Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Edit: Doll

Beta: 21,28 

"Yến Hoài, anh cho tôi chút thời gian."

Sau khi cậu nói xong câu đó, ánh mắt đen nhánh của người trước mặt bất ngờ lóe lên chút ánh sáng, giống như ngọn lửa yếu ớt trên tảng băng hoang vu, chứa đầy hy vọng vô hạn.

"Được." Anh trả lời.

"Em từ từ suy nghĩ, không nên quá lo." Ngón tay Yến Hoài nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của cậu, dịu dàng xoa nơi đó, "Đừng đặt gánh nặng trong lòng, để bản thân sống thoải mái một chút, được không?"

Khớp xương không hiểu sao lại đau đớn một chút, 'Thoải mái' đối với cậu mà nói là một từ xa xỉ. Ninh Sơ có chút khổ sở, thấp giọng nói: "Tôi sẽ cố..."

Hô hấp của Yến Hoài bởi vì những lời này cùng với biểu tình khi nói của cậu mà hơi đông cứng, lúc đối mặt với Ninh Sơ dường như luôn như vậy, lúc nào cũng cảm thấy người này dễ bị đụng nứt, dễ vỡ vụn.

Vừa nghĩ đến đối phương có thể dưới tình huống anh không biết mà bị thương hay chịu khổ, trái tim tựa như bị sợi tơ quấn quanh, đau đến mức anh không thở nổi.

Yến Hoài đưa tay ôm chặt Ninh Sơ, chóp mũi ngửi nhẹ vào sợi tóc mềm mại của cậu, lẩm bẩm: "Vậy trong khoảng thời gian em nghỉ, chúng ta vẫn nên ở chung như trước, tôi sẽ không chuyển đi."

Yến Hoài rõ ràng trong lòng mình có một con dã thú đang bị chính anh gắng gượng áp chế. Đừng nói chuyển đi, nếu như có thể, anh thậm chí muốn giam cầm Ninh Sơ ở trong lãnh địa chỉ thuộc về mình anh, vững vàng canh giữ, không ai có thể đụng vào chứ đừng nói gì đến thương tổn cậu.

"Tùy anh..." Ninh Sơ bất mãn: "Nhưng khoảng cách này có phải quá gần rồi không? Anh đang xao nhãng quyết định của tôi, đây là phạm quy."

Tuy nói như vậy nhưng cậu không đưa tay đẩy anh ra, Yến Hoài nhếch khóe miệng: "Thỉnh thoảng gian lận cũng được."

"Nói bậy, không có quy tắc này."

Ninh Sơ bĩu môi, chậm rãi thả lỏng thân thể: "Mười giây, thời gian gian lận chỉ có mười giây, sau đó anh phải trở lại bình thường, xuống lầu ngủ. "

"Được." Yến Hoài siết chặt cánh tay, đem bảo bối mềm lòng như bông xoa nắn vào trong người.

*

Khó khăn lắm mới đợi được Yến Hoài xuống lầu, Ninh Sơ vào phòng nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nhìn thấy trên WeChat có một tin nhắn chưa đọc.

Đến từ em họ Ninh Khiết.

'Anh ơi, bây giờ anh rảnh không? Em mời anh ăn khuya, chợ đêm ngay phía sau trường tụi em. '

Tin tức được gửi mười lăm phút trước, hiện tại đã qua chín giờ rưỡi. Ninh Sơ nhíu mày cầm điện thoại trên tay, bữa tối vừa rồi chỉ lo xem phim mà không ăn được bao nhiêu, lúc này có hơi đói, ra ngoài một lát cũng không sao.

'Được, em đến lấy chỗ rồi gửi gửi địa chỉ cho anh.'

Gần đại học có rất nhiều người trẻ, không chừng có mấy người thích lên mạng ấn tượng với cậu, nếu bị nhận ra thì tâm tình coi như hỏng bét.

Ninh Sơ nhanh chóng thay một chiếc áo khoác dày rồi cầm chìa khóa ra ngoài đón xe.

Địa chỉ mà Ninh Khiết gửi không khó tìm, đây là một nhà hàng lớn ở giữa chợ đêm, trong sảnh chỉ có một bàn có người người ngồi. Trên bậc thang bày từng thùng cá sống tôm sống đang bị giết chết, làm cho mặt sàn ướt sũng.

