Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80: Cầu hôn, nhẫn, hôn lễ -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 80: Cầu hôn, nhẫn, hôn lễ —

Trong không khí lan tỏa hương thơm nhẹ nhàng của cam quýt, Ninh Nhu cảm thấy đầu óc mình trở nên mơ hồ, từng cử động của Lạc Chân khiến cô không thể kiểm soát được cảm giác của mình. Đôi tay của người phụ nữ lướt nhẹ qua hông cô, dù cách một lớp áo, cảm giác vẫn rõ rệt đến mức cô phải cắn chặt môi, không dám để mình thốt ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng cuối cùng, một tiếng rên khẽ vẫn không thể kiềm chế mà bật ra từ cổ họng.

"Em... em phải đi đánh răng."

Trong khoảnh khắc ý thức mong manh, Ninh Nhu cố gắng biện minh, dù lời nói của cô nghe yếu ớt và lạc lõng. Lạc Chân nghe câu nói đó, chỉ khẽ cong môi cười. Năm năm trôi qua, Ninh Nhu vẫn đáng yêu như thế, thậm chí còn đáng yêu hơn cả trước đây.

Cô nhẹ nhàng đưa tay, đầu ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại của Ninh Nhu, ấn nhẹ vài cái như trêu chọc.

"Nhưng mà, chị thực sự đã nếm vị kem rồi, ngọt thật."

Giữa màn đêm oi bức, những tiếng thở dốc nhẹ nhàng hòa quyện cùng không gian tĩnh lặng. Hai người nằm cạnh nhau trên giường, ôm lấy nhau thật chặt. Ngoại trừ những nụ hôn, Lạc Chân không làm gì khác, tay cô vẫn đặt ở nơi an toàn, quy củ và dịu dàng.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ len lỏi vào, chiếu sáng khuôn mặt hai người, tạo nên một khung cảnh dịu dàng và lãng mạn. Lạc Chân nghiêng người nằm, mái tóc đen dày phủ lên má, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm, sáng rực như tuyết. Hàng mi dài của cô ánh lên dưới ánh trăng, mỗi lần cô chớp mắt, bóng tối dưới mí mắt khẽ lay động, hòa cùng với ngũ quan tinh tế khiến Ninh Nhu không khỏi cảm động trước vẻ đẹp của người phụ nữ này.

Đôi môi hồng nhạt của Ninh Nhu khẽ hé mở, ngực phập phồng lên xuống liên tục. Cô nhìn vào đáy mắt của Lạc Chân, nơi có một ý cười ẩn hiện, không kìm được mà gọi tên cô:

"A Lạc ~"

Giọng nói đầy tin tưởng, nhưng cũng ẩn chứa khát vọng bị kiềm nén bấy lâu. Nghe thấy tiếng gọi này, Lạc Chân vô thức siết chặt vòng tay ôm lấy eo của Ninh Nhu, kéo cô sát vào mình hơn.

"Ừm."

"Bên em thêm một lát nữa, rồi sẽ bôi thuốc."

Lời thỉnh cầu nhẹ nhàng và dịu dàng, không cách nào từ chối. Ninh Nhu quá nhạy cảm, chỉ một nụ hôn ướt át cũng đã khiến cô run rẩy đến tận bây giờ. Cô không dám cử động nữa, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai của Lạc Chân, cảm nhận hơi ấm và sự yên bình.

Sau khi uống thuốc một tháng, tai phải của Ninh Nhu đã ít khi xuất hiện tạp âm và không còn đau nữa, tuy nhiên, âm thanh cô nghe vẫn còn nhỏ hơn bình thường. Lúc này, cô cảm nhận được ngón tay của Lạc Chân nhẹ nhàng luồn qua mái tóc, đầu ngón tay tinh tế dừng lại ở tai phải của cô. Hai người gần nhau đến mức cô có thể nghe rõ tiếng thở của Lạc Chân, cùng với những lời nói vang lên bên tai:

"Nhu Nhu."

"Cảm ơn em."

Lời cảm ơn bất ngờ này khiến Ninh Nhu hơi ngạc nhiên. Cô khẽ mở mắt, nhấc đầu lên:

"Hả?"

