Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Vương Nhất Bác gặp lại Tiêu Chiến trong bệnh viện.

So với vẻ ngoài nhếch nhách của cậu, Tiêu Chiến trong chiếc áo blouse trắng sạch sẽ trông có vẻ cuốn hút lạ thường. Anh đứng đó, túi áo trước ngực cài một cây bút máy, trên tay cầm phim chụp X-quang không biết là của bệnh nhân nào. Người đợi khám bệnh trên hành lang rất nhiều, nhưng ánh mắt Tiêu Chiến cứ vậy lướt qua từng người một, rơi xuống trên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt anh, hai má bạnh ra cứng ngắc vì nghiến răng quá mạnh.

Tiêu Chiến sững người mất một lúc, sau đó mỉm cười lại với cậu. Nụ cười này rất đỗi dịu dàng, cũng vô cùng thân thiết, như thể nhìn thấy bệnh nhân đã hẹn trước với mình, mang theo chút thân thuộc, ngay trước mặt rất nhiều bệnh nhân đang chờ đợi ở hành lang ngoài phòng khám, Tiêu Chiến gọi tên cậu, "Nhất Bác."

Vương Nhất Bác quay đầu bước đi.

Lúc này cậu thực sự không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến.

Cậu ghét con người này.

Tiêu Chiến cũng không tức giận, anh từ phía sau chạy đuổi theo Vương Nhất Bác, vươn tay kéo cánh tay cậu lại, "Nhất Bác..."

"Đừng chạm vào tôi!" Vương Nhất Bác hất tay anh ra, quay lại trừng mắt với Tiêu Chiến, hốc mắt đã hơi đỏ lên, "Chúng ta quen nhau sao?!"

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, như đối xử với một đứa trẻ mất bình tĩnh, anh khẽ nói: "Em đừng như vậy nữa được không?"

"Anh đừng khiến tôi phải chán ghét anh thêm nữa!" Vương Nhất Bác lui về sau một bước, vẻ mặt rất khó chịu, rõ ràng cảnh tượng này khác hẳn với viễn cảnh gặp lại trong suy nghĩ của cậu, nhưng cậu vẫn cắn răng buông ra lời tàn nhẫn, "Đừng đi theo tôi nữa, nếu không đừng trách tôi..."

"Người đó bị bệnh sao?" Tiêu Chiến ngắt lời cậu.

Nửa câu sau của lời đe dọa bị Vương Nhất Bác nuốt trở vào. Hóa đơn viện phí vẫn còn trong túi cậu, những con số trên đó làm cậu nhức mắt. Số tiền tích góp được cũng đã dùng gần hết, chi phí phẫu thuật đối với cậu bây giờ mà nói là một con số khổng lồ. Chưa kể còn không tìm được nguồn thận phù hợp, ca phẫu thuật này không biết còn có cơ hội thực hiện được hay không.

Cậu đã chống chọi rất nhiều ngày, cả người cậu bây giờ giống như một cây cung đã bị kéo căng đến cực hạn, có thể đứt bất cứ lúc nào. Câu hỏi lúc này của Tiêu Chiến chẳng khác nào đặt thêm một tảng đá lớn lên thần kinh đang căng thẳng của cậu.

"Không phải việc của anh! Anh không phải là bác sĩ sao? Về phòng làm việc của mình đi, đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa!" Dứt lời cậu quay đầu định bước đi, nhưng chân vừa nhấc lên đã nghe thấy Tiêu Chiến bình thản nói: "Đúng vậy, anh là bác sĩ."

"Anh có thể giúp em."

"Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhìn bản hợp đồng trên mặt bàn, im lặng không nói gì.

Tiêu Chiến ngồi đối diện cậu, tư thế rất ưu nhã, đôi chân dài vắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, "Về nguồn thận anh sẽ nhờ một người bạn hỗ trợ tìm giúp, trong vòng ba ngày là có thể giải quyết. Chi phí phẫu thuật anh cũng sẽ trả, bao gồm tất cả các khoản phí trong khoảng thời gian dì nằm viện, anh đều có thể trả."

"Nhưng với một điều kiện.'' Anh hếch cằm chỉ vào bản hợp đồng trước mặt Vương Nhất Bác, "Là em phải ký nó."   

Dáng vẻ cao ngạo khiến người ta chán ghét này rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác giống như là một loại khiêu khích.

