Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Payton

Tôi đang ngồi ở chỗ quen thuộc trong quán cà phê của trung tâm sinh viên, đọc sách giáo khoa về Thế chiến II và tự hỏi tại sao tôi phải mất công học mấy môn học đại cương này. Tôi muốn học ở Berklee để chuyên về sáng tác nhạc phim. Lẽ ra mình nên đến Berklee, vì Montclair không có bất kỳ lớp học nào chuyên về nhạc phim cả. Cuối cùng, tất cả chỉ vì vấn đề tài chính. MSU đã trao cho tôi học bổng lớn hơn nhiều. Và, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận điều này nếu có ai hỏi, tôi cũng khá lo lắng với viễn cảnh sống xa nhà đến vậy. Khi đó tôi chưa sẵn sàng, thậm chí bây giờ tôi cũng không chắc bản thân mình đã sẵn sàng hay chưa.

Tôi sắp đọc xong chương cuối cùng được giao thì một tiếng ồn khó chịu vang lên ở hành lang, cắt ngang sự tập trung của tôi. Tôi liếc qua cửa sổ bên trong để xem rốt cuộc mọi chuyện là gì. Có một đám đông tụ tập trước máy bán hàng tự động, nhưng tôi không thể nhìn thấy rõ điều gì đang khiến mọi người phấn khích như vậy. tôi đóng cuốn sách lại, quyết định đi đến các phòng tập trong tòa nhà John J. để tìm chút yên tĩnh.

Tôi đang đi ngang qua máy bán hàng tự động thì cảm thấy một bàn tay nắm lấy khuỷu tay và chặn tôi lại. "Bạn nghĩ mình đang làm gì thế—?" Tôi bắt đầu nói, chuẩn bị giơ nắm đấm lên. Trước khi kịp nói hết câu, tôi đã phải nhìn chằm chằm vào một cặp kính râm to đùng.

Tôi nín thở khi nhận ra người đứng trước mặt. "Kendall? Ôi trời ơi!" Ngay lập tức, tôi ôm chầm lấy cô ấy. Tôi thậm chí còn không lo liệu việc chạm vào cô ấy có khiến mình cảm thấy khó xử hay không. "Cậu làm gì ở đây vậy?"

Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ. "Mẹ tớ chở tớ đến đây đấy, tin hay không tuỳ cậu?"

"Mắc cười thật, nhưng cậu biết tớ đang hỏi gì mà. Cậu làm gì ở đây? Tớ cứ nghĩ cậu sẽ về nhà sau khi đóng máy."

"Tớ đang ở nhà đây. LA chỉ là nơi mình thỉnh thoảng treo những bộ đồ sành điệu của mình thôi. Còn nữa, sắp đến sinh nhật của cậu rồi, nhớ không?" Vẫn còn vài người lảng vảng quanh chúng tôi, chụp ảnh và nói chuyện ầm ĩ với nhau. Kendall rõ ràng đang khó chịu vì điều đó. "Muốn ra khỏi đây không?"

Tớ muốn đi lắm, nhưng thật sự không nên. "Mình rất muốn, nhưng một tiếng nữa mình có lớp."

"Cúp học đi," cô ấy nói nhẹ nhàng, như thể việc đến lớp chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai của tôi.

Chết tiệt! Cô ấy có thể yêu cầu tôi nhảy vào đáy vực biển lửa của địa ngục cũng được, và tôi cũng sẽ làm vì cô ấy. "Đi thôi," tôi nói. Chúng tôi khoác tay nhau và đi về phía bãi đậu xe.

***

Trên đường về nhà, không khí trong xe quá im lặng so với ý muốn của tôi. "Này, mình đọc trong một tạp chí rằng cậu với Spencer Gì-Gì-Đó cứ dính lấy nhau ở New Orleans," tôi lên tiếng, quên mất rằng nếu cô ấy xác nhận thì điều đó có thể sẽ làm tôi suy sụp. Đúng là lựa chọn tồi cho việc bắt chuyện, Payton.

"Đúng là bịa đặt! Anh ấy đang yêu điên cuồng cô gái mà anh ấy đã bên cạnh bao năm rồi. Với lại, mình hầu như chỉ ở trên phim trường và trong khách sạn suốt thời gian ở đó. Làm sao ai có thể nói rằng họ thấy bọn mình 'dính lấy nhau' được?"

Tôi mỉm cười. "Nghe hợp lý đấy."

"Còn cậu thì sao?" Cô ấy gãi gãi da tay. "Cậu đã gặp ai đó mà không làm cậu chán ngán với những câu chuyện về mặt trận phía đông chưa?"

Dĩ nhiên là chưa rồi. Mình vẫn còn nuôi hy vọng về một cô gái mà suốt cả cuộc đời sẽ chẳng bao giờ có tình cảm lãng mạn với mình. Thật là ngớ ngẩn, mình biết rõ rằng có hẳn một "biển" các cô gái đồng tính ngoài kia để mình có thể tiếp cận, vậy mà lại sẵn sàng sống cô đơn cả đời. "Mình cũng không tập trung quá nhiều vào việc tìm cô gái lý tưởng hay gặp những cô gái lý tưởng cho hiện tại. Mình chủ yếu tập trung vào việc học và viết nhạc thôi."

"Oh, tốt đấy," cô ấy nói, giọng như ngạc nhiên hoặc nhẹ nhõm, tôi không rõ nữa. "Tập trung vào sự nghiệp là điều khiến các cô gái ấn tượng lắm đấy, khi cậu sẵn sàng tìm cho mình một người."

Tôi không muốn nói điều gì mình không nên nói, nhưng thực sự tôi chỉ muốn thở dài về việc mình đã tìm được một người tuyệt vời rồi.

"Này, vậy kế hoạch cho tối thứ sáu là gì? Có chuỗi hoạt động sinh nhật hoành tráng nào không?"

