Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Che tâm]

"Lừa đảo..."

Một câu khiến trách nhỏ giọng tới vậy cùng khuôn mặt người kia đẫm máu tươi đâm xuyên qua giữa cổ hắn, như ác thú răng nanh sắc nhọn muốn hút máu, muốn cắn đứt cổ hắn, xé tan xác hắn.

Lạc Băng Hà đột nhiên tỉnh dậy trên thư án, vô thức đưa tay sờ sờ cổ mình, tựa như có gì đó nóng rực chảy xuống, từ cổ đốt thẳng tới ngực mình, nóng tới phát đau.

Hắn nhìn ra bên ngoài, phát hiện vậy mà trời đã sáng.

Công vụ trên bàn chồng chất như núi, những thứ đã phê bị ném tùy tiện sang một bên, vẫn lời ít ý nhiều như xưa, tích chữ như vàng, chỉ là bút tích lộn xộn hiếm thấy.

Thế mà đã ở đây cả một đêm. Thẩm Thanh Thu bên kia...

Giữa trán Lạc Băng Hà phát đau, hắn đưa tay xoa xoa, cảm thấy bực bội không chịu nổi, lòng có một ngọn lửa giận không thể dập.

"Cốc cốc."

Cửa được gõ cực nhẹ hai lần, Lạc Băng Hà nghe thấy buông tay xuống, lúc ngẩng đầu lên đã là Ma Tôn không có chút cảm xúc thường ngày.

Là Mạc Bắc Quân.

"Chuyện gì?" Lạc Băng Hà chỉ nhìn lướt qua, đã lại cầm bút lên, tiếp tục cúi đầu phê duyệt công vụ nhanh như gió.

Mạc Bắc Quân nói: "Quân thượng, con chó chăm sóc Thẩm Thanh Thu cầu kiến, nói không thấy Thẩm Thanh Thu."

Ngòi bút lướt vội trên giấy bỗng ngừng lại, nơi dừng bút nháy mắt loang một vết mực lớn đen nhánh, ngay sau đó bầu không khí ngột ngạt trong phòng, càng trở nên nặng nề hơn.

Nửa ngày, Lạc Băng Hà mới cười khẽ một tiếng, tiện tay ném sổ sách đã bẩn kia sang một bên, cầm lấy một cái khác tiếp tục phê duyệt: "Tùy y thôi."

Chỉ là những nét bút kia càng lúc càng lộn xộn, ngòi bút run lên rất nhỏ, hoàn toàn không phải dáng vẻ thành thạo điêu luyện ban đầu.

Mạc Bắc Quân khoanh tay dựa bên cửa, nghe vậy như thấy một chuyện không thể nào tin nổi, thẳng người hơn chút, mười phần hiếm lạ hỏi một câu: "Thật sự nghĩ thế?"

"..."

Tay chấp bút ngừng lại lần nữa. Thật lâu sau, Lạc Băng Hà chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo mỉm cười: "Cút ra ngoài."

Mạc Bắc Quân vốn cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này của họ, đây là lần đầu hỏi thêm một câu, giờ đã có lệnh của quân thượng, hắn cũng xoay người nhanh chóng ra ngoài.

Căn phòng rộng lớn tới vậy chỉ còn lại một người, Lạc Băng Hà thu khuôn mặt tươi cười lại, trên mặt chỉ còn nét lạnh lùng như gió băng.

Hắn ném bút, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ma cung rất rộng, không khí lại lạnh lùng tiêu điều.

Lạc Băng Hà một thân một mình, đi mãi trên hành lang rộng lớn chẳng có mục đích.

Kỳ thật hắn còn lâu mới nhìn như thể tự nhiên thế này.

Đến cùng là vì sao mình tốn công tốn sức khiến Thẩm Thanh Thu sống lại?

Lạc Băng Hà rất hiếm khi nghĩ tới chuyện này, hắn làm việc xưa nay tùy tâm, chỉ đưa ra quyết định xem mình có vui hay không vui.

Ngay từ đầu có lẽ chỉ là lòng ham muốn chiếm hữu mà thôi, mà từ khi trở về từ một thời không khác, hắn nghĩ tới, cũng không có dục vọng mãnh liệt muốn hồi sinh Thẩm Thanh Thu như vậy, dù sao được quan tâm nhiều tới vậy, ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu kia hắn vẫn không quá thoải mái.

