Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Buổi sáng, Thẩm Nhu lại chạm mặt Trần Quân, nếu là trước kia thì cô đã lộ ra má lúm đồng tiền muốn Trần Quân đi học cùng mình, dù hôm qua cô cũng chẳng để ý nhưng hôm nay cô lại dùng ánh mắt bình thản không chút gợn sóng nhìn cậu ta, hệt như đang nhìn một người xa lạ không có bất cứ quan hệ gì.

Trần Quân túm lấy cặp cô: "Tôi không biết tại sao Giang Triều lại giúp chị nhưng sau này bớt qua lại với nó đi, nó không phải người tốt lành gì!"

Cậu ta không thể nói bí mật này ra, cũng không dám nói.

Thẩm Nhu gỡ từng ngón tay đang nắm cặp mình, rõ ràng bản thân là một đóa hoa ngoan ngoãn mềm yếu song từ trong xương cốt vẫn có chút cứng đầu và ngang bướng, khiến cậu ta thoáng nhớ lại ánh mắt của Giang Triều.

Thẩm Nhu nghiêm túc: "Cậu ấy tốt hơn cậu."

Vẻ mặt cậu ta khó coi: "Thẩm Nhu, tôi là em trai chị, còn nó là ai!"

Cô chỉnh lại cặp, lúc này mới trả lời: "Em trai, không, cậu không phải em trai, cậu là người cùng bọn họ đẩy tôi về phía vực sâu. Còn cậu ấy, cậu ấy chỉ thích tôi mà thôi."

Nhìn bóng lưng cô, Trần Quân sững sốt, vực sâu, cái gì vực sâu?

Thẩm Nhu không cần cậu ta hiểu cô, cũng không cần sau này Trần Quân khóc lóc nước mắt nước mũi xin lỗi cô, đời trước cậu ta nói xin lỗi, sau đó thì sao?

...

Dường như ngày nào Lý Lê cũng bừng bừng sức sống, rảnh rỗi là dào dạt hứng thú lên xem diễn đàn trường, sau đó ngồi nghịch cây bút đang được thịnh hành và quyển sổ xinh xắn.

Bây giờ Thẩm Nhu đã có thể tiến vào trạng thái học, mỗi tiết đều nghe giảng rất nghiêm túc.

Cuối cùng đã tới giờ nghỉ trưa, Lý Lê dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn bàn mình và cả bàn Thẩm Nhu rồi giục giã cô đến phòng đàn của trường.

Lý Lê: "Cậu học piano sao nhà không có piano vậy, về sau không học nữa à?"

Piano bị ném.

Thẩm Nhu thích piano, cô ôm đàn nói rằng không muốn thôi học, Trần Thắng mắng cô không hiểu chuyện, ngay trước mặt cô, ông ta giật lấy piano của cô và ném xuống lầu như rác rưởi.

Thẩm Nhu đứng nhìn piano nằm cạnh đống rác cho đến khi mặt trời lặn, sau này cô đã đưa piano cho một người bạn, một người bạn mà trước đây chơi rất thân.

Cô hít mũi: "Tớ tặng piano cho bạn thân rồi."

Đến phòng đàn, cô ngồi xuống trước piano, đặt tay lên phím đàn, còn chưa bắt đầu đánh thì Lý Lê ở bên cạnh đã vỗ tay, Thẩm Nhu bật cười, một giai điệu hào hùng và không chịu gò bó vang lên.

Tần Lễ dưới lầu nghe thấy âm thanh liền ngó sang Giang Triều: "Ừm, này còn không phải cách đánh đàn của anh à, giống thật đấy, tiết tấu, tốc độ và khoảng dừng hoàn toàn y như đúc, ngay cả bài hát cũng là bài anh thích."

Giang Triều đứng tựa vào tường, ngón tay thon dài ấn trên bật lửa rồi buông ra, ngay sau đó gương mặt lạnh lùng trở lại.

Tần Lễ hiểu rõ: "Hahaha, bây giờ mấy cô gái vì theo đuổi anh mà liều thật, còn học đánh đàn nữa, cũng chả biết tốn bao nhiêu công sức, nếu không phải anh đứng cạnh em, em còn tưởng anh đánh đấy."

Lý Lê nghe như mê như say, cho đến khi Thẩm Nhu kết thúc, lúc này cô nhóc mới vội vàng vỗ tay: "Nhu Nhu, cậu đánh đàn hay quá, hay hơn chị họ cậu nhiều!"

Thẩm Nhu đứng dậy: "Tụi mình đi ăn cơm thôi."

...

