Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ ở Bắc Kinh mưa nhiều, thời tiết oi bức, cả thành phố giống như một cái lò được làm nóng trước, người đi trên đường không khác gì cà tím nướng trên lò.

Buổi sáng thi đại học có chút khác biệt với thường ngày, người qua đường sẽ chúc phúc cho những học sinh đang mặc đồng phục học sinh và vùi đầu vào đọc sách, mong rằng các học sinh sẽ không lãng phí mấy năm học bên khung cửa sổ lạnh lẽo.

Lưu Vũ bị Châu Kha Vũ gọi dậy, cậu mơ màng ngồi trên giường, chẳng hề có cảm giác lo lắng về kì thi đại học. Châu Kha Vũ giống như một phụ huynh giỏi giang, hắn đứng chiên trứng trong bếp một lúc, sau đó vào phòng xem bạn nhỏ của mình có lại ngủ tiếp chưa, hắn còn hồi hộp hơn cả người chuẩn bị vào phòng thi.

" Lưu Vũ em mau dậy, một lát nữa giao thông sẽ bị quản lý chặt chẽ, nhất định sẽ kẹt xe"

Lưu Vũ lẩm bẩm đáp lại, sau mặc đồng phục học sinh vào thì chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân, vừa lúc đó, điện thoại trên bàn đầu giường vang lên.Lưu Vũ đầu óc vẫn còn choáng váng, không nhìn thấy gì đã vội nhấc máy

" Alo"

Giọng nữ quen thuộc và dịu dàng khiến Lưu Vũ đột nhiên tỉnh lại, hạt giống của nỗi nhớ thiếu chút nữa đã nảy mầm đơm hoa kết trái, cậu muốn mở miệng nhưng lời nói đó dường như bị mắc kẹt trong cổ họng.

" Tiểu Vũ?" Thấy Lưu Vũ không phản ứng lại, đầu dây bên kia lại gọi một lần nữa

Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng ngủ, hắn đẩy cửa bước vào, phát hiện tâm trạng của Lưu Vũ không ổn, hắn nhíu mày hỏi cậu có chuyện gì vậy

Bàn tay Lưu Vũ nắm chặt góc quần áo lắc đầu, Châu Kha Vũ ngồi bên cạnh Lưu Vũ, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của cậu, Châu Kha Vũ khẽ hôn nhẹ lên đôi mắt nai ướt đẫm của cậu, Lưu Vũ cảm thấy khóe mắt của mình có chút nóng lên, nhưng ngồi bên cạnh hắn đã cho cậu một cảm giác an toàn, cậu run run gọi một tiếng với đầu dây bên kia

" Mẹ"

Giọng nói bên kia cũng ngừng lại, một lúc sau, Châu Kha Vũ nhìn thấy vẻ thất vọng và quyến luyến trong mắt Lưu Vũ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, như đang an ủi một chú mèo con đang buồn bã.

Một lúc lâu sau, đối phương mới mở lời :" Tiểu Vũ, cố lên, sau khi thi đại học xong đến đây chơi với bố mẹ nhé?"

Tình cảm giữa những người thân yêu thật kì lạ, chỉ vài câu nói đã khiến những phiền não trước đó tan thành mây khói. Bố mẹ vẫn còn quan tâm đến cậu, cậu vẫn có một vị trí trong lòng họ, bên cạnh còn có những người mình có thể tin tưởng, không có gì hạnh phúc hơn thế này. Lòng Lưu Vũ như nở hoa, cậu nhếch lên khóe miệng, tuy rằng chỉ đáp "vâng", nhưng trong lòng không thể che giấu được niềm vui 

Ánh mặt trời hôm nay thật đúng lúc, xuyên qua cửa sổ lọt vào trong mắt Lưu Vũ, sáng lên một tia sáng.

Nhìn ánh mắt long lanh của Lưu Vũ, trong lòng Châu Kha Vũ cũng có cảm giác vui sướng giống cậu, hai người ôm chặt lấy nhau. Lưu Vũ vùi mình trong vòng tay của Châu Kha Vũ, bâng quơ nói

" "Bây giờ chúng ta có thể cùng nhau đến Philadelphia. Hãy đưa em đến nơi quen thuộc với thầy nhé?"

Trong khoảnh khắc đột ngột, tình yêu trào ra như canh sôi, xông vào từng tế bào trong cơ thể Châu Kha Vũ, trái tim hắn như muốn mềm nhũn ra, hắn vuốt ve tấm lưng thiếu niên, nói

" Tất nhiên là được"

Thân mật không được bao lâu,  sau bữa sáng vội vàng, cả hai lên đường đến trường. Trên đường đi, tâm trạng của Châu Kha Vũ vô cùng căng thẳng , hắn không ngừng nói

" Thẻ dự thi và CCCD em đã mang đủ chưa?"

" Bút chì 2B và gôm đã mang chưa?"

" Viết xong nhớ kiểm tra, đừng tô sai thứ tự trên phiếu đáp án"

Lưu Vũ bật cười :" Thầy Châu, em đều mang đủ cả rồi, hôm qua thầy kiểm tra cho em hơn 180 lần rồi đó, đâu phải là thầy thi đâu mà sao còn căng thẳng hơn cả em thế?"

