Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38: Tấm hình đó, là của ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Tấm hình đó, là của ai

Ninh Nhu không phải là người dễ khóc. Ngoại trừ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau vào mùa hè tám năm trước, đêm mưa đó, nàng đã khóc lóc cầu xin Lạc Chân đừng vào bệnh viện, thì trong suốt những năm qua, mỗi giọt nước mắt của nàng đều là do Lạc Chân khiến nàng rơi lệ.

Ninh Nhu rất ít khi khóc, mà khi nàng khóc, lại càng khiến người khác đau lòng hơn. Dù nước mắt của nàng đã ngừng từ lâu, nhưng dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ ửng của nàng vẫn khiến Lạc Chân không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Buổi chiều, khi chia tay, không phải Ninh Nhu vẫn ổn sao? Làm sao chỉ sau bốn tiếng, nàng lại khóc như vậy?

Lạc Chân trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán. Không đợi Ninh Nhu lên tiếng, nàng đã tiến thêm một bước về phía trước. Hai cơ thể gần nhau hơn bao giờ hết.

"Nói với chị, có phải ai đã bắt nạt em không?"

Lạc Chân cảm nhận được sự lạnh lẽo từ má Ninh Nhu, còn hơi thở bên tai nàng lại nóng rực.

Ninh Nhu mở to đôi mắt, tâm hồn nàng như đang ở giữa băng và lửa, chịu đựng sự dày vò và thống khổ. Nàng lắc đầu, đôi mắt xám của nàng nhìn vào mặt Lạc Chân, che giấu sự giận dữ và đau đớn.

Nàng không dám giãy dụa cũng không dám lùi bước.

Mất một lúc lâu, Ninh Nhu mới mở miệng, giọng nói run rẩy.

"Không có, không có ai bắt nạt em cả."

Nàng không dám nói lý do thực sự khiến mình khóc. Chỉ có thể nói dối với Lạc Chân, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Ninh Nhu biết rõ rằng nếu nàng thừa nhận trước mặt Lạc Chân rằng nước mắt của nàng là vì Lạc Chân, thì có nghĩa là nàng đã thừa nhận rằng suốt từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn yêu Lạc Chân.

Nàng không thể nói ra, cũng không thể mở miệng.

Bốn phía nóng bức, không khí dường như đang hòa quyện với nhiệt độ cao.

Lạc Chân đặt lòng bàn tay lên má phải của Ninh Nhu, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt đỏ hồng, trong khi bốn ngón tay còn lại chạm vào mái tóc mềm mại và khô ráo của nàng. Mùi hương từ cơ thể Ninh Nhu, một mùi thơm nhẹ nhàng như hoa sơn chi, lặng lẽ tỏa ra trong không khí oi ả và đầy nhiệt huyết của đêm hè.

Lạc Chân không nỡ buông tay ra. Bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve má Ninh Nhu, âm thanh nàng phát ra dịu dàng đến mức ngay cả ngữ điệu cũng khiến Ninh Nhu không thể chống cự.

"Không có ai bắt nạt em, vậy tại sao lại khóc?"

"Sợ cái gì ? Trước mặt chị, em có thể nói bất cứ điều gì."

Chỉ với hai câu đơn giản, Lạc Chân đã dễ dàng phá vỡ lớp phòng thủ trong tâm trí của Ninh Nhu. Kể từ sau khi ly hôn, Ninh Nhu chưa từng nghe thấy những lời sủng ái và che chở như vậy. Nàng không thể tiếp tục im lặng, cũng không thể nói dối.

Làn môi nàng khẽ run, một giọt nước mắt lại lăn ra từ khóe mắt. Trong giọng nói nàng, tràn ngập sự tự trách nặng nề.

"Bức ảnh, bức ảnh bị em làm hỏng."

Một tiếng nghẹn ngào nhỏ nhẹ vang lên trong không khí, âm thanh yếu ớt và đứt quãng.

Lạc Chân cảm thấy đau lòng, tay nàng từ từ rời khỏi mặt Ninh Nhu, rồi đặt xuống eo nàng. Qua lớp áo ngủ mỏng, nàng nhẹ nhàng ôm Ninh Nhu vào lòng.

