Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Trong bữa tiệc, mọi người đứng nhìn Sở Lam đứng trước bánh ngọt ba tầng mà chúc mừng, chị ta ăn mặc lộng lẫy nên càng xinh đẹp hơn, hưởng thụ tất cả sự chú ý của đám đông.

Bố mẹ Sở vô cùng quan tâm, Trần Quân đứng một bên đóng vai kỵ sĩ chuẩn bị giơ tay mời Sở Lam vào sàn nhảy.

Lúc Giang Triều đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, anh cứ như gươm tuốt khỏi vỏ, lộ ra mũi nhọn.

Anh từng bước tiến đến gần Sở Lam, ngước mắt nhìn bánh ngọt của chị ta: "Đẹp lắm."

Bánh ngọt bị anh hất đi, Sở Lam được Trần Quân kéo sang một bên nhưng theo bản năng hét chói tai, đuôi váy dính bánh ngọt, cứ thế phá hủy mỹ cảm, bữa tiệc hệt bị nhấn nút tạm ngừng.

Sở Hồng cau mày, ông ta sốt ruột bảo vệ con gái: "Cậu có ý gì, con gái của tôi làm gì đắc tội cậu?"

Ánh mắt Giang Triều rơi vào người Sở Lam, sau đó lại nhìn về phía Trần Quân đứng bên cạnh rồi những người đàn ông và phụ nữ quần áo lả lượt, anh cười một tiếng, chỉ có Trần Quân biết anh đang nghĩ gì, thoáng chốc cậu ta cảm thấy xấu hổ.

Lúc Sở Lam mời Giang Triều, anh từng hỏi Thẩm Nhu có tham gia hay không, Sở Lam nói có, nếu không phải nhờ câu trả lời này, Giang Triều hoàn toàn sẽ không xuất hiện ở đây. Anh cho rằng Sở Lam chỉ gạt mình tới, nào ngờ hôm nay cũng là sinh nhật của Thẩm Nhu.

Giang Triều nhếch môi, âm thanh anh hỏi Sở Lam bình tĩnh đến đáng sợ: "Cô cảm thấy mình oan không?"

Sở Lam dùng hết sức nắm chặt váy, không dám nói lời nào.

Giang Triều xoay người, đạp lên thảm đỏ trải ra vì Sở Lam, nhìn mớ thức ăn được dày công chuẩn bị, bên cạnh quà cáp chất đống là người người đến chúc mừng, tốc độ của anh cũng chậm lại đôi chút.

Lúc trước anh không biết Thẩm Nhu sẽ như vậy, là mỗi năm đều như vậy sao?

Giang Triều một đường tiến về phía trước, đẩy ngã bàn thức ăn, anh đi qua mớ hỗn độn đó, đến cửa thì anh xoay lại nhìn mọi người.

Giang Triều: "Chúc các vị vui vẻ nhé."

Lý Thâm vẫn đang tìm quà bọn họ tặng Sở Lam, mọi người tặng chị ta quá nhiều thứ, cậu phải mất kha khá sức mới tìm được, cậu cầm quà rồi cùng Tần Lễ, Giang Triều rời khỏi bữa tiệc.

Người dự tiệc cũng không nói gì, thậm chí còn tiếp tục duy trì dáng vẻ tao nhã, bọn họ chúc mừng Sở Lam rồi rối rít đi về, Sở Lam và Sở Hồng nhận lỗi với mọi người, một bữa tiệc nhanh chóng kết thúc.

Sở Hồng biết Sở Lam đuối lý, lúc Giang Triều hỏi chị ta có oan uổng không thì chị chẳng đáp, dù Giang Triều có đập phá bữa tiệc thì bọn họ cũng không thể đối đầu, cũng không thể để nhà họ Giang lý luận với họ.

Khi Trần Thắng muốn hỏi giữa Sở Lam và Giang Triều đã xảy ra chuyện gì thì chị ta đã xách váy chạy khỏi bữa tiệc, hai mắt đỏ bừng.

Sở Lam biết Giang Triều không phải người dễ chọc, song chị ta không ngờ anh lại dám trực tiếp phá hỏng bữa tiệc, cuối cùng vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt hệt vừa làm một chuyện nhỏ không đáng kể.

Trần Quân định xong tiệc sẽ trở về ăn sinh nhật cùng Thẩm Nhu, kết quả bị Trần Thắng túm cổ mắng một trận: "Sao con không biết quan tâm chị họ, nhanh đi tìm con bé an ủi đi, em trai con... Em trai con thì đang rầu rĩ, cũng không an ủi chị họ con được, bố và mẹ lại không cùng lứa tuổi với con bé."

