Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Chúng ta là bạn cùng bàn (9)

Kiều Vi nhẹ nhàng đi ra trường thi, nhìn thấy người đang chờ ở cổng trường xa xa nàng muốn cất bước chạy qua nhưng không ngờ giờ nàng quá nổi, vừa mới xuất hiện đã bị người ta chặn lại phỏng vấn rồi. Nàng nhún vai với người đó, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ rồi trả lời mấy câu hỏi ngắn gọn.

Cả quá trình trả lời mắt nàng đều đặt trên người người kia.

Khi bị hỏi đến có tự tin lấy được thủ khoa khoa học tự nhiên không thì Kiều Vi trả lời ngay khong cần nghĩ: "Không tự tin." Nếu nàng thật sự trở thành thủ khoa thì nhất định là người kia cho nàng.

Phóng viên hỏi chuyện với người vây xem đều sửng sốt vì đáp án ngoài dự đoán. Không phải mọi người nói bạn Kiều Vi không biết từ khiêm tốn viết thế nào hả?

Kiều Vi không cho người ta cơ hội hỏi mà đã đẩy mọi người ra phóng nhanh về phía A Sân, nắm lấy tay nàng, hai người nghênh ngang lên xe buýt.

"Vừa nãy bọn họ hỏi tớ có tự tin bắt được thủ khoa không." Hai người đứng trong xe chen chúc, Kiều Vi nắm lấy tay A Sân không buông, cả hai dán sát nhau, cằm nàng như sắp dán tới mặt A Sân luôn rồi.

A Sân hỏi: "Vậy cậu trả lời thế nào?"

"Cậu đoán..." Kiều Vi cười tít mắt: "Cậu đoán xem tớ trả lời thế nào."

A Sân lắc lắc đầu: "Không đoán được."

Kiều Vi biết nàng ta sẽ không đoán mà, nàng cúi xuống kề sát tai A Sân, vừa cười nhẹ vừa nói: "Tớ bảo không tự tin." Nếu người này muốn danh hiệu thủ khoa khoa học tự nhiên thì nàng thật sự chẳng có chút tự tin nào. Nói xong mắt nàng dừng ở trên gương mặt trắng nõn của A Sân, sau đó lại nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, đầu lưỡi vô thức liếm môi.

"Sáng nay mẹ tớ đi rồi."

"Tớ ở một mình hơi sợ, Vân Sân, từ nay về sau cứ để tớ ở nhà cậu đi, vừa hay có bạn." Kiều Vi chỉ lo nói, không giống như là dò hỏi ý kiến của A Sân, vừa nói vừa trộm quan sát biểu cảm của nàng: "Đợi có thành tích chúng ta cùng đăng ký vào một trường đi."

"Được."

Kiều Vi không kìm được suýt thì cười ra tiếng, nàng để tay lên vai A Sân: "Mai tớ sẽ làm tạo hình cho cậu." Nàng sờ sờ cái mái bằng của A Sân: " Cắt cái mái khô khan này đi." Ngón tay lại dừng ở trên kính đen: "Và bỏ cái mắt kính đen này ra."

Nhà của A Sân là một chung cư nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách. Trước đây Kiều Vi đã tới nơi này, nhìn A Sân định thu dọn căn phòng khác thì nàng vội ngăn lại rồi lười biếng quay cuồng trên sô pha.

"Không cần phiền vậy, tớ ở phòng cậu là được rồi." Nàng ngắn A Sân: "Chắc cậu không để ý đâu ha Vân Sân?"

"Sẽ không." A Sân hơi cau mày: "Cậu không ngại chứ?"

"Đương nhiên là không rồi." Kiều Vi gặm táo, còn ước gì được như vậy: "Chúng ta đều là nữ mà quan hệ còn tốt như vậy, tớ tới đây ở với cậu mà còn ở phòng cho khách thì khác gì đang ở nhà đâu. Chúng ta có thể nằm trên giường nói chuyện phiếm với nhau, tốt thật đó."

"Tớ hơi đói, chúng mình đặt cơm hộp trước đi." Kiều Vi đang định lấy điện thoại ra đặt cơm thì lại bị A Sân ngăn lại, nàng nói: "Thôi tự lăn vào bếp đi."

Kiều Vi lắp bắp: "Nhưng tớ không biết làm mà." Tuy nàng đã không còn tính tiểu thư, con người cũng trở nên tích cực hướng về phía trước, học được rất nhiều kỹ năng sống mới nhưng chỉ riêng nấu ăn là nàng không học nổi.

Tiếp đó nàng nhìn thấy A Sân thuần thục đeo tạp dề, nhanh tay thái rau nấu cơm, tới khi đồ ăn lên bàn thì nàng mới sực tỉnh, chỉ ăn một miếng mà nàng đã không nhịn được ăn mãi ăn mãi, ăn tới mức no căng mới có thời gian khen tài nấu nướng của A Sân.

"No thật đó!"

"Vân Sân, tớ ở nơi này mười ngày là kiểu gì cũng tăng ba cân." Kiều Vi no căng, mệt mỏi rã rời mơ mơ màng màng nằm trên sô pha, vậy mà lại chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe được chút tiếng động mơ hồ trong bếp.