"Kế hoạch á? Ngoài việc dành cả ngày để thích nghi với con số 'chín' trước 'mười chín,' thì chẳng có kế hoạch nào cả. Mẹ tớ phải đi làm. Sarah cũng phải đi làm. Và tớ thực sự không muốn dành buổi tối để nói chuyện với Jared về mấy cô gái lạ hoắc."

"Không được, vậy là không ổn chút nào." Cô ấy nắm lấy tay tôi từ cần số. Tôi run lên và chỉ mong cô ấy không nhận ra. "Hãy để Kendall lo liệu. Cô ấy sẽ đảm bảo rằng cậu có một sinh nhật tuyệt vời nhất."

Tôi mỉm cười. Đã lâu rồi tôi không tổ chức sinh nhật cùng Kendall, kể từ khi tôi tròn mười sáu. "Chắc chắn đó sẽ là sinh nhật tuyệt nhất, miễn là Kendall không tự gọi tên mình cả đêm."

Cô ấy thả tay tooi ra, giả vờ như lời tôi vừa nói đã làm cô ấy bị xúc phạm. "Kendall không thể đảm bảo điều đó."

"Được rồi, cô nàng 'tớ siêu tuyệt vời nên tự gọi tên mình,' vậy cậu có kế hoạch gì trong đầu thế?"

Ánh mắt tinh nghịch của cô ấy khiến mọi lý trí của tôi bay biến. "Đó là thông tin tuyệt mật, Kendall không có quyền tiết lộ. Hãy sẵn sàng lúc chín giờ nhé."

"Cậu có thể gợi ý cho tớ nên mặc gì không? Tớ không muốn bị mặc quá lố hay quá giản dị đâu."

"Mặc gì đó vừa phải."

Rõ ràng cô ấy không định tiết lộ gì thêm, và tôi cũng không muốn làm đẩy vấn đề đi xa hơn. "Được rồi, tớ sẽ sẵn sàng lúc chín giờ tối thứ sáu."

"Tốt. Tớ hứa cậu sẽ không thất vọng. Tớ có thứ đó..." Điện thoại cô ấy reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô ấy kiểm tra số gọi đến rồi nhìn tôi như đang đắn đo có nên bắt máy hay không. "Chết tiệt. Là James. Xin lỗi nhé, tớ phải nghe máy."

"Alo," cô trả lời rồi lè lưỡi trêu tôi. "Tớ đang ở nhà. Không, nhà thật sự, ở New Jersey. Tớ đang làm gì ở đây á? Tớ đang đi thăm bạn. Không, tớ không có ý định quay lại LA trước thứ sáu đâu. Bây giờ không có lý do gì để mình ở LA cả. Gọi là thời gian nghỉ ngơi đó. Trời ạ, tớ không biết là phải thông qua mọi quyết định với cậu hoặc Lawrence chứ. Anh bạn, cậu nên cẩn thận với giọng điệu đó khi nói chuyện với tớ. Tớ đã từng sa thải cả mẹ mình vì ít hơn thế đấy."

Tôi không biết anh ta nói gì, nhưng thái độ của Kendall thay đổi ngay lập tức.

"James, làm ơn. Tớ chỉ xin hai tuần thôi. Tớ thực sự cần nghỉ ngơi," cô cầu khẩn. "Ngày sau Lễ Tạ ơn? Được rồi, tớ có thể làm được. Lên lịch đi. Vâng, tớ thề, mình sẽ bay chuyến đêm muộn. Tuyệt, cảm ơn cậu. Tạm biệt."

Khi cô ấy kết thúc cuộc gọi, trông cô hoàn toàn mệt mỏi. "Xin lỗi nhé. Anh ta đang bực mình vì một vai diễn mình được đề nghị."

"Nghe có vẻ thú vị chứ?"

"Ai mà biết được? Dựa trên một tiểu thuyết thiếu niên theo phong cách Tolkien ấy mà. Tớ có thể sẽ nhận, chỉ vì được chơi với kiếm," cô ấy cười khúc khích.

"Nghe hay đó, nhưng tớ vui vì cậu không vội quay về."

"Và hủy bỏ kế hoạch sinh nhật của cậu á? Chỉ khi nào mình chết thôi!"

Mình nhanh chóng quay đi nhìn ra cửa sổ để cô ấy không thấy nụ cười ngốc nghếch đang chiếm lấy khuôn mặt mình.

***

Chúng tôi vào bếp muộn hơn so với dự định, nhưng mẹ tôi vui mừng khi thấy Kendall đến mức bà không phàn nàn gì về việc chúng tôi đến trễ. Bà thậm chí còn bỏ qua tôi mà lao thẳng đến ôm chặt lấy Kendall, vừa ôm vừa trầm trồ khen ngợi rằng nắng California thực sự hợp với cô ấy.

Kendall từng ở nhà tôi rất nhiều khi chúng mình còn nhỏ, đến mức mẹ tôi coi cô ấy như con gái nuôi. "Cô con gái khác của mẹ," mẹ từng gọi cô ấy như vậy. Tôi thật vui vì giờ mẹ không gọi Kendall như thế nữa; nếu không, việc tôi có cảm tình với cô ấy sẽ càng làm tôi tổn thương về mặt tâm lý hơn cả bây giờ.

"Xin lỗi vì làm gián đoạn màn đoàn tụ vui vẻ nhé," tôi nói, len qua họ để đến tủ lạnh. "Tối nay có món gì ăn vậy?"

"Thật là thô lỗ," Kendall nhăn mặt nhìn mẹ tôi.

Mẹ tôi cười khúc khích. "Phải biết giữ lễ phép, Payton."

Tôi đặt ba lon soda lên bàn. "Chà, hai người mới ở chung phòng có hai phút mà đã lập hội chống lại tớ rồi," tôi nói như than vãn với không khí.

"Psssh," Kendall lên tiếng, "cậu biết mà, tớ và mẹ cậu đâu cần phải cùng phòng mới có thể hợp tác chống lại cậu."

Mẹ tôi gật đầu, từ từ bước về phía bếp. "Điều đó đúng đấy."