Có điều chuyện này hình như quá điên rồ, lúc Lạc Băng Hà không nói một lời đi vào địa lao, nhìn thấy nơi bừa bộn kia lòng hắn không nhịn nổi mà xót xa đau đớn, tựa như toàn bộ đều run lên, như có rất nhiều cảm xúc gào thét muốn tràn ra.

Lạc Băng Hà thấy đầu đau muốn nứt, máu trên đất của Thẩm Thanh Thu thật sự chướng mắt. Hắn ôm đầu, cũng không để ý mặt đất bẩn thỉu, chậm rãi ngồi xuống.

Hắn luôn cảm thấy mình quên mất thứ gì đó, nhưng mà dù làm thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Nửa ngày sau, Lạc Băng Hà mới đứng dậy từ trên đất, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, chỉ là đôi mắt đỏ lên, ma khí nồng đậm.

Sau này lại tốn bao tâm huyết tạo một thân thể, còn vì thế mà truyền một nửa linh lực vào, hình như chẳng cần nghĩ ngợi thêm, hết thảy nước chảy thành sông. Khi hắn ôm thân thể đã thành hình vào quan tài trong thánh lăng, quỷ thần xui khiến, cúi người mân mê đôi môi kia.

Ngón tay Lạc Băng Hà cứng đờ, cuối cùng chậm rãi buông tay xuống.

Hắn nghĩ, chắc hắn điên rồi.

Lúc Thẩm Thanh Thu sống sờ sờ đứng trước mặt mình lần nữa, Lạc Băng Hà còn cho là mình tra tấn chưa đủ, nên cho dù để Thẩm Thanh Thu chết kiểu gì cũng quá mức tùy tiện, cừu hận nhiều năm như vậy của mình không thể xóa hết sạch sẽ như vậy. Thế nhưng sau này nhìn dáng vẻ vừa sợ vừa giận của Thẩm Thanh Thu, hắn mới nhận ra những ham muốn làm nhục ngang ngược ban đầu hình như đã khuất phục dưới nhục dục từ lâu.

Kỳ thật ban đầu hắn cũng không muốn phát sinh quan hệ với Thẩm Thanh Thu, dù sao hắn cũng chẳng có hứng thú với nam nhân, còn tên cặn bã Thẩm Thanh Thu kia có phản ứng hay không khỏi cần nói. Có điều sau đó hắn biết mình nghĩ nhiều rồi, thật sự hắn không hứng thú với nam nhân, nhưng hình như Thẩm Thanh Thu, là một ngoại lệ.

Nhưng hắn xưa nay kiềm chế dục vọng của mình, sau này hết thảy thuận nước đẩy thuyền, chơi đùa mà thôi, cũng không phải gì khó lường. Nhưng những thủ đoạn tra tấn đậm mùi máu tanh Lạc Băng Hà cũng chẳng còn để ý nữa, nhìn dáng vẻ Thẩm Thanh Thu nằm dưới thân mình, hắn cảm thấy cứ để Thẩm Thanh Thu bên cạnh như vậy có lẽ cũng không phải ý tồi.

Dù sao Thẩm Thanh Thu còn sống rất đặc biệt, Lạc Băng Hà cũng chưa từng nghĩ tới sau đó sẽ phải thay đổi thế nào, dù sao chơi Thẩm Thanh Thu hay chơi nữ nhân Lạc Băng Hà cũng chẳng có mâu thuẫn. Hắn nhốt Thẩm Thanh Thu lại trong một viện ở Ma cung, tạo dựng kết giới, tuy nói không muốn che giấu, nhưng cũng không để cho quá nhiều người biết.

Sau này chuyện tiểu cung chủ không hề nằm ngoài dự đoán, hắn nhốt Thẩm Thanh Thu ở đó, những nữ nhân kia kiểu gì cũng sẽ biết mà tới. Mà Thẩm Thanh Thu phản ứng lại cũng nằm trong dự đoán của hắn, dù sao đó cũng là người sẽ không chịu thua thiệt. Lạc Băng Hà dỗ dành đưa tiểu cung chủ đi, cũng không để ý Thẩm Thanh Thu đầy máu, chỉ muốn giáo huấn lại Thẩm Thanh Thu một chút cho tốt, không thể để y không biết rõ hoàn cảnh của mình.