Ninh Sơ hỏi ông chủ vài câu, đẩy cửa một phòng riêng liền nhìn thấy Ninh Khiết chống cằm ngồi nhìn cửa, vẻ mặt trông ngóng mòn mỏi. Sinh viên đại học trẻ trung năng động mặc quần áo bông màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, trên mũi có chút dầu, tuy là mùa đông nhưng trên trán lại lấm tấm một ít mồ hôi, một bộ dạng thanh tú.

Thấy Ninh Sơ đã đến thì vội vàng đứng lên, vui vẻ nói: "Anh! Anh đến rồi!"

"Ngồi đi." Ninh Sơ gật đầu một cái, tháo khẩu trang xuống, "Ăn nhanh rồi về, phòng ngủ đóng cửa lúc mấy giờ?"

"Mười một giờ bốn mươi mới đóng cửa ạ, còn sớm chán!"

Ninh Khiết bước đến cửa gọi lớn ra bên ngoài: "Ông chủ mau phục vụ đồ ăn! Mấy món tôi vừa gọi đó!"

Hô xong Ninh Khiết về lại chỗ ngồi, hấp tấp nói một câu: "Đồ ăn ở đây có vị rất mạnh, chút nữa anh nhớ phải ăn nhiều một chút, đảm bảo sẽ ngon!"

"Cay không?" Ninh Sơ xé bọc nhựa bên ngoài đũa, động tác dừng một chút, "Anh không ăn cay được."

Dạ dày của cậu vừa nhạy cảm lại yếu ớt, vì trước kia không chú tâm điều trị nên mỗi lần phát tác đều đau đến chết đi sống lại.

Biểu tình trên mặt Ninh Khiết trong chớp mắt nghệch ra, có hơi xấu hổ cười cười: "A... lúc gọi món em quên mất chuyện này... để em nói lại với họ!"

Ninh Khiết vừa nói xong thì lập tức chạy ra ngoài dặn dò hai câu, lúc trở về còn cười như muốn tranh công: "Nói rồi ạ, còn gọi thêm canh dưa chua, không ớt. "

"Ừm." Ninh Sơ biểu tình nhàn nhạt.

"Đúng rồi, cái kia..." Ninh Khiết vừa ngồi xuống thì không nhịn được mà hỏi, trên mặt cô là sự do dự, ấp úng vài câu, hạ giọng xuống mềm mại như đang làm nũng.

"Anh có thể chuyển cho em mười vạn tệ không?"

"...."

Trong phút chốc sắc mặt Ninh Sơ lạnh xuống, chỉ rót trà nóng vào chén mà không nói gì. Thấy vậy Ninh Khiết mới nóng nảy nói: "Chỉ có mười vạn tệ thôi! Với anh từng ấy chỉ là một khoản nhỏ, nhưng thật sự em cần rất gấp!"

"Anh nhớ lúc trước vừa mới chuyển cho em bảy vạn, Ninh Khiết." Ninh Sơ nhìn em họ trước mặt, ánh mắt càng thêm lãnh đạm, "Em là sinh viên đại học chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"

"Anh hỏi cái này làm gì vậy..?" Ninh Khiết thấy cậu để ý như vậy thì rất ủy khuất, bất mãn bĩu môi.

"Làm minh tinh kiếm nhiều tiền như vậy, cho em một chút có sao. Trước đây nếu không phải em giúp anh..."

"Anh không hề nổi tiếng, quay phim kiếm chẳng được bao nhiêu!" Ninh Sơ lạnh lùng ngắt lời Ninh Khiết.

"Nhưng anh có thể xin Yến Hoài mà!"

Ninh Khiết nói một câu tựa như tiếng sấm nổ bên tai, tim đập lỡ một nhịp, Ninh Sơ bỗng chốc buông đũa xuống: "Em nói cái gì? Sao em biết anh ta?"

"Bạn học của em thực tập ngành tài chính, vô tình nhìn thấy anh ta một lần..."

