Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Edit: Doll

Ánh mắt Ninh Sơ ngưng lại, rồi dừng trên mặt anh, chậm rãi nói: "Đừng gọi tôi là bảo bảo"

Sẽ làm cho cậu có loại cảm giác thời gian rối loạn, trong lúc hoảng hốt liền theo bản năng muốn tới gần.

"Được thôi Bảo bảo." Yến Hoài bất đắc dĩ cười cười, giúp cậu kéo khóa quần áo lên một chút, "Chờ em có khí lực rồi mới tức giận nhé, công bằng một chút, tôi không có biện pháp với em, hiện tại em cũng không có biện pháp với tôi, chúng ta hòa nhau."

Tầm mắt tựa hồ có thể bị gió lạnh thổi đến cứng đờ, Ninh Sơ nhìn người trước mặt một hồi lâu, lại chậm rãi dời đi, đặt ở trên thân xe bên đường.

Cổ họng cậu khàn khàn: "Anh tự lái xe tới à?"

"Ừm, tôi muốn nhanh chóng tìm thấy em."

Yến Hoài nắm lấy đôi tay lạnh như băng kia một chút, đứng dậy khom lưng, câu lấy đùi Ninh Sơ, thoải mái ôm người lên, đặt ở trong ngực ôm chặt một chút: "Vào trong xe nói, em đứng hóng gió quá lâu rồi."

Bị ôm vào ghế sau ngồi xuống, hệ thống sưởi ấm trong xe kích thích, Ninh Sơ mới bất ngờ ho khan vài tiếng, lúc phục hồi tinh thần lại, ngón tay đã đặt trong khuỷu tay Yến Hoài, thân thể cũng bất giác dựa vào trong.

Quả nhiên người mặc kệ có thích ứng với rét lạnh như thế nào, dù sao cũng vấn sẽ khát vọng ấm áp sao?

Cậu sững sờ nhìn nếp gấp ống tay áo bị chính mình nắm chặt ra, thấp giọng hỏi lại: "Anh tự lái xe tới đây?"

"Ừm, đúng." Yến Hoài nhìn cậu.

"...Nhưng anh uống rượu, hai ly, đây coi như là say rượu lái xe rồi..."

Vụ tai nạn xe hơi đó chưa cho anh một bài học nào sao? Đã thảm thiết tới mức như vậy, lại vẫn dám uống rượu lái xe? Còn muốn vỡ đầu thêm một lần nữa?

Yến Hoài tựa hồ nghẹn một chút, không ngờ lúc này cậu còn có thể động não, nhẹ giọng giải thích: "Bọn họ đang tiến hành điều tiết giao thông, trên đường không có xe và người ở trước mặt tôi, không tai nạn được."

Ninh Sơ mím chặt môi.

"...Ngày mai tôi sẽ chép luật giao thông, viết thư xin lỗi gửi đến cục cảnh sát giao thông, cái này được rồi chứ?"

Vậy cũng không cần, Ninh Sơ rũ mắt ho khan: "Đâm phải cây cảnh ven đường cũng không tốt."

Nima!* (cái này mình không rõ lắm nhưng có lễ nó là câu chửi kiểu 'mẹ mày' chăng 🤔🤔🤔)

"...Ngày mai tôi sẽ quyên góp cho Cục Quy hoạch để làm xanh hóa! Lớn mạnh Trồng thật nhiều cây!" Bản thân Yến Hoài cũng không biết mình có thể kiên nhẫn như vậy.

Ninh Sơ thở dài, lại ho vài tiếng, bị Yến Hoài dùng khăn bông thường chuẩn bị phòng sẵn trong xe quấn kín, bật máy sưởi, ý đồ làm ấm từ ngoài da để nó thấm vào trong cơ thể, lại bị hàn khí cắm rễ chống cự, hai thứ va chạm, thân thể lúc lạnh lúc nóng, vô cùng khó chịu.