Nhưng mà Thẩm Thanh Thu dám chạy tới giết chết tiểu cung chủ ngược lại khiến hắn kinh hãi, mà linh lực phong ấn trên thân thể không biết tại sao bị phá bỏ, càng khiến hắn nghiến răng nghiến lợi là, Thẩm Thanh Thu còn muốn chạy trốn.

Lạc Băng Hà không ngờ Thẩm Thanh Thu dám nhảy xuống vực, hắn khi ấy hai thứ linh lực ma lực trong thân thể không cân bằng mà cực kỳ hỗn loạn, vết thương khi ra ngoài dẹp loạn còn chưa khỏi, lúc nhìn thấy thân ảnh kia nhảy khỏi vách đá, dây cung kéo căng trong đầu bỗng nhiễn đứt đoạn.

Hắn chẳng nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống, dưới tình thế cấp bách không biết là lửa giận nhiều hơn, hay hoảng hốt nhiều hơn.

Nhìn Thẩm Thanh Thu chật vật không chịu nổi trong mưa, từ đáy lòng cuồn cuộn dâng trào không phải là chế giễu Thẩm Thanh Thu không biết tự lượng sức mình, mà là cảm giác bất lực sâu đậm.

Hắn hoảng hốt cõng Thẩm Thanh Thu lên, lại có chút bất đắc dĩ tự thỏa hiệp.

Thẩm Thanh Thu không hẳn là cừu địch không đội trời chung với hắn, hai người vĩnh viễn đứng đối lập nhau, Lạc Băng Hà từ đầu tới cuối đều cảm thấy Thẩm Thanh Thu hẳn nên ở bên cạnh hắn, không có gì không ổn, rất đúng.

Nhưng có lẽ khi trồng Nhật Nguyệt Hoa Chi Lộ xảy ra sơ suất, đột ngột, Thẩm Thanh Thu lại biến về dáng vẻ trẻ con.

Lạc Băng Hà hiếm khi thấy chuyện lạ, hắn chưa từng thấy dáng vẻ mềm mại này của Thẩm Thanh Thu. Ban đầu hắn gặp Thẩm Thanh Thu, hay là mãi về sau cũng thế, mãi mãi là vẻ cao cao tại thượng, không coi ai ra gì. Nên dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thu, thế mà khiến lòng Lạc Băng Hà thấy hơi lạ thường.

Hắn không biết Thẩm Thanh Thu có phải từ nhỏ đã khó hầu hạ như thế không, làm viện nhỏ loạn lên gà bay chó chạy cả một ngày, nhưng mà vẫn phải gấp gáp đi tìm Mộc Thanh Phương là sư thúc trên danh nghĩa của hắn kia. Một thân linh lực trên người Thẩm Thanh Thu đã không còn, nhưng vẫn mang tai họa ngầm, Lạc Băng Hà luôn cảm thấy không yên lòng. Hắn vội vàng hốt hoảng nghĩ lại mọi lỗi lầm của mình khi trồng hoa vì không muốn khiến tâm huyết của mình—— Ít nhất là nửa phần linh lực hay thành quả ngày đêm kia bỗng thất bại trong gang tấc.

Trong lễ hội hoa đăng không tìm thấy Mộc Thanh Phương, lại trùng hợp gặp được đồ đệ của gã, dù sao tên đồ đệ này cũng có thể ép Mộc Thanh Phương xuất hiện, tóm lại kết quả đều thế, Lạc Băng Hà tùy ý ném lại một câu để Thẩm Thanh Thu đợi hắn, đã rời đi.

Hắn luôn cảm thấy Thẩm Thanh Thu người này sẽ chẳng an phận, nên căn bản chẳng cần trông đợi vào việc y ngoan ngoãn đợi mình ở lễ hội hoa đăng làm gì, cũng không nghĩ nhiều, dù sao Thẩm Thanh Thu còn là trẻ con, hắn bắt về quá dễ dàng.

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới, hệt như mình tâm tư khó đoán, hắn cũng không nhìn thấu tâm tư của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu không đi, mà chờ hắn.

