Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Gió khẽ thổi, hoàng hôn buông xuống, Giang Triều đứng yên nhìn Thẩm Nhu. Xung quanh người qua kẻ lại, vì Thẩm Nhu biết tính tình của anh nên chủ động tiến lên chào hỏi.

Như thường lệ, cô dùng chất giọng vừa mềm vừa ngọt gọi anh: "Giang Triều."

Giang Triều nói: "Chìa tay."

Thẩm Nhu giơ lòng bàn tay về phía anh, một viên kẹo sữa được thả vào, hệt như viên kẹo lúc nãy anh đưa.

Giang Triều xoay người leo lên chiếc xe motor của mình, âm thanh động cơ ầm vang càng ngày càng xa, cứ như anh cố chấp đến chỉ để Thẩm Nhu chào anh rồi anh cho cô một viên kẹo vậy.

Cô nhìn hướng anh rời đi, sau đó co từng ngón tay lại, cuối cùng nắm chặt.

Lúc nhận được điện thoại từ Trần Quân, Thẩm Nhu đang mua đồ trong siêu thị dưới nhà, khi ở nhà, gần như cô đều đóng quân trong phòng ngủ, mỗi ngày trước khi về đều mua đồ, thậm chí ngay cả nước cô cũng không xuống nhà uống mà sẽ mua nước.

Trần Quân nói: "Chị đang ở đâu, lúc nào chị về, mọi người đều đang chờ chị đấy."

Thẩm Nhu xách túi trở về, Trần Thắng, Thẩm Thư và Trần Quân cũng chờ trong phòng khách, cách đó không xa là bàn cơm bọn họ vẫn chưa ăn, thoáng chốc cô đã biết ý định của họ.

Thẩm Nhu đi tới trước mặt ba người kia rồi ngồi xuống: "Chuyện gì vậy?"

Trần Thắng muốn nói thì bị Thẩm Tư đè lại: "Nhu Nhu, ngày mai là sinh nhật con, con vẫn ăn chung sinh nhật với chị nhé. Chúng ta đừng cãi nhau về chuyện lúc trước nữa được không? Dương cầm con đã học, chị con cũng chẳng tham gia tiệc chào đón tân sinh viên, tụi mẹ cũng sẽ không nói về việc thi hoa khôi nữa. Nếu con thấy được thì chúng ta ăn cơm, mọi người đều đang chờ con đó."

Thẩm Nhu không muốn cãi nhau với họ, nhiều người cãi nhau sẽ cực kỳ ồn ào, cô bỏ lại một câu không đi rồi xoay người lên lầu.

Dưới lầu là âm thanh trách mắng của Trần Thắng và tiếng an ủi của Thẩm Tư.

"Cũng bà chiều nó đấy, bà nhìn bộ dạng của nó bây giờ có ra gì không, lúc trước nó nghe lời cỡ nào! Được, nó không đi thì kệ nó, tôi còn mong là nó không đi đây."

"Nhỏ giọng chút đi."

Thẩm Nhu về phòng, lúc cô định vào cửa thì Trần Quân đuổi theo túm cổ tay cô lại, cô xoay người nhìn Trần Quân, cậu ta nói: "Chị muốn ăn sinh nhật một mình à?"

Thẩm Nhu: "Hay cậu đừng đi tiệc sinh nhật của Sở Lam, cậu đi với tôi đi?"

Trần Quân bắt đầu né tránh ánh mắt cô, không dám đối mặt với cô: "Tại sao không thể cùng nhau ăn sinh nhật chứ."

Thẩm Nhu ôn hòa đáp: "Trần Quân, lúc nhỏ tôi muốn các người khen, muốn các người thích, chỉ cần thích một phần nhỏ hệt cách các người thích Sở Lam thì tôi cũng mừng như điên. Sau đó tôi muốn công bằng, muốn các người công bằng với tôi một chút là được, tôi muốn mặc váy đánh đàn, muốn vào ngày sinh nhật ăn một cái bánh kem thuộc về mình, muốn có thể làm những điều mình chọn..."

Trần Quân siết chặt cổ tay cô, âm thanh căng lên: "Đừng nói nữa, ngày mai tôi ở cùng chị."

Thẩm Nhu lắc đầu, nhìn thẳng cậu ta: "Không, bây giờ tôi đã không muốn nữa, dù sau này các người đối xử với tôi tốt hơn Sở Lam thì tôi cũng chẳng muốn, vì các người không xứng, ngay cả thích tôi cũng không xứng. Thậm chí tôi còn suy nghĩ, nếu các người không phải bố mẹ tôi, em trai tôi sẽ tốt biết bao."

Trong lòng buồn man mác, nghe âm thanh dưới lầu, Trần Quân cũng chẳng biết mình trở lại phòng mình lúc nào.