"Đây này." Tôi lấy vài cái đĩa từ tủ và đưa cho Kendall. "Làm gì cho có ích đi."

"Ừ, chắc rồi, bắt tớ làm việc. Tớ đang trong kỳ nghỉ mà," cô ấy than vãn trong khi bày ba bộ đĩa lên bàn ăn.

"Chuyện này nhỏ ấy mà. Sau bữa tối, cậu sẽ bắt đầu học nghe âm nhạc."

"Nghe hay quá nhỉ, Kendall," mẹ tôi lên tiếng. "Mẹ không ngờ con lại có hứng thú với việc học nhạc."

"Cho đến gần đây, ý tưởng đó có vẻ khá đáng sợ với tớ."

"Vậy điều gì đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ?" Tôi hỏi.

"Tớ nghĩ sẽ tốt cho sự nghiệp nếu trở thành một nghệ sĩ đa tài. Cậu biết đấy... diễn xuất, chơi piano, và một kỹ năng thứ ba nào đó mà mình chưa nghĩ ra."

"Mẹ có thể chỉ cho con cách bắt mạch người khác," mẹ tôi đùa.

"Cô ấy nói là nghệ sĩ đa tài, mẹ à."

"Vậy nếu cô ấy vừa bắt mạch vừa ngân nga một giai điệu thì có tính không?" Mẹ tôi hỏi khi đang khuấy nồi sốt spaghetti to đùng.

"Trêu chọc mẹ là không tốt đâu," Kendall nói. "Dù sao thì, không phải ai cũng có thể là thần đồng âm nhạc như cậu." Cô ấy làm mặt xấu và chọc vào bụng mình bằng ngón tay trỏ. Tôi nắm lấy tay cô ấy và đan các ngón tay vào nhau để ngăn cô ấy đừng chọc tôi nữa. Tay chúng mình nắm nhau lâu hơn cần thiết, nhưng cô ấy vẫn giữ chặt. Cô ấy nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau rồi nhìn thẳng tôi. Cô ấy đang nhìn sâu vào mắt tôi, sâu vào cả con người tôi, và căn phòng như đang quay cuồng.

Ý nghĩ đó làm tôi lo lắng đến mức tôi buông tay cô ấy ra ngay lập tức. Cô ấy giả vờ như không nhận ra tôi đã rút tay ra nhanh như thế nào. Trên khuôn mặt cô có một biểu cảm mà mình không thể xác định rõ được—không hẳn là hoảng sợ, nhưng cũng không phải là bình tĩnh.

"Được rồi, các cô gái." Giọng mẹ tôi cắt ngang khoảnh khắc ấy. "Bữa tối đã sẵn sàng."

***

Kendall ấn vào phím C4 trên cây đàn piano. "Nốt C trung."

"Tốt. Tiếp theo là gì?"

Ngón tay cô ấy lơ lửng trên phím trắng tiếp theo. "D," cô ấy nói và nhấn phím. "EFGABC," cô ấy chơi phần còn lại của thang âm Đô trưởng rồi thở dài.

"Tốt lắm."

"Cậu có thể chơi gì đó cho tớ nghe không?"

"Không. Đây là buổi học của cậu, không phải của mình."

"Tớ biết, nhưng mình muốn nghe thứ gì đó ngoài mấy nốt lộn xộn, và tiếc là mình chỉ chơi được như vậy thôi."

"Được rồi," Tôi càu nhàu. "Cậu muốn mình chơi gì?"

Cô ấy lật qua một trong những quyển sổ nhạc của tôi, dừng lại ở một bản nhạc đang viết dở tạm gọi là "Có Lẽ Sẽ Không Tệ Lắm." "Cái này," cô ấy chỉ. "Trông nó có vẻ rất giận dữ với mấy nốt và dấu gạch loạn xạ khắp nơi."

"Nó vẫn chưa hoàn thành."

Cô ấy nghiêng đầu, kiểu như muốn nói "ừ thì sao?"

"Được rồi. Đặt nó lên kia." Tôi ra hiệu cho cô ấy đặt quyển sổ lên giá nhạc trên piano. Cô ấy đặt quyển sổ mở sẵn đến trang mà tôi sắp chơi. Mình bắt đầu chơi chậm rãi.

Cô ấy đã sai về bản nhạc nghe, nó không hề giận dữ. Nó nghe cực kỳ buồn. Bản nhạc được viết ở cung Si giáng thứ, giống như một phiên bản hiện đại của **Adagio for Strings**, nhưng không xuất sắc đến vậy. Khi bản nhạc kết thúc, mình thấy cô ấy đang nhìn mình chăm chú. "Sao vậy?" Tôi hỏi.

"Trời ơi, tuyệt vời thật."

"Im đi." mình đẩy nhẹ vai cô ấy.

"Cậu nhất định phải hoàn thành nó. Hứa với tớ đi." Cô ấy chạm vào cánh tay tôi. "Tớ muốn nó xuất hiện trong một bộ phim của tớ một ngày nào đó."

"Thôi đi."

"Tớ không đùa đâu, Payton," cô ấy nói với gương mặt nghiêm túc. "Nó rất đẹp và tớ muốn cậu hoàn thành nó, nên làm ơn hãy hoàn thành nó đi."

"Vâng, thưa cô," mình trả lời một cách mỉa mai. Nhưng nét mặt của cô ấy không thay đổi. "Cậu nghiêm túc à?"

"Cậu nghĩ tớ sẽ đùa về việc dùng nhạc của cậu trong phim của tớ sao? Tớ có thể làm điều đó đấy. Với một cảnh quay phù hợp, không có nhà giám sát âm nhạc nào trong ngành lại không thích sử dụng bản nhạc đó."

Được rồi. Cả đời tôi chỉ muốn làm nhạc cho phim, nhưng ý tưởng rằng điều đó có thể thực sự xảy ra thì thật quá sức với tôi. "Tớ sẽ hoàn thành nó."

