Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếu Vân đang hưng phấn không biết người phụ nữ bên dưới đang trải qua một cơn đau hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.

Hành lang căng mịn, mềm mại bị thứ gì đó thô to hoàn toàn chiếm giữ mở ra một cách tàn nhẫn, độ sâu của âm đạo bị đầu khấc cứng rắn va chạm, đẩy đi đẩy lại...

Điều đáng hận nhất là thân thể của nàng vẫn đang khoái cảm trong quá trình bị xâm phạm.

Từng làn sóng khoái cảm truyền đến cơ thể nàng qua bộ phận mỏng manh, nhạy cảm đó, lan rộng khắp tứ chi, xương cốt, rồi cuối cùng vào não bộ, khiến cơ thể nàng vô cùng hưng phấn, hưng phấn đến mức phản bội lại ý chí kiên định lẽ ra phải có, bên trong bản năng triệt để trầm luân.

Lời nói phẫn nộ, đe dọa ban đầu dần dần biến thành những tiếng thở hổn hển và rên rỉ...

Tiếng rên rỉ ngắt quãng đó nghe vô cùng dâm mị, làm sao có thể tiết lộ ý nghĩa ban đầu trong lời nói của nàng.

Nghe chỉ có vẻ dâm đãng hơn, la hét dâm đãng dưới thân người xâm phạm mình.

Có lẽ là biết, dù có uy hiếp thế nào cũng không thể ngăn cản người này xâm nhập vào cơ thể mình, Đới Thanh vốn đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, cũng ngừng không sợ hãy vùng vẫy, chỉ cố gắng để mình nới lỏng quần áo của tên khốn kiếp này, mười ngón tay nắm chặt lấy ga trải giường, không để cho mình giống như đang chiều chuộng tên khốn nạn này, nghênh hợp súc sinh đã xâm phạm mình.

Tuy nhiên, ý chí dù có kiên cường đến đâu cũng không thể ngăn cản được hưng phấn của cơ thể.

Không lâu sau, dù hai tay đã nắm chặt đến trắng bệch, dù Đới Thanh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản năng, nhưng cơ thể vốn đã run rẩy vì tác động của người này lên mình, vẫn vặn vẹo khó nhịn dán vào thân thể đối phương, thậm chí ngay cả phần eo cũng không khỏi nâng lên, như đang nghênh hợp vật chà đạp trong cơ thể.

Cái đầu dịu dàng vốn đã bán khỏa thân lắc lư từ bên này sang bên kia trong niềm vui sướng tột độ và hưng phấn, khiến mái tóc dài tung bay trong không trung.

Đôi môi mỏng muốn khép chặt lại để ngăn chặn âm thanh dâm đãng và xấu hổ phát ra, tuy nhiên, cơ thể đang đắm chìm trong khoái cảm dường như nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng, đôi môi nhuốm màu máu vẫn tiếp tục đóng mở trong khi run rẩy không ngừng.

Điều duy nhất nàng có thể kiểm soát được dường như là kìm nén âm thanh dâm đãng sắp bật ra trong miệng, ngăn cản nó thoát ra, bị tên khốn này nghe thấy, để người này thành công, cuối cùng chỉ phun ra một chuỗi tiếng thở hổn hển không chịu nổi, cùng với hơi thở kia.

Tuy nhiên, nàng càng muốn đấu tranh quyết liệt với khoái cảm của cơ thể, giành lại quyền kiểm soát cơ thể, thì khoái cảm vô bờ bến do bị tra tấn thể xác tột độ mang lại vẫn lấn át ý chí của nàng, khiến biểu cảm của nàng thật vui thích.

Đúng vậy, mặc dù lúc này Đới Thanh đang cau mày vì đau, nhưng cũng không thể ngăn được rặng hồng liên tục xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, chứ đừng nói đến sung sướng cùng khó nhịn ẩn chứa trong nỗi đau.

Khi lông mày nàng nhíu lại, khi đôi mắt nàng dần dần lộ ra vẻ mê li, khi khuôn mặt xinh đẹp của nàng có dấu hiệu dâng trào cảm xúc...

Đới Thanh không muốn thỏa hiệp với người này, cuối cùng hoàn toàn gục ngã trước đòn tấn công liên tục của đối phương, đôi bàn tay ngọc trắng thon dài vô thức buông tấm ga trải giường nhăn nheo mà nàng đang nắm, lại nắm lấy vai người này. Hai bên vướng vào dây dưa, vòng eo thon thả từ lâu đã lộ ra ngoài vặn vẹo như rắn nước, miệng không khỏi rên rỉ, động tình xin tha.