Cậu tựa đầu vào ghế sau, vẻ mặt cuối cùng cũng từ khuôn mặt không chút thay đổi biến thành mệt mỏi, hỏi: "Vậy tại sao bây giờ anh không lái xe đi?"

"Chờ Tiểu Vương lại đây." Yến Hoài nắm tay cậu đặt ở trong lòng bàn tay chậm rãi cọ sát, nhưng vẫn không tạo ra được nhiệt tí độ nào, giống như là nắm một khối ngọc lạnh lẽo, "Em ở trên xe, tôi không dám uống rượu lái xe."

Ngụ ý của anh còn chưa nói ra, trong lòng Ninh Sơ lại nghe được rõ ràng.

Nhưng anh đã có một lần tai nạn xe hơi.

Cậu muốn cười nhưng không cười được, muốn khóc cũng khóc không nổi, chỉ là không rút tay về: "Anh mà cũng có lúc không dám hả... Anh lái hay không lái cứ tùy tiện đi, dù sao tôi cũng vốn định ngồi ở chỗ này cả đêm."

Yến Hoài nhíu mày: "Vì sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Không phải chuyện lớn gì, anh cũng không giúp được tôi." Thân thể vừa thả lỏng trong hoàn cảnh ấm áp như vậy, những đau đớn trong cơ thể càng thêm khó có thể chịu đựng, Ninh Sơ co người lại thành một đoàn, lẩm bẩm nói: "Nhưng anh không cho tôi ngồi ở đây cả đêm..."

"...Tuy rằng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu." Dù sao cũng đã ngăn cản cậu biến thành một người vô tình chết lặng, Ninh Sơ bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của anh, chuyện tối nay, anh đừng cố đào mọi thứ lên tận gốc rễ."

Trước khi Yến Hoài lên tiếng, cậu nói thêm: "Ngoại trừ kết giao."

Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có chút quá tự tin và kiêu cao, ngoại trừ kết giao, cậu cũng không biết có thể thỏa mãn yêu cầu gì của Yến Hoài.

Nhưng hiện tại đầu óc cậu hỗn loạn như vậy, căn bản không cách nào đưa ra quyết định lớn được.

Cẩn thận ngẫm lại,  tựa hồ như cậu cũng không hiểu rõ người này lắm, không rõ trong lòng người này muốn gì, để ý cái gì, tình cảm tuổi trẻ rất tốt đẹp, thời gian có  thể bên nhau đều cười cười ôm ôm, cũng thiếu rất nhiều cơ hội tìm hiểu sâu hơn.

Mà bây giờ lại đã không còn loại dũng khí cùng tinh lực đi sâu vào để hiểu biết về đối phương.

"Nói một cái tôi có thể làm được đi, bằng không thì hủy bỏ." Đêm nay đã đủ khiến người ta lạnh lòng rồi, cậu quyết định bất chấp ở chỗ Yến Hoài tùy hứng một chút: "Phải thật đơn giản."

Ai ngờ Yến Hoài lập tức nói: "Thật đúng là có một chuyện."

"Chuyện gì?"

Anh từ trong túi áo  cậu lấy ra chiếc điện thoại di động sắp sập nguồn ra, mở cuộc gọi nhỡ, Yến Hoài giơ điện thoại lên trước gương mặt tái nhợt của Ninh Sơ, nhìn chằm chằm cậu mở miệng: "Sau này tôi gọi điện thoại, em đều phải nghe máy."

Chỉ có thế à? Chỉ có thế thôi?

Ninh Sơ nháy mắt mấy cái, có chút không kịp phản ứng: "Chỉ có cái này?"

"Chỉ có cái này." Yến Hoài lặng lẽ thở dài, "Cái này mà em có thể làm được là rất tốt rồi."

Đề cập đến chuyện khó khăn hơn một chút  sợ trong lòng cậu sẽ lo âu.

"Này..."

Ninh Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ đường phố vắng vẻ, nhếch khóe miệng: "Đáp ứng anh."

Không đợi Yến Hoài trả lời, ý cười khóe miệng cậu chợt hạ xuống, trong thân thể đau nhức giống như bị kim châm bắt đầu làm loạn, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

"Khụ khụ..."