Chỉ là một tấm hình thôi sao? Sao lại khiến em khổ sở như vậy?

Lạc Chân không kìm được một tiếng thở dài, muốn an ủi người trong lòng nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một hồi lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Đừng khóc."

"Bức ảnh hỏng rồi, có thể sửa lại."

"Em khóc đến sưng cả mắt, không sợ Bảo Bảo lo lắng sao?"

Khi nghe đến tên của con gái, Ninh Nhu lại càng cảm thấy đau lòng, nước mắt tiếp tục rơi. Nhưng trong lòng nàng, khi được Lạc Chân ôm ấp, và nghe thấy tên con gái, nước mắt bắt đầu ngừng lại.

Cảm nhận được tâm trạng của Ninh Nhu dần ổn định, Lạc Chân không dám tiếp tục ôm chặt hơn nữa. Không lâu sau, nàng nhẹ nhàng buông Ninh Nhu ra khỏi vòng tay mình.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng. Có lẽ cảm thấy xấu hổ, Ninh Nhu quay người lại, đưa tay lén lút lau khô nước mắt trên khóe mắt.

Những ngày gần đây, hạnh phúc mà nàng cảm nhận được từ khi đến Viên Hương vẫn luôn khiến nàng cảm thấy như mơ. Ninh Nhu không thể không lưu luyến, dù đã từng hứa rằng sẽ không bao giờ dây dưa với Lạc Chân nữa. Tình cảm không thể kiểm soát, cùng với nội tâm đã giữ nguyên tắc suốt năm năm, giờ đây hoàn toàn bị phản bội.

Khi hạnh phúc bị phá vỡ vào ban ngày, nó biến thành sự mâu thuẫn và đau khổ sâu sắc trong đêm tối. Ninh Nhu bị áp lực đến mức không còn hơi thở, giống như một người sắp chết đuối, rõ ràng không nắm bắt được gì, nhưng vẫn không ngừng giãy dụa. Nàng thậm chí không có ai để tâm sự.

Không khí xung quanh trở nên lặng lẽ.

Một vài phút trôi qua, cả hai đều không nói gì. Lạc Chân nắm con heo nhỏ bằng kim loại trong tay, đôi môi đỏ mím chặt, nhíu mày, lặng lẽ nhìn Ninh Nhu quay lưng lau nước mắt.

Lạc Chân muốn hỏi Ninh Nhu về bức ảnh, và lý do tại sao nó lại khiến nàng phải khóc. Nhưng khi thấy nước mắt long lanh trong mắt Ninh Nhu, mọi sự tò mò và nghi ngờ của nàng đều bị kiềm chế lại. Nàng không muốn thêm một câu hỏi nào nữa, sợ rằng sẽ làm Ninh Nhu khóc thêm, và đêm nay nàng sẽ không thể ngủ yên.

Cuối cùng, Lạc Chân không tiếp tục truy hỏi. Nàng đưa con heo nhỏ bị đứt đoạn cho Ninh Nhu, một cách tinh tế chuyển đổi chủ đề.

"Đây là Bảo Bảo đưa cho chị buổi chiều nay."

"Trưa nay, Bảo Bảo đã bị bệnh trong xe, chị đã đưa bé con đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra."

"Lúc ấy bé con không muốn để em lo lắng, nên không nói cho em chuyện này."

Ninh Nhu nghe vậy, tai phải của nàng đột nhiên bị một tiếng gọi sắc bén làm choáng váng, âm thanh chói tai đến mức gần như làm thủng màng nhĩ. Ngoài nàng ra, không ai khác có thể nghe thấy điều đó.

Cảm giác đau nhói trong tai khiến nàng không thể chịu đựng được, muốn ngồi xuống và dùng tay đè lên tai để giảm bớt cơn đau. Nhưng thay vì làm như vậy, nàng chỉ đứng yên tại chỗ, đưa tay phải ra nhận lấy bình heo nhỏ màu vàng từ Lạc Chân.

Dù phản ứng của nàng trông bình tĩnh và không có gì khác thường, đầu ngón tay của Ninh Nhu thực ra đang run lên nhẹ.