Cô ấy cười. "Tuyệt vời! À, bây giờ tớ cảm thấy mình vô dụng quá. Chắc buổi học hôm nay đến đây thôi." Cô ấy đứng dậy và đi ra cửa chính.

"Ngày mai lại học tiếp nhé?" Tôi không muốn cô ấy bỏ cuộc một lần nữa.

"Vào ngày mai tớ không thể," cô ấy nói với vẻ thất vọng. "James sẽ gửi kịch bản cho tớ vào sáng mai. Tớ phải đọc và đưa ra quyết định cũng như ghi chú về kịch bản trước tối mai."

"Vậy còn thứ Sáu?"

"Không được đâu! Bọn mình sẽ không làm việc gì vào sinh nhật của cậu cả, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi. Cậu có muốn tớ chở về không?"

Cô ấy lắc đầu. "Tối nay đẹp quá. Tớ muốn đi bộ."

Tôi nhìn cô ấy đầy nghi ngờ. "Cậu có muốn tớ đi bộ về cùng không?"

"Mình muốn cậu ngồi yên trên ghế đó và viết nốt bài hát này," cô ấy trả lời khi với tay mở cửa. "Hẹn gặp cậu vào thứ Sáu."

***

Tôi thức dậy vào sáng thứ Sáu với cảnh mẹ đang ngồi trên giường, tay cầm một chiếc bánh cupcake socola với cây nến đang cháy ở giữa. Bánh cupcake đã là truyền thống sinh nhật từ khi tôi còn nhỏ. Năm nào mẹ cũng đánh thức tôi lúc 7 giờ 12 phút để kỷ niệm đúng chính xác khoảnh khắc tôi chào đời sau 40 giờ đau đớn mà mẹ đã chịu đựng đau đớn.

"Chúc mừng sinh nhật," mẹ nói và hôn lên trán tôi. "Con gái của mẹ đã lớn thật rồi."

"Cảm ơn mẹ." Tôi thổi tắt nến. "Nhưng con vẫn chưa trưởng thành đến mức đó đâu."

"Con chưa lập gia đình và có con cái, nhưng mười chín tuổi thì gần như là đã trưởng thành rồi đấy."

Có lẽ vì não tôi chưa hoàn toàn tỉnh táo nên tôi không thể ngăn bản thân phá hỏng cả ngày của mình, nhưng ngay khi tôi hiểu cụm từ "lập gia đình và có con cái," miệng tôi bắt đầu nói linh tinh một cách không kiểm soát. "Mẹ, mẹ biết con là người đồng tính, phải không?" Trời ơi! Tôi thực sự vừa nói ra điều đó sao? Ôi Chúa ơi, mình muốn lao ra khỏi đây và nhảy từ tòa nhà cao nhất gần đó ngay lập tức. Thật là ngớ ngẩn!

Mẹ tôi cười. Mẹ cười to! Tôi vô cùng bối rối, còn mẹ thì cười! Có gì buồn cười ở đây chứ? "Ôi, con yêu, mẹ biết rồi mà." Mẹ xoa đầu tôi. "Nhưng cảm ơn vì đã nói với mẹ. Con thực sự mất nhiều thời gian đấy."

Mình ngơ ngác. "Mẹ đang đùa sao? Mẹ biết từ trước rồi à?"

"Con là con của mẹ. Mẹ luôn chú ý đến con," mẹ đáp một cách bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. "Mẹ đã nhìn thấy con tự dằn vặt mình về điều này trong nhiều năm. Mẹ chỉ chờ đến ngày con nhận ra rằng chẳng có gì để dằn vặt cả."

"Mẹ ơi," tôi nói, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Nước mắt bắt đầu rưng rưng lên ở trong khóe mắt. "Con nghĩ con sẽ cô đơn cả đời."

"Ôi, con yêu. Cứ kiên nhẫn đi. Một ngày nào đó con sẽ gặp được người yêu con nhiều như con yêu cô ấy. Điều đó sẽ đến khi con không ngờ nhất, tin mẹ đi."

"Con không quan tâm đến cái ngày nào đó. Đối với con, ngày đó không tồn tại. Con chỉ có hiện tại thôi, và ngay bây giờ, con..." Có nên kể cho mẹ nghe về tình cảm của mình dành cho Kendall không? Không, không thể gọi đó là "cảm xúc." Bất cứ thứ gì đau đớn đến thế này không thể xếp vào loại "cảm xúc" thông thường. Cảm giác đau khổ đến mức này chỉ có thể là một điều duy nhất. Tôi hoàn toàn đang yêu cô ấy say đắm. "Ngay bây giờ, con thật rối bời."

"Được rồi, điều đó nghe có vẻ mơ hồ. Mẹ nghĩ con nên mở rộng vòng kết nối xã hội của mình. Thật tuyệt khi con vẫn giữ liên lạc với những người bạn cũ, nhưng thế giới ngoài kia còn rất nhiều người mà con chưa gặp. Con cần cởi mở hơn trong việc gặp gỡ những người mới, khám phá những điều họ có thể mang đến."

Vậy đó là giải pháp sao? Bước ra thế giới, gặp gỡ những người mới và mọi thứ sẽ trở nên hoàn hảo? Thật "hữu ích." "Vâng. Con sẽ cố gắng. Cảm ơn mẹ."

Mẹ cười và thụi nhẹ vào chân tôi. "Tốt lắm. Bắt đầu ngay bây giờ đi. Dậy và làm điều gì đó vui vẻ trong ngày của con."

Đúng, làm điều gì đó vui vẻ.

Tôi bỏ qua lời khuyên của mẹ và thay vào đó , tôi giam mình trong phòng, gảy đàn guitar với âm lượng của ampli lớn hết mức có thể. Thỉnh thoảng, tôi tạm dừng để viết vài hợp âm mà tôi nghĩ là nghe có vẻ tốt.