Ninh Khiết càng nói sự tự tin càng ít đi, cô rụt cổ lẩm bẩm lầm bầm: "Anh, anh quen cả loại người này mà còn giấu, đúng là keo kiệt. Người ta tiện tay quẹt một tấm thẻ thì không thiếu thứ gì..."

Trong phòng không có điều hòa và hệ thống sưởi, xương cốt trong người bởi vì lạnh mà đau đến phải hít một ngụm khí, ngay cả trái tim cũng mất đi hơi ấm

"Sao em biết anh quen anh ta?"

"Em nhìn thấy tối nay, hai người cùng ăn cơm, còn là bữa ăn giống trong phim ảnh rất lãng mạn. Hi hi... ăn xong anh ta còn đưa anh về, xe vẫn không lái đi, anh ta đang ở nhà anh đúng không? Lẽ nào... các anh chính là loại quan hệ đó?" Ninh Khiết càng nói càng hưng phấn, còn thò người qua kéo ống tay áo của Ninh Sơ.

Ninh Sơ theo bản năng né tránh cô, cậu cảm thấy da đầu tê dại, khó có thể tin: "Em nhìn thấy? Em đang theo dõi anh sao?"

Ninh Sơ và Yến Hoài vào tiểu khu rồi ra ngoài, từ đầu đến cuối chỉ từ mười đến hai mươi phút. Nếu Ninh Khiết thấy bọn họ vào tiểu khu và còn nói "xe vẫn không lái đi", chứng minh cô em họ hai mươi tuổi này thăm dò nhắn tin cho cậu, trong khi bản thân vẫn còn bên ngoài tiểu khu. Mà sau khi nhận được hồi âm của cậu, Ninh Khiết mới vội vàng chạy tới nơi này, có lẽ cô mới chỉ ngồi xuống sớm vài phút rồi làm bộ dáng như đang chờ cậu.

Đến đây sống lưng của Ninh Sơ bị khí lạnh bao trùm.

Phát hiện mình nói lỡ lời, Ninh Khiết nhất thời im lặng, cười cười hai cái sau đó thêm vào vài lời: "Tò mò thôi, ai nhìn thấy vị Yến thiếu kia cũng tò mò giống em mà, không phải tật xấu của mỗi mình em.."

"Anh ta với anh không có quan hệ gì, cũng không có khả năng cho em tiền, tốt nhất là em nên dẹp mộng đẹp này đi." Ninh Sơ lạnh lùng nói. Cậu không hiểu, chỉ vài năm ngắn ngủi thôi, tiểu cô nương ngây thơ thiện lương ngày trước tại sao lại biến thành bộ dạng này? Mà lúc này Ninh Sơ càng ngày càng không muốn ở cùng cô em họ này, ngay cả nguyên nhân cô thay đổi tính cách cậu cũng không biết.

Phải chăng, con người ai cũng thay đổi? Hay chỉ là tạm thời rồi sẽ quay về như cũ?

Ninh Khiết thoáng chốc đỏ mắt khi nghe câu nói như chém đinh chặt sắt của cậu, ánh mắt tràn ngập oán hận khiến cậu vô thức kinh hãi. Nghe những lời mắng chửi của Ninh Khiết, Ninh Sơ cảm thấy tim mình từng chút một rơi xuống hầm băng.

"Năm đó nếu không phải em trộm năm ngàn đồng từ ba mẹ cho anh, anh có biết bây giờ mình đã chết ở đâu trong bệnh viện không! Mẹ em nói, nếu là người có lương tâm thì ân tình này, nên dũng tuyền báo đáp! Mượn anh một ít tiền không đáng vào đâu, tại sao anh ích kỉ như vậy? Cha mẹ nói đúng, anh đúng là một con sói mắt trắng! Đúng là ích kỉ! Em không hiểu tại sao trước đây lại đồng cảm với loại người như anh!"

......

Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở, trên tay nhân viên phục vụ là đĩa đầu cá cay đỏ rực, vì nghe được âm thanh bên trong nên do dự không dám vào.

"Đem lên đi." Ninh Sơ tái nhợt mở miệng, đôi mắt nhìn về phía cửa có chút mơ hồ. Cậu không rõ hiện tại mình cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, đầu nặng chân nhẹ.