Lạc Băng Hà vớt Thẩm Thanh Thu còn thoi thóp từ sông ra, lòng ngũ vị tạp trần, có lẽ giống như vị của mấy loại bánh kẹo hắn tiện tay mua cho y, có ngọt, có chua, còn đắng chát.

Hắn giận Thẩm Thanh Thu không biết tìm nơi nghỉ ngơi qua đêm, nhưng lại nhớ tới y ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây đợi mình về, còn bị người khác làm bị thương thành thế này, đã cảm thấy lòng nặng nề, không biết nên làm sao.

Việc này là do Tần Uyển Dung làm, lòng Lạc Băng Hà biết rõ, khi xưa nàng ta đã vậy, chỉ cần mình tới gần ai một chút, đã dùng đủ loại thủ đoạn bỉ ổi.

Lạc Băng Hà thường mắt nhắm mắt mở với chuyện này, thực sự quá phận lắm mới nói nàng ta hai câu, dù sao Tần Uyển Dung theo hắn nhiều năm, cũng không làm gì quá đáng trách, chỉ là hắn không ngờ lần này sẽ liên lụy tới cả Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà chưa từng hận nữ nhân không biết tốt xấu này tới vậy, chẳng nghĩ ngợi đã phá hỏng một thân linh lực của nàng ta, đang định giải quyết cho sạch sẽ chút, đã bị Tần Uyển Ước khóc lóc ngăn cản, hắn không nghĩ nhiều tới cái gì mà tình cũ, nhưng cũng không giết Tần Uyển Dung trước mặt Tần Uyển Ước, chỉ nhốt nàng ta lại, muốn ném cho Thẩm Thanh Thu xử lý.

Nào ngờ Tần Uyển Dung còn dám điên cuồng tới mức định kéo Thẩm Thanh Thu đồng quy vu tận, tới khi biết bên viện Thẩm Thanh Thu có ba nguồn linh lực khác thường, hắn gần như dùng hết khí lực cả đời, chạy tới cướp lại Thẩm Thanh Thu khỏi lần tự bạo kia về.

Hắn không dám nghĩ, nếu như Thẩm Thanh Thu thật sự chết ở nơi này, hắn có thể san nơi này thành bình địa hay không.

Lạc Băng Hà không kịp nghĩ cho Tần Uyển Ước hay Tần Uyển Dung, đầu óc hắn gần như trống rỗng mà bế Thẩm Thanh Thu đi tìm Mộc Thanh Phương, lúc Mộc Thanh Phương nói vết thương của Thẩm Thanh Thu chỉ là mấy vết thương nhỏ, hắn mới giật mình nhận ra sự thất thố của mình. Nhưng mặc cho hắn có điều chỉnh cảm xúc thế nào, hai tay run rẩy hoàn toàn làm bại lộ nội tâm chẳng an tĩnh không giống dáng vẻ quen thuộc kia của hắn.

Thẩm Thanh Thu bị thương hai tai, không nghe được người khác nói cũng nói ít hơn, hiếm khi có mấy phần bực bội phiền muộn. Có lẽ mang theo chút áy náy, Lạc Băng Hà bắt đầu chăm sóc Thẩm Thanh Thu nhiều hơn. Dù sao Thẩm Thanh Thu bực cũng dễ hiểu, cừu nhân đáng ra phải tự tay đâm chết, lại thành liên lụy tới mình bị thương.

Hắn cảm thấy Thẩm Thanh Thu cũng không phải không có thuốc chữa, còn chưa khó dỗ lắm. Chí ít lúc thấy Thẩm Thanh Thu cười với hắn, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng cảm thấy mừng rỡ tới thế.

Lạc Băng Hà biết như vậy có gì không đúng rồi, Thẩm Thanh Thu mất đi thính lực hình như càng ỷ lại vào mình hơn, hắn cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ sự mềm yếu này.

Chỉ là có một ngày, Liễu Minh Yên lại chặn đường Lạc Băng Hà muốn tới chỗ Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà còn có chút hoảng hốt, hắn cảm thấy mấy nữ nhân loạn thất bát tao này đều là chuyện từ đời trước rồi.

Liễu Minh Yên gọi: "Băng Hà."

