Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Chúng ta là bạn cùng bàn (6)

"Nhất định là Kiều Vi làm, cậu ta vẫn luôn không thích Tiểu Ngải mà."

"Cậu ta biết hôm nay Tiểu Ngải có tiết mục biểu diễn nên mới cố ý giấu đồ nhảy đi."

"Đúng vậy, trừ cậu ta ra tớ chẳng nghĩ ra ai có thể xấu xa như vậy được."

Mọi người đều cực kỳ căm phẫn nói xấu Kiều Vi, một người kéo Lâm Tiểu Ngải nói: "Đi, chúng ta đi tìm giáo viên thông báo chuyện này, nhất định phải dạy dỗ cho Kiều Vi một trận mới được, chuyện kinh tởm như giấu quần áo còn làm ra được thì đúng là quá nguy hiểm rồi, để loại ngươig nguy hiểm này trong trường học của chúng ta đúng là mất mặt mà."

Lâm Tiểu Ngải vội vàng giữ chặt cô ta lại, giọng nói gấp gáp còn hơi ấm ức: "Lúc này đi tìm cậu ta thì dù có lấy được quần áo thì cũng sẽ trễ thời gian biểu diễn, thôi các cậu cứ lên sân khấu biểu diễn đi. Tiết mục của chúng ta là điệu múa dân tộc tập thể, thiếu một người cũng chẳng nhằm nhò gì, nhiều nhất là nhìn tổng thể không hoàn hảo cho lắm nhưng ít nhất nó vẫn tốt hơn chúng ta đều mất mặt đúng không."

"Tiểu Ngải cậu quá lương thiện rồi, chuyện gì cũng suy nghĩ cho mọi người cả."

Nói là nói thế nhưng mọi người ở đây chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội lên sân khấu biểu diễn cả, vốn đều la hét muốn đi gây chuyện với Kiều Vi những giờ không thể không bình tĩnh lại, vừa muốn lên biểu diễn vừa muốn đi gây sự. Quần áo của Tiểu Ngải mất thì cũng mất rồi, lát nữa Kiều Vi không trả cho thì chẳng phải là trì hoãn thời gian của mọi người à?

"Tiểu ngải."

Đúng lúc này Quý Giang xuất hiện, không đợi những người khác phản ứng hắn đã đi tới ôm lấy Lâm Tiểu Ngải vào trong ngực, xoa xoa hốc mắt đỏ ửng của ả: "Tôi nghe nói có người trộm quần áo của em à?"

"Ừm." Lâm Tiểu Ngải nghiêng đầu đi: "Cũng không biết là ai nữa, giờ em không thể lên biểu diễn rồi, vốn em còn muốn thể hiện trước mặt anh một chút mà."

"Không sao, em nhìn tôi mang gì cho em này?"

Quý Giang xách một cái túi lên rồi mở ra trước mặt mọi người, một bộ váy dân tộc cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, không khác với bộ váy trước đó của Lâm Tiểu Ngải lắm nhưng lại khác màu, cực kỳ hút mắt.

Quý Giang liếc mọi người xung quanh một cái: "Tôi nhớ các cậu đều mặc giống nhau nhở, nếu đột nhiên có một bộ không giống lắm cũng chẳng sao đâu ha, ngược lại còn có điểm nhấn hơn ấy chứ, các cậu thấy sao?"

Quý Giang đã nói thế rồi thì mọi người còn có thể nói gì nữa? Dù trong lòng bọn họ hơi không vui nhưng vẫn phải vui vẻ nắm tay Lâm Tiểu Ngải đi thay quần áo. Ai bảo mệnh ngươig ta tốt, mất váy còn có bạn trai tốt đưa tới cho đâu?

Vì bộ váy Quý Giang đưa tới quả nhiên Lâm Tiểu Ngải nổi bật hơn đám người xung quanh không ít, rất nhiều người đều chú ý tới ả. Sau một điệu nhảy tất cả mọi người đều nhớ rõ Lâm Tiểu Ngải.

Sau khi kết thúc trong lòng mấy học sinh nữ cùng tiết mục đều cảm thấy hơi không công bằng, nhưng ngại Quý Giang nên mọi người không dám nói gì Lâm Tiểu Ngải, nhớ tới đầu sổ gây tội là Kiều Vi mọi người giục Lâm Tiểu Ngải mau thay quần áo rồi kéo ả đi gây sự với Kiều Vi.