Ngón tay của Lạc Chân chầm chậm lướt xuống, nhẹ nhàng xoay quanh tai của Ninh Nhu, cuối cùng dừng lại ở dái tai mềm mại. Cô không nắm chặt, chỉ khẽ chạm rồi rút tay lại. Lạc Chân cúi đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Ninh Nhu, và trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không khí xung quanh như nóng lên đến cực điểm.

"Cảm ơn em đã nguyện ý yêu chị."

"Và cảm ơn em đã cho chị một gia đình."

Những lời nói này vang lên, như thể họ vừa thiết lập một mối quan hệ gia đình mới. Nghe những lời này, mặt Ninh Nhu nóng bừng, tim cô đập loạn nhịp.

"Chẳng phải chúng ta đang nói chuyện yêu đương thôi sao?" Ninh Nhu đáp, giọng khẽ run.

Dù nói là yêu đương, nhưng giữa họ, những gì cần làm hay không nên làm đều đã vượt quá giới hạn. Lạc Chân nghe xong chỉ khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt hiện lên một nét vui sướng nhẹ nhàng.

"Đúng vậy, chúng ta đang nói chuyện yêu đương."

"Vậy em có nghĩ tới không, yêu đương đến khi nào thì kết thúc?"

"Kết thúc?"

Ninh Nhu sững sờ, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay kể từ khoảnh khắc họ phát sinh quan hệ lần nữa. Cô luôn nghĩ rằng Lạc Chân cũng nguyện ý ở bên cô mãi mãi. Nhưng không ngờ, từ miệng đối phương lại nghe thấy hai chữ "kết thúc."

Cảm xúc của cô rơi vào hỗn loạn, nơi ngực bỗng chốc đau nhói, như bị một lực mạnh mẽ ép chặt khiến cô khó thở.

Không chờ Lạc Chân phản ứng, Ninh Nhu đã mạnh mẽ đẩy tay cô ra khỏi eo mình, rồi ngồi bật dậy trên giường.

"Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay."

Giọng nói vẫn mềm mại như thường lệ, nhưng trong ngữ điệu, lại có một sự nghiêm túc chưa từng có. Ninh Nhu hiếm khi tức giận, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết thể hiện cảm xúc.

Lạc Chân có chút bất ngờ. Cô chống tay ngồi dậy, vừa định tiến lại gần Ninh Nhu thì bị đối phương né tránh ngay lập tức. Cùng lúc đó, câu nói kia lại vang lên:

"Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay."

Lần này, âm thanh nhỏ hơn, nghe như đang chịu đựng sự oan ức.

Chỉ đến lúc này, Lạc Chân mới nhận ra rằng Ninh Nhu đã hiểu lầm ý của mình. Cô tiến thêm lần nữa, nhưng không ngoài dự đoán, Ninh Nhu lại lùi xa hơn.

Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, Ninh Nhu đã trốn vào góc tối của căn phòng, ngồi ôm gối, không nói thêm gì. Rõ ràng là cô đang thực sự giận dỗi.

Điều này giống y như khi họ kết hôn. Bị bắt nạt hay chịu oan ức, Ninh Nhu chưa bao giờ cãi vã hay lớn tiếng tranh luận, chỉ biết tự mình giấu cảm xúc và lén sinh hờn dỗi.

Lạc Chân ngồi giữa giường, ánh mắt trầm lặng nhìn về phía góc tối. Mặc kệ việc Ninh Nhu né tránh, cô vẫn kiên nhẫn di chuyển lại gần, rồi nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay gầy nhỏ kia trong tay mình.

"Em có biết yêu đương kết thúc nghĩa là gì không?"

Ninh Nhu tựa lưng vào tường, mái tóc đen rũ xuống che khuất gần hết khuôn mặt. Cô nghe thấy câu hỏi của Lạc Chân vang lên bên tai, lòng đau đớn càng thêm trĩu nặng. Cô không muốn đáp lại câu hỏi đó, chỉ cần nghe từ "kết thúc" thôi, tim cô đã thắt lại trong nỗi buồn khó tả.

Trong không khí trầm mặc kéo dài, khoảng ba phút trôi qua mà không có một âm thanh nào.