Buổi chiều, Tần Lễ và Giang Triều về lớp, đám học sinh trong lớp thấy anh đều im lặng không ít, anh đi thẳng tới hàng cuối rồi ngồi xuống, chỗ bên cạnh không có ai, trên bàn là cuốn sách mới toanh, một cây bút cũng chẳng có.

Tần Lễ ngồi trước mặt Giang Triều, vừa bước vào là đã nói với bạn cùng bàn Lý Thâm: "Mày có biết bây giờ cô gái nhỏ ghê gớm cỡ nào không, vì theo đuổi anh Triều mà đàn bản nhạc ổng thích nhất."

Lý Thâm: "Sau đó thì sao?"

Tần Lễ chống khuỷu tay lên bàn, nói không ngoa chút nào: "Đàn y chang anh Triều luôn, ngay cả thói quen ngừng nghỉ của anh Triều mà cậu ta cũng học y như đúc."

Lý Thâm: "Đù mé, nhân tài!"

Tần Lễ: "Đáng tiếc, nhân tài thì anh Triều cũng chả có hứng thú."

Giang Triều nhìn thư tình Thẩm Nhu viết, một bức thư dù anh không nhìn vẫn có thể đọc được.

Tần Lễ nhìn anh, sau đó bày ra dáng vẻ cam chịu như Lý Thâm, cũng không biết Giang Triều đang tự hành mình hay sao, tuy bức thư kia đã sửa lại tên nhưng những thứ đó đều viết cho Chu Tự chứ không phải cho anh mà.

Anh giơ tay chạm vào hai chữ Giang Triều đã được sửa, sau đó anh cẩn thận đặt bức thư vào trong.

Cô không chạy.

Cô chủ động đưa thư tình cho anh.

Cũng là cô viết lại chữ Giang Triều trên thư.

Còn Chu Tự, phía trên bức thư không có tên Chu Tự.

...

Lần này tan học trở về, Thẩm Nhu đã có kinh nghiệm, cô không đi thẳng về nhà mà sau khi ra cổng, cô và Lý Lê đến quán trà sữa mua loại trà sữa Lý Lê đã nhắc.

Cô nhóc phải đi về nhưng thấy Thẩm Nhu ghé sang quán mì bên cạnh liền sững sốt một lúc, sau đó vội đuổi theo.

Lý Lê: "Nhu Nhu, cậu định ăn mì ở đây sao? Tớ cũng thích quán này, tụi mình ăn chung đi, ăn xong rồi về."

Sau khi về nhà, cô muốn làm bài, học bài nên cần ăn cơm.

Trong quán mì, hai người ngồi đối diện nhau, Lý Lê cầm điện thoại gọi cho ba mình, vô cùng nhõng nhẽo: "Con đi ăn mì trước cổng trường rồi về nha, quán này ăn cực ngon. Con sẽ ăn mì "bương bương*". Nhưng mà lúc về con muốn ăn bánh trứng ba làm nữa được không?"

*Mì bương bương:

Cô nhóc nói với Thẩm Nhu: "Lần sau tớ mang bánh trứng cho cậu ăn, ba tớ làm bánh trứng siêu ngon."

Cô mỉm cười, đưa tay xoa đầu Lý Lê: "Được."

Lý Lê: "Sao tớ cứ cảm giác cậu xem tớ là con nít vậy, tụi mình bằng tuổi mà, quan trọng là cậu còn vừa ngọt ngào vừa mềm mại nữa."

Thẩm Nhu gọi món mì giống Lý Lê, sau khi ăn xong, bọn cô đi ra thì gặp được đám người Giang Triều vừa rời khỏi cổng trường, hình như bọn họ vừa chơi bóng rổ xong, Lý Lê bị dọa sợ nên kéo cô chạy.

Ánh mắt Giang Triều cực kỳ lạnh lẽo, anh định tiến lên đuổi theo, song vừa đi vài bước thì xoay người vào quán mì Thẩm Nhu vừa ăn.

Cô lại sợ anh, hôm qua anh nên dịu dàng một chút.

Tần Lễ: "Anh Triều, anh làm gì vậy."

Giang Triều: "Ăn mì!"

...

Vì ăn no quá nên tốc độ làm bài của Thẩm Nhu cũng nhanh hơn đôi chút. Làm xong thì tắm rửa, cô ngồi trên giường ăn đồ ăn vặt lúc nãy đã mua, cô vẫn đang cầm điện thoại nhắn tin với Lý Lê.

【Thẩm Nhu: Đừng sợ cậu ấy.】

【Lý Lê: QAQ】

【Thẩm Nhu: Cậu ấy thật sự là người tốt.】

【Lý Lê: Trừ khi cậu sờ đầu cậu ta, cậu ta không hung dữ với cậu thì tớ tin.】

Thẩm Nhu nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu rồi cất đi, cô định ngủ. Cái suy nghĩ này của Lý Lê khiến cô hơi sợ, trước khi sống lại, cho tới giờ cô cũng chưa từng xoa đầu Giang Triều.

