Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Bình bịch, trái tim Giang Triều mạnh mẽ đập, máu nóng dâng trào, anh sải chân dài bước xuống xe, nhìn Thẩm Nhu không chớp mắt: "Cậu cảm thấy tôi đẹp?"

Thẩm Nhu gật đầu thật mạnh: "Đẹp."

Giang Triều: "Cái gì đẹp?"

Thẩm Nhu không nói láo, Giang Triều rất đẹp trai, mỗi một nơi trên gương mặt đều tinh xảo, ngay cả đời trước cô cũng cảm thấy anh đẹp, còn đẹp hơn Chu Tự, là kiểu đẹp trai ngang ngược tràn đầy hơi thở nam tính và hoang dã, song vẫn có sức sống của tuổi trẻ, thậm chí lúc ấy cô còn nghĩ uổng cho vẻ ngoài đẹp trai của anh.

Thẩm Nhu: "Lông mày đẹp, đôi mắt đẹp, mũi đẹp, môi đẹp." Tầm mắt cô tiếp tục hạ xuống, cô giơ ngón tay chỉ vào yết hầu anh, càng gật đầu mạnh hơn, song ngón tay lại bất cẩn chạm phải nơi đó, cô lắp ba lắp bắp: "Yết hầu là nhất, đẹp nhất."

Ầm một tiếng, yết hầu Giang Triều lăn lộn, đầu ngón tay anh run run, động tác sờ thuốc lá trong túi của anh khựng lại: "Diễn, cho cậu diễn, tôi sẽ mua bộ váy đẹp nhất cho cậu, tìm thầy dạy diễn xuất chuyên nghiệp cho cậu, cậu muốn cái gì ông đây cũng sẽ cho."

Lúc anh ngồi lên motor còn cố ý hung dữ trừng mắt với Thẩm Nhu: "Đừng để ông đây biết cậu còn khen đứa khác đẹp trai!"

...

Tần Lễ dựa vào tường nhìn Giang Triều dán nửa tấm poster của Thẩm Nhu lên tường, lại dán hình mình bên cạnh cô, trên bàn là một chồng sách dày cộm, cậu cảm thấy cái người này điên rồi.

"Không phải chỉ khen anh một câu đẹp trai thôi à."

"Là lông mày đẹp, đôi mắt đẹp, mũi đẹp, môi đẹp, yết hầu là đẹp nhất."

"......"

Giang Triều nhìn chằm chằm hình Thẩm Nhu ở bên cạnh mình hồi lâu, anh ra khỏi phòng ngủ rồi hỏi: "Lý Thâm đâu?"

Tần Lễ: "Chạy rồi, nói là về nhà ăn cơm."

...

Hai hôm sau, trên diễn đàn trường đều nói rằng nhà họ Giang tài trợ ngày Nhà giáo, thậm chí mời bậc thầy chuyên nghiệp về giúp học sinh, mọi người đều nghĩ có phải Giang Triều muốn biểu diễn tiết mục hay không.

Năm lớp 10 có người ầm ĩ kêu Giang Triều ca hát, anh ngồi ở đó, ngay cả ánh mắt cũng không cho đối phương, sau đó mọi người cũng chưa từng nhìn thấy anh biểu diễn tiết mục nào.

Trước khi đi học, Lý Lê gọi điện cho Thẩm Nhu: "Nhu Nhu, tớ xin nghỉ nhé, tớ bệnh rồi."

Ở trường Thẩm Nhu không có bạn bè, đời trước, nếu cô không phải đang học thì là đuổi theo Chu Tự, chỉ có chơi cùng với Lý Lê là ổn, sau khi sống lại, cô càng không chơi thân với ai.

Đầu dây bên kia, Lý Lê nói: "Đừng quên thẻ cơm nha, hôm nay nhà ăn có sườn xào chua ngọt, tan học cậu sớm đến nhà ăn xếp hàng sớm."

Thẩm Nhu: "Ừ, tan học tớ qua thăm cậu."

Lý Lê xin nghỉ, hết tiết cô cũng không thích đi ra ngoài, nếu không phải có tiết thể dục, hẳn cô sẽ ở trong lớp đến khi tan học.

Thẩm Nhu mua nước suối trong siêu thị, Lý Thâm đến mua đồ thì chạm mặt cô, cậu ta vội vàng đi qua chào.

Lúc xếp hàng, Lý Thâm hỏi: "Cô nhóc hay đi cùng cậu đâu?"

Thẩm Nhu: "Cậu ấy xin nghỉ rồi."

Lý Thâm đứng sau Thẩm Nhu, lúc cô tính tiền, cậu ta cầm điện thoại nhắn cho Giang Triều, gửi mấy tin vẫn không trả lời, Lý Thâm tưởng anh đang ngủ nên sang gửi tin nhắn cho Tần Lễ.

