Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75: Em muốn chị giúp không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75: Em muốn chị giúp không?

Trên người Lạc Chân, không phải hoàn toàn không có tổn thương.

Ở gần vai, trên lưng nàng có một vết bầm tím.

Trông như vết thương do va đập mạnh vào một vật cứng nào đó.

Vì đã vài ngày trôi qua, nàng sớm không còn cảm thấy đau nữa. Nếu không phải Ninh Nhu nhắc nhở, có lẽ nàng cũng quên mất chỗ này có vết thương.

"A Lạc, còn đau không?"

Ninh Nhu vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết bầm, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Lạc Chân nằm nghiêng, cơ thể trần truồng, hai cánh tay đặt ngoài thảm, che khuất phần da thịt từ xương quai xanh xuống dưới.

Cảm giác được tay Ninh Nhu đang khẽ vuốt lên vai mình, trong lòng Lạc Chân dâng lên một ngọn lửa.

Nàng chợt nhớ đến rất nhiều thứ, bao gồm cả những gì đã xảy ra đêm hôm qua.

Trong khoảnh khắc ấy, cả đầu ngón tay của nàng không thể kiềm chế mà run lên.

Không khí giữa hai người trở nên nóng bức, ngột ngạt.

Ninh Nhu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời, thì bỗng nhiên Lạc Chân trở mình, làm biến mất vết bầm khỏi tầm mắt Ninh Nhu.

Không biết nàng vừa nhìn thấy gì, nhưng mặt Ninh Nhu lập tức đỏ ửng.

"Vết thương trên lưng là do va vào cạnh bàn, giờ thì không còn đau nữa."

Lạc Chân vừa dứt lời, liền kéo tấm thảm che kín cơ thể mình.

Ninh Nhu chớp mắt một cái, nhận ra mình đã dựa lưng vào tường, đôi chân nhỏ bị lạnh toát bởi gió từ điều hòa phả xuống.

Khi nàng ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lạc Chân đang nhìn mình.

Sau đó, hai cánh tay thon dài của Lạc Chân nhẹ nhàng nâng lên, mái tóc dài của nàng như thác nước trút xuống, phủ kín cả hai trong bóng tối.

Theo phản xạ, Ninh Nhu muốn tách ra, nhưng chân lại vô thức co rụt vào.

Gió từ điều hòa thổi vào khiến đôi chân lộ ra ngoài càng thêm lạnh, nhưng dường như cảm giác tê buốt ấy đã làm tê liệt ý thức của nàng.

Không nhận ra rằng, một bàn tay đã âm thầm đặt lên người Lạc Chân từ lúc nào.

"A Lạc?"

Giọng gọi kéo dài, mềm mại như làm nũng, trong âm thanh còn có chút nghi vấn cùng thăm dò. Nghe thấy, Lạc Chân không khỏi run rẩy. Nàng cụp mắt xuống, yết hầu khẽ rung, mất mấy giây để nới lỏng đôi môi đỏ mọng rồi dùng giọng điệu nghiêm túc, thốt ra một câu khiến người ta đỏ mặt tía tai:

"Phía sau lưng chị, đã sớm không còn đau."
"Vậy còn em? Em có còn đau không?"

Ninh Nhu thoáng ngơ ngác, không hiểu ý tứ của những lời này.
Nàng đâu có bị thương, sao lại hỏi có đau hay không?

Khi nàng nhíu mày, mới nhận ra đôi đùi mềm mại của mình đang bị người nào đó nhẹ nhàng nắn bóp. Và vị trí đó... rất gần một nơi nhạy cảm.

Ninh Nhu rốt cuộc đã hiểu. Thì ra, Lạc Chân đang hỏi nàng — dưới đó còn đau không.

Câu hỏi như thế, nàng làm sao có thể trả lời được?

Sự thẹn thùng bủa vây, nhưng nhịp thở của nàng trở nên gấp gáp hơn.

Lạc Chân không nhận được câu trả lời, đành phải tự mình tìm đáp án.

Trong bóng tối, bàn tay của nàng tìm kiếm, rất nhanh đã tìm đến nơi sâu thẳm.

Sau một đêm dài, dòng suối kia đã không còn dào dạt như đêm qua, nhưng gần cửa động vẫn còn chút hơi ẩm lấp lánh.

