Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng chẳng bao lâu, Đới Thanh vì khoái cảm quá mức thậm chí không thể nhấc cổ lên được, chỉ có thể nằm rũ xuống trên giường, chịu đựng người phía sau điên cuồng thao mình, miệng nỉ non rên rỉ, thân thể mềm mại đung đưa trong vô thức.

Lúc này, ngoài việc tận hưởng kích thích trong người, trong đầu Tiếu Vân chẳng còn gì khác.

Không sai, đây chính là cô cảm nhận được, suy nghĩ của Đới Thanh.

Cuối cùng, cả hai có đồng bộ không?

Tiếu Vân biết không phải, chỉ là người phụ nữ này tạm thời không có sức lực phản kháng thôi.

Chờ nàng bình phục, còn có thể để mình điều khiển như thế này sao?

Tuyệt đối không.

Đây thực sự là một điều đáng buồn.

Nhưng bây giờ Tiếu Vân chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc hưng phấn này, cũng không muốn nghĩ tới những chuyện đau buồn này.

Dù sao thì sau này cũng sẽ có lúc phải buồn.

Vì vậy, Đới Thanh càng vô lực phản kháng, trước sau nằm trên người cô rung động không ngừng Tiếu Vân càng hưng phấn cực kỳ, càng hưng phấn, càng mãnh liệt.

Không thể làm quá sâu, chỉ có thể thay thế bằng tốc độ, mang lại cho người này sung sướng tương tự.

Mà cô ma sát như vậy, tự nhiên cũng làm mỹ nhân dưới thân cao trào liên tục, cũng không biết thụ động hay chủ động ăn côn thịt, nộn huyệt không tự chủ được phun ra từng dòng dâm thủy sung sướng, lại thêm khoái cảm, co giật liên tục, giống như một cái miệng nhỏ thật sự, co rút vặn vẹo không ngừng, ra sức phun ra nuốt vào tính khí làm nàng chết đi sống lại này, khoái lạc cùng nó ma sát một chỗ.

Cho đến khi thứ này đâm sâu vào.

"Ah~"

Không thể cưỡng lại sung sướng này, khoa khôi của trường lại không thể ngừng cao giọng kêu thành tiếng trước trùng kích như vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, một dòng nước hừng hực phun về phía 'cổ tử cung' nhạy cảm trước sau luôn hé mở của nàng, khiến nàng không khỏi hét lên lần nữa.

"Ưm, nhiều quá, thật nhiều, không, ừm..."

"A, không được, ừm, không, không ăn vô nữa, a..."

Đới Thanh vốn đang vùi đầu vào ga trải giường, vì tên khốn kiếp nào đó bắn nhanh mà không thể không lắc đầu lần nữa, miệng không ngừng rên rỉ.

Tên khốn này, bắn vào thì cũng được đi, tại sao còn tiếp tục thao nàng!

Đâm cho nàng chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp bị xuyên qua, lần lượt bị xuyên thấu.

Trong khi bị xuyên qua, còn phải hứng chịu mọi thứ mà tên khốn này bắn vào.

"Ừm, không, ừ, đồ khốn, đừng làm vậy, ah a..."

Tuy nhiên, đáp lại nàng vẫn là tên khốn này tàn nhẫn làm.

Tiếp tục kéo dài cho đến khi thứ đó hoàn toàn rút ra ngoài cơ thể nàng, cuối cùng mềm nhũn xuống, không thể xuất tinh.

Cuối cùng, cuối cùng tên khốn này cũng nằm yên bất động.

Đới Thanh cuối cùng cũng được buông ra, mới thả lỏng nằm xuống giường, đầu óc trống rỗng, không muốn suy nghĩ hay làm gì, chỉ hư nhược mềm mại nằm sấp.

Tất nhiên, người trên người nàng cũng tương tự.

Chỉ là hơi thở thiêu đốt cứ phả vào vai cổ khiến nàng ngứa ngáy, nóng bức, lại bất lực tránh khỏi.

Mà phản ứng duy nhất nàng dành cho người này là tiếng thở hổn hển, cùng hành lang dưới thân vô thức co giật.

Đúng, rõ ràng đã kết thúc, nhưng hưng phấn trong cơ thể không thể tiêu tán trong nháy mắt mà từ từ mới có thể biến mất.

Vách hang kia co giật tự nhiên cũng kéo dài.

Nhìn qua nhìn lại, nàng còn luyến tiếc vật ấy cọ xát cùng chiếm hữu.

Mặt Đới Thanh vẫn nóng bừng.

Trong tiềm thức, muốn kẹp chặt cái lỗ lại để ngăn nó co giật.

Đổi lại, là tiếng 'ha' của tên khốn này.

Mà cơn co giật vẫn cứ tiếp diễn.