Đợi đến khi nàng tỉnh táo lại đồ ăn đã tiêu hết, nhìn đồng hồ thì mới qua nửa giờ. Thấy miệng hơi khô nên nàng chuẩn bị đi rót một cốc nước, khi đi qua phòng tắm cửa đột nhiên mở ra, theo bản năng nàng xoay người lại, khi nhìn rõ thì ngây ngẩn cả người.

A Sân chỉ bọc một cái khăn tắm trắng bước ra, mái bằng bị vuốt lên, tóc dài ướt dầm dề xoã ở trên người, kính đen cũng bị tháo xuống, gương mặt cực kỳ hoàn mỹ trong dự đoán hoàn toàn bại lộ. Kiều Vi hít một hơi thật sâu, không thể dời mắt đi chỗ khác.

Vai ngọc nửa lộ hiện ra màu đỏ hồng vì hơi nước nóng bỏng, đây mà "trong trắng lộ hồng" chân chính, dưới chiếc cằm tinh xảo nhỏ nhắn là cần cỏ mảnh khảnh, xuống chút nữa là xương quai xanh xinh đẹp... mỗi một chỗ trên người người này đều cực kỳ hoàn mỹ.

"Kiều Vi?"

Kiều Vi bị tiếng gọi của A Sân gọi tỉnh, vội vàng dời mắt đi chỗ khác: "Ấy, làm gì vậy." Nhớ tới cả hai đều là nữ, sao nàng phải ngượng nghịu cơ chứ, thế là nàng nhào qua ôm lấy A Sân gặm một miếng: "Oa oa, A Sân đẹp thật đó."

A Sân: "..."

A Sân đẩy Kiều Vi ra rồi xoa xoa miếng miếng trên mặt chỗ bị gặm, ném Kiều Vi vào nhà tắm: "Cậu cũng đi tắm đi."

"Aizz..." Kiều Vi bị nhốt vào phòng tắm thì mặt đỏ chót, vội vàng giơ tay che mặt rồi từ từ buông xuống, nhìn thấy ảnh phản chiếu trong gương đã đỏ ửng từ mặt tới cổ. Trong đầu toàn là cảnh ở cửa phòng tắm lúc nãy, nhào tới gặm A Sân một miếng hẳn là chuyện lớn mật nhất nàng từng làm.

Bởi vì giờ không giống. Dù là giữa nữ với nữ thì lúc này cũng không giống.

Chờ Kiều Vi tắm xong A Sân đã mặc ái ngủ xong, tóc cũng đã làm khô, dù không deo kính nhưng gương mặt nhỏ cũng đã bị mái che mấy một nửa. Kiều Vi thấy A Sân dựa trên thành giường đọc sách thì vội vàng nhảy tới sáp vào nàng, ngửi mùi hương trên người A Sân, mắt vẫn dán chặt vào mặt A Sân, thoải mái hào phóng, không nhìn ra chút khác thường nào.

A Sân nhìn Kiều Vi khác với ngày thường cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi muốn đọc sách gì thì tự lấy, cũng có thể chơi game. Kiều Vi vội lắc đầu, nói chơi điện thoại là được rồi, chỉ là mắt nàng luôn dán trên người A Sân, cũng chẳng mở điện thoại là dồn hết lực chú ý vào người người này.

Kiều Vi vốn định thi đại học xong dắt A Sân đi làm đẹp, cũng đã từng nói trên xe buýt. Nhưng đến sáng hôm sau nàng lại im lặng không nói gì tới chuyện này, trước khi hai người ra ngoài A Sân quên đeo kính nàng còn vội vàng lấy cái kính xấu xí đó ra gọi A Sân lại.

"Chờ chút."

"Cậu quên đeo kính này."

Kiều Vi cầm mắt kính đen đi tới trước mặt A Sân, nở nụ cười tự tay đeo kính giúp nàng, còn thuận tay sửa sửa mái bằng có ý muốn che hết những nét xuất sắc trên mặt nàng.

Thấy Vân Sân có vẻ như không có gì xuất sắc như cũ Kiều Vi mới cảm thấy mỹ mãn kéo tay nàng ra cửa.

Có thành tích đại học quả nhiên Kiều Vi là thủ khoa khoa học tự nhiên, mà A Sân vẫn chỉ kém nàng một điểm. Khi mọi người còn đang nghị luận về sự tích hồi cấp ba của Kiều Vi thì nàng đã nằm trong nhà A Sân đánh một giấc ngọt ngào rồi.

Lâm Tiểu Ngải thi không tốt nhưng vì có Quý Gia g che chở nên nghe nói sau đó ả vẫn học cùng trường đại học với Quý Giang. Cụ thể vì sao Kiều Vi không rảnh đi quan tâm. Lúc này nàng đang cùng A Sân tới trường đại học ở phương nam ghi danh.