***

Kendall đến nhà tôi sớm hai mươi phút trước chín giờ. Tôi gần như ngất đi—không phải vì cô ấy trông cực kỳ quyến rũ trong chiếc áo ánh bạc trễ vai, váy đen bó sát và đôi bốt da cao tới đầu gối, mặc dù đó cũng là lý do chính—mà vì đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy đến sớm cho bất cứ việc gì.

"Xin lỗi vì tớ đến sớm. Tớ muốn đảm bảo là cậu ăn mặc đúng cách."

Tôi soi mình trong gương ở hành lang. Tôi mặc một chiếc quần jeans sáng màu, bó sát phần hông nhưng loe ra ở phần ống, một chiếc áo polo xanh nhạt vừa vặn, khoe khéo những đường cong và để lộ một chút da ở phần eo, cùng một đôi giày Puma trắng tinh. Tôi thậm chí còn dành thời gian duỗi tóc và kẻ eyeliner. Đây là trang phục "sang chảnh" nhất của tôi, ngoại trừ khi dự đám cưới hay đám tang. Tôi nghĩ trông cũng ổn đấy chứ.

Kendall nhìn tôi một lúc rồi nắm tay tôi. "Xoay một vòng đi," cô ấy nói. Tôi nhìn cô ấy đầy thắc mắc. "Đừng hỏi gì cả. Làm theo lời mình đi."

Tôi xoay người chậm rãi. "Mình đã đạt tiêu chuẩn của cậu chưa?"

"Rồi." Cô ấy với tay chạm vào tóc tôi, cuốn vài ngọn tóc quanh ngón trỏ. Tôi run lên. "Cậu nên để tóc xõa thường xuyên hơn."

"Có lẽ tớ sẽ bắt đầu làm thế." Nếu cậu cứ chơi với tóc tớ như thế này, tớ sẵn sàng từ bỏ kiểu tóc đuôi ngựa quen thuộc suốt quãng đời còn lại.

"Tốt. Cậu đã vượt qua bài kiểm tra. Chúng ta có thể tiếp tục. Cậu sẵn sàng chưa?"

Chỉ cần cậu đứng bên cạnh tớ, tớ sẵn sàng với hầu hết mọi thứ. "Mình nghĩ là rồi."

"Tuyệt vời." Cô ấy dẫn tôi ra khỏi cửa.

Tôi mong đợi sẽ thấy một chiếc BMW thuê hoặc chiếc Mercedes của bố cô ấy đậu trong sân, như thường lệ. Nhưng cô ấy lại dẫn tôi tới một chiếc limo dài, bóng loáng, với cửa sổ sau màu đen và một tài xế mặc vest chỉnh tề sẵn sàng mở cửa cho chúng tôi. Tôi hoàn toàn choáng ngợp.

"Cỗ xe của cậu đây," cô ấy quay sang tôi.

"Cậu chắc là mình ăn mặc ổn chứ?"

Cô ấy cười khúc khích. "Mình chắc chắn. Mình chỉ muốn cậu được đối xử như ngôi sao tối nay thôi, có gì đâu."

Thật sao? Tôi biết rõ rằng cô ấy không có tình cảm với mình như mình có với cô ấy, nhưng đôi khi những việc tuyệt vời mà cô ấy làm khiến tooi tự hỏi, nếu thực sự yêu ai đó, cô ấy sẽ làm gì.

"Tớ không xứng đáng..." Tôi cố nói một câu đầy đủ, nhưng cô ấy lập tức che miệng tôi bằng tay.

"Đừng nói điều đó với mình." Cô ấy hạ tay xuống. "Cậu là người bạn tốt nhất mà mình có. Cậu xứng đáng với nhiều hơn những gì mình có thể cho cậu."

Ôi trời. Tôi sắp khóc mất rồi. Không thể nào kìm được nữa.

"Không!" Cô ấy chỉ tay vào tôi. "Không được khóc vào sinh nhật của cậu. Kể cả là nước mắt hạnh phúc."

Tôi lau nước mắt và gật đầu. "Được rồi, không nói chuyện sướt mướt nữa."

"Được," cô ấy nói. "Lên xe đi."

Chúng tôi vào trong chiếc limo. Kendall rút ra một mảnh vải mỏng, màu tối và gấp nó lại theo chiều dài. Cô ấy căng mảnh vải ra và với tới đầu tôi. Tôi khựng lại ngay khi nhận ra đó là gì. Là một chiếc bịt mắt. Tôi vội nắm lấy cổ tay cô ấy. "Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu."

"Sẽ xảy ra đấy," cô ấy đáp lại. "Nó là một phần của kế hoạch. Cậu không thể biết mình sẽ đi đâu. Bí ẩn mới là điều thú vị!"

Tôi lắc đầu, tỏ rõ không hề muốn làm theo chút. "Không."

"Thôi nào. Cậu không tin mình à?"

Tất nhiên là mình tin cậu. Mình tin cậu bằng cả cuộc đời này. "Được rồi, chết tiệt," tôi nhượng bộ.

Cô ấy quấn mảnh vải quanh đầu tôi và buộc lại một cách chắc chắn. "Cậu có thấy gì không?"

Mình lắc đầu qua lại, lên xuống. "Không thấy gì cả."

"Tuyệt vời," cô ấy nói rồi nhẹ nhàng đẩy tôi dựa vào ghế. Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay cô ấy truyền qua lớp áo, và hơi thở ấm áp phả vào mặt khi cô ấy cúi xuống gần tôi. Mái tóc dài, mềm mại của cô ấy lướt qua má, và tôi bắt đầu đỏ mặt. Tôi có thể nhận thức rõ từng cử động của cô ấy, cùng với hương nước hoa thoang thoảng, nhẹ nhàng. Giác quan của tôi như bị quá tải, bù lại cho việc mất đi khả năng nhìn. Dù không thấy cô ấy, tôi vẫn biết rõ cô ấy thật mê hoặc.

