Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Chúng ta là bạn cùng bàn (7)

A Sân nắm tay Kiều Vi nhanh chóng tìm thấy cô giáo, trước đó nàng thật sự đã nhắn tin với giáo viên nên cô đưa bọn họ tới phòng điều khiển trích vài màn hình camera quanh phòng hoá trang ra.

Phòng hoá trang là nơi riêng tư nên không có camera.

Nhưng trên đường từ sân khấu tới phòng hoá trang ở hai khúc ngoặt đều có camera, có thể nhìn thấy Kiều Vi xuống sân khấu xong không đi tới phòng hoá trang mà là bị Vân Sân dắt đi mất.

"Có khi trước đấy Kiều Vi giấu đi rồi thì sao?" Có người vẫn cảm thấy Kiều Vi có hiềm nghi rất lớn, dù nàng không giấu quần áo sau khi biểu diễn xong thì trước đó thì sao?

Tóm lại bọn họ đều cho rằng Kiều Vi nhất định có liên quan đến chuyện này.

Kiều Vi tức đến mức mặt trắng bệch, nàng không hiểu sao những người này cứ không cho nàng yên, đang muốn nói gì đó thì bị A Sân giữ chặt nên nàng cũng im luôn.

"Cô ơi để em làm đi."

A Sân nói một tiếng, không hiểu sao giáo viên lại buông con chuột rồi tránh để vị trí cho nàng. A Sân mở vài vị trí camera mấu chốt ra, trích ra mấy video. Trong những video đều là hình ảnh Kiều Vi ra vào phòng hoá trang trước khi biểu diễn, có thể thấy dù nàng đi vào hay đi ra thì trong tay cũng chẳng cầm gì cả.

"Chờ chút!"

A Sân nhẹ cau mày, nhìn Lâm Tiểu Ngải: "Có vấn đề gì không bạn Lâm Tiểu Ngải?"

"Từ nhưng hình ảnh này tớ đã có thể xác định bạn Kiều Vi thật sự không lấy quần áo tớ rồi, nhưng mà..." Lâm Tiểu Ngải cắn môi: "Bạn Vân Sân, tớ với cậu đều không thể đảm bảo trong lúc Kiều Vi biểu diễn cậu có vào phòng hoá trang cầm đồ gì ra không."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía A Sân, ánh mắt như muốn nói có phải cậu giúp Kiều Vi làm việc xấu không thật sự là Kiều Vi muốn bùng nổ.

Nhưng A Sân chỉ cúi đầu cười, sắc mặt cô giáo nhường nàng vị trí trước màn hình camera cực kỳ khó coi: "Nếu chuyện này là do bạn Vân Sân làm thì các chị cũng cho tôi vào diện tình nghi luôn đi, là người làm giáo viên như tôi giấu trang phục biểu diễn của các chị đi rồi."

Trong lòng Lâm Tiểu Ngải hơi bất an, có linh cảm không tốt.

Quả nhiên tiếp đó A Sân rời khỏi vị trí, giáo viên cũng trích video nàng ra ngoài phòng hoá trang ra cho xem, lúc sắc mặt mọi người cực kỳ xuất sắc.

"Này... Xin lỗi bạn Vân Sân rất nhiều, chỉ là tớ quá kích động, trước đó suýt thì làm mọi người mất mặt nên mới nghi ngờ..." Lâm Tiểu Ngải vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ biết cậu là học sinh tốt, sẽ không, sẽ không..."

A Sân mỉm cười: "Không cần phải xin lỗi, cậu sẽ muốn đánh chết tôi nhanh thôi."

Không đợi mọi người phản ứng A Sân đã mở một đoạn video khác, người trong màn hình rất sắc nét, đúng là Lâm Tiểu Ngải. Lâm Tiểu Ngải đeo một cái cặp sách trên lưng, từ đầu không có gì bất thường, nhiều hình ảnh Lâm Tiểu Ngải lục tục xuất hiện sau đó cũng không có gì bất thường.

Khi video sắp hết Lâm Tiểu Ngải mới hơi thở dài nhẹ nhõm, ả nhớ rõ nơi đó không có camera.

Nhưng động tác tiếp theo của A Sân lại đẩy Lâm Tiểu Ngải xuống vực.

Nàng cực kỳ tự nhiên móc điện thoại của mình ra khỏi túi Kiều Vi, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Kiều Vi nàng tự tin mở khoá. Mở một video trong điện thoại ra cho mọi người ở đây cùng xem. Trong video mặt Lâm Tiểu Ngải vẫn được chụp rất rõ ràng sắc nét, cả hình cảnh ả ném đồ biểu diễn trong cặp vào thùng rác cũng cực kỳ rõ ràng.

Mọi người đồng loạt chuyển qua nhìn Lâm Tiểu Ngải, mặt Lâm Tiểu Ngải trắng bệch, thấy nhiều người nhìn như vậy thì lập tức khoá oà lên, cứ tớ tớ tớ mà chẳng nói ra được lý do gì.