Để tiếp tục cuộc thám hiểm, nàng phải hết sức nỗ lực, như đêm qua, dùng ngón tay dẫn dắt dòng suối ngọt ngào trào ra.

Tiếc rằng, chỉ cần một cú chạm nhẹ của đầu ngón tay, liền có tiếng chim hót vang lên từ rừng sâu, như sự kinh hoàng đã trỗi dậy.

Lạc Chân lập tức rụt tay lại.

"Đau lắm hả?"

Hơi thở của Ninh Nhu càng thêm rối loạn.

Nàng cắn môi, không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng ánh mắt của Lạc Chân luôn chăm chú nhìn nàng, như muốn thúc giục nàng mau chóng trả lời.

Ninh Nhu vẫn im lặng, không thể đáp lại ngay.

Cuối cùng, trước ánh mắt ôn nhu ấy, nàng buông bỏ tất cả sự ngượng ngùng, đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Kỳ thực, cũng không thể coi là đau, chỉ là cảm giác khó chịu, có chút nặng nề. Dù sao, thân thể này đã năm năm rồi chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Lạc Chân nhíu mày một chút. Nàng không nói gì thêm, chỉ thẳng lưng, ngồi vắt chéo hai chân trên người Ninh Nhu.

"Chờ chị một chút, chị đi mua ít thuốc."

Vừa dứt lời, nàng đã nhanh chóng rời giường. Dưới đất, y phục của hai người vương vãi lẫn lộn. Lạc Chân không chút e thẹn, để trần thân thể cúi xuống nhặt quần áo. Nàng mặc lại đồ lót trước mặt Ninh Nhu một cách tự nhiên, rồi để chìa khóa phòng lên đầu giường trước khi rời đi.

"Chìa khóa phòng ở đây. Chị nghĩ emi cũng cần có một cái."

Giọng nói như ngầm nhắn gửi điều gì đó đầy ẩn ý. Ninh Nhu toàn thân quấn chặt trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ bừng. Mãi đến khi Lạc Chân rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi dậy.

Dưới hạ thân có chút không thoải mái, nhưng nàng vẫn gắng gượng xuống giường mà di chuyển. Chiếc giường này, vô hình trung đã trở thành biểu tượng của dục vọng.

Ninh Nhu nghĩ đến chuyện Lạc Chân sẽ mua thuốc về, có lẽ chính nàng sẽ bôi thuốc cho mình, lòng bỗng nhiên bối rối, nóng bừng lên.

Sau một hồi xoắn xuýt, Ninh Nhu vẫn quyết định mặc lại váy ngủ và lặng lẽ cầm bộ quần áo còn chưa khô hẳn, trốn về căn phòng sát vách.

Khi Lạc Chân trở lại, Ninh Nhu đang đứng bên bồn nước, tỉ mỉ giặt quần áo lót của mình. Chỉ là một chiếc quần lót, nhưng nàng đã tỉ mỉ rửa sạch, tráng kỹ dưới dòng nước.

Ninh Nhu từ phòng tắm bước ra, cầm theo bộ quần áo đã sấy khô, cúi mắt, từng bước một tiến về phía giường.

Lạc Chân ngồi trên giường, trong tay cầm một hộp thuốc cao. Ninh Nhu nhận ra đó là loại thuốc gì, bởi vì trước đây nàng cũng đã từng dùng qua.

"Em muốn chị giúp không?" Lạc Chân nhìn Ninh Nhu đi chậm chạp, liền đứng dậy từ trên giường.

Những việc như thế này, giúp đỡ thế nào cho tiện?

Ninh Nhu lắc đầu, không đợi Lạc Chân phản ứng, nàng đã chủ động cầm lấy tuýp thuốc mỡ. "En.. em tự làm được."

Phản ứng của Ninh Nhu thật chân thành, lại vô cùng đáng yêu. Lạc Chân nhìn mà không thể nhịn cười, nhưng nàng sợ làm Ninh Nhu ngại ngùng nên cuối cùng vẫn chờ nàng bước vào phòng tắm, kéo rèm lên, mới để nụ cười thoáng qua đôi môi.

Ninh Nhu luôn luôn thẹn thùng. Dù hai người đã kết hôn ba năm, trải qua những lần thân mật và thậm chí từng bôi thuốc cho nhau, nhưng đến bây giờ, Ninh Nhu vẫn đỏ mặt mỗi khi gặp những tình huống như thế này.

