Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Châu Kha Vũ cảm thấy mình nhất định là bị bệnh rồi, nếu không thì tại sao tim lại đập dữ dội như vậy. Nếu nói sai trong Wechat có thể thu hồi, còn thực tế thì không dễ dàng như vậy. Châu Kha Vũ đang nghĩ ngợi thì thiếu niên đột ngột đứng lên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, tâm trạng của cậu hiển nhiên tốt hơn rất nhiều

Lưu Vũ vỗ vỗ bụi trên mông, cười nói :" Được, trước khi đi thì thầy dẫn em đến nhà thấy xem ảnh nhé"

Châu Kha Vũ nhìn gương mặt cười tươi của cậu, giả vờ không hiểu tâm tình phức tạp trong đôi mắt cậu. Khi nghe những lời này, hắn có chút do dự, là một hải vương cao cấp, Châu Kha Vũ đương nhiên biết ẩn ý của những lời này. Nhưng là một giáo viên, đặc biệt là khi đối phương vẫn là học sinh của mình thì loại chuyện như thế này nhất định phải từ chối.

" Đưa một học sinh không có nơi ở về nhà, là một giáo viên tốt nhất định sẽ làm thế". "Lưu Vũ từng bước đến gần Châu Kha Vũ, cậu che giấu cảm xúc của mình rất tốt, Châu Kha Vũ có thể nhìn thấy ánh mắt trẻ con sáng ngời khi cúi đầu nhìn, nụ cười ranh mãnh và vẻ mặt làm ra biểu cảm như từ chối là việc không thể tha thứ và sẵn sàng rơi ra nước mắt bất cứ lúc nào, hơi thở của hắn ngưng trệ trong một giây, đông cứng lại cùng với bộ não trì trệ của mình. 

Thôi được rồi, xem ra không thể từ chối rồi

Châu Kha Vũ dẫn Lưu Vũ về nhà với tâm trạng phức tạp 

Nhà của Châu Kha Vũ cũng giống như ấn tượng đầu tiên mà hắn mang đến cho người khác, ngay thẳng, nghiêm khắc, cẩn thận tỉ mỉ. Trên tường đen trắng treo mấy tấm ảnh chụp phong cảnh, ngoại trừ cái tivi treo tường và bộ sofa da thì không có gì cả, ai không biết còn tưởng chủ nhà vừa mới dọn đến hoặc chưa ở ngày nào

Châu Kha Vũ cởi áo khoác ướt đẫm và đưa điều khiển từ xa cho Lưu Vũ

" Em xem TV đi, tôi đi tắm trước"

Khi nghe tiếng nước phát ra từ phòng tắm, Lưu Vũ an tâm đi lang thang trong căn nhà nhỏ. Một bức ảnh chụp hay cây cối đều không có, nhưng lại cất giữ rất nhiều đĩa của Ngô Ngạn Tổ, từ " Môn đồ" đến " Cửa thiên đường", có một cái không được cất trên giá sách, tuy trông cũ kỹ nhưng trên mặt không có một hạt bụi, xem ra thầy Châu thường xuyên phát lại nó, Lưu Vũ cười thầm, không ngờ thầy Châu lại có trái tim thiếu nữ thế

Châu Kha Vũ bước ra từ phòng tắm và thấy Lưu Vũ đang nghiên cứu bộ sưu tập đĩa của mình, hắn sải bước tới sau lưng cậu, trầm giọng hỏi.

" Em cũng thích xem phim sao?"

Lưu Vũ giật mình, trên người Châu Kha Vũ còn đang nóng bừng bừng, hơi nước dày đặc thấm vào không khí chung quanh, giọt nước trên tóc còn chưa kịp lau khô đã rơi xuống trên vai. Không hiểu sao Lưu Vũ lại cảm thấy mình cảm thấy mình giống như một con cá nhỏ bị sóng đẩy dạt vào bãi cát, hơi thở trở nên khó khăn

Lưu Vũ bịt chặt đôi tai đỏ ửng của mình, nhanh chóng đi đến ghế sofa ngồi xuống, ngập ngừng muốn che giấu những cảm xúc không đúng lúc 

" Em..em đương nhiên là thích xem rồi"

" Muốn xem không?"

Châu Kha Vũ giơ một cái đĩa lên, nhướng mày nhìn Lưu Vũ, yết hầu chuyển động,  hắn liếm đôi môi khô

" Vậy thì để học sinh miễn cưỡng cùng giáo viên xem phim."

