Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Chúng ta là bạn cùng bàn (2)

Từ khi nhà họ Kiều xảy ra chuyện tới nay hôm nay là ngày Kiều Vi cảm thấy nhẹ nhàng nhất.

Cô bạn mọt sách già dặn kia dù là trong tiết hay ngoài tiết cũng đều đang làm đề, chỉ trừ lúc đi vệ sinh thôi, không tự làm còn kéo nàng làm cùng nữa. Nàng nghi ngờ mọt sách sắp làm xong xấp đề trường phát rồi.

Giờ đã đến giờ tan học, tất cả học sinh đều đeo cặp lục tục rời khỏi phòng học.

Kiều Vi nhìn A Sân ngồi bên cạnh vẫn còn đang làm đề, thử hỏi một câu: "Tan học rồi mà cậu chưa về à?"

"Sắp xong rồi." A Sân quay sang nở một nụ cười, nụ cười ấy cực kỳ nhạt, có điều nàng lại đeo kính đen, để mái bằng cồng kềnh chắn hết nửa khuôn mặt, không chú ý cẩn thận thì không ai biết là nàng đang cười đâu.

Kiều Vi suýt thì bị sặc chết: "Cậu làm xong đề mới về?"

"Có vấn đề gì không?"

"Không... Không thành vấn đề." Kẻ phàm phu như nàng không hiểu nổi thế giới của mọt sách.

Nàng nhìn người trong phòng học đã đi gần hết, khi nhớ tới về nhà bản thân còn phải đối mặt với cái gì khoé miệng nàng hơi rũ xuống, không còn cảm thấy vui vẻ.

Nửa học kỳ này nàng không chú tâm vào học hành, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy ai còn có tâm trạng học hành đây. Sắp thi cuối kỳ rồi, có thể giữ vững xếp hạng trong top 20 không cũng là vấn đề.

Về nhà còn phải đối mặt với tiếng mắng, tiếng oán trách của mẹ, và cả người bố chưa gượng dậy nổi sau cú shock nhà họ Kiều phá sản. Tất cả mọi người đều đổ do nàng nên nhà họ Kiều mới xảy ra chuyện, cho rằng nếu nàng không trêu chọc Lâm Tiểu Ngải thì nhà họ Kiều sẽ không xảy chuyện.

"Đi thôi."

A Sân cất sách bài tập vào hộc bàn, thu dọn xong cặp sách cũng thuận tay thu dọn cặp sách cho Kiều Vi, hành động săn sóc ấy làm mũi Kiều Vi chua xót. Đã rất lâu rồi không có ai đối tốt với nàng như vậy, bố mẹ trong nhà hay bạn bè trong trường đều không có, ngay cả giáo viên cũng đối xử ác ý với nàng.

"Để tôi đưa cậu về đi."

Gì cơ?

Kiều Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm A Sân, muốn nhìn ra gì đó trên gương mặt kia, khoảng cách giữa hai người rất gần nhưng nàng chỉ nhìn thấy sự nghiêm túc, A Sân thật sự chỉ muốn đưa nàng về nhà.

Kiều Vi hơi ngần ngại: "Thôi đi, tôi đạp xe về là được." Trước đây nàng có tài xế đón đưa đến lớp, giờ lại chỉ có thể đạp xe đạp.

A Sân giúp Kiều Vi đeo cặp sách lên, nắm tay nàng đi ra ngoài, Kiều Vi có hơi rụt rè, đột nhiên A Sân thể hiện ý tốt thật sự khiến nàng trở tay không kịp. Chút ấm áp mà xa lạ này lại làm nàng luyến tiếc không muốn từ chối.

"Vân Sân."

Nàng sợ hãi kêu một tiếng: "Sao tự dưng cậu lại đối xử tối với tôi vậy?"

"Cậu không nghĩ tôi xứng đáng phải chịu những điều này như người khác sao?"