Bùi Nghi mang theo chút đồng cảm với Ninh Nhu và một chút xấu hổ đối với Lạc Chân, quay trở về Hải Thị.

Ngày nàng về cũng vừa đúng lúc, bởi vì ngay ngày hôm sau, Nhị ca của nàng, Bùi Lễ, đã tới tìm nàng.

"Ba đã trở về rồi."

"Ông bảo anh đến đón em về nhà ăn cơm."

"Ông còn dẫn theo một học sinh nữa, bảo em nhất định phải về nhà tối nay."

"Học sinh?" Bùi Nghi ngơ ngác, nhưng ngay sau đó nhanh chóng phản ứng lại — người học sinh đó chắc chắn là Tư Nhàn.

Chu Như Quang rất hiếm khi dẫn học sinh về nhà ăn cơm, trừ khi có chuyện gì đó rất trọng đại. Nghĩ đến việc Tư Nhàn cũng đang nghiên cứu mô thai, trong lòng Bùi Nghi lập tức xuất hiện một suy đoán.

Có khả năng lần này Chu Như Quang trong thời gian giao lưu nhiều ngày đã tìm ra phương pháp để loại bỏ các tác dụng phụ của mô thai.

Nàng không dám suy nghĩ thêm nữa, lập tức lên xe.

Bùi Lễ rất hay nói, trong suốt quãng đường lái xe, miệng hắn không ngừng nói chuyện.

Bùi Nghi ngồi bên ghế phụ, khuôn mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang sóng gió cuồn cuộn. Dù vậy, nàng không mấy tích cực đáp lại lời Bùi Lễ, nhưng may mắn là Bùi Lễ cũng không nhận ra sự khác thường của nàng.

Mang thai mô để lại sẽ làm tăng cao xác suất thụ thai.

Nghĩ đến Ninh Bảo Bảo, lại nghĩ đến Ninh Nhu, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu Ninh Nhu lại mang thai thì sẽ ra sao?

Về tình hình của Lạc Chân, trước khi về Hải Thị, nàng đã hỏi qua Giản Tử Ninh. Chắc chắn trong thời gian ngắn Lạc Chân không thể xuất viện. Nếu Lạc Chân không thể đến thăm Viên Hương, thì tự nhiên sẽ không gặp được Ninh Nhu, và như vậy, hai người cũng không thể phát sinh quan hệ.

Tưởng tượng như vậy, sự lo lắng trong lòng Bùi Nghi mới giảm bớt một chút. Có lẽ do thừa hưởng tính cẩn thận từ Chu Như Quang, hay cũng có thể do ảnh hưởng từ Giản Tử Ninh, nàng cảm thấy mình nhất định phải đến bệnh viện thăm Lạc Chân.

"Anh, về nhà trước, nhưng có thể ghé qua bệnh viện một chút được không?" nàng hỏi.

"Em có một người bạn bị bệnh nằm viện, muốn đi thăm nàng."

Trong số những người bạn ở trong nước, Bùi Nghi chỉ có bốn người bạn là Giản Tử Ninh và những người kia. Không cần nàng phải nói rõ, Bùi Lễ cũng đã đoán ra người mà nàng đang nói là ai.

"Em đang nói về Lạc Chân sao?"

Bùi Nghi nghe vậy thì gật đầu. Bùi Lễ biết hai người đã có mối quan hệ tốt từ nhỏ, lại còn học chung đàn piano, nên cũng không hỏi nhiều. Hắn liền quay xe, hướng bệnh viện đi.

Theo lời Giản Tử Ninh, sức khỏe Lạc Chân rất yếu, ít nhất phải nằm viện dưỡng bệnh một tuần.

Bùi Nghi vất vả chuẩn bị tâm lý để gặp Lạc Chân, nhưng không ngờ rằng chiều hôm qua Lạc Chân đã xuất viện.

Nàng không cần nghĩ cũng biết Lạc Chân sẽ đi đâu. Toàn bộ Hải Thị, không có ai khiến nàng phải lưu luyến như vậy. Ngay từ khi xuất viện, nơi duy nhất mà Lạc Chân có thể đến chỉ có Viên Hương.

Bùi Nghi nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, không biết phải làm sao.

Mãi cho đến khi trở lại trên xe với Bùi Lễ, nàng mới khôi phục được một chút lý trí.

