Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Edit: Doll

Lúc Yến Hoài hẹn cậu đi ăn cơm, cậu vốn tưởng rằng sẽ đi một nhà hàng chính thức, không ngờ lại là một phòng riêng trong rạp chiếu phim.

Trong phòng, đối diện một bức tường là màn hình chiếu, chỉ có một cái ghế sofa đôi mềm mại cùng bàn gỗ dài trước sofa, nhân viên phục vụ đã châm nến từ sớm, ấm áp tỏa ra mùi thơm.

Ở chỗ này một hồi lâu, trong lòng tựa hồ đều sẽ bao phủ một tầng hơi ấm trộn mật ngọt.

Hơn nữa nếu không bấm chuông, sẽ không có người tùy ý tiến vào, quả thực là một địa điểm hẹn hò tuyệt vời, thích hợp nhất cho những đôi tình nhân nhỏ tới nơi này vào đêm đông, nâng ly rượu vang đỏ nóng, đầu tựa bên đầu yên lặng xem một bộ phim.

Ninh Sơ nhìn khắp bốn phía, bất đắc dĩ muốn cười: "Anh thật đúng là... Làm sao có thể tìm được loại địa phương này chứ?"

Một chút cũng không phù hợp với khí chất của Yến Hoài, càng giống như một nhóc 18, 19 tuổi ngây ngốc mới trải mối tình đầu vậy.

Nhưng cậu nghĩ lại, tình huống hiện tại của người này cũng đích thật là rơi vào thời khắc bắt đầu mối tình đầu.

"Làm sao vậy?" Yến Hoài vẫy tay bảo bọn họ mang thức ăn, "Tôi nghĩ rằng đưa em đến nơi này sẽ làm em thả lỏng một chút, là Từ Vi đề cử, không thích?"

"Không có..."

Chỉ là cảm thấy nơi này tạo ra bầu không khí ngọt ngào mang theo cảm giác xấu hổ, có chút không được tự nhiên lắm, làm cho cậu cảm thấy so với ở nhà còn khó mở miệng hơn.

"Phim có được tùy chọn không?" Cậu hỏi.

Yến Hoài lắc đầu: "Không, bọn họ sẽ tự phát, mỗi đêm một bộ không giống nhau, trước đó khách hàng cũng không biết sẽ chiếu bộ nào, tất cả đều dựa vào duyên phận. "

Trong lòng Ninh Sơ nhất thời lộp bộp một chút.

-Nếu mà chiếu một bộ phim tình cảm thì sao? Vạn nhất còn có cảnh hôn cảnh giường chiếu, loại tiếng nước sền sệt rất nhỏ này thông qua dàn âm thanh cao cấp phát ra... Loại tình huống này căn bản không thấy càng tốt có được không!?

Đầu không nhịn được nóng lên thì sao?

A Di Đà Phật, cậu yên lặng cầu nguyện, cho đến khi nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên xong, đóng cửa phòng, trong lòng cậu vẫn còn đang niệm 'Không phải phim tình cảm không phải phim tình cảm.'

Có lẽ lần này ông trời nghe được nguyện vọng của cậu, tốt bụng không chiếu phim tình cảm...

Nhưng lão nhân gia của cậu đã cho chiếu một bộ phim kinh dị!

Có trời mới biết Ninh Sơ sợ nhất là xem loại phim này... Nhưng lại có chút thích nó.

Hình ảnh âm u trên màn hình bắt đầu kèm với hiệu ứng âm thanh, trong nháy mắt thân thể cậu cứng đờ, nghe thấy Yến Hoài ở bên cạnh thấp giọng nói: "The Others*, trước kia hình như tôi đã xem qua, là một bộ phim hồi hộp tâm lí,không dọa người."

Thật sao? Vậy cái tag hai chữ 'khủng bố' của nó chính là mánh lới câu khách sao?

Ninh Sơ lặng lẽ tắt bài tóm tắt phim vừa tìm được trên màn hình điện thoại di động, mơ hồ có chút chờ mong.

