Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89: Em kết bạn với tôi là vì muốn biết tiến độ nghiên cứu về mô thai, đúng không?

Cánh cửa khoá, sau khi tốn mười tiếng mới mở ra mà không làm hỏng bất kỳ dữ liệu vân tay nào.

Khi Bùi Nghi về đến nhà, Bùi Huyên đã tìm được tờ giấy cam đoan đã bảo quản hơn ba mươi năm.

"Mẹ đã bỏ phần giấy mà con đưa vào, ba sẽ không nhìn kỹ đâu, chắc sẽ không phát hiện đó là giả đâu."

"Còn phần này, con cất đi, đừng để ở đây chỗ mẹ, mẹ sợ ba phát hiện."

Với lời nhờ vả này, Bùi Nghi dĩ nhiên không từ chối. Chỉ cần tìm được mẹ Ninh Nhu và xác định được rằng những năm qua Chu Như Quang vẫn liên lạc với bà, thì tờ giấy cam đoan này chính là công cụ tốt nhất để giúp hắn rời khỏi Bùi gia.

Sự chú ý của cô vẫn tập trung vào tờ giấy cam đoan trong tay, nhưng bên tai lại vang lên tiếng hỏi của Bùi Huyên, kéo cô trở về thực tại.

"Con nói ba có người khác bên ngoài, chuyện này là sao?"

"MẸ thấy một sợi dây chuyền chưa từng thấy trước đây trong két sắt. Con nghĩ... nó là của ai."

Ba trăm bộ dữ liệu, việc xử lý toàn bộ cần một khoảng thời gian nhất định.

Có lẽ vì muốn chia sẻ tin tốt sớm hơn với Bùi Nghi, Tư Nhàn tự nguyện ở lại phòng thí nghiệm làm thêm giờ. Bảy ngày liên tiếp, cô đều ngủ lại ở bệnh viện.

Ngay cả Chu Như Quang cũng khuyên cô về nhà nghỉ ngơi một chút.

"Thầy, em muốn hoàn thành sớm."

"Nếu những dữ liệu này không có tác dụng, em có thể nhanh chóng thay đổi sang một nhóm khác."

"Cứ như vậy, kết quả cũng sẽ có sớm hơn."

Không có các ca bệnh lâm sàng thực tế, họ chỉ có thể dựa vào một lượng lớn các ca bệnh giả lập để tiến hành thí nghiệm thêm. Những ngày qua, Tư Nhàn đã hoàn thành phân tích hàng ngàn bộ dữ liệu, nhưng vẫn chưa có kết quả khả quan. Điều cô có thể làm chỉ là lặp đi lặp lại từng lần một.

Có lẽ sự nỗ lực của cô cuối cùng cũng đã được đền đáp.

Dựa trên kết quả mô phỏng dữ liệu, cô đã tìm ra một phương pháp pha chế thành phần thuốc có khả năng trung hoà tác động từ mô thai để lại trên cơ thể người. Theo lý thuyết, loại thuốc mới này có thể xoá bỏ các ảnh hưởng do mô thai để lại, nhưng hiệu quả cụ thể còn cần nghiên cứu thêm.

Quá trình phân tích diễn ra rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khiến cô không thể tin nổi. Để loại trừ khả năng sai sót do thao tác, cô đã đưa toàn bộ bảng dữ liệu vào mô hình, sau đó tiến hành một phân tích phức tạp hơn.

Hơn một nghìn bộ dữ liệu chạy đồng thời, màn hình máy tính hiển thị vô số biểu đồ và đường tuyến. Tư Nhàn nhíu mày, kéo một biểu đồ ra, chậm rãi phóng to và so sánh cẩn thận. Quả thật, cô tìm ra một điểm bất thường.

Hệ thống cho thấy một phần nhỏ dữ liệu có vẻ không chính xác. Cô tự hỏi liệu những kết quả mô phỏng này có thể sử dụng được không và cần phải thảo luận thêm.

Tư Nhàn lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Chu Như Quang. Đột nhiên trong đầu cô hiện lên câu nói của Bùi Nghi:

"Nếu có một ngày, ba tôi đưa cho chị một bản ghi chép về mô thai cũ và nhờ chị tiếp tục thí nghiệm, chị có đồng ý không?"