Kỳ thực, cho dù Ninh Nhu và Lạc Chân biết về tác dụng phụ của việc mang thai mô thì sao? Chẳng lẽ vì lý do này mà hai người sau này sẽ không tiếp tục phát sinh quan hệ sao?

Nghĩ như thế nào, điều này cũng thật không thể xảy ra.

Huống chi, từ khi Lạc Chân tìm đến Ninh Nhu, khoảng thời gian gần hai tháng đã trôi qua, biết đâu hai người đã sớm...

Bùi Nghi hít sâu một hơi, tâm trí lại đắm chìm trong suy nghĩ này. Nàng quá mức nhập thần, đến mức Bùi Lễ phải gọi vài lần, nàng mới thoáng hồi thần lại.

"Em gần đây luyện tập dương cầm thế nào?" Bùi Lễ hỏi.

"Ba rất nhớ em."

Nàng không biết là nhớ nữ nhi hay là nhớ những bản nhạc nữ nhi đã biểu diễn. Nghe ca ca hỏi, Bùi Nghi hơi mím môi.

"Không tốt lắm."

Giọng nói của nàng bình tĩnh, nhưng câu trả lời lại như một đợt sóng lớn, khiến Bùi Lễ trong nháy mắt sửng sốt. Hắn đạp phanh lại, xe liền dừng lại rất nhanh.

Bùi Lễ còn không dám tin vào tai mình, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.

"Em lặp lại lần nữa?"

Không trách hắn không thể tin được. Bùi Nghi từ nhỏ đã là một cô gái tự tin, nhất là về dương cầm, sự tự tin của nàng tăng lên gấp bội, thậm chí có thể nói là tự kiêu tự phụ cũng không quá đáng.

Hơn nhiều năm như vậy, Bùi Lễ chưa từng nghe thấy Bùi Nghi phủ nhận khả năng của mình trong âm nhạc.

Hôm nay, là lần đầu tiên. Việc Bùi Nghi lại nói ra ba chữ "Không tốt lắm" quả thực là khó mà tin nổi.

Trong xe, không khí bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng. Bùi Nghi nhìn về phía trước, vẻ mặt cực kỳ hờ hững, không có một chút biểu hiện dị thường, như thể hai người vừa thảo luận một chủ đề không liên quan đến dương cầm, và những điều khác không đáng để chú ý.

Nàng vừa trả lời, thực ra không phải là lời nói dối. Nàng thật sự không thể chơi tốt, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng kém. Nàng nghĩ, có lẽ là do sự kiện mười năm trước đã vô tình để lại ảnh hưởng lớn đến mình.

Nàng không thể nhận biết âm phù, cũng không nhớ ra được giai điệu. Ngay cả đôi tay xinh đẹp mà nàng tự hào nhất, khi chạm vào phím đàn dương cầm, cũng không thể không run rẩy.

Buổi biểu diễn ở vườn trẻ chỉ toàn là những bản nhạc rất đơn giản. Nhưng lúc đó, nàng đã nhận ra mình có vấn đề, và khi trở về Hải thị để luyện tập, nàng càng xác định rõ ràng rằng nhận thức của mình về âm nhạc đang gặp trục trặc.

Nàng từng rất yêu thích dương cầm, nhưng hiện tại, khi nghĩ về nó, tâm trí nàng lại hoàn toàn trống rỗng. Đây là điều mà nàng nợ Lạc Chân. Nàng không thể đối mặt với việc chơi dương cầm như trước đây, mặc dù cảm thấy hoang mang sợ sệt, nhưng không phải vì giận dữ, mà vì không dám.

Nàng căn bản không có tư cách để phẫn nộ.

Sự trầm mặc kéo dài khiến Bùi Lễ cảm thấy bất an. Hắn luôn cảm thấy em gái mình, từ khi trở về, đã có rất nhiều thay đổi. Hắn không thể không lo lắng.

"Emkhông sao chứ?" Hắn hỏi dò.

Cuối cùng, Bùi Nghi cũng có chút phản ứng. Nàng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lễ, không trả lời câu hỏi của hắn, mà lại nghiêm túc đặt ra một câu hỏi khác, khiến người ta khó lòng tin nổi.

"Anh nói xem, nếu như em nói với ba , em muốn bãi bỏ lần diễn tấu này, ba... sẽ phản ứng thế nào?"

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top