A Sân quay đầu lại, trên khoé miệng là ý cười thấp thoáng: "Giờ mới nhớ phải hỏi thì hình như hơi muộn rồi đấy, nếu tôi thật sự có ác ý thì cậu đã sớm bị bán rồi."

"Cậu..." Kiều Vi thẹn quá thành giận, cô bạn mọt sách này cái gì cũng tốt, chỉ có miệng hỗn quá thôi: "Tôi chỉ hỏi một chút thôi, không ai tự dưng đối tốt với người khác cả, mục đích của cậu là gì, cậu nhất định có mục đích!"

Chỉ là giờ nàng không có tiền cũng chẳng có địa vị, A Sân có mục đích gì được đây? Đã từng, có rất nhiều người bên cạnh nàng, ai ai cũng có mục đích khi tiếp cận nàng, tới khi nhà họ Kiều xảy ra chuyện những người đó đều rời đi.

Sau khi trải qua những chuyện đó trái tim nàng cực kỳ yếu ớt, nàng thà tin Vân Sân có mục đích riêng của mình cũng không muốn tin là A Sân chỉ muốn đối tốt với mình. Nếu đối tốt với nàng quá nàng sẽ không nhịn được đi tin tưởng, nàng sợ bản thân lại bị tổn thương.

A Sân thấy được vẻ sợ sệt, bất an, nghi ngờ, bàng hoàng tròn đáy mắt Kiều Vi, nàng dừng lại một chút rồi nói: "Đúng là tôi có mục đích của mình."

"À..." Sự mất mát thoảng qua lòng Kiều Vi để lại sự nhẹ nhàng nhẹ nhõm, có mục đích là tốt rồi, vậy thì nàng sẽ không có quá nhiều gánh nặng: "Mục đích của cậu là gì? Tôi có thể giúp cậu làm gì?"

A Sân nở một nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt dưới mắt kính đựng đầy ý cười: "Tôi cực kỳ ghét Lâm Tiểu Ngải, giúp cậu không phải là đánh vào Lâm Tiểu Ngải à?"

A Sân nghĩ nghĩ, đúng là tự dưng giúp một người sẽ rất dễ khiến người đó nghi ngờ, giờ thành lập một liên minh chung kẻ thù sẽ giúp Kiều Vi đi ra khỏi sự bất an, không phải lo rằng nàng đang ủ mưu gì đó.

Kiều Vi trừng mắt: "Cậu ghét Lâm Tiểu Ngải?" Cô bạn mọt sách cũng ghét người khác hả? Nàng cứ nghĩ đồ ngốc này chỉ biết làm đề thôi đấy.

A Sân gật đầu ừ một tiếng.

Kiều Vi phát hiện ra thứ gì kì lạ, nàng tiến lại gần A Sân, kéo tay nàng: "Sao cậu lại ghét Lâm Tiểu Ngải vậy?" Đột nhiên nàng bừng tỉnh, trong mắt chứa chút khiếp sợ: "Hay là cậu cũng thích Quý Giang? Mà cũng đúng thôi, Quý Giang là hot boy trong trường, điều kiện gia đình lại tốt, có bạn nữ nào trong trường không thích cậu ta đâu. Giờ Quý Giang với Lâm Tiểu Ngải ở bên nhau, nhiều bạn nữ không dám làm gì Lâm Tiểu Ngải như vậy còn không phải là sợ nhà họ Quý à."

"Đúng là không nghĩ tới đó..." Kiều Vi chậc một tiếng: "Quý Giang đúng là có bản lĩnh thật, mê hoặc được cả mọt sách cơ đấy."

Kiều Vi tràn đầy chắc chắn mà A Sân cũng không giải thích, chuyện này không quan trọng. Giờ điều quan trọng nhất bây giờ là Kiều Vi phải tỉnh lại, sống cho tốt, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, đó là mục đích nàng tới đây.

Còn vì sao muốn khiến Kiều Vi sống hạnh phúc thì A Sân ngơ ra một chút, hơi mơ hồ, nàng cũng chẳng biết nữa, chỉ là muốn làm như vậy thôi.