Lạc Băng Hà xưa nay chưa từng sợ hãi, những thứ cố gắng quên lãng phá đất mà lên, gần như lập tức phải nhíu mày lại.

Hắn khắc chế, đổi thành một nụ cười, khẽ nói: "Sao nàng lại tới đây."

Giọng Liễu Minh Yên cũng nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ khiến Lạc Băng Hà không thể kiếm chế nổi: "Thiếp chưa gặp chàng lâu lắm rồi."

Lạc Băng Hà ngẫm nghĩ, hình như đúng là vậy, hắn lâu lắm rồi không đi tìm nữ nhân, bên Thẩm Thanh Thu rất nhiều chuyện lộn xộn, cho dù là trước kia ghét bỏ hay sau này cam tâm tình nguyện, cũng không thể thoát khỏi việc quẩn quanh bên Thẩm Thanh Thu. Còn nữa, cũng sẽ không có ai làm hắn hài lòng trên giường hơn Thẩm Thanh Thu cả.

Lạc Băng Hà: "Có hơi bận chút."

Liễu Minh Yên ép hỏi: "Chuyện gì? Chuyện Thẩm Thanh Thu?"

Lạc Băng Hà cứng lại, có một nháy mắt á khẩu không đáp được.

Hắn biết giữa Liễu Minh Yên và Thẩm Thanh Thu còn thâm cừu đại hận về chuyện Liễu Thanh Ca, nhưng cũng cảm thấy xưa nay Liễu Minh Yên luôn nhu thuận giờ lại có chút hùng hổ dọa người làm hắn không vui.

Sắc mặt hắn không nhịn được hơi trầm xuống, cau nhẹ mày lại muốn nói hai câu, không ngờ đôi mắt Liễu Minh Yên luôn nhìn hắn chằm chằm, trong lời mang theo cảm xúc khó phân biệt, nàng nói: "Hay là nói, chàng động tâm với hắn rồi?"

Động tâm?

Lạc Băng Hà muốn cười nhạo một tiếng, nói với nàng ta đây quả thực là trò cười thật quá ngu xuẩn.

Nhưng cho dù hắn sắp xếp lời lẽ thế nào, lòng hắn cũng không để hắn nói ra những lời trái lương tâm ấy.

Liễu Minh Yên tới gần hắn, dùng lời lẽ chưa từng có lên án hắn: "Hắn là cừu nhân của chàng! Chàng đừng quên hắn đã làm gì với chàng, sao chàng có thể vì hắn mà thành thế này!"

Cừu nhân...

Một gậy chợt đánh xuống, Lạc Băng Hà giật mình, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hắn nghe thấy đáy lòng mình yếu ớt gào thét, cừu nhân, Thâm Thanh Thu là cừu nhân của ngươi!

Linh hồn và thể xác như muốn tách rời, hắn cảm thấy mình cứng đờ cong khóe môi lên cười nói: "Đúng, ta hẳn là hận y, Minh Yên, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là chơi đùa mà thôi."

Sau đó hắn thấy Liễu Minh Yên hình như thở dài một hơi, rồi hắn lại trấn an nữ nhân kia về hậu viện, tất cả mọi người đều cần hắn, Lạc Băng Hà đều chấp nhận.

Hắn đưa Liễu Minh Yên về rồi, như thường ngày mà trò chuyện vui vẻ, chỉ là tâm tư không đặt nơi đây, cả người cũng có chút cứng ngắc. Hắn cuối cùng vẫn không quản được chân mình, quay đầu ngàn vạn suy nghĩ đều muốn tới chỗ Thẩm Thanh Thu, chỉ là không vào, đứng ngoài cửa một đêm.

Lạc Băng Hà chưa từng có cảm giác dày vò mâu thuẫn tới vậy, lời Liễu Minh Yên như tiếng sấm rền, kéo hắn tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Hắn thời thời khắc khắc đều tự nhắc nhở mình Thẩm Thanh Thu người này tội ác tày trời, có mối thù khắc sâu vào xương cốt với mình, nhưng chút lệ khí này vừa tụ lại, lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Thu lại nháy mắt tan thành mây khói.

Hắn không quản được mình, muốn nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, mỗi thời mỗi khắc đều muốn ôm y hôn y.