Cô chưa từng để ý đến câu hỏi đó, nhưng vào thời điểm này, cô không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

Nghiên cứu về mô thai luôn nhận được tài trợ từ bệnh viện. Các cơ sở nước ngoài cung cấp dữ liệu đều trực tiếp gửi thông tin cho người đứng đầu dự án, chính là Chu Như Quang. Là một thành viên của dự án, Tư Nhàn không có quyền tiếp cận những dữ liệu ban đầu, và cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ tính xác thực của chúng.

Cô cúi đầu mở danh bạ điện thoại. Rất nhanh, cô tìm được một số liên lạc đã lâu không liên hệ và gọi tới.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trưởng thành của một người phụ nữ. Sau khi trao đổi vài câu, cuộc nói chuyện bắt đầu bước vào chủ đề chính.

"Sư tỷ, nghe nói chị tốt nghiệp rồi ra nước ngoài một thời gian, bây giờ đang làm việc ở đây sao?"

Người phụ nữ này là sư tỷ của  Tư Nhàn. Khi nghe thấy câu hỏi, cô không khỏi bật cười.

"Đúng rồi."

"Thầy đã tiến hành dự án này trong mấy năm qua, và nhóm của chúng tôi chịu trách nhiệm về các dữ liệu sử dụng. Nếu tôi nhớ không nhầm, bây giờ dự án này là do em phụ trách đúng không?"

"Em liên lạc với chị đột ngột như vậy, chắc không phải vì chuyện này sao?"

Lời đoán trúng mục đích khiến Tư Nhàn có chút xấu hổ. Sau vài giây im lặng, cô nhẹ nhàng thừa nhận.

"Vâng."

"Dự án này tạm thời do thầy giao cho em phụ trách. Mấy ngày trước, thầy đưa cho em một nhóm dữ liệu mới, nhưng em không cẩn thận làm mất rồi. Vì vậy, em muốn hỏi liệu sư tỷ có thể gửi lại cho em bản dữ liệu ban đầu không."

Chuyện làm mất dữ liệu nghiêm trọng thế này, cũng dễ hiểu tại sao cô không dám nói với  Chu Như Quang.

Người phụ nữ kinh ngạc, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

"Dữ liệu này vốn chỉ được gửi cho thầy, nhưng vì dự án này do em phụ trách, nên chị sẽ phá lệ, gửi riêng cho em một bản. Chị sẽ không nói cho thầy biết, nhưng em cũng phải cẩn thận hơn, đừng để xảy ra những sai lầm cơ bản như mất dữ liệu nữa."

Tư Nhàn còn đang suy nghĩ cách nhờ sư tỷ giữ kín chuyện này, không ngờ đối phương đã chủ động đề nghị giúp đỡ. Trong lòng cô tràn ngập cảm kích, không khỏi thêm phần biết ơn.

"Sư tỷ, lần này thật sự cảm ơn chị. Khi chị về nước, em sẽ mời chị một bữa."

Việc qua lại ơn nghĩa, lúc nào cũng cần duy trì.

Nghe lời này, sư tỷ lại cười nhẹ.

"Được thôi, tháng sau chị về Hải Thị, lúc đó em đừng quên lời hứa của mình."

Sau khi cúp điện thoại, chưa tới mười phút, Tư Nhàn đã nhận được bản dữ liệu từ nước ngoài gửi về. Vẫn là ba trăm trường hợp mô phỏng bệnh án, và có vẻ như không khác gì so với bản tài liệu mà Chu Như Quang đã đưa trước đó.

Sau khi so sánh từng tấm một, trong hai tiếng, cô thật sự tìm ra hai bộ đã bị chỉnh sửa từ dữ liệu giả lập. So với dữ liệu gốc, hai phần dữ liệu bị thay đổi không lớn.

Nếu không phải do cô đặt toàn bộ dữ liệu vào một hệ thống để phân tích tổng hợp, e rằng sẽ không bao giờ có ai phát hiện ra dữ liệu đã bị can thiệp. Chỉ cần thay đổi chút ít, kết quả sẽ được như mong đợi.