"Uây, mọt sách ngơ rồi hả? Bị tôi đoán trúng rồi đúng không?" Kiều Vi cười tủm tỉm, bày ra bộ dạng đã hiểu rõ chân tướng: "Được, nể mặt chúng ta có cùng kẻ địch tôi sẽ nhận lấy ý tốt của cậu. Cậu nói xem cậu có kế hoạch gì để làm tổn thương Lâm Tiểu Ngải thế?"

Kiều Vi híp mắt, ý xấu dần trồi lên trong lòng: "Sau khi tan học trộm trói cậu ta lại đánh cho một trận thì sao? Chụp vài bức thiếu vải? Tát hai phát? Nhìn gương mặt thanh thuần của cậu ta tôi tức lắm, cực kỳ muốn bắt nạt luôn ấy."

A Sân bừng tỉnh, thấy vẻ mặt hưng phấn kích động của Kiều Vi thì nói: "Bạn học Kiều Vi, những thứ cậu vừa nói đều không thể thực hiện được, xã hội này là xã hội có pháp luật, không thể cổ suý bạo lực học đường. Cậu trả thù cậu ta bằng những cách như vậy thì cái giá của phải trả của cậu là tiền đồ, hai năm trong tù tương lai các thứ đều bị huỷ hoại cả rồi, như vậy thì cậu vẫn muốn làm sao?"

Kiều Vi nghĩ đến chuyện thật sự sẽ bị bắt, dù không ngồi tù hai năm thì chắc chắn cũng bị tạm giam một khoảng thời gian, lúc đó toàn bộ thanh danh đều bị huỷ hoại, thật sự nghĩ mà sợ. Giờ nàng đã không phải thiên kim nhà họ Kiều, không có năng lực để xử lý tốt hậu quả.

"Thôi được rồi." Nàng gục đầu xuống nhận mệnh: "Vậy thì không làm như vậy nữa."

"Bịa đặt thì sao? Chúng ta trộm bịa đặt thì chẳng có ai biết được đâu." Kiều Vi lại ngẩng đầu lên, hứng thú bừng bừng: "Như vậy thì sẽ không bị người ta bắt đi, người ghét Lâm Tiểu Ngải rất nhiều, chỉ cần chúng ta khơi mài là sẽ có vô số người mắng chết cậu ta."

A Sân: "..." Trong đầu bạn học Kiều Vi toàn là suy nghĩ trái pháp luật.

"Với năng lực của nhà họ Quý thì lời đồn sẽ bị ép xuống rất nhanh, còn có thể bắt được đầu sỏ là cậu, bạn học Kiều Vi, chắc cậu cũng từng được cảm nhận năng lực của một gia tộc như nhà họ Quý rồi đúng không?"

Mặt Kiều Vi trắng bệch, phải rồi, không thể bịa đặt được.

Trong thời đại thông tin này nhà họ Quý chỉ cần dùng một chút sức lực thôi đã bắt được nàng rồi, giờ nàng không thể đối phó với nhà họ Quý.

Nàng ủ rũ: "Vậy phải làm sao bây giờ? Vừa nhìn thấy Lâm Tiểu Ngải là tôi lại tức, khóc hay cái là có cả đống người chạy tới an ủi, cứ nói là tôi bắt nạt cậu ta, nếu tôi thật sự bắt nạt thì tôi nhận. Nhưng mà tôi còn chưa làm gì cả, mới nói có hai cây mà tất cả mọi người đã nhảy ra chỉ trích tôi."

"Tôi nghĩ giờ cậu nên học tập cho tốt, ngày ngày hướng về phía trước, thuận tiện nghĩ cách kiếm tiền sinh hoạt với tiền học phí học kỳ sau, đây mới là điều đúng đắn. Không nộp đủ học phí thì học kỳ sau cậu sẽ bị chuyển trường, sẽ phải rời đi trong ánh mắt của tất cả các bạn, tôi nghĩ cậu không muốn trải nghiệm cảm giác mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình đâu ha."

