Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06.

Trong lần đánh giá lại, cả Dụ Ngôn và Tạ Khả Dần đều ở lớp A. Trên đường chuẩn bị cho màn biểu diễn tranh C, Tạ Khả Dần ở phía sau có hơi xuất thần chậm lại một bước nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dụ Ngôn.

Các cô đã ngây người ở đây một khoảng thời gian. Cô với Dụ Ngôn cũng không có cùng một nhóm biểu diễn, ngoại trừ lúc cùng nhau lên lớp, những khi khác cũng không gặp nhiều. Chỉ là mỗi lần gặp mặt, Dụ Ngôn càng tự nhiên chào hỏi, Tạ Khả Dần càng không biết phải làm sao.

Không đáp lại tức là không có cách nào nói được, cô cũng không thể nhiệt tình trả lời như tính cách bình thường của mình, cuối cùng chỉ đưa ra câu trả lời có vẻ hơi lạnh lùng.

Kỳ thật chỉ là để che giấu cảm giác khó chịu chẳng rõ nguyên do trong lòng, người khác nhìn vào lại thấy giống như cô không muốn gặp Dụ Ngôn, đến cả Nãi Vạn còn đến hỏi có phải cô với Dụ Ngôn có mâu thuẫn gì không.

Trái lại cũng không đến mức mâu thuẫn, tuy rằng cả hai đều không đề cập đến, nhưng đúng là giữa các cô còn có lần chia tay không rõ nguyên do kia.

Tuy rằng lúc ấy có quan sát một khoảng thời gian, sau khi Dụ Ngôn nói chia tay rất quả quyết cắt đứt liên lạc, Tạ Khả Dần cũng chỉ chủ quan đoán rằng Dụ Ngôn thích người khác. Nếu đổi lại là người nào đó, chỉ cần xem hoa phía sau gáy bản thân có mất đi màu sắc hay không là có thể phán đoán đối phương rốt cuộc yêu hay không yêu mình, nhưng mà Tạ Khả Dần lại không giống như vậy.

Cô có khiếm khuyết di truyền bẩm sinh, cho dù yêu đương thì hoa sau gáy cũng không hiện ra, về phần quan sát Dụ Ngôn, cô cũng không làm được. Thời điểm các cô quen nhau đều bộn bề công việc, mà mỗi ngày cũng chỉ cần phun sương hai lần, chủ yếu là bổ sung trong khi công tác. Cẩn thận nhớ lại, thật ra Tạ Khả Dần cũng không có thấy qua hoa cổ của Dụ Ngôn.

Sau khi tỉnh táo lại Tạ Khả Dần cũng hiểu được bản thân lúc ấy ra đi rất dứt khoát, trạng thái trước khi chia tay của Dụ Ngôn cũng không quá đúng, cô chẳng qua chỉ là dựa vào một suy đoán đã kết luận Dụ Ngôn vì thích người khác nên với chia tay với cô. Nhưng mà đi cũng đã đi rồi, còn kéo đen tất cả phương thức liên lạc, một chút đường lui cho bản thân cũng không chừa lại.

Tiếp đó nữa chính là hiện tại gặp nhau trong chương trình này.

Ở trong phòng tập chuẩn bị tiết mục biểu diễn tranh C, Tạ Khả Dần chọn một nơi không quá gần Dụ Ngôn rồi bắt đầu nằm sắp viết lời của mình. Cũng không phải cô không muốn đến gần Dụ Ngôn, mà là mỗi khi Dụ Ngôn đến gần cô sẽ không có cách nào tập trung được.

Nhưng là cô vẫn đánh giá bản thân quá cao. Nửa tiếng sau, cô vẫn còn đang xóa và sửa sửa mấy câu trên sổ tay, tầm mắt không tự chủ mà bị bóng người nào đó trong góc hấp dẫn.

"Sắp lên sân khấu rồi, mọi người uống nước thả lỏng một chút." Thượng Quan Hỉ Ái mở chai nước bắt đầu kêu mọi người chuẩn bị những thứ cuối cùng trước khi lên sân khấu.

Tạ Khả Dần nhìn lời của mình, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy quá hài lòng, vừa mới buông bút đã bị người phía sau ôm lên.

"Đứng dậy nào."

Dụ Ngôn nhẹ nhàng nói một tiếng vào tai cô, hơi thở dường như vô tình phả vào sau gáy, truyền đến cảm giác còn khó chịu hơn khi trong tiết mục vừa nãy, rốt cục khiến cho Tạ Khả Dần nhớ lại cảm giác này đã từng có ở thời điểm nào.