Người phục vụ đặt đầu cá ở giữa bàn, chạy trốn như một làn khói.

Ninh Sơ chậm rãi đứng lên, không nhìn đôi mắt đã mất đi sự trong sạch của Ninh Khiết. Cậu rũ mắt xem đĩa cá nóng, lạnh lùng nở nụ cười

"Được, được. Em rốt cuộc đã nói ra, cha mẹ dạy em rất tốt..."

"Ninh Khiết, có biết vì sao mấy năm nay, mặc cho em muốn thứ gì anh cũng mua không? Thứ nhất, em đúng thật từng giúp anh khi còn bé, thứ hai là vì ngày trước bà nội rất thích em."

Ninh Sơ khẽ che lại dạ dày bắt đầu đau đớn khi nhìn đĩa thức ăn này, sắc mặt tuy trắng bệch như tờ giấy nhưng trước sau như một vẫn lạnh nhạt, cậu không muốn to nhỏ như một người không đàng hoàng.

"Nhưng sự thật phải nói rõ ràng, khi đó nếu không có năm ngàn đồng kia thì anh đã lạnh xác trong bệnh viện rồi. Mấy năm nay anh đã trả đủ tiền, nếu dư thì xem như bù đắp."

Ninh Sơ nhàn nhạt liếc nhìn "em họ" có huyết mạch gần gũi này một cái, cậu lấy điện thoại ra chuyển vào tài khoản của Ninh Khiết mười vạn tệ.

"Niệm tình bà nội từng thích em, đây là lần cuối cùng anh cho em tiền. Không còn lần sau, bởi vì đứa nhỏ bà nội thích nhất là anh, bà ở trên trời có linh, chắc chắn không muốn anh đứng trước mặt em chịu sự khinh bỉ này."

"Sau này đừng liên lạc với anh."

Bỏ lại một câu cuối cùng, Ninh Sơ không một lần quay đầu, cứ thế kéo cửa ra khỏi phòng.

...

Trong chợ đêm không dễ bắt taxi, Ninh Sơ đeo khẩu trang, dọc theo hai hàng cửa hàng náo nhiệt đi ra ngoài. Đường phố tấp nập chật chội, vai lúc nào cũng bị người đi đường đụng trúng, trong cơ thể là từng cơn lạnh run đau đớn. Cậu mơ màng đến ngã tư chợ đêm, ngồi xuống ghế dài bên đường, gió thổi lạnh đến mức ngay cả mí mắt cũng run rẩy.

Không chỉ dạ dày, các khớp xương khắp cơ thể đều đau đến đầu váng mắt hoa.

Ninh Sơ kéo khẩu trang xuống một chút, thân thể mệt mỏi, thở dốc từng ngụm nhỏ. Nhất thời cảm thấy may mắn vì được diễn một nam tứ, có thể kiếm chút tiền vừa hay chấm dứt đoạn quan hệ ngày càng mệt mỏi này, một thân cô độc.

Trong lòng cậu vừa thoải mái khi không còn bóng hình đó, vừa thấy bi ai mệt mỏi vô cùng.

Cô bé mười bốn tuổi đeo khăn quàng đỏ, mặt mày hồng hồng đem một túi tiền chạy đến bệnh viện tìm cậu, lặng lẽ nói: "Đồ bà nội để lại cho anh đều bị bọn họ lấy, đây là em ở nhà lén trộm được, mau bảo bác sĩ kê đơn thuốc cho anh đi." đã không thấy đâu nữa.

Những người đã yêu mến và đối xử tốt với anh trong cuộc sống, dần dần biến mất trong những năm qua.

Không biết là ông trời châm chọc hay đùa giỡn, hoặc nó là chính số mệnh được định sẵn của cậu.

Đáng sợ là, những chuyện này đối với Ninh Sơ chỉ khiến cậu thêm tê dại và quen thuộc.

Quen với sự mất đi, với hai bàn tay trắng, với cái gọi là "không thể có".

Giống như cậu không còn chờ mong họ sẽ quan tâm mình, không muốn những tình yêu đó nữa, bỏi vì tất cả đều sẽ thay đổi, đều sẽ biến mất, không có gì thật sự đáng trân trọng.