"Có khi không phải Kiều Vi làm đâu." Lâm Tiểu Ngải nói thầm một câu: "Cũng có thể là những người khác mà."

"Không thể, nhất định là Kiều Vi làm."

Tất cả mọi người đều nói như vậy rồi thì Lâm Tiểu Ngải cũng không nói thêm gì nữa.

"Aizz... Bạn học Vân Sân, hôm nay là Nguyên Đán nha, đừng khắc khổ như vậy được không?"

Kiều Vi chống cằm, nhìn đống đề trước mặt nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, cứ nghĩ Vân Sân kéo nàng đi thay quần áo xong rồi đưa nàng ra ngoài chơi một vòng... Ai ngờ nàng ta lại lấy hai cốc nước ấm, cầm hai cái bánh mì lôi kéo nàng tới phòng học làm đề.

"Sắp thi cuối kỳ rồi."

"Vân Sân, dù học kỳ này tớ nỗ lực nhưng cũng không thể vượt qua cậu được đâu." Kiều Vi bĩu môi: "Cậu có xem nhẹ thực lực của mình không vậy? Cậu nghĩ ai cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua đương kim top 1 toàn khối à?"

A Sân ngẩng đầu lên: "Vậy cậu vượt qua những nỗ lực của tớ đi."

"Aizz, thôi được rồi." Kiều Vi thật sự không thể từ chối tấm lòng này, nghĩ tới giờ mình đi ra ngoài còn có thể đụng phải chuyện không vui, giờ đi tới tiệc Nguyên Đán cũng chỉ bị những người khác xem thường, đúng là không bằng làm đề ở đây cho rồi."

Nàng làm hai câu xong đẩy đẩy A Sân: "Vừa nãy tớ rất tuyệt đúng không?" Mắt nàng sáng rực: "Hôm nay tớ phát huy vượt bình thường nha."

"Tuyệt lắm."

Kiều Vi được khen thì cười không khép miệng được, nháy mắt nàng thấy tờ đề trong tay cũng trở nên thân thiện hơn một chút, nếu có một ngày nàng có thể vượt qua Vân Sân thì nàng ta có thể nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái không? Woa, bạn học Kiều Vi, cậu giỏi quá đi mất thôi.

"Rầm!!!"

Cánh cửa phòng học đột nhiên bị đẩy mạnh ra, không khí lạnh ùa vào khiến Kiều Vi rùng mình. Nàng nhìn đoàn người hùng hổ tiến vào, trong đó còn có Lâm Tiểu Ngải thì sửng cồ lên theo bản năng.

A Sân thuận thế đè bả vai Kiều Vi xuống, giọng nói không nhanh không chậm chui vào lỗ tai nàng: "Vội gì chứ?"

"Vân Sân, bọn họ tới đây không có ý tốt, vừa nhìn đã biết là tới gây chuyện rồi." Kiều Vi chọc chọc cánh tay A Sân, nhỏ giọng: "Thân thủ cậu không tồi nha, trước đó cậu có thể đánh Hà Mỹ Lệ thì đương nhiên là đối phó được với đám người này rồi, tớ không thích bọn họ lâu rồi, lát nữa tớ giúp cậu trông cửa, cậu đánh bọn họ, tốt nhất là đánh khóc bọn họ đi."

Đương nhiên A Sân sẽ không đồng ý với kiến nghị này. Nàng liếc qua camera pử trong phòng học rồi mím môi, nàng sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng như vậy cho người ta nắm thóp. Hơn nữa nàng cũng sẽ không để ấn tượng của bạn học Kiều Vi về nàng là một kẻ có khuynh hướng bạo lực.

"Kiều Vi, cậu giấu quần áo của Tiểu Ngải đi đâu rồi?" Cô học sinh vừa vào đã không cho Kiều Vi cơ hội nói chuyện, gương mặt đầy vẻ phẫn nộ: "Kiều Vi, vậy mà cậu lại dám làm ra chuyện ghê tởm như vậy, lại giấu đồ nhảy của Tiểu Ngải đi ngay trước khi chúng ta lên biểu diễn, muốn làm Tiểu Ngải mất mặt đúng không?"

"Ai thèm giấu đồ của cậu ta?" Kiều Vi phản bác lại theo bản năng, nhưng bộ dạng vứ tức giận vừa ngang ngược của nàng rất dễ khiến người khác hiểu lầm là nàng làm: "Tự dưng tôi đi giấu quần áo của cậu ta làm gì?"