Hai người sau này lại lăn lộn dày vò, hắn cảm thấy lòng mình như có một ma chú khó rung chuyển, cừu hận và tình ý dành cho Thẩm Thanh Thu như nước với lửa, khiến hắn phỉ nhổ Thẩm Thanh Thu bao năm làm đủ mọi chuyện, lại không nhịn được đối xử tốt với Thẩm Thanh Thu, thậm chí là từng chút một.

Lạc Băng Hà cảm thấy mình sắp điên rồi.

Hắn lại trấn an nữ nhân về hậu viện, vừa gần như chết lặng mà lặp lại "Chỉ là chơi đùa mà thôi", dùng lời này để "chứng minh" cừu hận và việc mình không thèm để ý ấy. Thế nhưng cho dù là gì, hàng rào cừu hận kiên cố hắn dựng lên vì người kia sụp đổ trước mặt cũng chẳng nằm ngoài dự tính.

Lạc Băng Hà có đôi khi ôm lấy Thẩm Thanh Thu thậm chí còn nghĩ, nếu không thì cứ giết người này đi, xong hết mọi chuyện, mình sẽ chẳng cần suy nghĩ nhiều nữa.

Chỉ là suy nghĩ ấy vụt qua trong nháy mắt, đã dọa hắn túa một thân mồ hôi lạnh.

Hắn không nghĩ tới tình cảnh trước mắt phải giải quyết thế nào, đến cùng là hắn thật tâm hướng về đâu, mới chống đỡ mình qua được cừu hận nhiều năm tới vậy? Hay là chỉ mới mấy ngày nay bắt đầu sinh ra tình ý?

Hai chuyện này luôn quanh quẩn trong đầu, khó mà buông bỏ.

Hắn coi Thẩm Thanh Thu cũng như mình, tình nguyện an vu.

Lạc Băng Hà ngẫm lại quá khứ mình nhớ được, hình như sống lại lần nữa, Thẩm Thanh Thu từ khi trùng sinh tới nay, ở cùng với hắn, cũng không còn như xưa.

Giương mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy Ma cung nguy nga, huy hoàng lộng lẫy, nhưng cũng chỉ là nơi quạnh quẽ tịch mịch mà thôi.

Bước chân Lạc Băng Hà có chút lảo đảo, ngay cả màu đỏ rực trước mắt cũng chẳng thấy.

Hắn nghĩ, hắn không phải không thèm để ý, chỉ là cần chút thời gian để rõ ràng, hắn chỉ cần chút thời gian.

Nhưng phải làm sao đây?

Lạc Băng Hà mờ mịt một hồi, đột nhiên nhớ tới Thẩm Thanh Thu thế mà dám lén lút trốn đi, lửa giận ngút ngàn lập tức bốc lên không có nơi phát tiết, nhưng quay đầu lại không nghĩ ra vị trí của Thẩm Thanh Thu chính xác là nơi đâu với mình, lại có chút mệt mỏi. Hắn cứ như vậy mà tự ngược đãi mình tự giày vò mình.

Cừu hận sâu đậm không thấy đáy, gần như thành chấp niệm sống của hắn, nhưng hắn lại không chịu từ bỏ chút dịu dàng trong đáy lòng kia.

Lạc Băng Hà lảo đảo ngừng bước, cảm thấy máu toàn thân sôi trào, trước mắt u ám tới trời đất quay cuồng.

Sao thế?

Hắn nghe thấy bên cạnh có hạ nhân chạy tới hét lên: "Máu! Quân thượng chảy máu rồi! Người đâu!"

Máu...

Lạc Băng Hà đưa tay vuốt mặt mình một cái, quả nhiên tay đầy máu đỏ.

Lúc này hắn mới nhận ra cánh tay mình đầy vân đỏ, hậu tri hậu giác phát hiện mình khống chế ma tức trong nội thể không tốt, không khỏi giật mình lo lắng.

Mắt hay miệng hắn đều không cầm được máu, khiến trời đất phủ một màu đỏ tươi.

Lạc Băng Hà lảo đảo mấy lần, trước khi hôn mê lẩm bẩm nói: "Thẩm Thanh Thu... Ta thật sự... Hận ngươi chết đi được..."