Mỗi lần ân ái, Dụ Ngôn ôm cô từ phía sau, hôn lên đóa hoa sau gáy chưa từng xinh đẹp lộ ra của cô.

Tuy rằng hoa cổ của Tạ Khả Dần không thể hiện ra, nhưng bị chạm vào trong tình hình đặc biệt khi ấy cũng có không ít cảm giác. Chẳng qua là thời kỳ trống rỗng đã qua lâu rồi, lâu đến mức cô gần như quên mất loại cảm giác này.

Không thể nào.


07.

Lời tuyên bố theo đuổi kinh người của Dụ Ngôn làm Tăng Khả Ny sợ đến mức vài ngày sau vẫn chưa hoàn hồn. Chưa kịp hỏi rõ câu "Từ trước đến nay chưa từng có người khác" kia là có ý gì, đã bị hành động nhanh chóng của Dụ Ngôn làm kinh sợ.

Sau khi biểu diễn kết thúc, thời điểm mọi người còn nghỉ ngơi ở hậu trường, Dụ Ngôn trực tiếp đặt một tay lên cạnh chiếc ghế Tạ Khả Dần đang ngồi, giọng điệu không hề khách khí.

"Tạ Tuyết, đưa áo khoác của cậu cho tôi."

Có thể thấy rõ Tạ Khả Dần sửng sốt một chút, tức giận trực tiếp ném áo khoác lên người cô, cũng biết vì sao người ta quay mặt đi mà không hề nhìn cô, nhưng Dụ Ngôn lại kéo áo khoác rồi cười như một kẻ ngốc.

"Đôi giày cao gót này đau quá."

Chỉ thấy Dụ Ngôn đá vào giày cao gót một phát, xoa xoa mắt cá chân, lặng lẽ giương mắt nhìn thoáng qua Tạ Khả Dần, thấy người ta hoàn toàn không chú ý đến mình, vẻ cao hứng trẻ con vừa nãy lập tức tan biến, lại yên lặng đeo giày cao gót lại.

Tăng Khả Ny dời tầm mắt, thực sự không đành lòng nhìn thẳng, phụ nữ sa vào tình yêu thật đáng sợ.

Sau đó, Dụ Ngôn bị Tăng Khả Ny giữ lại để giải thích những lời cô nói ngày hôm đó, còn bị đe dọa nếu không nói với chị ấy, chị ấy sẽ chạy đến trước mặt Tạ Khả Dần hô to Dụ Ngôn nói muốn theo đuổi em.

Dụ Ngôn cúi đầu, mặc kệ hơi nóng từ nước nóng dưới bàn bốc lên tạo thành một lớp sương trắng trên mắt kính của cô, che dấu vẻ mờ mịt nói không rõ cuồn cuộn dưới đáy mắt. Có thể thấy rõ vết hằn trong lòng bàn tay do dùng lực quá mức, một chút mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.

"Bọn em đã ở bên nhau, đóa hoa này cũng là... vì cậu ấy. Tóm lại, không có người khác."

Tăng Khả Ny biết Dụ Ngôn có người trong lòng thật lâu, chỉ là đây là lần đầu tiên biết rằng đấy là người cô cũng quen biết. Thế mà lại là Tạ Khả Dần.

"Cho nên... Em vẫn định theo đuổi em ấy?"

Hoa cổ của Dụ Ngôn không có màu sắc, cũng biểu thị rằng mặc kệ Dụ Ngôn có thừa nhận hay không, mấy năm nay cô vẫn không quên Tạ Khả Dần, cũng không có một khắc nào không thích cậu ấy. Mà Tạ Khả Dần từ đầu đến cuối đều không có thích cô.

Cứ như vậy mà xé toạc vết sẹo năm xưa ra, còn rắc muối vào đó tự hành hạ mình, thật sự còn muốn đuổi theo đoạn tình cảm không thấy tương lai này sao? Đây mới là lời Tăng Khả Ny muốn hỏi.

Dụ Ngôn im lặng hồi lâu, vẫn gật gật đầu.

Cho dù các cô từng có một mối tình thất bại, cho dù biết bây giờ cô vẫn yêu đơn phương, cô vẫn nguyện ý làm lại một lần nữa bằng bất cứ giá nào.


08.

Trong lần công diễn thứ hai, vết thương ở chân Tạ Khả Dần lại tái phát.