Yến Hoài nhìn cậu một cái, hỏi: "Lúc ăn cơm xem phim này hẳn là không tốt lắm, có muốn tôi bảo bọn họ đổi một bộ khác không?"

"Không."

Trước kia cậu rất thích kéo Yến Hoài cùng xem một số bộ phim mang màu sắc kinh dị với cậu, đối với loại đề tài này vừa thích vừa sợ hãi, lúc xem ôm người anh không buông tay, còn có thể nhấc cánh tay Yến Hoài che tầm mắt mình.

Nhưng khi đó còn đang đi học, tổng cộng cũng không xem được bao nhiêu bộ cả, sau này chỉ có mình cậu sinh hoạt, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của một mình cậu, ngoại trừ cậu thì chỉ có bóng dáng của chính cậu, tới nó cậu còn không dám nhìn.

Lần này lại bị gợi lên hứng thú, cậu nhỏ giọng nói: "Xem rồi nói sau được không, không phải anh nói không dọa người sao..."

Yến Hoài nhíu mày: "Vậy em ăn chậm một chút, cẩn thận đừng để bị sặc."

Dù sao cũng có anh ở đây...

Có anh ở đây —— trong lòng Ninh Sơ nổi lên ý niệm này, liền nhất thời giật mình, đột nhiên nắm chặt ngón tay.

Rõ ràng trải qua bảy năm, đã từ từ sửa lại thậm chí là quên đi thói quen trước kia, nhưng không nghĩ tới bảy năm sau, khi Yến Hoài mới xông vào cuộc sống của cậu không bao lâu, đã khiến cậu lại bắt đầu sinh ra ý nghĩ như vậy.

Nó quá kì quái và cũng quá nguy hiểm.

Cậu mím môi nghiêm túc nhìn về phía Yến Hoài, đối phương chú ý tới ánh mắt của cậu, nhếch khóe miệng nhìn lại, ánh mắt ôn nhu như nước: "Nhìn tôi làm gì?"

Ninh Sơ dời tầm mắt: "Không có gì."

Nhìn anh và suy nghĩ quả thật nên cách xa một chút, bằng không sau này thật sự sẽ rất khó làm.

Và ý tưởng kiên trì của cậu đã hoàn toàn bị bỏ lại phía sau sau khi bộ phim bắt đầu.

Ngay từ đầu cậu còn có thể giả bộ không chút sợ hãi, nhưng bí ẩn kèm theo một ít nguyên tố khủng bố lần lượt bày ra, thần kinh của cậu dần dần hoàn toàn căng thẳng.

Đặc biệt là khi tiếng đàn dương cầm du dương trong phim vang lên trong căn phòng nhỏ này, chuyển cảnh sởn gai ốc khiến cả người cậu rét run, theo bản năng rụt vào sofa.

"Ai, em phải cơm chứ, không ăn cơm làm sao được? Tôi mà biết như này sẽ không đưa em tới đây."Nhìn đĩa thức ăn trước mặt Ninh Sơ bị mình gắp thành núi, mà người này từ đầu đến cuối chỉ động đũa hai cái, Yến Hoài không vui nheo mắt lại.

"Anh mau xem đi, sao anh không nghiêm túc xem phim?" Ninh Sơ chọc anh.

Cậu luôn cảm thấy hình có hai người nhìn chằm chằm  ảnh kinh khủng kia thì sẽ không dọa người như vậy.

Yến Hoài nghiêng đầu, nhìn gương mặt không chút tỳ vết có ánh sáng xẹt qua của cậu, nhàn nhã nói: "Trước kia tôi đã xem qua, có muốn tôi spoil cho em chút hay không? Nữ diễn viên này và các con của cô ấy..."

"Không được!"

Trong lòng Ninh Sơ cả kinh, không chút suy nghĩ liền đưa tay che miệng người bên cạnh —— bởi vì chuyện spoil này, Yến Hoài có tiền án! Anh không hề hù dọa người khác, thật sự sẽ nói ra toàn bộ kết cục!