"Không phải cậu thì ai?" Người kia vẫn không thuận theo: "Trừ cậu ra tôi không nghĩ ra ai khác cả, chỉ có cậu ghét Tiểu Ngải nhất, những sự bắt nạt Tiểu Ngải từng phải trải qua không phải đều do cậu làm ra à? Giờ mọi người đều hướng về Tiểu Ngải chỉ có cậu là ghen ghét cậu ấy, chuyện giấu quần áo để cậu ấy mất mặt, không có cơ hội thể hiện rất hợp lý."

"Kiều Vi cậu nhận lỗi rồi xin lỗi Tiểu Ngải thì chúng tôi sẽ không nói chuyện này cho giáo viên."

"Đúng vậy, mọi người đều là bạn bè, lần này cậu hơi quá rồi đó, mau xin lỗi Tiểu Ngải đi."

Kiều Vi tí thì tức chết, nếu Vân Sân không đè lại vai nàng thì nàng đã phi đến tát cho hai phát rồi. Đây là lần đầu nàng phải chịu oan uổng như vậy đấy, nàng điên mới giấu quần áo của Lâm Tiểu Ngải, chẳng lẽ cái tiết mục múa may quay cuồng kia lại tốt hơn tiết mục của nàng?

"Bạn Kiều Vi, cậu làm thật hả?" Lâm Tiểu Ngải lắp bắp liếc Kiều Vi một cái: "Sao cậu lại..." Ả mím môi: "Vì Quý Giang hả? Nhưng tớ thật sự không khống chế được tình cảm của mình, đàn anh thật sự quá ưu tú, anh ấy tỏ tình với tớ, tớ... tớ không thể từ chối anh ấy được, tớ vốn muốn từ chối nhưng anh ấy lại bảo ảnh sẽ giải quyết, nhưng tớ không ngờ ảnh..."

"May hôm nay Quý Giang tặng quần áo cho tớ chứ không mọi người thật sự sẽ bị mất mặt đó, dù cậu không thích tớ thì cũng không cần hãm hại mọi người nha, các cậu ấy không gây thù chuốc oán gì với cậu mà phải không?"

"Cậu xem cậu xem... Vân Sân cậu xem xem... rõ ràng là tớ chẳng làm gì cả, lần nào cũng thế, tớ nghĩ tớ trúng tà rồi, không thì sao ai cũng bảo tớ sai vậy."

A Sân đẩy đẩy kính, cực kỳ bình tĩnh cất đề vào cặp, cầm lấy tay Kiều Vi đi ra ngoài, đám học sinh nữ thấy thế thì muốn ngăn nàng lại nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra, chẳng hiểu sao cũng tránh ra.

"Vân Sân, đừng nghĩ thành tích học tập của cậu tốt là giáo viên sẽ bao che cho Kiều Vi."

A Sân quay đầu lại liếc qua Lâm Tiểu Ngải, nói: "Không phải các người muốn tìm quần áo của Lâm Tiểu Ngải à? Giờ tôi mang mấy người đi tìm, tin tôi, sẽ tìm được nhanh thôi."

"Vừa nãy tôi đã nhắn cho giáo viên nhờ cô ấy trích video từ camera ra, giờ chúng ra cùng qua đó xem đi." Khoé môi A Sân cong cong: "Camera sẽ không lừa gạt người ta, tôi nói đúng chứ bạn Lâm Tiểu Ngải?"

Mặt Lâm Tiểu Ngải trắng bệch, thấy A Sân nắm Kiều Vi đi ra ngoài thì vội vàng tuổi theo: "Diễn cũng diễn xong rồi, không cần phải phiền mọi người như vậy đâu. Tớ tin bạn Kiều Vi sẽ không làm vậy."

"Nhưng tôi vẫn muốn tìm ra hung thủ." A Sân cực kỳ nghiêm túc nhìn Kiều Vi: "Tôi không muốn bạn học Kiều Vi vì việc này mà bị người khác chỉ trỏ, nghi ngờ, làm nhục, hiểu lầm."

Kiều Vi há miệng thở dốc, trong lòng ấm áp nhưng nàng không biết nên nói cái gì, bạn học Vân Sân nhìn thật nghiêm túc. Bạn học Vân Sân quả là người bạn tốt. Trời ạ, sao nàng lại cảm thấy Vân Sân còn đẹp trai hơn đám con trai trong trường vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #asân