Châu Kha Vũ xoa xoa mũi :" Nào có. Tôi sợ em quên mang theo thôi"

Chiếc xe thuận lợi dừng trước nơi thi. Châu Kha Vũ vừa định thêm gì đó thì Lưu Vũ đã ôm má hắn, hôn lên môi hắn, khóe miệng nở nụ cười đáng yêu

" Thầy Châu, cho thầy một chút may mắn, chờ tin của em nhé"

Nói xong, cậu xuống xe rời đi mà không quay đầu nhìn lại, để lại Châu Kha Vũ sững sờ ngồi trên xe, nếu không phải tiếng còi xe bất mãn phía sau, hắn đã bị chú cảnh sát phạt ở cổng trường rồi. 

Trong hai ngày liên tiếp, Châu Kha  Vũ lo lắng đến mức không ăn được, chỉ có thể dựa vào một ít canh để duy trì năng lượng, nó hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tự tin của Lưu Vũ, khó có thể phân biệt được hai người này ai mới là người đi thi

Cho tới bây giờ, Châu Kha Vũ ở cổng trường chờ Lưu Vũ thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, hắn giống hệt như những người phụ huynh đợi con, toàn thân một màu xanh

Lưu Vũ đã vô cùng phản đối khi thấy hắn mặc quần áo vào buổi sáng, nhưng Châu Kha Vũ chỉ bỏ ngoài tai, hắn giải thích đã lấy kinh nghiệm từ những người phụ huynh ở ngoài cổng trường hôm qua, mặc màu đỏ vào ngày đầu tiên, có nghĩa là một khởi đầu tốt đẹp, mặc màu xanh lá cây vào ngày thứ hai, có nghĩa là tất cả các con đường đi đều là đèn xanh. Lưu Vũ  không còn cách nào khác đành phải để hắn đi cùng. Lưu Vũ bắt đầu không hiểu, Châu Kha Vũ lúc mới quen giống hệt một đóa hoa cao lãnh, bây giờ sao lại biến thành cún con vẫy đuôi rồi

Ba tiếng khó khăn nhất đã kết thúc, Châu Kha Vũ đứng trong nhóm phụ huynh, may mắn thay, hắn dáng người cao nên có thể nhìn thấy những học sinh ra sân sớm nhất. Khi cậu bé đầu tiên bước ra, phụ huynh đã hò reo rất lớn, sau đó cậu bé đã bị một số phóng viên chặn lại phỏng vấn ngay khi vừa bước ra khỏi cổng trường.

Càng nhiều học sinh cười háo hức rời khỏi phòng thi. Châu Kha Vũ mím môi, tim đập như trống đánh, trong đầu hắn không ngừng luyện tập lát nữa nên nói gì, đồng thời không ngừng nhìn xung quanh trường

Hắn không hề chú ý đến người đang mặc áo polo màu xanh tiến đến, trong miệng ngậm một điếu thuốc

" Thầy Châu! Thật sự là cậu này"

Châu Kha Vũ quay đầu lại nhìn, mới nhận ra là chủ nhiệm khoa, hắn kính cẩn nói: " Chủ nhiệm"

Chủ nhiệm có chút ngạc nhiên khi thấy hắn, để xoa dịu tâm trạng, chủ nhiệm bỏ điếu thuốc xuống, đặt một tay lên vai hắn

" Cậu ở đây chờ ai thế?"

Châu Kha Vũ mỉm cười, chỉ vào đứa trẻ ngoan ngoãn đang bước ra khỏi phòng thi với chiếc cặp trên lưng và giải thích 

" Tôi đến đón Lưu Vũ lớp tôi, bố mẹ em ấy ở xa không tiện lắm, tôi nghĩ với tư cách là một giáo viên thì nên chăm sóc tốt cho em ấy"

Chủ nhiệm vui vẻ vỗ vai hắn :" Rất tốt, quả nhiên không nhìn lầm cậu"

Sau khi nói chuyện một lúc, ánh mắt nhìn thấy bóng dáng Lưu Vũ đang đi tới, Châu Kha Vũ chào tạm biệt chủ nhiệm rồi đi đến đón cậu. Chủ nhiệm nhìn bóng lưng hai người rời đi, khẽ gật đầu: 

" Còn khá giống một gia đình"

" Thầy Châu!!"

Giọng nói trong trẻo, sạch sẽ, ngọt ngào ẩn chứa trong đó giống như dây leo quấn vào trái tim Châu Kha Vũ

Lưu Vũ mặc đồng phục học sinh giống những người khác, lại có chút khác biệt, hắn nhìn cậu hai má ửng hồng mềm mại, cuối cùng không nhịn được hôn một cái. Hắn khẽ ho khan một tiếng, cầm lấy cặp sách, xoa xoa gò má mềm mại, dịu dàng trong mắt như sắp tràn ra

" Đi thôi, chúng ta về nhà"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top