Châu Kha Vũ cười cười, muốn quay đầu đi tắt đènnhưng cổ tay lại bị lòng bàn tay ấm áp nắm lại, hắn quay đầu nhìn lại, Lưu Vũ cắn môi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia bất an, Châu Kha Vũ choáng váng nhìn cậu

" Có thể đừng tắt đèn không...." Lưu Vũ do dự một chút rồi chậm rãi nói, " Em có chút sợ bóng tối"

Tiếng tích tắc của đồng hồ và nhịp tim của Châu Kha Vũ kết nối thành một tiết tấu hài hòa, hắn lặng lẽ gật đầu, bật ngọn đèn sàn bên cạnh ghế sofa với ánh sáng vàng ấm áp, an ủi chú cún con bằng cách vén tóc cho Lưu Vũ

" Đừng sợ"

Những giai điệu đẹp đẽ đọng lại trong không gian nhỏ, Bộ phim "Mỹ thiếu niên chi luyến" ra mắt năm 1998, dù đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng sự tái hiện của những khung cảnh lãng mạn, đẹp đẽ sẽ khiến người ta không khỏi sững sờ.

[ " Em là gay sao?"

" Nếu anh cũng vậy thì em cũng vậy" ]

Yết hầu Châu Kha Vũ chuyển động, hắn như bị ma ám mà quay đầu lại nhìn, rõ ràng là một bộ phim ấm áp, nhưng hai mắt Lưu Vũ lại đỏ ửng

Không thể hiểu được, tò mò và muốn khám phá sâu hơn, từng thứ một xuất hiện trong tâm trí Châu Kha Vũ. Trong ấn tượng của hắn, tính cách ủa Lưu Vũ đã bị xé thành hai phần, một phần là gan dạ, nghịch ngợm, thậm chí có chút hỗn xược, phần còn lại là mong manh dễ vỡ, cẩn thận. Nếu muốn cầm trong lòng bàn tay, cậu như một tấm gương hai mặt, nếu không đến gần xem xét sẽ không bao giờ có thể phán đoán được rốt cuộc cậu có bao nhiêu mặt.

Ánh mắt của Châu Kha Vũ khó mà không chú ý đến được, Lưu Vũ bình tĩnh lại, quay đầu chớp mắt nhìn hắn, âm thanh trở nên mềm nhũn

" Thầy ơi, xem thêm một bộ nữa nhé?"

Luồng điện tê dại truyền từ đầu ngón tay truyền đến khoang ngực, Châu Kha Vũ không thể nói lời từ chối, thuận theo cậu là được rồi

Bầu trời trở nên trắng xóa, Châu Kha Vũ mơ màng dựa vào ghế sofa, Lưu Vũ nhón chân lên đắp chăn mỏng cho hắn, ngồi xổm xuống quan sát hắn một cách quang minh chính đại

Châu Kha Vũ khi tháo kính ra rõ ràng không còn sắc bén như thế nữa, cảm giác khó gần cũng biến mất, tóc thuận theo mà nằm yên trên trán, hai tay đặt trên đùi, trông hắn lúc này hệt như đứa trẻ ngoan. Lưu Vũ mỉm cười gạt đi vài sợi tóc che khuất tầm mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một nụ hôn.

" Ngủ ngon, thầy Châu"

Đợi đến lúc Châu Kha Vũ tỉnh lại, bầu trời gần như nhuộm một màu đen, hắn liếc nhìn chiếc chăn bông đang đắp trên mình, quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng thiếu niên nhỏ, nhưng ngoại trừ tiếng tích tắc của đồng hồ báo thức và tiếng cành cây đung đưa ngoài cửa sổ, xung quanh trở nên im ắng lạ thường

Trên bàn ăn có một cái bánh mì sandwich, Châu Kha Vũ cầm tờ giấy bạc bên cạnh lên, nét chữ ngay thẳng, không hợp với bản thân chút nào

[ Thầy à, em đi học trước, chúng ta đi cùng nhau để người khác hiểu lầm là không tốt, đúng không?]

Bộ não tự động dịch mẩu giấy đó sang giọng điệu nghịch ngợm của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ tức giận thở một hơi, cắn một miếng bánh mì vô tội như trút giận. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top