"Bác sĩ nói rằng Bảo Bảo gần đây thường xuyên phát bệnh hơn so với trước đây," Lạc Chân nói, "Lạc Chấn Đình mắc bệnh tim, em cũng biết, bác sĩ của hắn là Chu Vân, một trong những chuyên gia tim mạch hàng đầu toàn quốc."

"Chị biết em không muốn trở về Hải Thị, nhưng nếu em đồng ý, chị muốn đưa bác sĩ Chu đến đây để kiểm tra cho Bảo Bảo."

Ninh Nhu cố gắng phân biệt từng từ Lạc Chân nói, dưới ánh trăng nhạt, nàng cảm thấy đau ở tai nhanh chóng đến và cũng nhanh chóng biến mất.

Khi Lạc Chân nói xong, tai nàng đã trở lại bình thường.

"Mời bác sĩ đến Viên Hương?" Ninh Nhu hỏi, vẻ mặt chăm chú và giọng nói có chút khàn khàn. Dường như nàng không thể tin rằng Lạc Chân lại sẵn sàng giúp đỡ như vậy.

Vẻ mặt của Ninh Nhu đầy sự kinh ngạc và xúc động, khiến trái tim người khác cũng cảm thấy thương xót.

Lạc Chân gật đầu, biểu hiện cũng rất nghiêm túc. Không đợi Ninh Nhu phản ứng lại, nàng cúi đầu và đưa cho Ninh Nhu thuốc mà bác sĩ đã kê cho Bảo Bảo vào buổi trưa.

"Ừm."

"Không phải đùa giỡn. chị đã liên lạc với bác sĩ Chu rồi, hiện tại ông ấy đang ở nước ngoài, phải vài ngày nữa mới về được."

"Đương nhiên, em là mẹ và người giám hộ của Bảo Bảo. Nếu em không đồng ý, thì không ai có quyền quyết định việc chữa bệnh cho Bảo Bảo."

Ninh Nhu cảm thấy đầu óc mình hơi hỗn loạn. Lời của Lạc Chân thật sự làm cho nàng cảm động. Trong cuộc đời này, không ai muốn chữa khỏi bệnh cho Bảo Bảo hơn Lạc Chân. Nhưng việc này lại khiến nàng cảm thấy mình sẽ mắc nợ Lạc Chân nhiều hơn.

Nàng không biết mình có thể làm gì để trả ơn Lạc Chân. Nàng không có gì cả. Ninh Nhu muốn gật đầu, nhưng tâm trí nàng đang do dự.

Đối diện với sự rõ ràng trong tình huống này, Lạc Chân có thể nhìn ra sự do dự của Ninh Nhu.

"chị đã nói, dù chúng ta ly hôn, chúng ta vẫn là bạn. Bảo Bảo gọi chị là dì,chị cũng muốn nàng có một cơ thể khỏe mạnh. Đừng cảm thấy mình nợ chị điều gì, được không?"

"Bác sĩ Chu vẫn chưa về nước, em không cần phải vội vàng đưa ra quyết định."

"Còn có vài ngày để suy nghĩ, em có thể từ từ cân nhắc và cho chị câu trả lời chắc chắn sau."

Năm năm trôi qua, Lạc Chân đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, nàng chưa bao giờ dùng cách nói chuyện ôn hòa như vậy để thương lượng với Ninh Nhu. Nàng thường tự quyết định mọi thứ mà không cần tham khảo ý kiến của Ninh Nhu, bởi vì nàng biết Ninh Nhu sẽ không nói "không" với nàng.

Sự thay đổi này khiến Ninh Nhu cảm thấy kinh ngạc và làm cho nỗi lo lắng trong lòng nàng dần dần buông lỏng.

Cuối cùng, Ninh Nhu không còn do dự, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ."

Tiểu kim heo trong tay đại diện cho tình cảm của Ninh Bảo Bảo dành cho mẹ. Sau khi thảo luận với Lạc Chân, Ninh Nhu quyết định tiếp tục bảo vệ tâm ý quý giá của nữ nhi.