Thẩm Nhu không vì một chút thương hại kia của Trần Quân mà dao động, cô trở về tắm rửa thay quần áo, búi hết tóc rồi ngồi trước bàn làm bài tập.

Đời trước thành tích thi đại học của cô khá tốt, đời này cố gắng hơn, chắc chắn có thể thi đậu Đại học A.

Lý Lê gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu.

【Lý Lê: Cuộc thi hoa khôi ấy, phiếu bầu của cậu vượt qua Sở Lam rồi, chỉ cần trong thời gian quy định Sở Lam không vượt qua được cậu thì cậu sẽ thắng aaaaaa..】

Thẩm Nhu rũ mắt đọc, đời trước Sở Lam không mời bạn bè, đời này lại mời rất nhiều, đến nỗi bạn khác lớp cũng mời, đàn dương cầm, váy bị cắt rách, chẳng lẽ do Sở Lam làm?

Lần này nếu Thẩm Nhu tham gia tiệc sinh nhật, mọi người sẽ biết cô làm nền cho Sở Lam, dù cô có trở thành hoa khôi của trường thì sao, nếu cô không tham gia, Sở Lam cũng chẳng thiệt gì, hoặc tới tận bây giờ chị ta cũng chưa từng nghĩ cô sẽ không tham gia.

...

Vì những lời Thẩm Nhu nói mà Trần Quân cầm quà sinh nhật mình mua cho Thẩm Nhu và một món cậu ta mua cho Sở Lam. Hai món quà, giá trị cái nào cao hơn nhìn một cái đã ra, ngay cả quà Trần Thắng và Thẩm Tư cũng không khác gì cậu, một giá cao, một bình thường.

Không phải cậu thiên vị, chỉ là xuất thân Sở Lam tốt, nếu tặng quà phải tặng món nào đắt tiền mới đúng.

Trần Quân mua một cái váy cho Sở Lam, cậu cầm quà Sở Lam chẳng biết nghĩ gì, mãi đến khi chị ta gọi điện thoại đến.

Sở Lam: "Em tới sớm phụ chị nha, à em nhớ mặc âu phục xanh, chị mặc váy xanh, em phải khiêu vũ với chị đấy. Trước kia là Sở Thừa khiêu vũ với chị, nhưng sau khi bị thương, gần như nó không ra khỏi sân nữa, chắc lần này cũng không tham gia. Chị cũng không thể tìm Chu Tự nên em phải tới sớm nhé Trần Quân."

Trần Quân: "Dạ, em biết rồi, nhưng em phải về sớm ạ."

Sở Lam: "Được, nhưng tại sao vậy, chị muốn em ở lại, sau khi hết tiệc chị còn muốn ăn đêm với em đó."

Trần Quân: "Thẩm Nhu sẽ không dự tiệc nhưng chị ấy cũng phải ăn sinh nhật."

Lúc trước Sở Lam hỏi Thẩm Nhu, cô nói không tham gia, chị ta còn nghĩ rằng người nhà họ Trần sẽ thuyết phục được.

Sở Lam không ngờ Thẩm Nhu thật sự không định dự tiệc, chị nói: "Hay em không cần đến bữa tiệc đâu, để chị hỏi những người khác có thể nhảy với chị không."

Trần Quân đáp: "Không cần đâu ạ, em sẽ nhảy với chị, em về sớm chút là được."

...

Giang Triều có một căn hộ rộng hơn 300m2 ở gần trường, để lúc trưa anh có thể nghỉ ngơi, buổi sáng không cần dậy sớm nên anh đã mua.

Anh nằm trên ghế salon, Lý Thâm và Tần Lễ ngồi dưới đất chơi game.

Chơi vài ván, Tần Lễ giơ tay nhặt thiệp sinh nhật bị ném xuống đất, cậu ta ngồi bên cạnh Giang Triều: "Em cho người chuẩn bị quà rồi, nhưng anh phải chắc chị dâu nhỏ sẽ đi."

Trừ khi cuối tuần Giang Triều hẹn Thẩm Nhu ra hoặc chờ cô đi ra để vô tình gặp.

Lúc Sở Lam đưa thiệp, anh cũng không muốn cầm nhưng vì nghĩ đến việc Thẩm Nhu có thể sẽ đi nên anh mới hỏi mấy câu rồi nhận thiệp, anh nghĩ nếu Thẩm Nhu dự tiệc thì anh sẽ mời cô khiêu vũ, nghĩ nghĩ lại bật cười.

Tần Lễ gật đầu: "Vậy cũng được, không đi thì không đi, em cũng méo muốn tặng quà cho Sở Lam. Cơ mà thứ bảy này Chu Tự về á, chắc sẽ dự tiệc, nếu Thẩm Nhu đi..."

Giang Triều cầm gối ném về phía Tần Lễ, cậu ta ôm lấy, cười một tiếng.