[Tâm ta]

Ma tôn đại nhân chúa tể Ma giới lâm bệnh, ốm không dậy nổi, toàn bộ người qua lại trong cung đều không tìm ra nguyên nhân, lòng nóng như lửa đốt lật sách tìm kiếm.

Mộc Thanh Phương tới lần nữa, nhìn thoáng qua, cũng khó nói rõ.

Lạc Băng Hà đuổi tất cả mọi người ra ngoài, không chịu gặp ai.

Cơn bệnh này kéo dài suốt mấy tháng, ngoại trừ thi thoảng mấy kẻ bẩm báo đại sự có thể vào, một đám nữ quyến vẫn bị chặn đứng ngoài cửa.

Sau này có lời đồn ra ngoài, nói Ma tôn đại nhân bệnh nguy kịch, không còn sống được lâu, có ít nữ quyến sợ đầu sợ đuôi thu đồ chạy mất.

Sắc mặt Lạc Băng Hà tái nhợt nằm trên giường, gọi Mạc Bắc Quân tới, không quá mức thân thiết lên tiếng, bảo hắn mang hết mấy người trong hậu viện của mình đi, xếp sao tùy hắn.

Có vài người không chịu rời đi ồn ào cự kỳ, Lạc Băng Hà đều làm như không biết, mặc kệ các nàng ầm ĩ, sau đó không có kết quả lại phẫn hận rời đi.

Cuối cùng Liễu Minh Yên tới nhìn qua, cũng chẳng nói gì mà đi mất.

Lạc Băng Hà nằm trong Ma cung to lớn như vậy, không hề có một tia bối rối, hiếm khi có được thanh tịnh chân chính.

Hắn thật sự bị bệnh, hãm sâu trong vũng bùn khó lòng kiếm chế.

Tới một đêm, hắn mơ màng thấy bóng dáng thanh y ngồi bên giường.

Lạc Băng Hà mở mắt ra, nghe thấy mình khẽ cười nói: "Người tới rồi."

Thẩm Thanh Thu hình như rất khinh thường dáng vẻ thà chết không sống này của hắn, cau mày nói: "Sao tự biến mình thành quỷ thế này?"

Lạc Băng Hà không đáp y, cứ nhìn mặt y chằm chằm gọi: "Thẩm Thanh Thu..."

Thẩm Thanh Thu mắng: "Điên à."

Lạc Băng Hà vẫn cười, gọi y: "Thẩm Thanh Thu."

Thẩm Thanh Thu cao ngạo nhìn hắn một cái, không nhịn được nói: "Nói, nghe rồi."

Lạc Băng Hà lúc này mới bỏ qua, yêu cầu: "Ta muốn ăn cháo, người nấu."

Thẩm Thanh Thu lườm, bảo: "Ngươi mơ à tiểu súc sinh!"

Lạc Băng Hà nghĩ, ta biết mình đang mơ mà.

Thẩm Thanh Thu dù hung dữ, nhưng vẫn đi nấu một bát cháo quay về, y cực kỳ ghét bỏ đẩy tới trước mặt Lạc Băng Hà, bảo: "Ngươi ăn rồi chết luôn đi."

Thẩm Thanh Thu thế này...

Lạc Băng Hà: "Người đút ta ăn đi."

Thẩm Thanh Thu làm bộ muốn cầm bát đổ lên đầu hắn, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn nhịn xuống, múc một thìa đưa tới bên miệng hắn.

Thẩm Thanh Thu có máu thịt thế này...

Mắt Lạc Băng Hà xót lên, cười nuốt xuống.

Thẩm Thanh Thu thế này sẽ chỉ có trong mơ của hắn mà thôi.

Không...

Không đúng.

Lạc Băng Hà giật mình nhớ lại, Thẩm Thanh Thu không phải chưa từng có mặt dịu dàng, là từng có.

Mặc dù Thẩm Thanh Thu người này xấu tính, luôn mang vẻ không chịu khuất phục, toàn thân đầy gai, có người sẽ lộ vuốt nhọn, chỉ là khẩu thị tâm phi, mạnh miệng, nhưng vẫn biết rung động.

Chỉ là mình... Hình như vô tình chà đạp sự dịu dàng ấy.

Kỳ thật hắn từng có được sự dịu dàng ẩn sâu của người kia.