"Xin lỗi, đuôi của nó bị chị làm . Hôm nào chị sẽ đưa Bảo Bảo đi mua một cái mới."

Ninh Nhu muốn mời Lạc Chân vào ngồi một chút, nhưng trong phòng không có điều hòa, rất nóng, Lạc Chân có vẻ không thể chịu nổi hoàn cảnh như vậy.

Dù vẫn muốn giữ lại ý định mời Lạc Chân vào, nhưng nàng vẫn bỏ qua. Vuốt qua ổ khóa, nàng nhanh chóng xoay chìa khóa mở cửa. Lạc Chân đứng ngay sau lưng nàng, chỉ cách một khoảng nhỏ.

Tâm trạng của Ninh Nhu càng thêm hoang mang. Rất nhanh, cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ. Ninh Nhu quay lại nhìn, nhưng Lạc Chân bị bao phủ trong bóng tối, nàng không nhìn rõ bất cứ điều gì. Nàng không nói gì, cũng không từ biệt.

Một giây trôi qua, khi Ninh Nhu định rút ánh mắt về, một bàn tay lạnh lẽo đột ngột từ trong bóng tối duỗi ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giữ lấy cánh tay phải của nàng.

Cử chỉ rất đột ngột, nhưng không làm Ninh Nhu hoảng sợ, vì tất cả đều diễn ra trong sự ôn nhu.

"Tấm hình đó, là của ai?"

Lạc Chân nhìn Ninh Nhu, giọng nói ôn hòa, ngữ khí bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Nàng vẫn rất chú ý. Chú ý đến việc, ngoài giường, Ninh Nhu chưa bao giờ rơi lệ trước mặt nàng vì một tấm hình.

Có phải bức ảnh của Ninh Bảo Bảo không? Đây là đáp án duy nhất mà nàng có thể chấp nhận.

Hơn mười giờ tối, tất cả các gia đình trên tầng năm đều đã ngủ. Hành lang yên tĩnh, không có tiếng động. Yên lặng đến mức ngay cả âm thanh của chìa khóa trong ổ khóa cũng nghe rõ ràng.

Ninh Nhu ngẩn người, không nghĩ tới Lạc Chân lại đột ngột hỏi mình câu hỏi này. Không có nguyên do, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của một thiếu nữ mười lăm tuổi, mặt mày tươi cười.

Tâm tư nàng trở nên rối loạn. Sau vài phút, nàng mới khẽ đáp, "Một...người bạn."

Bạn? Ninh Nhu có mối quan hệ bạn bè thân thiết nào không?

Khi trở lại trong xe, tâm trạng của Lạc Chân vẫn chua xót. Giống như sự ghen tỵ và đố kỵ. Không khí quanh nàng như có một mùi chua nhè nhẹ.

Ninh Nhu vì một bức ảnh của bạn mà đau lòng như vậy. Rõ ràng, người trong bức ảnh không phải là bạn bè bình thường.

Nghĩ mãi mà không ra người gọi là 'bạn' đó là ai, Lạc Chân chỉ còn cách gọi điện cho Trịnh Bang.

"Tra lại một lần nữa mối quan hệ của Ninh Nhu trong năm năm qua."

"Có vẻ như, nàng có một mối quan hệ bạn bè rất thân thiết."

Bên kia điện thoại, Trịnh Bang vẫn không trả lời ngay. Lời nói của người phụ nữ đầy vẻ ảo não vang lên:

"Nếu không tra được, thì hãy tìm hiểu ở quán chụp ảnh Viên Hương, xem Ninh Nhu có thường xuyên đến đó cùng ai không."

Trong vài phút ngắn ngủi, Lạc Chân đã nghĩ tới tất cả những người xung quanh Ninh Nhu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng 'bạn' có thể chính là nàng.

Từ 'bạn' rõ ràng là từ mà nàng nói nhiều nhất, nhưng cuối cùng, Ninh Nhu lại thực sự cảm thấy như vậy, mà nàng lại quên mất điều này.

Chỉ vì, trong lòng nàng— Nàng và Ninh Nhu, chưa bao giờ là 'bạn'.

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top