Kết quả như vậy đương nhiên khiến hoa khôi học đường vừa thẹn vừa giận.

Nhưng không có cách nào thay đổi.

Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ vùng vẫy.

Cứ để yên sẽ tự hết, lắng xuống sẽ ổn thôi.

Cũng may, dư âm này không kéo dài lâu, cơ thể nàng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Cuối cùng xong rồi à?

Tiếc là không có.

Không lâu sau, cảm giác xao động lại quay trở lại.

Hành lang vốn yên tĩnh không khỏi co rúm lại, vặn vẹo thứ mềm nhũn, miễn cưỡng cắn nó cương cứng lên.

Nhưng lần này, Tiếu Vân không tiếp tục thỏa mãn Đới Thanh mà trực tiếp rút ra khỏi cơ thể nàng.

Thứ đang lấp đầy mình đột nhiên rời đi, cảm giác trống rỗng đột ngột trong cơ thể khiến Đới Thanh bất mãn hỏi: "Cô ừ, làm gì?"

"Làm em!" Người này trả lời ngắn gọn nhưng ràng mạch.

Ngay lập tức, trong tiếng hét lên mà lật người nàng lại.

"A, khốn kiếp, đừng..."

Hiển nhiên Đới Thanh vẫn không muốn đối mặt với người đã chiếm lấy thân thể mình.

Nhưng lúc này, nàng không thể phản kháng, cơ thể mềm mại của nàng tự nhiên bị Tiếu Vân thao túng theo ý muốn.

Rất nhanh, hai người đã mặt đối mặt.

Sau đó, Tiếu Vân lại cúi xuống, nằm trên Đới Thanh, chỉ nhìn nàng, nói từng chữ một: "Tôi muốn trực diện thao em, vừa thoả mãn nhu cầu của em, cũng vừa thỏa mãn nhu cầu của tôi, như vậy mới công bằng."

Nói xong, người này nắm lấy dương vật cương cứng của mình kề lên môi ngoài chảy nước róc rách của Đới Thanh, thậm chí còn xấu xa hỏi: "Em có muốn ăn không?"

"Cô, ưm, đồ khốn! Tôi, a..."

Hoa khôi đáng thương của trường, ngay lúc đang định mắng Tiếu Vân thì bị hung khí tàn nhẫn đâm vào, thẳng tiến vào trong cơ thể nàng, lần thứ hai hòa làm một với nàng, khiến đôi tay vốn muốn đánh người của nàng chỉ có thể mềm mại vô lực nắm chặt vai người này, nỗ lực tiết ra làn sóng xung kích đó.

Nhưng làn sóng này chưa bình, làn sóng khác lại nổi lên.

Tên khốn này không cho nàng cơ hội thư giãn, liền nhanh chóng bắt đầu xung kích bên trong cơ thể nàng.

Cú va chạm quá mạnh khiến Đới Thanh chỉ có thể ôm lấy bả vai đối phương, không thể chịu đựng được mà hất đầu, để mái tóc vung vẩy trước mặt người này.

Không tính những đợt xung kích trên người, mà tên khốn này còn nhìn nàng như thế, nhìn nàng quằn quại sung sướng dưới thân mình, phát ra vài tiếng kêu dâm đãng bởi vì cô mà sinh ra, vì cô mà lộ ra bộ dáng dâm đãng như vậy.

Khốn nạn, khốn nạn, tại sao lại bắt nạt nàng?

Chẳng lẽ sự dịu dàng, bao dung vừa rồi đều là giả tạo?

Biến hoá lần này của Tiếu Vân khiến Đới Thanh càng tức giận đến nghiến răng.

Nhưng nàng không thể làm gì được tên khốn này, chỉ có thể trừng mắt giận dữ nhìn.

Dùng đôi mắt tràn đầy dục vọng thậm chí dần dần mê ly, cố gắng trừng mắt hung dữ với tên khốn đang lay động trước mặt mình.

Đúng vậy, cơ thể nàng run rẩy dưới sự thao túng của người này đến nỗi nàng thậm chí không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương.

Cũng không biết người này có phải cũng giống như thế không.

Nhưng xét theo nụ cười nhếch mép của người này thì chắc là không phải.

Nhìn kỹ hơn, Đới Thanh vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt Tiếu Vân lúc này mình dâm đãng đến nhường nào.

Nhìn thấy mình như vậy, còn tưởng rằng mình bị ma nhập, Đới Thanh lúc này vô cùng xấu hổ lại tức giận!

Chỉ muốn quyền đấm cước đá kẻ chủ mưu này.

Trong nháy mắt đó, nỗi đau trong lòng đều bị tức giận thay thế, khiến Đới Thanh tập trung vào việc làm thế nào đấu trí so dũng khí với tên khốn trên người này, lại không thể nghĩ được cái gì khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top