“Um, a a... Chậm lại, chậm lại, nhanh quá... á, to quá, đừng... Làm ơn, nhẹ nhàng thôi... tớ không, không xong rồi, không chịu nổi.... Tiếu, Tiếu Vân, không ừm..."
Khi Tiếu Vân dần dần tỉnh lại từ trong hỗn độn, cuối cùng cũng nhận ra mình đang ở đâu và đang làm gì, điều đầu tiên cô nhìn thấy khi từ từ mở mắt ra là khuôn mặt của người phụ nữ bên dưới đang không ngừng run rẩy trước mắt.

Ngày thường cao cao tại thượng, xưa nay nàng luôn coi cô như người vô hình, cô lập cô như những người bạn cùng lớp, khiến cô phải vùng vẫy trong đau đớn tột cùng, bạn cùng phòng Đới Thanh đang nằm dưới thân cô, dưới sự chiếm hữu và tác động của cô, nàng thở hổn hển và rên rỉ không ngừng.

Nhìn vẻ mặt vừa đau khổ vừa vui sướng có thể biết được người phụ nữ lúc này đang xúc động và khó nhịn đến mức nào.

Cái miệng nhỏ không ngừng mở ra, không ngừng nói với cô những lời xin tha.

Mà tất cả những điều này đều đến từ cô, từ sự sở hữu của cô!

Cảm nhận được tất cả những điều này, ngoài khoái cảm thể xác, một loại khoái cảm trả thù cũng hiện lên trong cơ thể Tiếu Vân.

Hoá ra nàng cũng có ngày hôm nay sao?

Bây giờ đã biết đau đớn, biết cách cầu xin rồi sao?

Mấy người bắt nạt người khác, cô lập người khác, chỉ nhìn người khác bị bắt nạt mà không chịu giúp đỡ, có bao giờ nghĩ đến nỗi đau của người bị bắt nạt chưa?

Tại sao mấy người không biết chuyện này, người xem cũng là đồng phạm?

Càng nghĩ, hình ảnh cô bị bắt nạt cứ hiện lên trong đầu Tiếu Vân.

Lúc đó cô cũng muốn cầu xin tha, nhưng ai đã giúp cô?

Khi cô đau đớn và bối rối, những khuôn mặt và đôi mắt đó càng làm cô thêm thống khổ…

Có rất nhiều Đới Thanh không những không chịu ra tay giúp đỡ cô mà còn dùng ánh mắt sỉ nhục cô...

Càng nghĩ, Tiếu Vân càng tức giận, cuối cùng cũng có thể báo thù được, tựa như một ngày nào đó đại báo thù sẽ trả, không hề nghĩ đến tình huống hiện tại như thế nào, chỉ nhét vũ khí có thể báo thù vào người này, càng dùng sức và nhanh chóng, khiến người phụ nữ bên dưới hét lên sung sướng, xin tha không thôi.

Còn cô, thủ phạm lớn nhất, chỉ nhìn người phụ nữ bên dưới mình, nhìn người phụ nữ lúc cô mạnh mẽ cắm, khuôn mặt nàng càng ngày càng đau đớn, tiếng kêu vui sướng càng trở nên quyến rũ và dâm đãng.

Ngay cả đôi mắt chợt mở ra cũng chứa đầy mờ mịt xuân thủy.

Xuân thủy người phụ nữ kéo dài, vẻ ngoài uyển chuyển, quyến rũ vô hạn, giống như khí chất mê hoặc toát ra từ trên người nàng, cũng không kém phần quyến rũ, khiến người ta muốn bắt nạt.

Vì vậy, nhìn Đới Thanh đang nhìn về phía mình, Tiếu Vân lần đầu tiên không tránh né mà nhìn thẳng vào nàng, hưng phấn nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn nàng cau mày dưới sự chiếm hữu của mình, đầy vẻ kiều mị xin tha.

"Không ừm, không cần, ah... thật lớn, thật mạnh, làm ơn... ưm, buông a, buông tớ ra... Tiếu ừm, Tiếu Vân... a a, không...."

Tên súc sinh này, khi nàng xin tha, lại càng dùng sức hơn!

Mỗi lần va chạm của vật thô to, mỗi lần va chạm giữa da thịt đều khiến Đới Thanh cảm thấy xấu hổ, tức giận và vô cùng đau đớn, không thể kìm nén được khoái cảm của cơ thể…

Tất cả những điều này dần dần lộ ra dấu vết hận thù và oán hận trong đôi mắt vốn quyến rũ...

"Tôi ừm, tôi muốn, giết cô... ừm, để cô, ngồi tù... a a a..."

Đáp lại nàng, tự nhiên thứ tội lỗi trong cơ thể nàng hung ác cắm mạnh.

"A... tôi sẽ không, buông tha cô..." Xưa nay người ngọc được sủng trong lòng bàn tay, không cam tâm lộ ra yếu đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top