Cách duy nhất là bịt miệng anh lại! Vì vậy,cậu đã làm việc y hệt như trước đây.

Nhưng sau khi động thủ liền lập tức hối hận.

Sofa hai người vốn không rộng rãi chút nào, lúc cậu duỗi qua một tay dùng sức, nửa người trên cũng mất thăng bằng đi theo hướng đối phương áp qua.

Mà Yến Hoài tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, thân thể bình thường đẩy cũng không đẩy được thuận thế liền mang theo người ngã ngửa ra sau.

Mà tư thế Ninh Sơ lúc này giống hệt như đang thân mật nằm ở trên ngực anh, đầu ngón tay một tay còn đặt trên môi anh.

...

Được rồi... Xấu hổ!

Tới cả ngón chân Ninh Sơ cũng co rút lại, người cậu nhất thời đều hóa đá, ngay cả tim cũng nhảy lệch một nhịp.

Cậu rút ra một kinh nghiệm sâu sắc: phản xạ có điều kiện và thói quen ăn sâu đôi khi thực sự là một điều khủng khiếp.

Mất mặt thật sự!

Xúc cảm đầu ngón tay rất ấm áp, còn có một chút ẩm ướt.

Mắt trợn to hai ba giây, cậu cứng ngắc muốn buông tay ra, ai ngờ Yến Hoài bỗng nhiên động, một tay cầm cổ tay cậu đặt ở bên môi, một tay đặt ở trên thắt lưng cậu, không cho cậu đứng dậy.

"Đừng nhúc nhích!"  Giọng nói khàn khàn dường như đến từ một bộ phim điện ảnh khác.

Ninh Sơ mở to hai mắt, ngón tay giống như bị bỏng mà  từ khóe môi anh bật ra, cuộn lại ở trên không trung, cách cánh môi vừa chạm tới chỉ có mấy cm, giãy dụa một chút: "Vì, vì sao?"

Tư thế này quá xấu hổ, quá mập mờ quá thẹn được không, đại ca! Tất cả những người khác sẽ bị đốt cháy thành tro! Còn không cho động đậy sao?

"Quỷ hồn đã đi ra,  nếu bây giờ em quay đầu lại, sẽ nhìn thấy nó." Yến Hoài nhìn chằm chằm ánh mắt cậu, sâu kín nói.

Ngữ khí thập phần nghiêm túc mà có cảm giác nhập vai rất mạnh, lông tơ cả người Ninh Sơ dựng đứng lên, ngay cả tay cũng không dám động đậy, mặc cho hô hấp sâu cạn của đối phương nhẹ nhàng lướt qua kẽ ngón tay, giống như rơi xuống từng nụ hôn nhẹ nhàng lưu luyến, làm cho lòng người đều ngứa ngáy.

Cậu nhìn hai mắt đen nhánh nặng nề của Yến Hoài, bên trong phản chiếu bóng dáng cứng ngắc của cậu, giống như đem linh hồn cậu hút vào trong

Sau khi thân thể kề sát nhau, nhịp tim thình thịch trong hai lồng ngực dần dần cộng hưởng, những cảm xúc nồng đậm kia cũng giống như có thể từ sâu trong đáy lòng đối phương đi theo chấn động truyền cho lại cho cậu, làm cho một thứ gì đó trong lòng Ninh Sơ cũng đang lặng lẽ sinh sôi nảy nở.

Đó là một cảm giác tuyệt vời như hoa nở và pháo hoa, cám dỗ con người ta đắm chìm vào đó.

Trong phòng vang lên một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, cậu bất ngờ phục hồi tinh thần lại, thân thể run rẩy một chút, trợn mắt nhìn: "Anh đùa tôi à!?"

"Không có." Yến Hoài vẫn bình tĩnh nhìn cậu như trước, lực trên tay một chút cũng không buông lỏng, "Là quỷ hồn áo trắng đeo xiềng xích, em quay đầu là có thể đối mặt với nó."