Kiều Vi nghe vậy thì gương mặt lại càng tái nhợt, hai tay siết chặt, đúng vậy, nàng không có đủ học phí.

Hôm qua mẹ nói học kỳ sau nàng phải chuyển trường, chuyển tới một ngôi trường cấp ba bình thường, học phí ở đó rẻ hơn. Mà bố lại nói là nhà họ Kiều bị nàng làm hại cả rồi, còn học hành gì nữa, bỏ học đi kiếm việc còn có thể giúp giảm bớt gánh nặng trong nhà.

Tưởng tượng đến việc phải bỏ học Kiều Vi cảm thấy trời đất tối sầm lại. Nàng không muốn chuyển trường, càng không muốn bỏ học.

Nghĩ vậy mắt nàng đỏ hoe, mắt sóng sánh ánh nước nhưng vẫn quật cường không chịu chảy xuống.

"Vân Sân, tôi nên làm gì bây giờ? Cậu nói tôi nên làm gì bây giờ? Tôi không muốn chuyển trường, càng không muốn bỏ học, tôi mới có mười sáu tuổi mà, tôi..."

A Sân nắm lấy tay Kiều Vi vỗ vỗ, móc khăn giấy ra lau nước mắt cho nàng: "Khóc gì mà khóc, cậu giỏi như vậy mà chút học phí đó còn không kiếm được à?"

"Tôi... Tôi giỏi sao?" Nhưng sao nàng lại cảm thấy bản thân là một đứa phế vật, không có nhà họ Kiều thì nàng chẳng biết làm gì cả.

"Không phải cậu biết đánh dương cầm à? Vừa hay đứa học trò tôi dạy thêm cũng muốn học dương cầm, mà nghe nói bố mẹ nó còn muốn mời một giáo viên tiếng Anh tới dạy thêm cho nó nữa đấy, tiếng Anh của cậu không tồi, đó đều là năng lực của cậu."

Kiều Vi ngơ ngác nhìn A Sân, chần chờ nói: "Tôi có thể sao?"

"Chưa thử đã hạ thấp bản thân rồi à?"

A Sân đưa Kiều Vi tới chỗ nàng dạy thêm, đứa nhỏ nhà đó mới bảy tuổi. Nàng chủ yếu là dạy thêm toán cho nó, phụ huynh của bé cho rằng bé học toán quá kém mà thành tích của nàng lại cực kỳ tốt, nhất là thành tích về toán học. Công việc này vẫn là do nhà trường chủ động liên hệ nàng.

Hai người nhìn thấy chủ nhà, A Sân nói với ông ta rằng dương cầm với tiếng Anh của Kiều Vi đều không tồi. Kiều Vi có hơi sợ sệt nhưng nghĩ tới đây cũng là một cơ hội nên nàng tự tin nâng cằm, lộ ra dáng vẻ tự tin bắt đầu đánh một đoạn dương cầm.

Cả quá trình nàng đều cực kỳ khẩn trương, có lẽ là trong tiềm thức nàng không muốn mất mặt nên đã đánh một khúc nhạc cực kỳ hoàn mỹ. Chủ nhà vô cùng vui vẻ, mời nàng dạy dương cầm cho bé ở nhà ngay sau khi nghe xong, tiền công khá cao.

Sau đó nàng lại nói một đoạn tiếng Anh, nàng thấy chủ nhà rất hài lòng như thấy được bảo bối, trong lòng cũng sinh ra rất nhiều tự tin. Cảm giác được người tán thành thật tốt quá nha. Chủ nhà cực kỳ vui mừng, mời nàng dạy kèm tiếng Anh luôn.

Khi đi ra khỏi căn biệt thự kia trên người Kiều Vi toàn là mồ hôi lạnh, nàng dựa cả người vào người A Sân như đã mất sạch sức lực. Nàng ôm lấy cánh tay A Sân, khóc nấc lên.

"Ông ấy bảo tớ đánh đàn rất tốt, bảo tớ nói tiếng Anh rất tuyệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #asân