Ninh Sơ không muốn bài xích loại cảm giác tê dại này nữa, cậu nghĩ, để đêm nay cậu ở một mình, đợi đến ngày mai khi mặt trời ló dạng, cậu có thể hoàn toàn vứt bỏ những cảm xúc không cần thiết kia.

Có thể tự xây cho mình một bức tường dày.

Thật sự trở thành một người có trái tim chết lặng.

Điện thoại di động rung lên trong túi áo, Ninh Sơ nắm chặt cổ tay đau nhức, nhìn chằm chằm viên gạch lồi lên khỏi mặt đường đến xuất thần, hoàn toàn không có ý muốn nghe. Mặc cho viên gạch lạnh trong túi vang lên không biết mệt mỏi gần như trong suốt một giờ đồng hồ.

Cậu không hề biết, trong căn nhà sáu tầng nằm ở ngoại ô, Yến thiếu luôn lạnh lùng thong dong lúc này sắp đập điện thoại di động rồi. Yến Hoài ở cạnh tầng của Ninh Sơ, đối phương vừa về đến nhà không được bao lâu đã mở cửa ra ngoài, anh đều biết.

Khi đó toàn bộ tâm trí đều bị vây trong sự hưng phấn vì Ninh Sơ cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tình cảm của anh, sự chú ý của Yến Hoài hơn nửa là đặt ở đối phương. Và đến lúc cửa phòng đóng lại lần nữa, tâm tình của anh có hơi phiền não, đặc biệt là khi nhìn con số trên màn hình thang máy, sắc mặt có thể gọi là hung ác nham hiểm.

Hiện tại đã gần mười giờ, bên ngoài lạnh như vậy, cậu ấy có thể đi đâu chứ? Cậu đang làm gì? Sức khỏe kém như vậy sao không ở nhà nghỉ ngơi?

Yến Hoài trầm mặc đứng ở cửa hồi lâu, không ngừng thuyết phục mình rằng Ninh Sơ có cuộc sống riêng của cậu, có bạn bè, có thời gian làm việc linh hoạt, không nên can thiệp quá nhiều vào, không nên bị dục vọng chiếm hữu nồng đậm đến cực đoan trong đáy lòng cắn nuốt, cho cậu không gian, không cần gấp gáp...

Nhưng trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ khác, lỡ như nơi Ninh Sơ muốn đi không đảm bảo an toàn thì sao? Nếu như cậu lại hạ đường huyết, không chịu nổi mà ngất xỉu phải làm sao.

Mặt tối của thành phố này, anh biết rõ hơn nhiều so với Ninh Sơ.

Những ý nghĩ này một khi xuất hiện sẽ khiến khả năng tưởng tượng mở ra, sự lo lắng hóa thành từng sợi tơ, quấn chặt lấy Yến Hoài đến cả việc hô hấp cũng khó khăn hơn, trái tim bị quấy nhiễu đầy bất an. Yến Hoài gõ cửa phòng Ninh Sơ để xác nhận cậu thật sự ra ngoài, đè lại xúc động trong lòng, anh ôm tay đứng ở cửa chờ hơn bốn mươi phút vẫn không thấy ai trở về.

Lúc này thời gian trên điện thoại đã gần mười giờ, sợi dây căng trong đầu Yến Hoài bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đi.

Yến Hoài mím mặt môi, trong lòng nghĩ ra một lý do để gọi cho Ninh Sơ. Nếu cậu hỏi, anh sẽ nói ở nhà có nấu sủi cảo rồi mời cậu đến ăn.

Đáng tiếc là điện thoại chỉ vang lên vài tiếng mà không ai trả lời.

Cho đến khi trong loa vang lên câu "... Xin hãy gọi lại sau..", trái tim Yến Hoài trong nháy mắt bị siết chặt. Anh nhắm mắt, tự trấn an bản thân có thể cậu đang ở một nơi ồn ào nên không nghe thấy, sau đó anh vẫn kiên nhẫn tiếp tục gọi.