Nói hươu nói vượn! Ninh Sơ dùng sức rút tay: "Lừa gạt ai đấy! Ngay cả khi có, nó lại ở bên trong màn hình, tôi sợ  cái quỷ gì!"

"Vậy cũng không nhất định chỉ ở trong màn hình." Yến Hoài bình tĩnh lại kéo người vào trong ngực, "Em đừng có mạnh miệng như vậy."

"Yến Hoài!" Ninh Sơ đã bị tức đến biến giọng, tư thế này không tiện dùng lực, cả người rơi vào trong ngực Yến giả dối, giống như là chủ động nhào vào ngực anh, sắc mặt đỏ bừng.

Từ góc độ của Yến Hoài, cằm của cậu đặt lên ngực mình, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn lại, bên trong là hơi nước mờ mịt như sương mù, ngay cả lời nói hung ác thô bạo phát ra cũng tựa như đang làm nũng.

"Miệng anh nhả ra mấy lời quỷ quái gì thế? Là kẻ nào trước đây nói với tôi là không nên mê tín dị đoan?! Thả tôi ra!"

"Thắt lưng em còn đau không?" Yến Hoài bỗng nhiên thay đổi đề tài.

Lần đó chụp ảnh cho Tô Ý xem, bác sĩ người ta ngược lại đề nghị cậu đi bệnh viện chụp xem, nhưng Ninh Sơ sống chết không đi, sau đó cũng không cho Yến Hoài phun thuốc, ngoan cố đến mức  anh hoàn toàn không có biện pháp với cậu.

"Không đau... Đau! "Ninh Sơ chém đinh chặt sắt, "Cho nên anh mau buông tay ra, nó hiện tại sắp bị bẻ gãy rồi!"

"Chậc!"

Yến Hoài thong thả chậm rãi buông tay ra, một bên nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là do em nhào tới, vậy nên tôi liền tiếp đón chút..."

"..."

Đáng ghét thật —— đầu Ninh Sơ sắp tức đến bốc khói.

Nhưng tên kia nói cũng không tồi, đột nhiên đầu óc đoản mạch làm ra như vậy, cậu cảm thấy nếu hiện tại mà mở miệng nói mấy lời xa cách cảnh cáo, quả thực có vẻ giống như cậu có tật xấu gì đó, nói không phải muốn cự còn nghênh đón chính cậu cũng không tin.

Đúng là tạo nghiệt...

Ninh Sơ lo lắng thở dài, gần đây đại não kém phát triển thì thôi, ngay cả tiểu não cũng không phát triển...

Đột nhiên cảm thấy trong tâm trạng này, bộ phim kia cũng không đáng sợ như vậy.

Lời nói đến bên miệng, lại một chữ cũng không nói nên lời.

Một bữa cơm mang cảm giác biết vậy chẳng làm cứ thế kết thúc, sau khi từ quán ăn đi ra tinh thần vẫn có chút hoảng hốt.

Yến Hoài uống một chút rượu vang đỏ, nhưng so với bình thường nhìn không ra cái gì khác biệt, trên đường vẫn không nói gì, chỉ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho đến khi hai người trở lại chung cư, đi vào thang máy, thang máy dừng lại ở tầng sáu, anh vẫn không đi ra ngoài.

Cảm giác tồn tại của người này vào lúc này trở nên cực mạnh, cho dù anh chỉ cúi đầu đút túi trầm mặc, nhưng Ninh Sơ lúc nào cũng có thể cảm giác được hơi thở của đối phương xoay quanh người mình, một cỗ khí tràng rất nặng nề, rất cường thế bao phủ anh, làm cho tâm tư cậu đều trở nên lo sợ bất an.

"Sao anh không ra ngoài?" Trong lúc cậu hỏi, thang máy đã lên tầng 7.

Người trầm mặc không trả lời, Ninh Sơ cũng không muốn ngây ngốc ở lại trong này nữa, cửa vừa mở liền xoay người đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, liền nghe được thanh âm trầm thấp của Yến Hoài ở phía sau: "Ninh Sơ, em thích tôi, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top