"Tôi đã nhờ giáo viên giữ chứng cứ, nếu bạn Lâm Tiểu Ngải cho rằng đây là hãm hại thì chờ kết quả kiểm tra vân tay trên đó đi." A Sân ôn tồn nói: "Tôi không tò mò tại sao cậu lại muốn hãm hại bạn học Kiều Vi nhưng một học sinh vừa có thành tích tốt vừa có nhân phẩm như cậu thì không nên làm ra hành động vu oan giáng hoạ, làm hỏng danh tiếng bạn khác như vậy mới phải chứ."

Dưới lớp kính mắt A Sân chợt loé lên ánh sáng lạnh: "Cô ơi, dựa vào hành vi lần này của bạn Lâm Tiểu Ngải em nghĩ nên huỷ bỏ học bổng của cậu ấy, học bổng phải phát cho những học sinh vừa có lực học tốt vừa có đạo đức tốt chứ ạ."

Kiều Vi thấy ánh mắt A Sân dừng trên người nàng thì không khỏi thẳng lưng, tính kỹ thì đạo đức của nàng vẫn tốt hơn Lâm Tiểu Ngải một chút, ít nhất nàng không làm loại chuyện hãm hại người khác như này.

Mặt giáo viên có vẻ nghiêm túc: "Cô sẽ báo chuyện này lên ban giám hiệu." Sau đó nhìn về phía Lâm Tiểu Ngải, ánh mắt cực kỳ bất thiện: "Dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì bạn Lâm Tiểu Ngải làm như vậy khiến cô thật sự quá thất vọng."

Có Quý Giang thì có lẽ trường học sẽ không phê bình công khai nhưng thanh danh của Lâm Tiểu Ngải cũng đã bị huỷ hoại. Xung quanh có không ít người nha, chưa chắc tất cả những người trong số đó đều tin phục Lâm Tiểu Ngải, có khi trong lòng còn thầm hy vọng Lâm Tiểu Ngải gặp xui xẻo ấy chứ.

Quả nhiên là Lâm Tiểu Ngải không bị phê bình công khai.

Không biết có phải do Quý Giang hay không mà trong trường cũng rất ít người thảo luận về vụ giấu quần áo nhưng ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tiểu Ngải đã biến đổi, không còn ai nói Lâm Tiểu Ngải nỗ lực lương thiện nữa.

Những cái đó chẳng liên quan gì tới Kiều Vi, giờ ngày nào nàng cũng chiến đấu với biển đề, tan học phải đi dạy bù, thật sự rất vội. Ngay cả khi Lâm Tiểu Ngải nghiêng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt u oán nàng cũng chẳng có thời gian đi trào phúng.

Thông qua chiến thuật biển đề thứ hạng trong bài thi cuối kỳ của Kiều Vi đã tiến bộ rất nhiều, từ top 20 bay thẳng tới top 10.

Mà Lâm Tiểu Ngải có thể là bị sự kiện đó ảnh hưởng nên bị tụt xuống top 9, khiến Kiều Vi vui muốn chết.

Học kỳ mới bắt đầu Kiều Vi vẫn bận rộn như vậy, bận rộn đến mức quên cả sự tồn tại của Quý Giang và Lâm Tiểu Ngải.

Những người ban đầu cười nhạo Kiều Vi đều bắt đầu cảm thấy không thú vị. Bọn họ ở chỗ này cười nhạo người ta nghèo túng mà không biết người ta đã sớm làm bạn với top 1 toàn khối, còn bò vào trong top 10, được phát loa thông báo khen ngợi cho cả khối, thiên kim chính là thiên kim, dù nghèo túng thì loá mắt vẫn là loá mắt, không mấy ai có thể so sánh được.

Cuối kỳ hai Kiều Vi thi được top 3, thành công giành được học bổng.

Nàng về nhà nói chuyện này với bố mẹ lại đột nhiên phát hiện nàng đã lâu không thấy người bố suốt ngày say xỉn của mình. Khi hỏi mẹ nàng mới biết bố đã tới nơi khác.

Chỉ để lại một câu cho nàng: Vi Vi đã nỗ lực như vậy thì người làm bố như anh phải đứng lên bằng mọi cách, không thể tạo thành tấm gương xấu cho con gái được.

Hôm đó Kiều Vi gọi cho A Sân vào giữa đêm, khóc lóc kể từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn một lần mới bằng lòng đi ngủ. Kết quả hôm sau nàng đến muộn, vẫn là nhờ A Sân vào nhà nàng gọi nàng dậy.

Khi hai vị học sinh tốt đi vào phòng học đều bị mọi người nhìn một lát như nhìn động vật quý hiếm, khi nghĩ giáo viên sẽ mắng chửi thì lại nghe được giáo viên hiền hoà nói chuyện với bọn họ.

"Vân Sân, Kiều Vi, giờ mới lớp 11, nỗ lực thì nỗ lực nhưng cũng phải bảo vệ sức khoẻ, đừng khiến cơ thể suy sụp nghe chưa."

"Các em phải học tập hai bạn này nghen."

Kiều Vi bị A Sân kéo về chỗ ngồi, lúc ngồi xuống vẫn còn ngơ ngác: "Làm học sinh giỏi đúng là khác thật, đi muộn giáo viên còn tự tìm lý do cho chúng ta."

Giỏi quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #asân