Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Tiểu Vũ, ăn khoai tây chiên không?" 

Giọng nói của Cao Khanh Trần cắt ngang sự ngẩn người của Lưu Vũ, cậu nhìn cuốn vở ghi đầy tên Châu Kha Vũ nằm lộn xộn vội vàng đóng nó lại, sợ người khác nhìn thấy 

" Tiểu Vũ?" Cao Khanh Trần không thấy Lưu Vũ phản ứng vội gọi lại lần nữa, sau đó đẩy khoai tây chiên trước mặt cậu

Lưu Vũ lắc đầu. Cao Khanh Trần  đã cố gắng hết sức để đưa khoai tây chiên vào miệng mình trước khi thầy vào lớp, những người không biết nghĩ rằng sắp có một trăm người đàn ông mạnh mẽ đến giành thức ăn của cậu.

Lưu Vũ mỉm cười, như nhớ ra điều gì đó liền nhìn sang ghế trống bên cạnh

" Lâm Mặc đi đâu rồi? Sao vẫn chưa đến?"

Cao Khanh Trần trông giống như một chú chuột lang với khoai tây chiên trong miệng, lắc đầu ngại ngùng và liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, còn 10 phút nữa là đến tiết tự học tối, theo lẽ thường, 10 phút trước Lâm Mặc lẽ ra nên chia sẻ với họ những món ăn vặt mà cậu đã thu thập được từ những người bạn ở các lớp khác, nhưng bây giờ thì lại không có ở trong lớp

Lưu Vũ lén lút lấy điện thoại di động trong cặp sách ra, kéo Cao Khanh Trần chạy đến phòng vệ sinh nam trên lầu, âm báo máy bận máy móc trong cuộc gọi khiến cậu cảm thấy điều gì đó không hay một cách khó hiểu.

Cao Khanh Trần  trả lời một cuộc điện thoại, nét mặt  chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc, không ngừng niệm những từ nghi hoặc trong miệng khiến Lưu Vũ luôn cảm thấy căng thẳng

" Tiểu Hổ nói lúc tan học nhìn thấy Lâm Mặc bị Phùng Nghị Luân đưa đến quán net"

Lưu Vũ giật mình sau khi nghe Cao Khanh Trần nói, một loạt liên tưởng xấu liên tục xuất hiện, trong lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn. Tuy rằng lúc đó ngã xuống đất không thể nhúc nhích, nhưng không phải là không để ý thấy những tranh chấp trên sân, cậu  tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi hét lên

" Mẹ kiếp, không phải vì lần trước thua mà đi tìm Lâm Mặc đó chứ"

" Bây giờ phải làm sao?" Cao Khanh Trần lo lắng đến nỗi nói tiếng Đông Bắc

" Trèo tường ra thôi"

Giọt nước nhỏ giọt từ đầu nối ống nước hoen rỉ trên mặt đất, nhà vệ sinh im lìm chỉ có tiếng nước chảy róc rách, Cao Khanh Trần vẫn đang suy nghĩ về tính khả thi của phương pháp này, thì bỗng có tiếng gõ cửa ở ngoài khiến cậu bay cả hồn

Lưu Vũ đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cậu đừng nói nữa, trong đầu đang điên cuồng nghĩ cách sẽ trốn ra ngoài bằng chiếc điện thoại di động quý giá như thế nào.

Người bên ngoài dường như biết suy nghĩ của bọn họ, thấp giọng nói 

" Đừng sợ, là anh, Hàn Tri Lễ"

Lưu Vũ và Cao Khanh Trần thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, người bên ngoài mở cửa ra, Lưu Vũ có chút đau đầu, nói thật, lúc này đối với cậu thà rằng người đứng đó là thầy hiệu trưởng còn hơn

" Anh vừa nghe bọn em nói chuyện". Hàn Tri Lễ dừng lại, thấy vẻ mặt Lưu Vũ không thay đổi mới nói tiếp, " Tiểu Vũ, anh đưa em đi"

Có lẽ là không ngờ Hàn Tri Lễ sẽ nói như thế nên Lưu Vũ sững sờ tại chỗ, nh mắt dò xét của Cao Khanh Trần lại nhìn trộm hai người họ.

" Tiểu Cửu cậu đi về trước đi, giúp chúng tôi trốn giáo viên nhé". 

Hàn Tri Lễ đẩy lưng Cao Khanh Trần để cậu quay về lớp, Cao Khanh Trần vội nhìn về phía Lưu Vũ, cậu khẽ thở dài, gật đầu với Cao Khanh Trần, để mặc Hàn Tri Lễ làm những hành động có chút ngu ngốc

Làm một người gặp hoạn nạn cũng không có gì to tát, Lưu Vũ thầm nghĩ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top