【Lý Thâm: Kêu anh Triều dậy giúp tao.】

【Tần Lễ: Mày muốn đi tập tán thủ hay đấm bốc với ổng?】

【Lý Thâm: Kêu dậy!】

【Tần Lễ: Không có ngủ, ổng đang làm bài.】

【Lý Thâm: ....】

Thẩm Nhu: "Lý Thâm?"

Lý Thâm vội vàng lấy đồ của mình đi tính tiền.

...

Giờ hoạt động tự do của tiết thể dục, Thẩm Nhu cầm nước suối trở về lớp, kết quả nhìn thấy Giang Triều ngồi bên cạnh chỗ của cô, cô đi tới: "Giang Triều, sao cậu ở đây."

Trong lớp học chỉ có hai người, Thẩm Nhu muốn giơ tay kéo tay áo anh để anh rời khỏi vị trí của Lý Lê mà đi ra ngoài bàn tay cô chưa đụng tới anh đã rụt lại.

Âm thanh Thẩm Nhu rất thấp: "Giang Triều, cậu về đi."

Giang Triều nhớ lại giấc mơ của mình, Thẩm Nhu hỏi anh cô có ngọt hay không, khi đó anh đã muốn cô nũng nịu gọi mình một tiếng anh, anh ngồi yên ở đó không nhúc nhích.

Giang Triều dụ dỗ nói: "Cậu kêu tôi là anh được không, cậu kêu thì tôi sẽ về."

Bên ngoài có học sinh nói chuyện, Thẩm Nhu bị anh chọc tức đến mức đuôi mắt đỏ lên, cô không gọi anh mà chỉ nói: "Cậu đưa bút trên bàn cho tớ."

Giang Triều đưa bút cho Thẩm Nhu, cô nắm tay thành quyền: "Cậu đưa cuốn tập trên bàn cho tớ."

Giang Triều vẫn nghe theo cô, cô thăm dò vài lần xong thì đánh bạo: "Cậu về đi, bây giờ về đi."

Giang Triều cười, đôi mắt hơi đen, anh đứng lên: "Buổi trưa ăn cơm với tôi được không?"

Thẩm Nhu lắc đầu: "Không."

Cô nhìn Giang Triều rời khỏi lớp rồi lại nhìn cây bút và cuốn vở trong tay mình, cô phát hiện khi mình bình tĩnh nói chuyện với anh, hình như anh rất nghe lời. Thẩm Nhu rũ mắt nghĩ, nếu đời trước khi cô ở bên cạnh anh mà giống như bây giờ, có phải mối quan hệ giữa hai người sẽ khác đi hay không.

Tới tận bây giờ, cô cũng chưa nói chuyện đàng hoàng với Giang Triều, cô coi anh là người đáng ghét, vì ghét anh nên ghét hết tất cả những gì anh làm.

...

Nhà ăn của trường rất nhiều người, nhiều người là vì món sườn xào chua ngọt, Thẩm Nhu đứng phía sau xếp hàng, Giang Triều cầm đĩa thức ăn cho cô, trên đĩa đã có cơm.

Anh nhìn Thẩm Nhu hỏi: "Cầm hay ăn với tôi?"

Thẩm Nhu ngoan ngoãn nhận lấy đĩa thức ăn Giang Triều đưa, cô tìm một chỗ ngồi xuống, anh lập tức ngồi xuống vị trí mà cô vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy, hai chân anh tùy ý bắt chéo, cũng không ăn cơm, cứ nhìn cô như thế.

Thẩm Nhu cầm đũa, chưa ăn được vài miếng đã đứng lên, Giang Triều tưởng rằng cô không ăn nữa, nào ngờ cô mang đĩa ngồi vào chỗ đối diện anh.

Thẩm Nhu: "Ăn cơm đi."

Giang Triều vội vàng nói "ừ", anh xới một đũa to, một câu cũng không dám nói, Thẩm Nhu chưa ăn cơm xong thì đĩa thức ăn của anh đã sạch sẽ.

Lúc Thẩm Nhu quay về, Tần Lễ khá điềm tĩnh cũng cười sắp tắt thở: "Anh Triều, anh ăn cái bữa này sạch sẽ không sót một hạt cơm, không biết còn tưởng lâu rồi anh không được ăn cơm đấy."

...

Lúc Thẩm Nhu đến chỗ Lý Lê, cô đã ăn bánh trứng do ba cô nhóc làm, còn ngon hơn bánh ngọt cô từng ăn trong quán.

Ba Lý Lê là một người vô cùng mềm mỏng, cũng cực kỳ thương con gái, ông giữ cô lại ăn cơm, vì Lý Lê thường xuyên nhắc tới cô trước mặt ông nên sau khi gặp Thẩm Nhu, ba Lý Lê khen cô đến mức cô xấu hổ.

Khi cô về, ba Lý Lê than tiếc: "Lần trước họp phụ huynh ba có gặp ba con bé, phụ huynh đang nói về tụi con, ba Thẩm Nhu đều đề cập tới chị họ Thẩm Nhu, giáo viên có bảo tiếng anh của con bé hơi yếu thì ông ấy lại nói sẽ kêu Thẩm Nhu học tập thật tốt với chị họ. Tính cách đứa nhỏ này không bị lệch lạc, thật sự rất tốt."