Chúng tôi lái xe một lúc. Sự lo lắng trong tôi tăng lên theo từng phút trôi qua. Tôi phải làm gì đó để giảm bớt căng thẳng. "Sarah gọi cho mình hồi nãy," mình buột miệng. "Cô ấy nói một điều bí ẩn gì đó về việc nhớ mình, và bảo mình nói với cậu rằng cậu chơi không đẹp."

Cô ấy cười khúc khích. "Chơi đẹp là quá mức cần thiết. Cậu cứ thoải mái nói với cô ấy rằng đó là câu trả lời chính thức của tớ. Mình sẽ viết một thông cáo báo chí cho cậu."

"Nếu cậu bỏ bịt mắt ra, mình có thể nhắn tin cho cô ấy."

"Cố gắng tốt đấy." Cô ấy khẽ chạm đầu gối vào Tôi. "Thư giãn đi. Chúng ta sắp tới rồi."

"'Tới' là ở đâu cơ?"

"Payton! Đừng cố moi chuyện từ tớ nữa! Cậu có thể để bản thân ngạc nhiên một lần không?"

Ngạc nhiên một lần sao? Gần đây tôi đã trải qua quá đủ điều bất ngờ. Thực tế, tôi nghĩ rằng đã có đủ sự bất ngờ để thỏa mãn bất kỳ ý muốn phiêu lưu nào trong đời.

Chiếc xe dừng đột ngột. Tiếng bản lề kêu cọt kẹt khi cửa mở. Kendall nắm lấy tay tôi, dẫn tôi ra khỏi xe. "Cẩn thận đầu nhé," cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu tôi để tôi không va vào khung cửa. Tôi nghe thấy tiếng gót giày của cô ấy lách cách trên nền nhựa đường. "Mình đã bảo là chúng ta sẽ đến sớm thôi mà."

"Ổn thôi." Tôi cố nuốt cảm giác không thoải mái. "Vậy tại sao mình vẫn còn bịt mắt thế này?"

"Cậu lúc nào cũng than phiền nhiều vậy à?"

"Mình không biết. Đây là lần đầu mình bịt mắt mà."

Cô ấy vòng tay qua eo tôi. "Thêm vài bước nữa thôi." Chúng mình đi thêm một chút, rồi cô ấy dừng lại. "Được rồi," cô ấy nói và tháo bịt mắt.

Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng tối, và tất cả những gì mình có thể thấy là đôi mắt mở to của Kendall, chăm chú nhìn tôi.

"Bây giờ!" Cô ấy hào hứng hét lên. Một luồng sáng chói lóa từ đèn huỳnh quang làm tôi lóa mắt. Mắt tôi mất một lúc để điều chỉnh và tập trung vào xung quanh. Chúng tôi đang đứng trong một cửa hàng nhạc cụ mà tôi luôn muốn đến nhưng chưa bao giờ đủ khả năng chi trả. Xung quanh là những nhạc cụ và thiết bị điện tử vượt xa mọi tưởng tượng của tôi. Ở trung tâm của cửa hàng là một phòng thu nhỏ với micro, màn hình, máy tính, bảng điều khiển âm thanh và các nhạc cụ khác. Giữa căn phòng thu là một chiếc bàn nhỏ với hai bộ đồ ăn, một khay bạc phục vụ và một chai rượu champagne. Chắc hẳn tôi đang mơ, vì đây là giấc mơ ngọt ngào nhất mà tôi từng có. Chỉ có ánh mắt của Kendall hướng về phía tôi là điều duy nhất giúp tôi biết đây là sự thật.

Tôi bước qua phòng tới bàn. Cô ấy theo sau.

"Chúng ta đang ăn tối trong Ralph's Music City? Làm thế nào mà cậu xoay xở được điều này?"

Cô ấy cười tươi. "Mình tuyệt vời mà, cậu không biết à?"

Phải, tôi luôn biết điều đó. Tất cả mọi người đều biết Kendall Bettencourt là một người xuất sắc. "Nhưng nghiêm túc mà nói, làm thế nào mà cậu làm được chuyện này?"

"Mình gọi vài cuộc, hỏi xem có thể sắp xếp một bữa tối yên tĩnh cho hai người sau khi cửa hàng đóng cửa không. Mình đã thề trên những đứa con chưa sinh của mình rằng chúng mình sẽ không làm đổ thứ gì, vì vậy cố giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát nhé." Cô ấy nhếch mép cười. "Cậu có vui không?"

"Nếu tớ không bị trách vì khóc hồi nãy, giờ chắc tớ đã thành một đống nước mắt rồi."

"Nước mắt hạnh phúc chứ, phải không?"

"Chắc chắn." Rồi mình ôm cô ấy thật chặt, đến mức tôi có thể cảm nhận được nhịp tim cô ấy đập mạnh qua lồng ngực. Cô ấy lại ôm tôi, giống như đêm mà cô ấy ngủ chung giường với tôi—chỉ khác là lần này, cả hai đều hoàn toàn tỉnh táo.

Cô ấy ngẩng đầu khỏi vai tôi và nhìn tôi theo cách mà cô ấy chưa bao giờ nhìn tôi trước đây. "Chúc mừng sinh nhật."

Tôi phải gồng hết sức lực để không hôn cô ấy. Thật sự, tôi đang dùng hết chút ý chí còn lại. "Cảm ơn," tôi đáp lại bằng một giọng gần như thì thầm, rồi tự ép mình rời khỏi vòng tay của cô ấy và kéo một chiếc ghế ra. "Ngồi đi," tôi ra hiệu.

***

Bữa tối thật ngon miệng. Kendall đã nhờ một đầu bếp Pháp nổi tiếng chuẩn bị bữa ăn. Kết quả là món macaroni và phô mai ngon nhất mà tôi từng ăn. "Tớ không biết rằng có hơn một cách để làm món mac 'n cheese," tôi nói trong lúc ăn.

"Michele nướng mì và sau đó làm giòn phần trên với vụn bánh mì. Còn có một nguyên liệu bí mật nữa." Cô ấy nhướng mày như thể mình không biết gì.

"Thật sao?"