Hai người đăng ký vào cùng một ngành, rốt cuộc Kiều Vi cũng không nhịn được hỏi một câu: "A Sân, tại sao cậu luôn dựa vào tớ vậy?" Tại sao luôn nhường nàng, muốn đưa nàng lên vị trí toả sáng nhất, khiến tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy một Kiều Vi chói loá, mà Vân Sân chỉ canh giữ bên cạnh nàng, đứng ở nơi ánh đèn không chiếu tới, giống như một người giấu sau bức màn. Thậm chí giờ nàng cũng trở thành người muốn dịch ánh đèn đó đi, chỉ muốn để tất cả những gì tốt đẹp lên đắp lên người nàng ấy.

"Thì muốn thế thôi."

A Sân cũng không nói đôi, lòng nàng đúng là nghĩ như vậy. Trong bóng đêm vô tận nàng bị một chấp niệm đánh thức, thấy những gì Kiều Vi trải qua xong là nàng đi vào nơi này còn không phải là do lòng nàng muốn làm như vậy sao?

Lúc này Kiều Vi cũng không cố chấp theo đuổi nữa, khoé môi không kìm được mà cong cong: "Sau này cậu vẫn luôn ở cạnh giúp đỡ tớ chứ?"

"Đương nhiên rồi." A Sân trả lời.

"Vậy thì thật tốt quá."

Kiều Vi mím môi: "Một thời gian nữa tớ muốn tới công ty của bố, cậu cũng đi nhé A Sân, có được không? Tớ không quen với những cái đó, có người quen là cậu ở cùng chắc chắn tớ sẽ thích ứng nhanh hơn. Bố mẹ đã không còn trẻ nữa rồi, sau chuyện năm đó sức khoẻ họ cũng không tốt lắm, tớ muốn sớm làm việc giúp họ, vực cái nhà này lên."

"Ừ."

Kiều Vi không giấu được nụ cười, ôm chặt lấy A Sân: "A Sân tốt thật đó." Tốt đến mức tim nàng đập rộn ràng, tốt đến mức nàng xem nhẹ giới tính, tốt đến mức nàng gấp gáp muốn trưởng thành đủ để chống đỡ một khoảng trời.

Năm nhất trừ đi học Kiều Vi sẽ đi công ty cùng A Sân.

Từ khi bạn học đại học quen hai người đã biết Kiều Vi là một người rực rỡ loá mắt, mà Vân Sân là cái đuôi nhỏ bên cạnh Kiều Vi, không đẹp bằng Kiều Vi, học không giỏi bằng Kiều Vi, cả gia cảnh cũng không tốt bằng Kiều Vi, nói chung là một người bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Mỗi lần Kiều Vi nghe được những lời đó đều trộm quan sát biểu cảm của A Sân, thấy nàng cũng không để ý thì mới thở đai nhẹ nhõm. A Sân quá xuất chúng, giờ căn bản là nàng không chắc chắn được nếu có người phát hiện ra điểm xuất sắc của nàng ấy thì nàng có thể giữ được nàng ấy hay không?

Vậy nên nàng mới muốn trở nên xuất sắc, xuất sắc hơn nữa, xuất sắc đến mức quỷ thần đều phẫn nộ, thu hút mọi ánh mắt vào người mình mới có thể khiến sự tốt đẹp của A Sân không bị chú ý, bị bại lộ. Những kẻ mù này sẽ không hiểu được A Sân tốt đến mức nào.

Nhưng thiên tính vạn tính vẫn không ngờ được một chuyện, minh châu vẫn là minh châu, luôn có một hai người có thể phát hiện ra ánh sáng của nó.

Có ngày nàng bị một chàng trai thẹn thùng gọi lại, nhìn bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng của cậu ta còn tưởng là một trong những người theo đuổi nàng đâu. Trước khi cậu ta mở miệng nàng đã từ chối trước, tỏ rõ bây giờ không muốn suy nghĩ đến việc yêu đương.

"Bạn Kiều Vi hiểu lầm rồi." Cậu sinh viên luống cuống vội vàng giải thích: "Tôi... Tôi... Tôi không muốn tỏ tình với cậu." Nói xong thì trộm quan sát Kiều Vi, sợ vị nữ thần giải giang này tức giận.

Nhưng nghĩ đến nữ thần trong cảm nhận của mình cậu lấy hết can đảm: "Tôi muốn nhờ bạn Kiều Vi giúp một chuyện."

"Giúp gì cơ?" Kiều Vi khó hiểu nhưng cũng không xấu hổ gì mấy.

Cậu sinh viên nhớ tới gì đó trên mặt lại lộ ra một nụ cười ngây thơ: "Tôi muốn hẹn... hẹn Vân Sân đi ăn một bữa, muốn làm quen..." Một chút, làm bạn bè nhưng còn chưa nói xong cậu ta đã thấy bạn Kiều Vi biến sắc, từ ôn hoà đến âm u, cảm giác hơi giống lúc bố cậu muốn đánh người.

"Tôi không có ý gì khác, chỉ là ăn một bữa rồi làm quen một chút..." Gì đó thôi, nhưng bạn Kiều Vi hung dữ như vậy làm gì.

Kiều Vi: Hờ hờ... có người muốn trộm cải trắng nàng chăm nhiều năm đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #asân