Lý Lê nhớ đến Giang Triều, hình như bây giờ khác lúc trước, Thẩm Nhu hệt một công chúa cầm gươm, Giang Triều là dũng sĩ đứng một bên cầm khiên, cô lao về phía trước còn anh thì bảo vệ. Nghĩ tới những điều này, Lý Lê cười cười lấy ra bức tranh của mình.

Ba Lý Lê hỏi: "Chị họ con bé giỏi lắm à?"

Lý Lê: "Nhu Nhu của con mới giỏi nhất."

...

Thẩm Nhu gặp lại Chu Tự ở hội trường, giáo viên cho bọn họ một cuốn sổ kêu bọn họ bớt thì giờ viết nhận xét về nhân vật mình diễn.

Một vở kịch bình thường vì sự tài trợ của nhà họ Giang vào lễ Nhà giáo nên trang phục và đạo cụ đều tốt, vở kịch cũng đổi.

Giáo viên chịu trách nhiệm lần này nói: "Sau này các em sẽ luyện tập vào buổi trưa, nhớ thuộc kỹ thoại, tôi cảm thấy mấy em ngày nào cũng học nên trí nhớ rất tốt, học thoại cũng không mất bao nhiêu thời gian." Bà nói xong thì cười nói: "Hai đứa có biết nhau không, không biết thì làm quen đi."

Thẩm Nhu không hận Chu Tự, đời trước cô chỉ xem cậu ta là ánh sáng, muốn nhận lấy sự cứu rỗi, Chu Tự cũng chỉ không thích cô, thậm chí hành động của cô có thể khiến cậu ta chán ghét.

Thẩm Nhu: "Xin chào, tôi tên Thẩm Nhu. Tôi biết cậu, hạng nhất Olympic, cậu phát biểu vào hôm chào cờ."

Lúc hai người từ hội trường đi ra, Chu Tự đuổi theo cô.

Chu Tự: "Là vì chuyện thư tình lần trước sao? Nhu Nhu, tớ từ chối cậu vì không muốn cậu cứ theo đuổi, giống như trước đây không tốt sao?"

Thẩm Nhu lắc đầu: "Trước kia tôi cảm thấy tôi thích cậu, bây giờ tôi không thích thì sao có thể giống như trước đây."

Chu Tự hiểu cô không rõ ý của mình, cậu ta định nói cô hãy xem cậu như anh trai thì nhìn thấy Giang Triều cách đó không xa, hai mắt cậu ta giật giật.

Hôm thứ bảy Chu Tự trở về nhà họ Sở đã gặp Trần Quân, Trần Quân nói rất nhiều thứ với cậu ta, tất cả đều liên quan đến chuyện của Thẩm Nhu và Giang Triều.

Trần Quân nói: "Anh Chu Tự, không biết tại sao bây giờ chị em lại nổi loạn, nhưng em cảm thấy là do Giang Triều, chị ấy nghe lời anh nhất, anh có thể giúp em khuyên chị ấy không."

Cậu ta không cho rằng Thẩm Nhu đang nổi loạn, chỉ là cậu cũng chẳng hy vọng cô ở bên cạnh Giang Triều, bọn họ là hai loại người khác nhau.

Chu Tự giơ tay ra ôm lấy Thẩm Nhu, sau khi cô kịp phản ứng thì định đẩy cậu ta ra, trước khi cô đẩy, Chu Tự đã buông cô ra rồi trở lại vị trí cũ, cậu ta cười với Giang Triều, nụ cười vừa thờ ơ vừa khiêu khích, sau đó nhìn về phía Thẩm Nhu.

Chu Tự: "Nhưng tớ vẫn luôn xem cậu là em gái mà chăm sóc, từ khi cậu ngồi một mình không dám chọn món đồ chơi có màu cậu yêu thích, sau này lại tủi thân nhìn người khác, hoặc cậu luôn bị xem là phông nền cho người khác, tớ đã muốn chăm sóc cậu thật tốt." Cậu ta cười: "Nhưng bây giờ Thẩm Nhu làm rất tốt, cậu biết mình muốn thứ gì thì phải giành lấy nó."

Lúc Giang Triều đi đến định túm cổ áo Chu Tự thì dùng sức đẩy Giang Triều ra, cô đứng trước mặt Chu Tự, dáng vẻ như muốn che chở cậu ta, Thẩm Nhu biết dáng vẻ của anh khi điên lên sẽ như thế nào.

Giang Triều nhìn cô không nói lời nào, anh biết cô sợ mình, về sau cô cẩn thận thăm dò, như mèo con từng chút giơ móng vuốt ra, cảm thấy an toàn nhưng vẫn khá sợ hãi, song bây giờ cô lại vì Chu Tự mà không còn sợ hãi anh nữa.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Triều: Muốn kết hôn.

Thẩm Nhu: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top