Ninh Nhu biết Lạc Chân đang chờ đợi câu trả lời từ mình. Nhưng trong lòng nàng vẫn đầy nỗi khổ sở. Chỉ có sự kiềm nén chua xót trong cổ họng mới giúp nàng bật ra được hai chữ ấy.

"Chia tay."

Lời nói ấy mang ý nghĩa kết thúc mối quan hệ yêu đương giữa nàng và Lạc Chân. Từ nay về sau, họ sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với nhau nữa.

Quả nhiên là hiểu lầm.

Lạc Chân không nhịn được thở dài, nắm chặt cổ tay Ninh Nhu bằng năm ngón tay, theo bản năng siết chặt thêm.

"Suy nghĩ một chút nữa đi."

"Ngoài việc chia tay, có phải còn một khả năng khác không?"

"Chik không muốn cả đời chỉ làm bạn gái của em."

"Hiểu chưa?"

Những câu nói này đều rất rõ ràng.

Ninh Nhu chần chừ một lúc, hai cánh tay hơi giật giật, sau đó cuối cùng mới ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt. Ánh mắt nàng tràn đầy nghi hoặc, vừa vô tội lại vừa đáng thương.

Lạc Chân mím môi đỏ, giơ tay lên vuốt ve đuôi mắt ửng hồng của nàng, không thể không nói thêm một lần nữa cho rõ ràng.

"Luyến ái kết thúc, nghĩa là chúng ta nên kết hôn."

"Chị không muốn chỉ có thân phận bạn gái bên cạnh em, cũng không muốn em chỉ làm bạn gái của chị."

"Chị muốn gọi em là vợ, chứ không phải chia tay."

Chữ vợ thật sự quá thân mật.

Ninh Nhu cảm thấy tim mình đập nhanh, hô hấp trở nên gấp gáp. Dù cho đã kết hôn ba năm, Lạc Chân chưa bao giờ gọi nàng bằng từ này.

Nàng cảm thấy thẹn thùng.

Dù rõ ràng rất muốn xin lỗi vì sự hiểu lầm của mình, nhưng trong cổ họng, như có một tảng đá nặng nề đè nén, khiến nàng không thể nào thốt ra được lời nào. Tất cả những gì muốn nói đều bị chặn lại bên trong.

Lạc Chân nhìn nàng không nói lời nào, nhẹ nhàng dựa vào người Ninh Nhu.

Hai người phụ nữ chen chúc trong góc nhỏ, dưới thân là chiếc giường mềm mại. Trong lúc vô tình, nửa người trên của họ gần gũi chạm vào nhau. Mặt của họ gần đến mức không thể trốn đi đâu, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe những lời tâm tình vang lên bên tai.

"Biết không?"

"Mỗi lần cùng em nằm trên một cái giường, chị đều nhớ tới ba năm thời gian kết hôn."

"Chị rất hối hận, hối hận khi đó chúng ta rõ ràng đã có pháp luật thừa nhận quan hệ bạn lữ, mà chị lại không biết trân trọng."

"Chị muốn em cho chị một cơ hội, cơ hội để chik có thể sống cùng em và Bảo Bảo mãi mãi. Có thể không?"

Lời nói của Lạc Chân quá rõ ràng. Nàng muốn không chỉ là một mối quan hệ yêu đương, mà là một cuộc hôn nhân chính thức.

Ninh Nhu cắn môi, trong lòng bỗng cảm thấy bối rối. Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng, lỗ tai cũng đỏ ửng.

Không trách gì nàng muốn xóa bỏ, lời nói của Lạc Chân nghe như một lời cầu hôn. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lạc Chân, nàng bỗng nhiên ngây người, không kiềm chế được mà hỏi ra.

"A Lạc, chị như vậy, là đang cầu hôn sao?"

Lạc Chân ngẩn người, lúc này mới nhận ra lời mình vừa nói, thực sự giống như một cảnh cầu hôn trong phim truyền hình. Chỉ có điều, thiếu đi một chiếc nhẫn.

Nàng lắc đầu, đầu ngón tay dọc theo cổ tay Ninh Nhu trượt xuống, cuối cùng chạm vào chiếc nhẫn nhỏ trắng tinh trên ngón áp út của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Không có nhẫn, không tính là cầu hôn."