"Ừ," cô ấy cười tươi. "Cậu sẽ không bao giờ đoán ra được đâu."

"Ồ, vậy à? Cậu quên rằng cậu đang nói chuyện với một chuyên gia ẩm thực đấy à?"

Cô ấy cười lớn. "Chuyên gia ẩm thực à! Cậu vừa mới nói rằng cậu không biết có nhiều cách để làm mac 'n cheese. Mình cá là cậu không đoán ra được."

"Đó là một thử thách hả?"

Cô ấy gật đầu, miệng nở một nụ cười tinh quái.

Tôi thừa nhận rằng tôi không giỏi nấu ăn, nhưng cô ấy có vẻ đã quên rằng mẹ tôi từng làm cho chúng tôi ăn rất nhiều món ngon khi chúng tôi còn nhỏ. Những món ăn đó đã giúp mẹ tôi có biệt danh là Nữ Hoàng Gia Vị. "Chúng ta cược gì đây?"

"Hừm." Cô ấy gõ ngón tay lên bàn. "Nếu cậu đoán đúng, cậu sẽ đi cùng mình đến lễ trao giải lớn nhất thế giới."

Cô ấy có thể đưa tôi đi bất cứ đâu, kể cả Siberia, và tôi cũng sẽ vô cùng phấn khích. "Và nếu mình sai thì sao?"

"Nếu cậu sai, tớ sẽ không đi nữa, dù tớ có được đề cử."

"Vậy là cậu sẽ vắng mặt khi họ công bố chiến thắng của cậu? Tớ không nghĩ vậy đâu. Tớ còn đang rất mong đợi được nghe cậu cảm ơn tớ trong bài phát biểu. Tớ sẽ cược vụ này."

"Cứ thử đi." Cô ấy đặt nĩa xuống và khoanh tay lại, rõ ràng là đang thách thức. "Tớ sẽ rất thích ngồi trên chiếc ghế sofa to thoải mái và xem chương trình."

Tôi uống một ngụm champagne để làm sạch vị giác, rồi cắn thêm một miếng mì phô mai—lần này để tôi có thể cảm nhận rõ các hương vị. Ngay lập tức, tôi nhận ra một vị cay nồng, ngọt ngào. "Mmm," tôi nói, cố tình bắt chước kiểu Kendall hay ăn uống nơi công cộng và nói chuyện khi miệng còn đầy. "Mình biết rồi."

"Đồ dối trá." Cô ấy cười. "Thôi nào, nói đi! Đó là gì?"

"Là hỗn hợp đường nâu," tôi dừng lại, đưa nĩa lên mũi để làm tang kịch tính trước khi tiếp tục, "và ớt cayenne."

Vẻ mặt của cô ấy hiện lên sự ngạc nhiên, giống như khi một đứa trẻ nhận ra mình vừa làm mất món đồ chơi yêu thích. "Mình không thể tin được."

"Tớ đã đoán đúng, phải không? Xem ra mình sẽ phải xin nghỉ vài ngày để bay tới LA vào tháng Ba rồi."

"À, về chuyện đó. Mình nghĩ–"

"Không," Tôi ngắt lời cô ấy. "Cược là cược, và mình đã thắng công bằng. Cậu sẽ phải đi."

"Bình tĩnh nào," cô ấy nói. "Đúng là mình sẽ đi." Cô ấy thò tay dưới bàn, lấy ra hai tờ giấy—một tờ trắng và một tờ vàng. Cô ấy đặt tờ giấy màu vàng trước mặt tôi. Tôi nhặt nó lên và đọc. Ở phía trên có dòng chữ "Ralph's Music City." Bên dưới là danh sách các mã SKU, mô tả sản phẩm như gói micro CAD Black Pearl, Pro Tools 11, màn hình âm thanh Dual Sound và bộ điều khiển MK2, cùng với dòng chữ "hóa đơn quà tặng" được in đậm.

"Kendall!" Tôi67765 hét lên khi sự kinh ngạc đã dần tan biến. "Cậu đã mua cho tớ một phòng thu âm!"

"Không phải là cả tòa nhà, nhưng là tất cả thiết bị, đúng vậy." Cô ấy ra hiệu như một người dẫn chương trình, chỉ về phía những thiết bị xung quanh.

"Cậu bị điên à? Tớ không thể nhận hết chỗ này. Nó thật tuyệt vời, và tớ rất thích nó! Nhưng nó quá nhiều. Tớ sẽ để mấy thứ này ở đâu đây? Cậu đã thấy cái phòng nhỏ xíu của tớ rồi mà."

"May là căn hộ của mình rất rộng rãi," cô ấy trả lời như thể đó là điều hiển nhiên. Cô ấy đưa cho tôi tờ giấy trắng—một đơn đăng ký vào Học viện Âm nhạc Los Angeles (MALA). "Đây chỉ là hình thức thôi. Cậu phải điền đơn và gửi bảng điểm học tập của cậu cho họ, nhưng mình đã nói chuyện với Trưởng phòng Đào tạo vài ngày trước, sau khi mình gửi video buổi thử giọng của cậu ở MSU. Cô ấy nói rằng cậu chỉ cần gửi đơn đăng ký đến Bộ phận Quyết định Ngay lập tức, và họ sẽ thông báo việc chấp nhận cậu vào chương trình Sáng tác Âm nhạc Điện ảnh ngay trong ngày họ nhận được hồ sơ của cậu. Họ sẽ xem xét việc chuyển đổi tín chỉ khi cậu được chuyển tiếp khi cậu lập lịch học cho kỳ học mùa xuân."

Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp. Bộ não của tôi không thể tiếp nhận những gì cô ấy đang nói. "Cậu đang nói gì vậy?"

"Mình đang thuê cậu làm giáo viên âm nhạc toàn thời gian của mình. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ phải chuyển đến Los Angeles cùng mình và học ở MALA."