Buổi tối khi đi ngủ, Thẩm Nhu nhìn ngón tay của mình, cô nghĩ về lúc Giang Triều dạy mình đánh đàn. Anh thấy cô ngẩn người ngắm piano nên cho người đến dạy cô, kết quả là có một ngày anh trở về thì thấy thầy dạy piano nhìn Thẩm Nhu đến mức đỏ mặt, anh đi lên vung nắm đấm, Thẩm Nhu phải kéo anh lại.

Khi ấy Thẩm Nhu còn mềm yếu, không dám chống đối Giang Triều, anh bắt cô ngồi trước đàn rồi dạy cô chơi, anh ngang ngược yêu cầu cô phải đàn giống anh. Vì Thẩm Nhu thật sự thích đánh đàn nên học rất nghiêm túc, còn đánh giống Giang Triều hay không thì cô cũng chẳng nghĩ nhiều.

Nghĩ đến những chuyện này, Thẩm Nhu hơi sững sờ.

Do ban nãy Thẩm Nhu không xuống lầu ăn cơm, Thẩm Tư cũng đang nói chuyện với Trần Quân: "Chị con đang trong thời kỳ nổi loạn, cũng chỉ là một cuộc thi hoa khôi ở trường thôi, mẹ xem để nó tham gia thì nó có đạt giải hay không. Ngày mai con đi tìm chị họ nói về chuyện này nhé, để chị họ con đừng so đo."

Trần Quân nghĩ tới Giang Triều, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Thẩm Tư: "Con nói xem, sao chị con không thể giống chị họ con chứ."

...

Sáng sớm hôm sau, vì Thẩm Nhu có hẹn đi học cùng Lý Lê nên cả hai tới trễ.

Sau khi bọn họ vào trường thì chạy nhanh về phía trước. Lần này đi học trễ là do Lý Lê muốn uống trà sữa, bọn cô xếp hàng, Lý Lê cũng đi khá chậm.

Cho đến khi chuông reo, Lý Lê: "Nhu Nhu, đi học thôi."

Giang Triều và đám Tần Lễ cũng đến muộn, song lại khác bọn Thẩm Nhu, hai người đó đi bộ nhàn nhã, thậm chí Lý Thâm còn cầm đồ ăn sáng. Lý Lê vốn đang sốt ruột, thấy Giang Triều thì túm lấy Thẩm Nhu chạy nhanh hơn.

Giang Triều: "Thẩm Nhu, đứng lại cho ông!"

Lý Lê còn muốn tiếp tục lôi cô chạy tiếp, Thẩm Nhu hiểu tính anh, nếu bọn họ còn chạy thì anh sẽ trực tiếp đến lớp hỏi cô chạy cái gì, dù là Giang Triều của bây giờ hay Giang Triều 18 tuổi.

Thẩm Nhu: "Cậu đừng sợ cậu ấy."

Lý Lê vẫn muốn chạy, cô nhóc hùa theo: "Ừ ừ ừ, không sợ, chân mềm thôi."

Thẩm Nhu: "..."

Giang Triều ngược nắng đến gần cô, vẻ mặt anh căng chặt: "Không phải là không sợ tôi sao, không sợ tôi thì cậu chạy cái gì?"

Thẩm Nhu: "Giang Triều."

Âm cuối của cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Ginag Triều nhớ đến má lúm đồng tiền kia, anh muốn giơ tay để chọt thử xem có thể chọc ra đôi má lúm của cô hay không, nhưng anh vừa duỗi tay, dường như Thẩm Nhu biết anh định làm gì nên lùi về sau một bước dài, đuôi mắt đỏ hoe.

Vì động tác ấy mà anh không còn căng thẳng nữa, nụ cười nhạt dần, dáng vẻ khiến người khác không dám đến gần.

Thẩm Nhu do dự một chút lại duỗi tay về phía anh, giữa bọn họ có khoảng cách, dù cô vươn tay cũng không chạm đến tóc Giang Triều được, cô run run hỏi: "Giang Triều, cậu có thể khom xuống một xíu không?"

Cô muốn làm bạn với Lý Lê, cũng không thể sau này mỗi lần bọn cô thấy Giang Triều thì cô nhóc phải lôi cô chạy. Cô cảm thấy nếu cô chạy, Giang Triều sẽ còn tức giận hơn, có lẽ tư tưởng sẽ càng ngày càng giống anh của năm 26 tuổi.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Triều có thể có suy nghĩ gì xấu xa chứ, cậu ấy chỉ là thích Nhu Nhu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top