà rút ra, chỉ sợ hắn sẽ khó chịu muốn chết, cuối cùng người chịu khổ vẫn là mình, nghĩ thông suốt lại nằm xuống thúc giục nói: "Vậy ngươi mau lên!"

Lạc Băng Hà giữ chặt eo y, giọng mang ý cười, bảo: "Sư tôn nóng nảy thế."

"... Cút!"

Hai người đều thở dốc không ngừng, trong phòng cực kỳ dâm mỹ, tựa như ngưng thành giọt theo tiếng nước dinh dính khi giao hợp, thấm ướt cả căn phòng.

Lạc Băng Hà lúc gần bắn, Thẩm Thanh Thu lại vội vàng ngăn hắn lại: "Bắn bên ngoài đi."

Lạc Băng Hà cúi người hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của y, nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, Mộc Thanh Phương bảo sẽ không có được nữa, đừng lo, không để ngươi chịu khổ nữa đâu."

Thẩm Thanh Thu nghe xong, tiện thể nói: "À, thế ngươi bắn đi."

"..."

Sau lưng truyền tới hai tiếng cười khẽ trầm thấp, sau đó lập tức cảm nhận được thứ chôn trong cơ thể mình bắn ra, dinh dính sâu bên trong.

Lạc Băng Hà đặt người kia nằm xuống giường, choàng áo nói: "Đợt lát nữa tắm sạch, ta ra ngoài xem chút."

Thẩm Thanh Thu vùi vào chăn thúc giục nói: "Đi mau đi."

Lạc Băng Hà mở cửa, quả nhiên trông thấy Lạc Cửu Thi trong sân, vì hai người thường không cho nó ra ngoài một mình, nên nó chỉ đi loanh quanh sân, gọi cha từng tiếng.

Lạc Cửu Thi đi loạn chợt nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại đã nhìn thấy Lạc Băng Hà.

Đứa nhỏ hơn ba tuổi còn ôm gối mềm Thẩm Thanh Thu nhét cho nó, nhìn thấy phụ thân mình liền tới trước cửa, méo miệng nhịn nước mắt sắp rơi xuống, ngửa khuôn mặt nhỏ sắp khóc nấc lên: "Cha cha, cha... Không thấy cha."

Lạc Băng Hà ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nó, cười nói: "Cha ở chỗ ta rồi, không phải không thấy."

Lạc Cửu Thi ngơ ngác hỏi: "Thật ư?"

Lạc Băng Hà nói: "Thật. Có điều giờ con không thể gặp cha được."

Mũi Lạc Cửu Thi đo đỏ, khó hiểu, hỏi: "Tại sao?"

Thẩm Thanh Thu nghe lén hai người trong phóng hoảng hốt, thầm nghĩ, nếu tên Lạc – không biết xấu hổ – Băng Hà này mà dám nói thứ gì vớ vẩn, sẽ một chân đạp bay hắn luôn!

May mà Lạc Băng Hà trước mặt con trai rất biết ý, nếu không cũng sẽ không xây một phòng khác.

Hắn xoa xoa đầu con trai, nói: "Không vì sao cả, ngoan, về ngủ đi."

Lạc Cửu Thi ngơ ngác đứng trước cửa một hồi, cuối cùng đòi ôm cha cha mình một cái, mới ngoan ngoãn về ngủ.

Thẩm Thanh Thu nằm trên giường vẫn không yên lòng, lại choàng áo đi tới sát vách.

Đến bên giường, thấy quả nhiên đứa nhỏ này đã ngủ rồi, còn biết tự đắp chăn cho mình.

Thẩm Thanh Thu nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, bỗng nghĩ tới chuyện mình vừa làm, mặt y cứng đờ, vừa động quả nhiên thấy trên đất rơi xuống một đống bạch trọc.

Y vội vàng túm y phục đi tắm, đồng thời quyết định không để cho Lạc Băng Hà tới, nhất định phải nhanh chóng dọn sạch, hủy thi diệt tích thứ chết tiệt này trước khi con trai tỉnh dậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top