Lạc Băng Hà lại nằm xuống giường, nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, một tay khác che mắt lại, từ cổ họng nghẹn ngào nhả ra mấy chữ: "Người đã đi đâu?"

Thẩm Thanh Thu vẫn mang giọng điệu không vui, khó chịu nói: "Đương nhiên là Thanh Tĩnh Phong, đầu ngươi hỏng rồi à?"

Lạc Băng Hà nói khẽ: "Đừng đi..."

Ma Tôn đã ở lâu trong cung điện bỗng bật dậy khỏe mạnh, hắn xử lý công vụ chất như núi mọi ngày, mặt không đổi sắc, như không có gì xảy ra, sau đó một ngày chợt biến mất không còn thấy.

Lạc Băng Hà tới Thương Khung Sơn phái bị hắn diệt sạch, đi qua cây cầu cong cong ở Thanh Tĩnh Phong.

Bậc đá phủ rêu xanh, thân trúc xanh rờn. Nơi đất hoang tàn cùng rừng trúc bị thiêu đốt lộ rõ cảnh còn người mất.

Lạc Băng Hà nhìn bốn phía từng bị thiêu hủy, giẫm lên thềm đá đầy rêu lên đỉnh núi.

Hắn đứng trước trúc xá thanh nhã chết lặng hồi lâu, mới xốc lại tinh thần bắt đầu dọn dẹp.

Nơi này chỉ toàn vụn than đen nhánh, khác hoàn toàn rừng trúc xanh rờn.

Lạc Băng Hà bổ thân trúc, chậm chạp lại tỉ mỉ xây lại trúc xá mới.

Hắn yên tĩnh làm chuyện trong tay, tựa như chỉ có cố hết sức làm thật chậm mới có thể khiến hắn nhớ lại cái gì.

Hết ngày dài lại đêm thâu, hắn không biết mình đợi bao lâu trên đỉnh Thanh Tĩnh Phong, chỉ là hắn làm xong bộ trà, hắn mới nhận ra nơi này từng ly từng tấc, đều khắc vào cốt tủy hắn.

Hắn nhớ rõ nơi này nên có một ghế trúc Thẩm Thanh Thu thích dựa, nên đặt vào cẩn thận, không sai chút vị trí. Lại tỉ như Thẩm Thanh Thu thích đặt một cái chén trên đầu giường, để lấy dễ hơn, hắn cũng cẩn thận làm một cái chén đặt bên đầu giường.

Còn nơi này đặt gì, chỗ kia có gì, hắn cho là mình hẳn nên quên rồi, lại nhận ra mình rõ hơn bất cứ ai.

Lạc Băng Hà đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn ánh nắng trên trúc xá, mọi chuyện trên Thanh Tĩnh Phong trước kia đều ùa về.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, trúc xá thanh nhã, rừng trúc xanh rờn. Như một chồi non đột ngột đâm xuyên mặt đất mọc lên.

Như nhánh trúc từ đống đổ nát nảy mầm, tình cảm xưa kia của hắn qua bao năm tháng cũng từ đất lộ ra.

Hắn nhớ tới mình có cắt da cắt thịt cũng không chịu quên đi ngưỡng mộ và mê luyến ngày xưa.

Tình cảm thuở xưa chôn vùi quá sâu, lại nhiều năm đối chọi gay gắt, bị cừu hận che lấp, mai một làm người khác khó nhận ra.

Lạc Băng Hà đã không còn lòng chân thành thở thiếu niên từ lâu, nhưng giờ này lại cảm thấy đau đớn tới không thiết sống nữa.

Ánh trăng lấp lánh, cho dù là không nhớ sơ tâm thuở nhỏ, hay là không rõ căm ghét hận thù, đều hoàn toàn thay đổi, khiến tay chân hắn luống cuống, không biết đặt đâu.

Mắt Lạc Băng Hà ê ẩm sưng, dưới bầu trời xanh che khuất hốc mắt ửng đỏ.

Hắn nghĩ, hóa ra cho dù là thời thiếu niên ngây thơ mà si ngốc ngưỡng mộ, hay là vì giãy dụa trong cừu hận mà sinh ra ái dục, ta từ đầu tới cuối, đã yêu y sâu đậm tới thế.

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top