Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài vẫn còn lờ mờ tối, trong phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Giang Triều ngồi ở chỗ của Thẩm Nhu, người chân dài ngồi ở không gian nhỏ hẹp nhưng cũng không mấy chật vật.

Nam sinh xách đồ ăn sáng đẩy cửa tiến vào đầu tiên thấy Giang Triều thì theo bản năng trở nên căng thẳng, cậu ta xách đồ ăn sáng đến hàng mà Giang Triều đang ngồi, đếm từng bàn một, đếm đến bàn của Giang Triều thì dừng lại, mồ hôi lạnh của cậu ta bắt đầu chảy ra.

Giang Triều quét mắt về phía đối phương một cách hung ác, cậu ta chạy nhanh ra ngoài, lúc chạy vẫn còn nghe thấy anh bật cười.

Người thứ nhất đến lớp Thẩm Nhu đưa bữa sáng xem như gan lớn, có người thầy Giang Triều thì ngay cả cửa cũng chẳng dám vào, ai cũng không muốn trêu chọc anh, không cần vì những chuyện này mà làm Giang Triều ghim.

Rất nhiều người sẽ thừa dịp lớp học không có ai để chạy tới đưa thư tình, cũng rất nhiều người da mặt mỏng nên không dám vào.

Giang Triều nhìn sắc trời càng ngày càng sàng, mọi người lục tục đến trường, anh lấy áo khoác đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Khi Thẩm Nhu đến cổng trường thì chạm mặt Giang Triều, anh không mặc đồng phục, dáng vẻ hung dữ đứng ở đó khiến không ít người chùn bước, song vẫn có kha khá nữ sinh không tự chủ được mà nhìn anh, lúc vào trường, trông ai nấy đều kích động.

Chắc là vì gan dạ nên cô nghiêng đầu nhìn anh.

Giang Triều sải chân đi đến, không chờ Thẩm Nhu phản ứng đã trực tiếp kéo cặp của cô, bên trong là một chồng thư tình dày cộm. Anh lấy thư ra rồi sửa sang cặp cô, thậm chí còn xếp lại hàng sách cho ngay ngắn mới kéo khóa.

Giang Triều cố tỏ ra hung dữ: "Đi học đàng hoàng cho ông đây."

Hai tay Thẩm Nhu siết chặt cặp, đôi mắt sạch sẽ nhìn Giang Triều không nói một lời, anh cũng nhìn cô vài giây rồi xoay người chạy vào trường.

Trái tim đập liên hồi của Thẩm Nhu cuối cùng cũng khôi phục bình thường, cô còn tưởng khi Giang Triều thấy mớ thư tình trong cặp sẽ làm gì đó, không ngờ chỉ bảo cô học hành đàng hoàng.

Dẫu sao cô cũng không thật sự mười tám tuổi, cũng chẳng phải vừa sống chung với anh.

Lúc cô vào trường thì lẳng lặng so sánh Giang Triều bây giờ và Giang Triều của sau này.

Vào trường chưa được mấy bước, Thẩm Nhu lại thấy Giang Triều chạy về phía mình.

Dm, mình dữ với cậu ấy làm gì, dữ xong rồi cũng mình dỗ, hay là lần sau thấy Thẩm Nhu mình sẽ trốn vậy.

Giang Triều đưa kẹo sữa cho cô: "Sau này thấy tôi cậu không được chạy, phải chào hỏi tử tế biết chưa, tôi không nạt cậu."

Thẩm Nhu cầm kẹo, cô vui vẻ phát ra âm thanh ngọt ngào: "Giang Triều, cậu có chút đáng yêu đó."

Giang Triều mười tám tuổi thật tốt, nếu là anh tương lai sẽ đè cô lên tường, bắt cô phải chào hỏi anh đàng hoàng, không cho cô chạy. Song bây giờ anh lại mua kẹo để dỗ dành cô.

Giang Triều cố gắng bình tình, nhẫn nhịn để không ấn cô lên tường hôn, anh xoay người đi.

...

Phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Khương niết sống mũi: "Em lại định làm gì, xanh xanh đỏ đỏ đó là cái gì, em mang tới đây làm gì?"

