Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có một khoảng trống gần lùm cây phía sau cửa trường bị cỏ dại mọc um tùm nên dù có sự tuần tra ngày đêm của các bảo vệ cũng không hề phát hiện ra, là một nơi mà chỉ một số ít học sinh biết đến

Theo như trí nhớ của Lưu Vũ, sau kỳ thi giữa học kỳ trước, Lưu Vũ và Lâm Mặc lợi dụng lúc giáo viên sửa bài, muốn trốn ra ngoài chơi net lúc đêm. Nhưng khoảng trống trên hàng rào đã được nhân viên bảo vệ sửa lại, hai người đang suy nghĩ xem có nên dũng cảm đâm ra cổng lớn hay không thì cây cối bên dưới phát ra tiếng động tương đối lớn.

Lưu Vũ cho rằng là chuột nên hoảng hồn ôm chặt lấy Lâm Mặc như gấu koala, hai người cảnh giác nhìn vào bụi cây bên dưới, khi Lâm Mặc đang cân nhắc có nên dùng một cành cây làm vũ khí phòng vệ hay không thì có một cái đầu từ trong đó ló ra, cả ba người đều ngơ ngác nhìn nhau.

" Xin lỗi, làm phiền rồi"

Người đó vội vàng muốn rời đi nhưng lại bị Lâm Mặc kéo lại, qua loa giải thích bản thân là một người đàng hoàng

Ánh trăng chiếu vào mặt chàng trai qua khe hở giữa cành cây, khuôn mặt tuấn tú hiện lên dưới ánh trăng, Lưu Vũ vươn tay, chậm rãi cười nói

" Xin chào, tôi là Lưu Vũ"

" Xin chào, Hàn Tri Lễ"

Cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bối rối không khiến cậu thiếu niên nao núng, mà ngược lại, cậu hoạt động như một chiếc máy tăng tốc, với bầu không khí màu hồng bao trùm xung quanh họ mọi lúc. Không bao lâu sau hai người đã ở bên nhau, Lâm Mặc từng trêu chọc Lưu Vũ.

" Theo tao thấy mày là đã cắm rễ trên người Hàn Tri Lễ rồi đó"

Thật không may, mặc dù đó là mối quan hệ lâu dài nhất mà Lưu Vũ từng nói đến, mối quan hệ ngắn ngủi ấy luôn không thể vượt qua thử thách của thời gian. Mối tình ba tháng vội vã kết thúc bằng câu " Tôi chán rồi"

" Tiểu Vũ?" Hàn Tri Lễ sau khi chui qua thì thấy không có ai, vội nhảy xuống gọi lại

" Đến đây". Lòng Lưu Vũ với hàng chục cảm xúc phức tạp, cậu vội đáp lời rồi chui qua

 Lưu Vũ bước đi vội vàng, trên tay vẫn không ngừng bấm dãy số, Hàn Tri Lễ sau một lúc lâu mới hỏi.

" Em biết Phùng Nghị Luân đưa người đi đâu không?"

" Quán net". Lưu Vũ không nhìn lên, ngón tay cậu liên tục bấm trên bàn phím, hỏi mọi người trên wechat có biết cách để liên lạc với Phùng Nghị Luân hay không

" Cậu ấy không bắt máy". Lưu Vũ bực bội cúi đầu xuống, giống như một con cún con cô đơn, giọng điệu nhẹ nhàng khiến trái tim của Hàn Tri Lễ lệch một nhịp. Ý nghĩ lẽ ra không nên xuất hiện trong đầu hắn, hắn thực sự muốn ôm chặt lấy Lưu Vũ và hít lấy hương thơm độc nhất vô nhị trên người cậu

Lưu Vũ không cảm nhận được tình cảm của hắn, cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm Lâm Mặc. Lưu Vũ ngẩng đầu:

" Chúng ta tìm từng quán đi"

Làm không dễ dàng như thế, số hẻm và quán trên con đường nhiều quán net này nhiều như số kiến trên mặt đất, hai người tìm trong hẻm rất lâu cũng không có kết quả. 

Tìm từng quán là cách kém hiệu quả nhất , nhưng cả điện thoại cũng không bao giờ đổ chuông, Lưu Vũ đã tìm rất lâu nhưng không có ai trả lời.

Sau khi tìm được vài quán cuối cùng ở cuối phố, sự kiên nhẫn của Lưu Vũ đã dần cạn kiệt, cậu hận bây giờ không thể đem Phùng Nghị Luân ra đánh một trận. Hàn Tri Lễ kéo tay áo Lưu Vũ, chỉ vào một cái đầu nhọn hoắt trong góc hoàn toàn không bị máy tính chặn lại.

" Tiểu Vũ, em xem đó không phải là Lâm Mặc sao?"