Gọi hai mươi mấy lần, lúc này Yến Hoài đứng trước cửa phòng Ninh Sơ, bên tai là từng tiếng 'tút tút' thong thả, hồi sau lại nghe âm thanh máy móc trả lời. Đáy lòng là những cảm xúc u ám từng chút một ăn mòn anh, trong mắt dần hiện lên lệ khí bức người, hoàn toàn mất đi bộ dáng ẩn nhẫn ôn nhu trước mặt Ninh Sơ.

Yến Hoài không dừng lại mà vẫn tiếp tục gọi, anh trở lại phòng mình rồi lấy ra một chiếc điện thoại khác ấn số của Từ Vi.

"Vâng? Yến thiếu ạ? "

"Có việc làm." Yến Hoài nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động vẫn chưa gọi được, giọng nói lạnh lẽo như băng, "Liên hệ với người của Bộ Giao thông vận tải xem Ninh Sơ bây giờ đang ở đâu."

Bây giờ?

Từ Vi thầm kinh ngạc, trực giác nói cho cô biết lúc này không thể hỏi bất cứ chuyện nhảm nhí nào, lập tức trả lời: "Tôi sẽ liên hệ ngay."

"Ừ, bất cứ tin tức gì cũng phải gọi số điện thoại này."

"Vâng."

Đi theo Yến Hoài nhiều năm như vậy, cô như nghe ra được giọng điệu của ông chủ lãnh khốc này có chút biến hóa. Nhưng kinh nghiệm lâu nay nói cho cô biết, chỉ sợ Boss sắp phát điên, về phần châm lửa hay là tự cháy thì phụ thuộc vào kết quả cô sắp tra ra được.

Chẳng lẽ là vị 'bình chữa cháy' xinh đẹp kia xảy ra chuyện gì sao?

Kiểm tra giám sát rất đơn giản, cô nhớ rõ lời dặn trước đó của Yến Hoài cho nên mặc kết quả có là dầu đổ vào lửa, cô vẫn không thể không nhắc nhở một câu.

"Nhưng nếu nhờ Bộ Giao thông điều tra hoạt động mà bị Ninh tiên sinh phát hiện, có thể cậu ấy sẽ hiểu lầm rồi tức giận hay không?"

Điều này đi ngược với ý định ban đầu của Yến Hoài, cô chỉ sợ nó sẽ làm khoảng cách lớn hơn. Mà nếu đường tình duyên không thuận lợi thì tâm trạng của ông chủ chắc chắn sẽ không tốt, công việc của cô nhất định cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.

Nhưng câu trả lời của Yến Hoài càng khiến cô kinh hãi.

Giọng nói bên kia khàn khàn: "Tôi không quản nhiều như vậy, nếu cho cậu ấy không gian đồng nghĩa với việc không biết cậu ấy đang chịu những gì! Tôi thà bị cậu ấy ghét."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức điều tra."

Cúp điện thoại, Yến Hoài bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vừa tiếp tục bấm số của Ninh Sơ vừa nhanh chóng xuống lầu. Anh có một suy nghĩ buồn cười rằng người kia có thể đang ngồi trong sân tiểu khu, tiếc là dù đi tìm khắp nơi nhưng lại không thấy một người nào.

Hy vọng duy nhất xem như bị dập tắt, Yến Hoài đứng trong gió lạnh cười nhạo chính mình, cúi đầu đứng tại chỗ, cố chấp hết lần này đến lần khác ấn vào nút gọi. Nếu Từ Vi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh, nhất định cô sẽ cảm thấy ông chủ nhà mình điên rồi.

Có lẽ không đứng được bao lâu, nhưng mỗi giây đều rất dài, trước khi cổ họng cảm nhận được máu tanh, Từ Vi cuối cùng cũng gọi lại.

"Yến thiếu, người của Bộ Giao thông vận tải kiểm tra toàn thành phố, phát hiện sau khi Ninh tiên sinh lên taxi ở cửa tiểu khu thì đến chợ đêm gần trường đại học, vào một nhà hàng sau đó mười mấy phút sau mới ra ngoài. Đường đi có hơi lộn xộn nên giám sát không đầy đủ, nhưng không thấy Ninh tiên sinh ra khỏi khu vực. Để hệ thống chính xác còn cần phải phê duyệt, chúng tôi vẫn đang làm. Ngài có cần huy động trực thăng tìm không ạ?"