Tâm trí Tư Nhàn rối loạn, mơ hồ đoán ra hai phần dữ liệu này đến từ đâu. Trong đầu cô, những ký ức về từng khoảnh khắc ở bên Bùi Nghi hiện lên rõ ràng.

Rất hiển nhiên, những cử chỉ vô tình hoặc cố ý đầy mập mờ kia không bao giờ là ngẫu nhiên. Mỗi lần tiếp cận đều mang theo một mục đích nhất định.

Khi Tư Nhàn rời khỏi phòng thí nghiệm, đã là mười giờ đêm. Bùi Nghi tay cầm một túi đồ, đứng bên lề đường chờ tài xế đến đón về nhà.

Nhìn thấy Tư Nhàn xuất hiện, Bùi Nghi hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chờ đợi Tư Nhàn như trước đây, giống như một chú cún nhỏ dính người nhưng nhút nhát, vừa nhìn thấy cô liền rụt rè tiến lại gần.

Giữa hai người là một con đường. Họ cứ đứng đó nhìn nhau từ xa, chẳng ai bước lên trước.

Dưới ánh đèn đường, Bùi Nghi có thể thấy rõ khuôn mặt của Tư Nhàn. Lần gặp gỡ trước, ở văn phòng của Chu Như Quang, ánh mắt của Tư Nhàn nhìn cô vừa nóng bỏng vừa tràn đầy mong đợi. Nhưng bây giờ, tại sao cô lại lạnh lùng như vậy?

Ba phút trôi qua, dưới ánh đèn đường, cô gái vẫn không nhúc nhích.

Bùi Nghi cảm thấy có gì đó không ổn, lần đầu tiên cô chủ động tiến về phía Tư Nhàn.

"Muộn thế này rồi, em đang tìm tôi sao?"

"Nếu đang tìm tôi, sao em đứng yên vậy?"

Gió đêm thổi qua, mái tóc của Bùi Nghi nhẹ nhàng bay theo gió. Ánh mắt cô dường như có ý cười, sự ngạo mạn thường ngày đã biến mất, cả người toát lên vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.

Nhìn khuôn mặt thanh tú đó, Tư Nhàn bỗng cảm thấy nhịp thở của mình trở nên loạn nhịp.

Trong khoảnh khắc đó, nàng thậm chí không biết mình nên làm gì, chỉ muốn tiếp tục cùng người phụ nữ trước mắt diễn màn kịch này.

Nhưng nàng không làm được.

Nàng mím môi, cảm thấy có chút đau lòng. Trong suốt thời gian chung sống, nàng không biết liệu người phụ nữ này có thực sự coi mình là bạn hay không.

Nàng không phải là người vòng vo, trong đầu nghĩ gì thì miệng sẽ nói ra như vậy.

"Em kết bạn với tôi là vì muốn biết tiến độ nghiên cứu về mô thai, đúng không?"

"Em đã sớm biết thầy có bệnh án lâm sàng về mô thai, đúng không?"

Hai câu hỏi liên tiếp như những chiếc kim nhọn đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Bùi Nghi.

Ánh mắt của nàng trong khoảnh khắc đã trở nên hoảng hốt.

Nàng muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, bởi vì những gì Tư Nhàn nói đều là sự thật.

Nàng tiếp cận với mục đích rõ ràng.

Nàng im lặng, nhanh chóng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Tư Nhàn.

Sự im lặng và chột dạ đã nói lên tất cả.

Cảm giác bị lợi dụng thật chẳng dễ chịu chút nào.

Tư Nhàn khẽ buông lỏng môi, trong đôi mắt của nàng hiện lên một chút bi thương không thể kiềm chế.

Nàng không tranh cãi, như thể chuyện chưa từng xảy ra, giọng điệu trở lại bình thường.

"Tôi hiểu rồi."

Chỉ bốn từ lạnh lùng, như thể nàng đã chấp nhận sự thật mình bị lừa dối.

Bùi Nghi ngẩng đầu lên, đôi lông mày hơi nhíu lại.

"Chị không giận sao?"

Làm sao có thể không giận?