Chuyển đến Los Angeles với cô ấy. Học ở MALA. Nghe có vẻ đơn giản. Chỉ có một vấn đề: với trái tim ngu ngốc của tôi đang đau đớn vì cô ấy và hormone của tôi đang rối loạn khắp nơi, không có cách nào tôi có thể sống sót khi phải ở gần cô ấy suốt thời gian. Đó sẽ là sự tra tấn thực sự. Tôi sẽ sống trên bờ vực liên tục. Chỉ cần một động lực nhỏ nhất cũng có thể khiến tôi từ người bình thường trở thành một kẻ điên cuồng. Tôi không thể nói với cô ấy điều đó. Vì vậy, hãy nói với cô ấy cái gì đó khác, đồ ngốc. "Kendall, học phí ở MALA thật kinh khủng! Họ chỉ cấp học bổng một phần và ngay cả vậy tớ cũng không bao giờ có thể chi trả nổi."

"Tớ sẽ lo liệu các chi phí học tập của cậu."

"Không. Tớ không thể để cậu làm vậy. Chúng ta đang nói về khoảng ba mươi nghìn đô la một năm trong ba năm tới."

"Shhh," cô ấy nói nhẹ nhàng. "Vì cậu sẽ là nhân viên của mình, hãy coi đó như là tiền công cho dịch vụ. Đây là một giao dịch thương mại."

Cô ấy thật không thể tin nổi. Răng tôi tự động nghiến chặt. "Tại sao cậu lại phải làm đến mức này vậy? Cậu luôn có giải pháp cho mọi tình huống đạo đức của mình mà."

"Không có tình huống đạo đức nào ở đây cả. Cậu đã đầu tư rất nhiều thời gian và năng lượng cho tớ trong suốt những năm qua, đặc biệt là khi tớ cảm thấy mất niềm tin vào bản thân. Tớ đang trả ơn cậu theo cách mà tớ biết."

"Cậu làm như tớ yêu cầu cậu cưới tớ vậy," cô ấy nói thản nhiên, mặt cô ấy đột nhiên tái mét. Cô ấy nhấc ly champagne lên và uống một ngụm dài. "Nhìn này," cô ấy bắt đầu từ từ. "Cậu là nhạc sĩ tài năng nhất mà tớ biết. Cậu muốn vào ngành công nghiệp điện ảnh, và tớ nghĩ MALA sẽ giúp cậu làm được điều đó. Thêm vào đó, tớ mệt mỏi khi thiếu vắng cậu. Tớ cảm thấy lạ lùng khi cậu không ở quanh tớ trong những khoảng thời gian dài như thế. Tớ nghĩ chúng ta nên thử một cách tiếp cận khác."

Được rồi, Payton. Cậu đã biết những điểm bất lợi, giờ hãy cân nhắc những lợi ích. 1) Cậu hoàn toàn hiểu khi cô ấy nói rằng cô ấy mệt mỏi khi thiếu vắng cậu. Mặc dù việc mình đã để trái tim mình yêu cô ấy thật là ngu ngốc, nhưng cô ấy vẫn là bạn thân nhất của cậu. 2) MALA là một trường học xuất sắc. 3) Thời tiết ở SoCal dường như đẹp quanh năm. 4) Một sự thay đổi cảnh quan có thể tốt cho cậu. Chà! Lý trí quả là quay lại đúng lúc. Nó đâu rồi một tháng trước khi mình thật sự cần để thuyết phục bản thân đừng yêu Kendall? "Mình không thể làm được trước cuối tháng Mười Hai. Mình phải hoàn thành học kỳ và dành Giáng Sinh với mẹ mình, nếu không bà sẽ giết mình."

"Vậy đó có phải là đồng ý không?"

"Có lẽ là vậy," tôi trả lời.

Cô ấy vung tay lên không khí một cách chiến thắng. "Woo! Chúng ta sẽ làm cho Hollywood chao đảo, cậu biết không?"

"Mình biết rồi," mình đáp và nâng ly champagne để cụng ly. "Chúc cho chúng ta làm cho Hollywood chao đảo."

"Chúc mừng điều đó." Cô ấy cụng ly với tôi. "Ôi, mình suýt quên!" Cô ấy búng tay. Từ sau một tấm rèm, một người đàn ông trong bộ đồng phục đầu bếp đẩy ra một chiếc bánh sinh nhật hình cây đàn guitar. "Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười chín Payton" được viết bằng icing trên bánh, và có hai cây nến sáng trên đó.

"Kendall," tôi bắt đầu nói. Đây là quá nhiều.

"Im và ước đi."

Tôi khá chắc rằng vũ trụ không thể thực hiện những điều ước liên quan đến chuyện tình cảm, nhưng tôi thổi tắt nến và lặng lẽ ước trở nên vô cảm với mọi cảm xúc. Có cảm giác tôi có cơ hội tốt hơn để có một chú ngựa con hơn là đạt được điều ấy. "Xong rồi."

"Làm tốt lắm." Cô ấy đưa cho tôi dao cắt bánh. "Bánh fudge sô-cô-la sữa, món yêu thích của cậu."

"Tớ không nghĩ mình có thể ăn thêm một miếng nào nữa. Hơn nữa, cậu đã làm buổi tối này quá ngọt ngào rồi."

"Làm gì có chuyện quá nhiều ngọt ngào chứ." Cô ấy lấy một ít kem từ bánh và chìa ra trước mặt tôi.

Tôi lắc đầu. Không. Tôi sẽ không để bất kỳ phần cơ thể nào của cô ấy ở gần miệng mình. Đó sẽ kết thúc rất tệ. Hoặc rất tuyệt vời, nếu tôi nghĩ kỹ về nó...

"Được rồi." Cô ấy quệt lớp kem lên mũi tôi và cười khúc khích. "Dùng nó làm mặt nạ dưỡng da đi."

"Tớ cảm thấy như được tẩy tế bào chết cho làn da rồi."

Cô ấy rút một chiếc khăn ăn từ bàn và đưa cho tôi. "Lau sạch đi để chúng ta còn rời khỏi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top