Giang Triều: "Em muốn tố cáo mấy đứa này yêu sớm, còn viết thư tình để chậm trễ bạn Thẩm Nhu học tập nữa. Cái thứ ném vào thùng rác còn lãng phí tài nguyên này, phụ huynh bọn họ cho họ tiền mua bút là để thi đại học chứ có phải để viết thư tình đâu?"

Hiệu trưởng Khương: "......."

Trước khi làm hiệu trưởng thì thầy Khương đã dạy Giang Triều một thời gian rất dài, thậm chí người dạy vỡ lòng cho Giang Triều cũng là ông, ông hít thật sâu: "Em không viết?"

Giang Triều nhíu mày: "Mấy cái thư tình này có thể che mưa hay có thể chắn gió cho cậu ấy? Nếu cậu ấy thích thì ngày nào em cũng sẽ viết."

...

Tần Lễ lật sách một cách nhàm chán, cậu ta nhìn Giang Triều sau khi trở lại lớp thì nằm bò ra bàn ngủ, muốn kêu nhưng không dám. Cũng chẳng biết thế nào mà hôm nay Giang Triều rảnh rỗi cứ ngủ chứ không nói chuyện với cậu.

Thấy Lý Thâm mua nước về, Tần Lễ chủ động kéo ghế của đối phương ra sau một chút,

Lý Thâm mới từ căn tin về, cậu ta ném chai nước cho Tần Lễ rồi đặt một chai lên bàn Giang Triều, lúc này mới vặn một chai khác cho mình.

Lý Thâm: "Méo biết thằng ngu nào đến phòng hiệu trưởng tố cáo mọi người không học hành đàng hoàng mà viết thư tình, tao nghe nói nhà trường muốn làm căng chuyện này, không cho học sinh viết thư tình nữa. Còn có một thằng ngu, mua hết kẹo trong căn tin, ngay cả kẹo singum cũng không chừa viên nào."

Nhìn Lý Thâm nói hăng say, Tần Lễ không hé răng mà gật đầu, Giang Triều nằm trên bàn ngủ ném áo khoác đồng phục về phía Lý Thâm, Tần Lễ ở một bên không nhịn được, cuối cùng cười ra tiếng.

Lý Thâm: "Mọi người sao vậy, Tần Lễ, mày cười cái gì, mày thấy mấy câu tao vừa mới nói mắc cười hả?"

Lần này Giang Triều không nằm mơ giống hôm qua, song đại khái anh có chấp niệm với việc trả lời câu Thẩm Nhu hỏi anh rằng cô cười có ngọt hay không, anh lại nằm mơ thấy Thẩm Nhu đàn dương cầm trong tiệc chào đón tân sinh viên, cô đàn xong thì không về nhà mà tìm anh rồi hỏi câu hỏi đó, anh định trả lời, kết quả Lý Thâm cắt ngang.

Giang Triều lấy một viên kẹo sữa từ trong hộc bàn ra ăn: "Cuối tuần đi tập tán thủ, vừa khéo thầy tao vừa thi đấu trở về."

Lý Thâm: "........" Tại sao anh Triều của cậu có kẹo ăn.

...

Sau mười phút, lớp thể dục của Thẩm Nhu đã trở thành hoạt động tự do, cô ngồi trên bậc thang thao trường phơi nắng.

Lúc Sở Lam đến, cô đang ngẩn người nhìn về nơi xa, chị ta đứng trước mặt cô rồi chìa một bức thiệp, là thiệp mời sinh nhật Sở Lam.

Bọn họ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, thậm chí thời gian ra đời cũng chẳng lệch nhau bao nhiêu, sinh nhật những năm trước đều do nhà họ Sở tổ chức vì Sở Lam, tiện thể dẫn theo Thẩm Nhu, mọi người cũng chúc cô một câu sinh nhật vui vẻ.