Làm thực tập sinh lâu như vậy, thực tế ít nhiều sẽ gặp phải một số tật xấu và chấn thương trong cơ thể. Giống như mấy chị em bên cạnh cô hiện tại, cũng không phải không có người bị thương còn nặng hơn cả cô, cho nên Tạ Khả Dần cũng không có biểu lộ ra mà yên lặng chịu đựng tiếp tục luyện tập cùng mọi người.

Nhưng bởi vì cường độ tập luyện quá cao, có nhiều thực tập sinh bị kiệt sức nên tổ tiết mục sắp xếp một lần kiểm tra sức khỏe cho tất cả mọi người.

Khi sắp đến lượt nhóm Tạ Khả Dần, cô vẫy tay chào các thành viên trong nhóm.

"Mọi người đi trước đi, một lát nữa tôi sẽ qua sau."

Kỳ thật là do chân cô thực sự rất đau, đến cả đầu gối còn không duỗi thẳng được. Khi chỉ còn lại một mình, cô chống vào tường chậm rãi đứng lên, bỗng chốc dưới chân lảo đảo. Thời điểm cơ thể sắp ngã xuống đất, Tạ Khả Dần đột nhiên rơi vào một cái ôm.

"Chấn thương tái phát còn muốn cậy mạnh sao?"

Tạ Khả Dần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn, giống như bị dọa đến mức nói không thành lời. Không đợi Tạ Khả Dần hỏi ra, Dụ Ngôn trực tiếp trả lời điều cô muốn biết.

"Mấy ngày nay chân đau đúng không, tôi nhìn thấy rồi, biết cậu không muốn làm phiền người khác, khẳng định ở chỗ này một mình, nên đến đây." Dụ Ngôn nâng người Tạ Khả Dần lên, "Thỉnh thoảng cũng có thể dựa vào người khác một chút."

Ánh mắt của Tạ Khả Dần trở nên phức tạp, mối quan hệ khó nói giữa các cô hiện tại hình như cũng không thích hợp để dựa vào nhỉ.

Dụ Ngôn nói xong rồi mới phát hiện lời nói của mình có hơi không hợp, ho nhẹ hai tiếng rồi bắt đầu bổ sung.

"Ý tôi là, có thể dựa vào thành viên cùng nhóm."

Tạ Khả Dần gật đầu, xem như đưa cho Dụ Ngôn một cái bậc thang, không ngờ tới hành động tiếp theo của Dụ Ngôn lại là cõng cô lên. Cô bị hoảng sợ đến mức không thể không ngã về phía sau, Dụ Ngôn dùng lực đè lại không để cô lộn xộn.

"Chờ cậu ra đến bên ngoài, bác sĩ chắc đã tan làm mất rồi."

Chậc.

Tạ Khả Dần đột nhiên có cảm giác khó chịu, động tác trên tay tập tức nhanh hơn suy nghĩ mà véo bên hông Dụ Ngôn một cái. Dụ Ngôn cũng không tức giận, ngược lại cười khẽ một tiếng, cũng không nói lời nào làm cho Tạ Khả Dần tức giận.

Tạ Khả Dần vốn tưởng rằng Dụ Ngôn cõng cô đến trong xe rồi sẽ rời đi. Không nghĩ tới dưới ánh mắt kinh ngạc của từng thành viên nhóm MAMA, Dụ Ngôn trực tiếp ngồi bên cạnh cô.

"Nhóm của tôi đã đi rồi, đến ngồi nhờ xe một chút."

Dưới ánh mắt "Thì ra là hai người quen thuộc như vậy sao, giấu cũng thật kĩ" của mọi người, Tạ Khả Dần rơi vào đường cùng không nói gì cả, chỉ là ngồi sang một bên chừa chút chỗ cho Dụ Ngôn. Dù vậy nhưng vẫn có hơi chen chúc, ngay cả bả vai cũng lần lượt ép vào nhau.

Chỗ sau gáy bị Tạ Khả Dần bỏ qua đã mấy ngày dường như bởi vì Dụ Ngôn đến gần lại có một chút khác thường, lúc tóc của Dụ Ngôn quét qua sau gáy cô, cảm giác không muốn thừa nhận nhưng vẫn mạnh mẽ tồn tại lại xông ra.

Có loại cảm giác này chỉ có một khả năng, bằng không trên hoa cổ không lộ ra sẽ không có dị thường, mặc dù chính cô cũng không dám tin tưởng.

Cô rõ ràng vẫn còn thích Dụ Ngôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top