"Nhẫn nhịn thêm chút nữa, chúng ta lập tức trở về."

Lòng bàn tay Yến Hoài cầm lấy xương cổ tay Ninh Sơ, hơi dùng sức, da thịt trong lòng bàn tay khẽ run lên, lông mày anh nhíu chặt hơn, cẩn thận quan sát từng biểu tình rất nhỏ trên gương mặt tái nhợt kia: "Choáng váng? Hay đau ở đâu?"

Lần trước anh hoài nghi trên người người này có vết thương gì hay không, nhưng lúc tắm rửa cho cậu lại không phát hiện vết thương rõ ràng gì.

"Đau đầu, đau dạ dày." Ninh Sơ chậm rãi mở miệng, "Trở về uống chút thuốc, ngủ một giấc, bệnh vài ngày, liền không có việc gì."

"... Em nói nghe thật nhẹ nhàng." Trong quá trình đó không biết phải chịu bao nhiêu tội.

Không nói chuyện hai câu, Tiểu Vương liền vội vàng chạy tới,  trước khi Ninh Sơ đuổi Yến Hoài đã nói ra địa điểm muốn đi, miễn cho anh lại kéo vào trong rừng sâu núi thẳm gì đó: "Về nhà tôi."

Yến Hoài trầm mặc không phản đối, đêm đó liền mời Tô Ý tới giày vò một trận , dùng biện pháp mạnh, cho dù Ninh Sơ có thể lạnh, cũng ra một ít mồ hôi, hỗn độn ngủ một giấc thoải mái.

Nhưng tố chất thân thể cậu quá kém, ngày hôm sau vẫn sốt nhẹ không ngừng, cũng may các phân cảnh của đoàn làm phim đã quay gần như xong hết, gửi tin nhắn cho Bạch Tinh Lan, chấp thuận cho cậu không cần đi tham gia lễ đóng máy nữa, nghỉ ngơi thật tốt.

Cậu ở nhà nằm mấy ngày, hai ngày trước không có khí lực đuổi Yến Hoài đi, sau đó rốt cục khôi phục chút sức lực, thời thời khắc khắc đều thúc giục anh rời đi, nhưng đối phương chỉ nhẫn nại cùng cậu đánh Thái Cực, sau đó ung dung thong thả dùng sức lực áp chế cậu, bảo cậu không cần phí sức lực đuổi anh đi nữa.

Thẳng đến khi Ninh Sơ nhìn thấy người này ở trong phòng khách nhà cậu ký hợp đồng, thật sự là không thể nhịn được nữa.

"Anh về công ty đi, Yến Hoài, công ty của anh  từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, bọn họ mới cần anh!"

Yến Hoài bình tĩnh khép văn kiện lại, ngữ điệu nhẹ nhàng bay đến tai cậu: "Em đang dạy tôi làm việc à?"

"..."

Đây là cái chủng loại lí do gì thế?

"Xin lỗi, tôi mới học được câu nói phồ biến trên internet, đùa một chút." Yến Hoài thấy sắc mặt cậu dần dần sầm xuống, lập tức phủi sạch quan hệ.

"Từ bỏ đi, anh không thích hợp với loại này..." Ninh Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi lắc xong có chút choáng váng, liền dựa vào tường nhìn anh: "Quay lại chuyện chính, anh không thể ở nhà tôi mãi được."

"Tôi chờ em khỏe lên rồi sẽ không ở mãi nữa." Yến Hoài đứng lên đi về phía cậu, đi tới trước mặt sờ sờ trán cậu, "Còn có chút nóng, thể chất của em thật sự rất kém, chưa từng thấy ai so với em còn kém hơn."

"...Cảm ơn anh đã chẩn đoán cho tôi! "Ninh Sơ trừng mắt nhìn anh một cái, "Hàng xóm tốt của tôi! "

"Hàng xóm tốt không khách khí, chỉ hy vọng em tự hiểu lấy đối với thân thể mình, đừng có không thèm để ý như vậy, về sau cũng đừng làm loại hành vi tự ngược đãi như đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh cả đêm."