Giang Triều cười lạnh: "Kêu người chuẩn bị quà."

Anh không đi để khiêu vũ với Thẩm Nhu, chẳng lẽ muốn cho Chu Tự khiêu vũ với Thẩm Nhu, nếu cô mời Chu Tự, thằng đó đồng ý rồi sao.

Tần Lễ: "Em nghĩ Thẩm Nhu đối xử với anh khá tốt rồi, lúc trước thấy anh là chạy, bây giờ còn chào anh. Lần trước tụi mình xếp hàng sau lưng cậu ấy lúc mua trà sữa, cậu ấy chạy biến, trà sữa cũng không uống nữa."

Viên kẹo bị bóp nát được Giang Triều ăn, trong miệng anh nồng nặc mùi sữa thơm ngọt, anh hất Tần Lễ: "Đừng đụng vào kẹo của tao."

Từ trường về, bọn họ vẫn chưa ăn cơm, Tần Lễ nói: "Không ăn kẹo, chúng ta đi ăn cơm đi."

Giang Triều: "Ừ, đi ăn cơm."

...

Vì là buổi sáng cuối tuần nên Thẩm Nhu dậy khá trễ, sau khi thức dậy, cô đi ra ngoài bèn chạm mặt Trần Quân đang đứng cầm quà.

Trần Quân định đưa quà cho cô thì cô trực tiếp lướt qua. Trần Quân mới sáng sớm đã chạy ra ngoài mua quà lại cho Thẩm Nhu, thấy cô như vậy thì động tác của cậu ta khựng lại.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Nhu đến tiệm bánh gần nhà để đặt bánh, tâm trạng cô rất tốt, cô nói với ông chủ: "Không cần bánh lớn quá đâu ạ, xinh xinh một xíu ạ, ở trên viết Thẩm Nhu sinh nhật vui vẻ."

Ông chủ nhìn đôi mắt lấp lánh của Thẩm Nhu thì cười một tiếng: "Chỗ này có hình, cháu nhìn thử coi thích cái nào."

Thẩm Nhu hẹn ông chủ giờ lấy bánh xong bèn đi siêu thị.

Cô không biết nấu ăn nhưng cô cảm thấy mình có thể học, hôm qua cô đã làm bài xong, thời gian học cũng khá lâu nên hôm nay có thể chuyên tâm làm những chuyện khác.

Trong siêu thị, Thẩm Nhu dựa theo công thức nấu ăn để mua nguyên liệu, khi mua xong, cô do dự mua mấy lon bia trên kệ, cắn môi cười rồi nhanh chóng đẩy xe đi tính tiền.

Lúc xách bánh về, bọn Trần Thắng đã đi dự tiệc sớm, Thẩm Nhu ngồi trên ghế xem công thức, sau đó mới vào bếp xử lý nguyên liệu.

Khi Sở Thừa gọi, cô đang rửa rau, cô không nhìn ai gọi đến mà trực tiếp nghe máy, âm thanh của thiếu niên khá cẩn thận: "Chị sinh nhật vui vẻ ạ."

Thẩm Nhu nhìn điện thoại: "Sở Thừa?"

Sở Thừa: "Em có mua quà cho chị nhưng bọn họ nói chị không đến, lúc nào chị ghé thì lấy quà nha ạ, hoặc chị rảnh khi nào em sẽ kêu người mang qua."

Sau khi bị thương ở chân, Sở Thừa gần như yên tĩnh ở trong sân, hiếm khi ra ngoài, đời trước, lúc chân cậu ta còn bình thường đã rất kín tiếng, thậm chí tìm giáo viên dạy kèm ở nhà chứ không đến trường.

Khi đó Thẩm Nhu biết rất ít tin tức về cậu, bọn họ chỉ liên lạc vào mỗi sinh nhật của cô, Sở Thừa sẽ gọi điện chúc cô sinh nhật vui vẻ và tặng cô một món quà đắt tiền.

Cậu là một người đặc biệt, cũng khá tự ti.

Thầm Nhu: "Chừng nào rãnh chị sẽ đến lấy."

Sở Thừa ít tiếp xúc với người khác mừng rỡ: "Vâng ạ, khi nào chị tới nhớ gọi trước cho em nhé."

...

Vào buổi tối, bên ngoài trang viên đông như trẩy hội.

Lần này có rất nhiều người dự tiệc sinh nhật của Sở Lam, vì chị ta là con gái nhà họ Sở, con trai nhà họ Sở bị thương thì chẳng xuất hiện ở các trường hợp công khai nữa, Sở Lam học giỏi và thông minh, không ít người cảm thấy công ty nhà họ Sở sẽ giao cho Sở Lam tiếp quản, cũng không phải mọi người không có mâu thuẫn với thái độ của Sở Lam, chỉ là ngoài mặt thấy chị vẫn sẽ khen vài câu, dù sau chị ta vẫn là nhân vật chính trong bữa tiệc.