Tư Nhàn không trả lời, chỉ thở dài, lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nàng không nói gì thêm, chuyển chủ đề sang Chu Như Quang.

"Thầy thực sự đang dùng người sống làm vật thí nghiệm sao?"

Nghe vậy, Bùi Nghi hơi ngập ngừng, trong mắt lộ ra sự do dự.

Nàng đang suy nghĩ xem liệu có thể tin tưởng Tư Nhàn không.

Cuối cùng, nàng chọn cách tin tưởng.

Nàng lắc đầu, kể hết những gì mà Chu Như Quang đã lén lút làm.

"Không phải thí nghiệm thuốc."

"Mà là những chuyện còn đáng sợ hơn cả thí nghiệm thuốc."

Sự thật vượt xa những gì Tư Nhàn có thể tưởng tượng.

Nàng không thể tin được người thầy mà mình tôn kính nhất lại có thể làm nhiều việc tàn ác như vậy sau lưng.

Nàng thấy không thể nào hiểu nổi.

"Những bức ảnh này, tôi đã chụp lén trong thư phòng của ba tôi. Chị là bác sĩ, chắc chị hiểu những tài liệu này đại diện cho điều gì."

Tư Nhàn cầm lấy điện thoại, lướt qua một chút. Chỉ cần liếc mắt, nàng đã nhận ra hai phần số liệu bị thay đổi chính là từ những tài liệu mà Bùi Nghi đã chụp trộm.

Tình thế lúc này không cho phép nàng không tin.

Cả người nàng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Khi nhận ra Bùi Nghi muốn làm gì, trong mắt nàng hiện rõ sự khiếp sợ.

"Em định báo cáo thầy sao?"

Bùi Nghi gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.

"Đúng vậy, tôi muốn báo cáo ông ấy."

"Nhưng không phải bây giờ. Ít nhất là phải đợi ông ấy rời khỏi Bùi gia."

Tư Nhàn nhíu mày.

Từ góc độ của người ngoài, nàng rất khó hiểu tại sao Bùi Nghi lại có thể kiên quyết hy sinh tình thân như vậy.

"Tôi không nói là em làm sai."

"Chỉ là... ông ấy là ba của em, tại sao?"

Nghe vậy, Bùi Nghi cười lạnh, đưa hai tay ra trước mặt.

"Tay tôi đã bệnh nặng thế này, mà ông ấy vẫn không cho ta yên ổn chữa bệnh."

"Chỉ vì ông ấy đã lừa dối tất cả mọi người trong Bùi gia, bao gồm mẹ tôi, anh trai tôi, và cả tôi."

"Chỉ vì trong suốt hai mươi bốn năm qua, ông ấy đã giam cầm một cô gái. Và người đó không phải ai khác, mà chính là con gái ruột của ông ấy, là chị gái cùng cha khác mẹ với ."

"Những lý do này, đã đủ để tôi đưa ông ấy vào ngục chưa?"

Càng nghe, Tư Nhàn càng cảm thấy kinh hoàng.

Nàng càng ngày càng đồng cảm với Bùi Nghi.

"Em muốn tôi giúp gì?"

Nếu ngay từ đầu đã có mục đích khi tiếp cận, thì rõ ràng là bản thân nàng vẫn còn có giá trị lợi dụng.

Tư Nhàn hiểu ra chân tướng, cũng không còn bận tâm về chuyện này nữa.

"EM muốn tôi giúp em thu thập chứng cứ về việc thầy tiến hành nghiên cứu phi pháp? Hay là muốn lấy tài liệu liên quan đến thí nghiệm mô thai?"

Câu hỏi này quá thẳng thắn, khiến trong lòng Bùi Nghi dấy lên cảm giác hổ thẹn.

Nàng cảm thấy ngại ngùng khi đề nghị với Tư Nhàn, nhưng cũng hiểu rằng ngoài Tư Nhàn ra, không còn ai khác có thể giúp mình.

Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng nàng cũng nói ra yêu cầu của mình.

"TÔI muốn chị cùng  đến Viên Hương gặp một người."

"Chị có thể mang theo máy móc kiểm nghiệm mô thai và cùng tôi đi không."

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote hoặc donate qua ví Momo 0939608572 để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top