Sở Lam rất dịu dàng, lúc nhìn người ta, hai mắt chị ta luôn theo thói quen cong cong, nói chuyện cũng vô cùng nhỏ nhẹ: "Tiệc sinh nhật lần này hẳn long trọng hơn trước kia một chút, cũng sẽ mời bạn trong trường. Nếu Nhu Nhu muốn mời bạn thì cứ tự viết thiệp mời như lúc trước, nhưng hình như chị chưa từng thấy em viết nhỉ."

Thẩm Nhu bỗng nghĩ đến, sinh nhật đầu tiên của cô là Giang Triều làm, lâu đài màu hồng, pháo hoa đầy trời, vô số người vì Giang Triều mà phí hết tâm tư tặng quà sinh nhật cho cô để cô vui vẻ. Đáng tiếc, buổi sinh nhật đó đã bị hủy bởi một cú điện thoại, Sở Lam gọi cô nói rằng Chu Tự ngã cầu thang.

Thẩm Nhu ngẩng đầu nhìn chị ta: "Không cần đâu ạ, một mình em ăn sinh nhật là được rồi."

Sở Lam: "Nhu Nhu, ba mẹ và em trai của em cũng sẽ đi, một mình em ăn thì sao được, em cũng không thể tự mua bánh sinh nhật. Em đừng dở tính tình trẻ con của mình ra nữa."

Thẩm Nhu lạnh nhạt đáp: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới em ạ?"

Sở Lam vẫn không nổi giận: "Là vì Chu Tự, Trần Quân nói với em chưa, chị kêu thằng bé chuyển lời cho em rằng chị không thích Chu Tự, nếu em thích thì cứ theo đuổi. Nhu Nhu, em đừng cãi nhau với chị được không, thứ bảy Chu Tự sẽ trở lại và tham gia bữa tiệc, chị sẽ nói với cậu ấy."

Đến tận bây giờ, Thẩm Nhu cũng chưa từng nghe Sở Lam chủ động nói không thích Chu Tự, cô hỏi: "Chị không thích Chu Tự?"

Sở Lam nâng cằm, khó tránh khỏi sự tự tin và xinh đẹp: "Ừ, chị không thích Chu Tự vì chị thích Giang Triều."

Thấy Thẩm Nhu sửng sốt nên chị ta nói tiếp: "Tuy nhà họ Sở kém hơn nhà họ Giang, chị cũng chẳng xứng với thái tử gia nhà họ Giang - Giang Triều nhưng chị có thể cố gắng đuổi theo, em nói xem có đúng không?"

...

Sinh nhật Thẩm Nhu và Sở Lam đều vào thứ bảy này, hôm thứ sáu, thiệp mời của Sở Lam cũng phát đến tay Lý Lê.

Lý Lê không dám nói cho Thẩm Nhu mà trực tiếp ném vào thùng rác một cách lặng lẽ, cô nhóc còn chạy đến hỏi cô về việc sinh nhật. Đến tận bây giờ Thẩm Nhu cũng chưa từng nhắc tới sinh nhật mình, trước đây Lý Lê từng hỏi nhưng cô không nói nhiều, lần này cô cũng chẳng nói.

Đến lúc tan học, Thẩm Nhu và Lý Lê cùng đeo cặp ra ngoài.

Lý Lê dồi dào sức sống: "Ngoài trường mới mở một tiệm cơm gỏi gà, tí nữa tụi mình đi ăn đi, cơ mà mì chua ở bên cạnh cũng ngon lắm. Nhu Nhu, cậu thấy tụi mình nên ăn cái nào."

Thẩm Nhu nhìn phía xa, Lý Lê nhìn cô rồi cũng đưa mắt theo.

Hai tay Sở Lam cầm thiệp mời đưa Giang Triều, chẳng biết chị ta đang nói gì, Giang Triều đút một tay vào túi đứng ở đó, sau đó anh nhận lấy tấm thiệp, còn cười với chị ta một cái.

Tiếp đó Sở Lam lại đưa thiệp cho Tần Lễ và Lý Thâm, bọn họ đều nhận tất.

Lý Lê hơi há miệng, lặng lẽ nhìn Thẩm Nhu, cô nàng thấy Thẩm Nhu không biểu hiện gì thì kêu lên: "Nhu Nhu?"