Đám người Giang Triều đến sớm, khi anh bước xuống xe, người xung quanh đều kinh ngạc, người nào chả biết ngay cả bữa tiệc của ông cụ Giang mà Giang Triều cũng không tham gia, kết quả anh lại đến dự tiệc của Sở Lam.

Giang Triều trực tiếp vào trong tìm chỗ ngồi, khí tràng anh rất mạnh, khi mặc âu phục cũng không có sự trẻ trung như bạn bè cùng lứa, thậm chí có vài phần giống thương nhân hung ác trên thương trường, trong xương lại toát ra sự kiêu ngạo không dễ đối phó, anh ngồi xuống, không ít người liên tục ghé mắt, đến mức có người đỏ mặt.

Cho đến khi bữa tiệc bắt đầu, Thẩm Nhu đều không xuất hiện.

Tần Lễ: "Trần Quân cũng tới, chị dâu nhỏ vẫn chả thấy đâu, không phải là cậu ấy không đi chứ, hay anh nhắn tin hỏi?"

Giang Triều nắm điện thoại không nói lời nào, anh đứng lên chuẩn bị ra về.

Lúc này Sở Lam đi trên cầu thang xuống cùng bố mẹ Sở, chị ta mặc một bộ lễ phục màu xanh lam nhiều tầng, đầu đội vương miện, vẻ ngoài xinh đẹp khiến mọi người đều nhìn chăm chú.

Chị thấy đám Giang Triều muốn đi về thì có chút luống cuống, Giang Triều trực tiếp đi về phía trước, Tần Lễ và Lý Thâm đuổi theo.

Sở Lam cầm micro nói: "Cảm ơn các vị đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, cũng rất cảm ơn Giang Triều đã sẵn lòng đồng ý lời mời của tôi..."

Giang Triều kéo cà vạt, ngón tay thon dài cởi mấy nút áo sơ mi, anh đẩy cửa phòng đi, Sở Lam sững sờ.

Sở Lam mỉm cười, lúc này mới tiếp tục: "Cảm ơn em trai Trần Quân đã đến tham dự sinh nhật của chị, cảm ơn vì điệu nhảy của em dành cho chị một lát nữa, và cảm ơn em đã chăm sóc chị trong thời gian qua."

Giang Triều: "Cầm quà về."

Lý Thâm: "Hahahaha, Tần Lễ, mày lấy đi."

Tần Lễ: "Mắc gì tao phải lấy, tao gọi điện kêu người lấy ok không?"

Bọn họ đi ra ngoài trang viên, vì chuyện quà cáp mà họ không đi tiếp mà nhìn nhau.

Họ không ý kiến về việc lấy quà về, Sở Lam mời Giang Triều dự tiệc với lý do Thẩm Nhu sẽ đến, song Thẩm Nhu lại không xuất hiện, bọn họ dựa vào cái gì phải cho cô ta mặt mũi?

"Thẩm Nhu và Sở Lam chung sinh nhật, có thể tham gia tiệc với Sở Lam, ai như tôi, sinh nhật làm gì có tiệc."

"Thẩm Nhu tới đây cũng làm nền thôi, có bao nhiêu người muốn chúc mừng cậu ấy đâu, lần này cậu ấy không đến nhưng bố mẹ em trai đều đến."

"Thiệt không, vậy không phải Thẩm Nhu ăn sinh nhật một mình hả?"

"Nếu là tôi thì cũng chả muốn dự tiệc sinh nhật của Sở Lam đâu."

Đôi mắt Giang Triều thoáng chốc sầm xuống, anh nhìn về phía những người mặc lễ phục đang tiến tới, âm thanh lạnh lẽo: "Mấy người nói gì?"

Có vài người lần đầu tiên gặp anh nên cảm thấy anh đẹp trai, song vì đôi mắt của anh mà sợ hãi.

Tần Lễ cười rất dịu dàng: "Mọi người cứ nói đi, Thẩm Nhu cùng sinh nhật với Sở Lam sao?"

Bọn họ nhìn nhìn rồi gật đầu, Giang Triều xoay người trở về.

Tần Lễ đuổi theo: "Anh Triều, anh đừng kích động."

Giang Triều rũ mắt, giọng nói giận dữ như muốn xé toạc mọi thứ: "Bọn họ ức hiếp Thẩm Nhu, tao chỉ đòi lại công bằng cho cậu ấy mà thôi."

Nghĩ đến việc có thể Thẩm Nhu đang trong phòng ăn mì gói, tự mình nói chúc mừng sinh nhật, co ro ôm bản thân nhìn ra cửa sổ ngẩn người, Giang Triều cảm thấy mình sắp điên rồi.

Cô gái của anh tủi thân bao nhiêu chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top