"Chờ khi emi chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ lại kết hôn."

"Cầu hôn, nhẫn, hôn lễ —"

Những điều này tám năm trước chưa từng có nghi thức, lần này, toàn bộ đều sẽ bù đắp.

Giọng Lạc Chân cực kỳ nghiêm túc. Cầu hôn, nhẫn, hôn lễ — ba từ này dễ dàng khiến lòng người rung động.

Trong ánh mắt Ninh Nhu thoáng hiện một chút xấu hổ, trái tim nàng đập nhanh hơn một chút. Nàng chưa từng khoác áo cưới, cũng chưa từng thấy Lạc Chân mặc áo cưới. Nhưng chỉ cần tưởng tượng một chút về cảnh hôn lễ trong đầu, trái tim nàng lại ngọt ngào như được ngâm trong mật đường.

"Thật sự có thể cử hành hôn lễ sao?"

Tám năm trước, hôn nhân của họ bắt đầu chỉ vì lợi ích. Ngoại trừ một tấm giấy hôn thú, họ không có thứ gì khác.

Giờ phút này, Lạc Chân đồng ý hứa hẹn, cảm giác còn đẹp hơn rất nhiều so với trước đây. Ninh Nhu thậm chí quên mất vận mệnh của mình, quên đi những cực khổ và dằn vặt đã từng trải qua. Nàng bắt đầu cảm thấy hồi hộp và chờ mong.

"Chị mặc áo cưới, nhất định rất đẹp."

Lạc Chân mỉm cười, tay lần thứ hai ôm chặt lấy eo Ninh Nhu.

"Muốn xem không?"

Thân thể hai người dán sát vào nhau, thân mật và tự nhiên, như thể không còn gì có thể tách rời họ.

Ninh Nhu cảm thấy mặt mình nóng bừng, do dự một chút rồi vẫn gật đầu.

"Muốn."

So với việc mình mặc áo cưới, thực ra nàng còn muốn thấy Lạc Chân mặc. Dù vậy, nàng không dám nói ra câu này.

Lạc Chân mỉm cười sâu hơn, ôm chặt Ninh Nhu hơn, rồi lại đưa ra một hứa hẹn.

"Như vậy là muốn xem phải không?"

"Vậy thì, thỏa mãn em"

Ninh Nhu đến sát vách nhà, là để bôi thuốc cho Lạc Chân.

Lần bôi thuốc này thật sự mất nhiều thời gian, hai người đã ở bên nhau hơn một giờ.

Khi bôi thuốc xong, đã gần một giờ sáng. Lạc Chân đưa Ninh Nhu về nhà, mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, lông mày của nàng vẫn còn nụ cười nhưng không tan hết.

Tối nay vốn dĩ là một buổi tối đẹp đẽ đáng nhớ. Nếu như không phải vì tin nhắn mà Trịnh Bang gửi đến.

Trở về phòng, Lạc Chân mở máy tính lên một lần nữa, lấy ra những tài liệu trong hòm thư.

Ninh Nhu phụ thân hiển nhiên là một người rất cẩn thận.

Hắn rất ít khi nhắn tin trên mạng, và những câu trả lời mà hắn để lại cũng đều là dùng ID nặc danh. Nội dung những tin nhắn chủ yếu xoay quanh y học, tập trung chủ đề vào một phần quần thể là phụ nữ mang thai.

Lẽ nào, hắn là một bác sĩ phụ khoa?

Lạc Chân cẩn thận so sánh năm câu trả lời, phát hiện đối phương rất hiểu biết về những biến đổi hormone trong cơ thể phụ nữ mang thai. Hắn thậm chí chỉ dựa vào báo cáo kiểm tra sức khỏe của một phụ nữ mà có thể chính xác phỏng đoán xem người đó có phải là thể chất dễ thụ thai hay không, và có phải là thể chất sinh non hay không.

Kết hợp với vết kim tiêm trên cánh tay Ninh Nhu, những vết sẹo trên bụng nàng, cùng với thể chất đặc thù cho phụ nữ sinh con, nàng càng khẳng định rằng nam nhân này chắc chắn là một bác sĩ sản khoa, hơn nữa — chuyên môn rất cao.

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top