Trần Quân: "Nhưng..."

Trần Thắng: "Trần Quân!""

Khi Trần Quân ra ngoài tìm Sở Lam vẫn luôn mờ mịt, cậu ta biết Giang Triều làm như vậy là vì Thẩm Nhu, biết vẻ mặt giễu cợt của Giang Triều là vì bọn họ đang ở trong bữa tiệc chứ không ở cùng cô, cậu cảm thấy mình không công bằng với cô.

...

Sở Hồng bận rộn xong thì mệt mỏi vào phòng Sở Lam, Sở Lam ném lễ phục lộng lẫy và giày cao gót xuống đất, Trần Quân thì ngồi một bên an ủi, thấy ông ta thì cậu vội vàng đứng lên chào.

Sở Hồng trực tiếp hỏi: "Con nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Sở Lam đã điều chỉnh lại tâm trạng, chị ta trả lời: "Coi như chuyện này chấm dứt tại đây đi ba."

Sở Hồng: "Con có biết Giang Triều là ai không, cả nhà họ Giang chỉ có một cháu trai là cậu ta, chủ tịch Giang là loại người có thủ đoạn cứng rắn nhưng phải dỗ dành Giang Triều. Con là con gái ba, nếu con không sai, ba có thể đi tìm chủ tịch Giang để đòi lại công bằng cho con, nếu con sai, con phải nói ba biết lý do, cần thì ba sẽ nhận lỗi với chủ tịch Giang."

Sở Lam cắn chặt môi: "Là hiểu lầm thôi, con tự giải quyết được."

Sở Hồng: "Được, ba tin con, nhưng nếu con không thể giải quyết phải nói ba, ba hy vọng con sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này được không?"

Đến khi Sở Lam gật đầu, Sở Hồng tiến lên ôm chị ta: "Con gái ba sinh nhật vui vẻ."

Lúc ông ta đi ra thì chạm mặt vợ mình Thẩm Hương, hai người cùng xuống lầu, Thẩm Hương vẫn có chút lo lắng cho Sở Lam, mãi đến khi Sở Hồng hỏi bà rằng có tặng quà cho Thẩm Nhu chưa thì bà mới nhớ hôm nay cũng là sinh nhật cô.

Thẩm Hương: "Vừa nãy tôi mới nói chuyện với chị, đứa bé Thẩm Nhu kia càng ngày càng bướng, nó ghen tị với Sở Lam nhà chúng ta, chưa kể tới việc nó hơn thua khắp nơi, lần này còn không muốn tới dự tiệc, nghe nói vẫn đang chiến tranh lạnh cùng bọn họ. Quà sinh nhật hả, tính sau đi, sao nó lại không bằng em trai Trần Quân của mình chứ."

...

Thẩm Nhu dựa theo công thức nấu ăn bận rộn hết mấy tiếng, cô làm ra được bốn món mặn một món canh, chắc vì cô không có khiếu nên đồ ăn không ngon lắm, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt được.

Nhìn thức ăn mình làm, Thẩm Nhu nghĩ đến Giang Triều, không biết đời trước Giang Triều học nấu nướng lúc nào, nấu cực kỳ ngon, Thẩm Nhu luôn bị anh ép ăn.

Đặt đồ ăn lên bàn, Thẩm Nhu mở bánh ngọt ra, cô cắm nến lên bánh, sau khi tắt đèn, cô nhìn mấy chữ "Happy Birthday Thẩm Nhu" rồi nhắm hai mắt, hàng mi cong dày khẽ run.

"Thẩm Nhu, sinh nhật vui vẻ——!"

Thẩm Nhu mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng của Giang Triều, cô sửng sốt một lúc liền vội vàng chạy đến ban công.

Đứng ở ban công, Thẩm Nhu nhìn Giang Triều mặc âu phục giày dạ dưới ánh trăng thì hoảng hốt không thôi, anh im lặng chẳng nói gì, cô vội vàng lấy chìa khóa xuống lầu.

Tần Lễ và Lý Thâm đứng cách đó không xa, Tần Lễ cười khẽ: "Mày biết Thẩm Nhu giống cái gì không?"

Lý Thâm nhìn chằm chằm Thẩm Nhu: "Giống kẹo sữa mà anh Triều không cho tụi mình ăn?"

Tần Lễ: "Giống như vỏ đao, là vỏ đao kiềm hãm cây đao Giang Triều này."