"Chuẩn bị trước đi." Yến Hoài cử động cái cổ cứng ngắc của mình "Gửi vị trí của cái chợ đêm kia cho tôi."

"Vâng, tôi vừa gọi cho Tiểu Vương." Từ Vi nói, "Anh ta sẽ sớm đến chỗ ngài."

"Không cần." Ánh mắt Yến Hoài ẩn trong bóng đêm lạnh lùng như băng đao, "Tôi không thể chờ thêm giây nào, nói với họ bật đèn xanh cho tôi một đường."

"...vâng!"

Gió đêm lạnh lẽo, điện thoại di động trong túi áo rung lên không ngừng, giây phút này Ninh Sơ không biết trong sự ồn ào huyên náo, cả thành C dòng xe chảy xiết liên tục nhường đường, đèn tín hiệu đều giữ màu xanh, một chiếc xe màu đen nhanh như chớp cắt qua bóng đêm, phi nước đại chạy tới chỗ cậu.

...

Cho dù đến mùa đông thì cuộc sống về đêm của thành C cũng rất phong phú, hơn nửa đêm rồi mà người đi đường vẫn nhiều. Nhưng cho đến khi dòng người dần dần ít đến mức không còn bóng dáng ai, mấy ngã tư bỗng nhiên bị phong tỏa, xung quanh chẳng mấy chốc trở nên vắng lặng, Ninh Sơ không khỏi sững sờ.

Tiếng phanh gấp quá chói tai, trong bầu không khí yên tĩnh này không thể bỏ qua được. Ninh Sơ lúc này mới giật giật ngón tay, oxy trong phổi tựa như bị đóng băng, cậu nhìn thấy một người chậm rãi đi đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống.

Ninh Sơ rũ mắt không muốn nhìn vào đôi mắt còn sâu hơn cả bóng đêm.

Khoảnh khắc Yến Hoài nhìn thấy cậu, nhìn thấy bóng dáng cô độc đơn bạc kia ngồi trên băng ghế đón gió đêm lạnh thấu xương, trái tim trong nháy mắt liền co rút đau đớn, mở miệng hỏi một câu mà giọng nói giống như bị bánh xe nghiền qua.

"Em ngồi ở đây bao lâu rồi?"

Ninh Sơ nhìn anh: "Liên quan đến anh sao?"

"Tôi muốn biết." Yến Hoài không thèm để ý thái độ của cậu, lắc lắc đồng hồ đeo tay trước mặt cậu, "Qua mười hai giờ rồi, hiện tại là thời gian gian lận của hôm nay."

"...một chút thôi."

Thanh âm của cậu rất suy yếu, mấy chữ bị gió thổi tan, Yến Hoài nắm chặt những ngón tay trắng nõn trên đầu gối của cậu, cảm giác như chạm phải khối băng nhiều năm, lạnh lẽo thấu xương.

Điều này làm cho anh đau thấu xương.

"Nói dối, nhóc lừa đảo." Yến Hoài ngửa mặt lên, kéo khóe miệng một cách khó khăn.

Ninh Sơ cúi đầu, nhìn người nửa quỳ trên mặt đất nắm lấy những ngón tay cậu cố gắng hà hơi ủ ấm chúng,  lẩm bẩm hỏi: "Yến Hoài, tại sao lại tìm tôi?"

"Bởi vì tôi lo lắng cho em." Yến Hoài khẽ hôn lên đầu ngón tay đang được anh nắm chặt, thở dài một hơi chứa một tia run rẩy khó phát hiện.

"Tôi rất lo lắng cho em, bảo bảo."

Yến Hoài lẳng lặng nhìn Ninh Sơ, khoảnh khắc còn kêu gào, xé rách thần kinh và lục phủ ngũ tạng của anh lúc trước, giờ đây đã biến mất trong nháy mắt. Loại xưng hô này anh luôn tâm niệm trong lòng, đúng lúc này đã thì thào thốt ra theo bản năng, trong đêm đông lạnh lẽo đen tối, tim anh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

___

P/s: Cảm ơn bé 21,28 đã giúp chị beta lại cái chương siêu dài này nha, yêu 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top