Thẩm Nhu: "Ăn mì chua đi, mua hai ly trà sữa nữa.."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, một số học sinh trong trường đang thảo luận tin tức Chu Tự giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi Olympic Toán học, thậm chí còn xuất hiện trên TV.

"Aaaaa, Chu Tự không hổ là hotboy chuyên 13 môn."

"Học giỏi, đẹp trai, đỉnh thật."

"Nghe đồn cậu ấy được cử đi học ở Đại học A."

"Tôi cũng muốn vào Đại học A nhưng thi không nổi."

"Nghe nói thứ bảy này Chu Tự trở về, thứ hai sẽ về trường học."

Gió đêm khẽ lướt, Thẩm Nhu nghe bọn họ bàn chuyện Chu Tự thì nghĩ về tiệc sinh nhật đời trước.

Đời trước, cô tham gia bữa tiệc là do Trần Thắng và Thẩm Tư khuyên nhủ, họ nói rằng trước kia họ đều ăn sinh nhật cùng Sở Lam, bây giờ cô không đi khiến họ rất khó chịu. Chỉ khác đời trước một chỗ là Sở Lam không mời bạn cùng trường.

Tiệc sinh nhật ấy, cô hoàn toàn trở thành phông nền, bố mẹ, em trai của cô đều vây quanh Sở Lam từ đầu tới cuối, Chu Tự tham gia Olympic xong thì trực tiếp đến sinh nhật Sở Lam, cậu ta tặng quà cho Sở Lam rồi đích thân xin lỗi, nói rằng quà của chị ta đã bị bỏ quên trong khách sạn thành phố A, cậu đã kêu người đi lấy và gửi qua bưu điện.

Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Nhu mặc lễ phục không vừa người, cô nghe được một cô gái bình thường nói: "Hâm mộ Thẩm Nhu ghê, vì cùng sinh nhật với Sở Lam nên lần nào cũng được tổ chức chung với cậu ấy hết, không như tụi mình, ăn bánh kem là xong."

Thật ra Thẩm Nhu muốn ăn một cái bánh kem chỉ thuộc về mình, một lát nữa khi trở về, có lẽ cô sẽ đặt bánh kem, phía trên viết "Happy Birthday Thẩm Nhu".

Nhìn đi, điều ước mà cô mong muốn năm mười tám tuổi đó sắp trở thành hiện thực.

Cô muốn vào sinh nhật, ăn một cái bánh kem thuộc về mình.

Giang Triều thấy Thẩm Nhu không tiến về phía trước, anh đứng đó chờ cô, bên trong ngón tay thon dài cầm một viên kẹo sữa.

Thẩm Nhu nghe được, anh cũng nghe được, Chu Tự được hạng nhất ở kỳ thi Olympic, chuẩn về trở về trường, hẳn buổi chào cờ thứ hai sẽ ca ngợi cậu ta. Anh khẽ siết viên kẹo.

Thẩm Nhu và Lý Lê lướt ngang qua đám Giang Triều, cô không đi tới chào hỏi anh, cũng không chạy. Giang Triều bóp nát viên kẹo trong tay, sắc mặt cũng u ám dọa người.

Sau khi đến tiệm ăn, Thẩm Nhu hỏi Lý Lê: "Cậu cảm thấy việc thích một người vẫn luôn không có được, sự không cam lòng đó sẽ trở thành một chấp niệm, cuối cùng cũng sẽ thông suốt hay không, hoặc là..." Trước khi trở thành chấp niệm sẽ gặp người tốt hơn, cũng có thể ngay tại những ngày niên thiếu như vậy, cái gọi là chấp niệm kia thực chất cũng chỉ có như vậy.

Lý Lên trợn mắt ngu ngơ, Thẩm Nhu kẽ cười: "Chúng ta ăn cơm đi."

Lúc ăn uống xong rồi ra ngoài, Thẩm Nhu thấy Giang Triều đứng bên ngoài, anh cầm bật lửa, lúc quẹt lúc không, dáng vẻ lạnh lùng kia dần dần hợp thành Giang Triều trong trí nhớ của Thẩm Nhu.

Giang Triều nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen nhánh: "Đến đây chào tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top