Lúc Thẩm Nhu xuống lầu liền nhìn thấy Giang Triều, Giang Triều đứng cách cô vài bước chân, cô không đi tiếp, hai người đối mặt, thấy đáy mắt anh không có sự điên cuồng và độc chiếm dù rơi vào vực sâu cũng muốn kéo theo cô thì cô mới chần chừ lên tiếng.

Thẩm Nhu: "Giang Triều."

Lúc cô gọi anh rất dễ nghe, chữ Triều cô gọi rất ngọt.

Giang Triều nhìn cô: "Cậu từng thấy lâu đài màu hồng và pháo hoa chưa, lần sau tôi đưa cậu đi xem nhé?"

Thẩm Nhu cho rằng Giang Triều cũng sống lại thì căng thẳng nắm ống tay áo, cô thăm dò: "Tại sao muốn đưa tớ đi xem lâu đài màu hồng và pháo hoa?"

Giang Triều chậm rãi nói: "Vì đây là món quà dành cho công chúa, công chúa nên ở trong lâu đài xem pháo hoa, nhận lấy sự chúc phúc của mọi người."

Vì vậy đây mới là lý do anh tặng cô những điều này?

Thẩm Nhu nói: "Giang Triều, tớ mời cậu ăn bánh ngọt."

...

Thẩm Nhu nhìn Tần Lễ và Lý Thâm bỏ hết bốn món mặn một món canh và bánh ngọt vào trong túi, cô có chút nghi ngờ vừa nãy mình mời Giang Triều có phải sai lầm hay không. Nhưng họ không lấy bia, chắc là vì cảm thấy thứ đó không phải thứ cô sẽ uống.

Sau khi nhóm người đến căn hộ của Giang Triều thì lại bày thức ăn ra bàn, Giang Triều giúp cô cắm nến rồi đốt lửa, tiếp theo còn hát bài Happy Birthday với Tần Lễ và Lý Thâm.

Lý Thâm: "Cậu mau cầu nguyện đi!"

Thẩm Nhu chắp hai tay rồi nhắm mắt, cầu nguyện xong thì cô mở mắt thổi nến, thoáng chốc trong phòng tối đi, tất cả đều ngẩn ra.

Lý Thâm lên tiếng trước: "Tần Lễ, mày đạp tao đúng không?"

Tần Lễ: "Sao mày đánh tao!"

Lý Thâm: "Mày đạp tao, mày không đạp thì chả lẽ là anh Triều với chị dâu, không phải, không thể nào là hai người đó."

Giây sau Tần Lễ lại hỏi: "Mày quệt bánh lên mặt tao đúng không!"

Thẩm Nhu nghĩ đến bánh ngọt của mình thì vội vàng nói: "Nhanh, mở đèn nhanh!"

Đèn được mở, Thẩm Nhu không muốn để Tần Lễ và Lý Thậm đụng tới mấy chữ viết trên bánh bèn bắt đầu hấp tấp chia bánh, cô chia mỗi người một miếng, cuối cùng mới để lại cho mình một miếng có tên mình.

Bánh rất ngọt, là cái bánh ngọt nhất cô từng ăn, là cái bánh sinh nhật chỉ thuộc về cô.

Lý Thâm là đồ quỷ nịnh bợ, cậu ta cố gắng nuốt thức ăn rồi ca ngợi: "Ngon quá, cực kỳ hợp khẩu vị tôi luôn, tôi có thể ăn một hơi lên tới 90kg."

Tần Lễ phụ họa: "Ngon vãi."

Thẩm Nhu xin lỗi: "Đây là lần đầu tiên tớ nấu ăn."

Giang Triều dùng thìa nhấp một ngụm canh: "Ừm, có khiếu."

Thẩm Nhu ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cô nghĩ, hình như sinh nhật 18 tuổi còn vui vẻ hơn cô đã tưởng tượng. Thẩm Nhu cười khẽ lộ ra lúm đồng tiền, Giang Triều ngồi một bên, lặng lẽ cong môi.

Sau khi Giang Triều đưa Thẩm Nhu trở về thì ngồi trên motor gọi Tần Lễ: "Đồ ăn ngon lắm à?"

Tần Lễ: "Không dám ăn ạ."

Lúc trở về, Giang Triều dừng lại bên ngoài một tiệm sách, anh treo nón bảo hiểm, khóa xe và bước vào tiệm, mua một hơi mười mấy cuốn sách dạy nấu ăn.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Triều: Thắp sáng kỹ năng nấu nướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top