" Lâm Mặc"

Lâm Mặc đang ngồi trước máy tính giật mình, giọng nói xuyên qua tai nghe lọt vào tai, cậu còn cho rằng có người tìm mình để trả thù. Lâm Mặc kéo tai nghe xuống cổ, nhìn Lưu Vũ đang tức giận hung hăng đi về phía mình, nói không sợ là nói dối, vội xua tay, nở nụ cười hiền 

" Hi Tiểu Vũ, mày cũng đến đây chơi net sao"

Lưu Vũ khoát tay áo đi đến, vốn định giáng cho Lâm Mặc một đòn dã man, nhưng những vết xước trên mặt và cánh tay khiến cậu giật mình. Lưu Vũ cau mày lấy khăn giấy thấm nước lau vết thương , Lâm Mặc nhướng mắt nhìn vẻ mặt của Lưu Vũ, điềm nhiên như không an ủi cậu 

" Tao không sao, đánh nhau với nó một trận thôi, nó bị tao đánh bầm dập khắp nơi rồi"

Lưu Vũ mím chặt môi không nói, nhưng động tác trên tay càng nặng nề hơn, Lâm Mặc thở hổn hển, nhanh chóng giải thích 

" Tao chỉ vô duyên vô cớ đánh nhau một trận không đã tay nên mới chạy đến đây để trút giận thôi"

Lưu Vũ ném khăn giấy trong túi cho Lâm Mặc, cố kìm lại cơn tức giận.

" Vậy sao mày không nghe điện thoại của tao?"

Lâm Mặc lấy trong túi ra chiếc điện thoại di động bị hỏng, dang hai tay bất lực. Lưu Vũ nắm chặt hai tay, xoay người muốn đi giải quyết Phùng Nghị Luân, Hàn Tri Lễ nhanh chóng ngăn cản, nhìn Lâm Mặc với ánh mắt cầu cứu, lời khuyên can trong miệng vẫn chưa dừng lại

" Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bỏ đi"

Lưu Vũ trừng mắt nhìn anh ta định thoát khỏi gông cùm, nhưng Lâm Mặc cũng tiến lên ngăn cậu lại

" Hôm nay đừng đi, tiền phí của tao vẫn chưa chơi hết. Nào, đến đây chơi vài trò với tao"

Hàn Tri Lễ đè vai Lưu Vũ ngồi xuống ghế, Lâm Mộ đưa cho cậu một lon coca với nụ cười trên môi, Lưu Vũ nhìn hai người chỉ thở dài bất lực, lửa giận vẫn ở trong lồng ngực, không lên xuống được.

" Nào nào nào, vào chơi thôi, tối nay không thắng tao gọi đối phương bằng ba". Lâm Mặc  lại đeo tai nghe vào, nói chuyện phiếm không ngừng, nóng lòng muốn mở trang trò chơi.

Mưa lạnh đập nhẹ mặt đất, Châu Kha Vũ nhíu mày nhìn các quán net người người qua lại, tìm từng quán như đi tìm Lâm Mặc lúc trước.

Không khí tràn ngập khói lửa, trong lòng Châu Kha Vũ cảm  thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng người mình đã tìm kiếm nãy giờ ở một trong quán net, lúc này, ba người say mê trong góc cũng không phát hiện có gì khác thường.

Như thể một trận chiến khốc liệt vừa mới bắt đầu, Lâm Mặc liên tục nói "Tiến lên, ah, mau lên", Hàn Tri Lễ cúi người đứng sau lưng Lưu Vũ, hai người lưng ngực áp vào nhau. Hàn Tri Lễ chống tay trái lên bàn, tay còn lại đặt trên bàn tay điều khiển chuột của Lưu Vũ, như thể cả người đang vây quanh cậu. Trên mặt Lưu Vũ nở nụ cười tươi rói, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy, giống như đang nói chuyện với những người phía sau, nhưng lại không để ý đến bất kỳ ánh mắt nào khác.

" Lưu Vũ, Lâm Mặc!!!"

Nghe thấy giọng nói tức giận, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của Châu Kha Vũ

Lâm Mặc không tin dụi dụi mắt mình, nghĩ mình ảo giác vì ở trước máy tính quá lâu, sau khi nhìn rõ ràng, liền do dự lên tiếng chào hỏi:

" Thầy Châu"

Lời nói của Lưu Vũ càng bị chặn lại trong cổ họng, Châu Kha Vũ đáp lại một tiếng Lâm Mặc, nhưng ánh mắt lạnh như băng vẫn nhìn chằm chằm Lưu Vũ trước mặt. Cậu chỉ cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cố gắng trấn tĩnh bản thân lại, nhưng hai tay trên đầu gối rõ ràng đang run rẩy.

" Ba người các em theo tôi về trường"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top