Có đôi khi thật sự Ninh Sơ không biết là bởi nguyên nhân hay phương diện nào, rõ ràng ý định ban đầu là tốt, tại sao Yến Hoài mở miệng nói ra câu nói này lại làm cho người ta muốn mắng anh như vậy?

Cậu một lời khó nói hết mà bĩu môi: "Có vẻ như anh nói tiếng Trung không được tốt lắm nhỉ." 

"???" Yến Hoài không hiểu ý của cậu: "Làm sao có thể? Tôi học trung học ở Trung Quốc mà."

Trong lòng Ninh Sơ  nhảy dựng: Tôi đương nhiên biết anh học ở trong nước...

Cậu vội vàng dừng lại chủ đề: "Anh nhường đường chút đi, điện thoại của tôi đổ chuông."

"Tôi lấy cho em, em lên giường nằm nghỉ đi." Yến Hoài đẩy cậu vào phòng ngủ.

"Nằm nằm nằm... Tôi sẽ nằm thành bùn mất! Không thể nằm được nữa! "Ninh Sơ nhấc tay anh lên, nhịn xuống mắt cá chân và đầu gối còn đang phiếm đau nhức, vài bước đi qua cầm lấy điện thoại di động.

Điện thoại hiển thị tên người gọi: Bạch Tinh Lan.

Lúc này gọi điện thoại, chẳng lẽ là cản quay còn có vấn đề gì?

Ninh Sơ nhận điện thoại: "A lô? Tinh Lan?"

Lại là tên đạo diễn gây phiền người này? Yến Hoài hơi nhướng mày nhìn qua, đầu lưỡi khó chịu chống lên hàm trên, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.

"Cái gì? Cậu đang ở dưới nhà tôi à?"

Ninh Sơ ngu người một lúc, trong điện thoại, Bạch Tinh Lan nói hắn đã tới dưới lầu, hơn nữa còn đang chuẩn bị lên lầu... Thăm bệnh!

Lên tòa nhà nào? Thăm bệnh gì? Ông trời còn chê cậu không đủ bệnh không đủ mệt mỏi ư?

Lúc này cậu đã không còn để ý đến đạo diễn Bạch làm sao biết địa chỉ nhà cậu, liếc mắt nhìn Yến Hoài mặt không chút thay đổi cách đó không xa, đầu tựa hồ càng đau hơn: "Cậu đã lên rồi?"

"Còn chưa lên thang máy, sẽ nhanh thôi."

"...Được rồi, cậu lên đây đi."

Đến cũng đến rồi, người đến là khách, cũng không thể đuổi người ta đi luôn!

Cậu nhanh chóng cúp điện thoại, sống không còn gì luyến tiếc nhìn Yến Hoài: "Hàng xóm tốt, hôm nay có phải anh nhất định kiên quyết không đi không?"

Chậc chậc! Bắt đầu đuổi người rồi à?

Yến Hoài không nóng không lạnh cười: "Như thế nào, đạo diễn cậu đến tôi nhất định phải đi? Ý cậu là sao?"

Đùa cái gì vậy,  anh vốn không định rời đi, tên đạo diễn đáng ngờ này đều đã tới cửa, anh càng không có khả năng đi!

"Không có ý gì cả, tôi có thể có ý gì cơ chứ?" Ninh Sơ có chút chột dạ rũ mắt.

Cậu hô sâu một hơi, mở WeChat ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Bạch Tinh Lan: Yến Hoài ở chỗ tôi, lát nữa cậu gặp anh ấy, cậu đừng có nói lỡ miệng!

Cậu nghĩ thầm may mắn trước đó đã cùng Bạch Tinh Lan nói chuyện một lần, hẳn là sẽ không bị phá đám.

WeChat lại vang lên, Bạch đạo trả lời tin nhắn của cậu ——

...Mở cửa ra, tôi đến cửa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top