Bọn họ đã không gặp nhau gần bốn năm, vậy mà lại chạm mặt đúng trong hoàn cảnh này, chính cậu có việc cần người giúp đỡ, nhưng hết lần này đến lần khác, người có thể giúp đỡ nhiều nhất lại vẫn là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nắm chặt tay thành quyền, mấy ngày gần đây phải chạy vạy khắp nơi khiến cậu có hơi mệt mỏi, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm nhạt màu. Đường nét khuôn mặt vẫn rất sắc sảo, nhưng nhìn qua có vẻ gầy hơn trước. Không còn giống với thiếu niên trong ấn tượng của Tiêu Chiến, khi không phục chuyện gì hai má sẽ phồng lên, giờ cậu cao hơn rồi, và cũng gầy đi nữa.

"Ở cạnh anh một năm là ý gì?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, cố tình hiểu sai ý của anh, "Anh thiếu vệ sĩ?"

"Không thiếu." Tiêu Chiến cười với cậu, vẻ mặt rất ôn hòa, người khác giới trong bệnh viện đều nói anh dễ gần, cũng không ít y tá thực tập có tình ý với anh. Thậm chí khi khám cho bệnh nhân cũng vậy, thường bị xin WeChat với mục đích cá nhân.

Lúc này khuôn mặt ấy đang dùng nụ cười thương hiệu đó để đối diện với Vương Nhất Bác, lúc nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, nghe vô cùng hòa nhã: "Em trưởng thành rồi, chuyện gì nên làm cũng đã làm, có những điều nói thẳng ra sẽ không còn hay nữa."

"Anh thuê em làm vệ sĩ của anh để đề phòng một ngày nào đó xảy ra sự cố y khoa em có thể giúp anh một tay ư? Vậy thì hình như không phải với cái giá này đâu nhỉ. "

Tiêu Chiến nói tiếp: "Chi phí phẫu thuật của dì hiện giờ chỉ có anh mới có thể trả hộ em."

Đúng vậy, anh có tiền, nhưng cha và mẹ kế chưa bao giờ quản anh, tâm tư của bọn họ chỉ đặt trên người đứa em trai nhỏ tuổi của anh. Cha Tiêu không muốn bố thí cho anh thêm bất cứ thứ gì ngoại trừ tiền.

Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, dường như có phần không phục, "Làm sao anh biết tôi..."

"Mới tốt nghiệp đại học, lương luật sư tập sự không cao, không có mấy người thân thích, họ cũng không muốn cho em vay tiền. Bạn bè lại càng ít, hơn nữa đều là bạn đồng lứa, ai có thể cho em vay nhiều tiền đến vậy? Cho dù có vay được, vậy còn nguồn thận thì tìm ở đâu? Cố gắng kéo dài thời gian sao?"

Mỗi câu anh nói ra, đầu ngón tay Vương Nhất Bác lại ghim sâu vào lòng bàn tay thêm một phần. Tiêu Chiến nói đúng, mấy ngày nay cậu vay mượn khắp nơi, lần đầu tiên mở miệng hỏi vay tiền lại chỉ nhận được âm thanh tút tút kêu máy bận ở đầu bên kia điện thoại.

So với sự nghiệp thành công bây giờ của Tiêu Chiến, cậu quả thực là quá mức thất bại.

Mặc dù ban đầu cậu tốt nghiệp đại học với tư cách là sinh viên ưu tú nhất khoa luật, vừa học nghiên cứu sinh vừa thực tập để tích lũy kinh nghiệm. Nhưng giờ đây khi mẹ nằm trên giường bệnh, phải chờ đợi tin tức từ nguồn thận không biết bao giờ mới có cùng với chi phí phẫu thuật đắt đỏ, có mơ mộng đến mấy thì cũng vỡ tan tành.

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, cứng rắn trả lời: "Tôi sẽ tự nghĩ cách, không cần anh phải quan tâm."

Thậm chí còn mỉa mai Tiêu Chiến: "Giả vờ làm người tốt cái gì chứ, còn không phải đang cố tình lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao."

Nói xong cậu kéo ghế đi thẳng, nếu còn ở lại trong căn phòng này lâu thêm một giây nữa thôi, cậu sẽ không khống chế được mà nói ra những lời không phải với Tiêu Chiến.

Hai người bọn họ đáng lẽ ra không nên gặp lại nhau.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến đột nhiên lớn tiếng gọi tên cậu.

Vương Nhất Bác đưa lưng về phía Tiêu Chiến, nắm chặt tay nắm cửa, không quay đầu lại nói: "Anh còn muốn nói gì?"

"Em muốn tự nghĩ cách? Cách gì?! Đi vay tiền sao? Cho vay trực tuyến? Tìm xã hội đen vay nặng lãi? Hay là bí quá hóa liều?!" Tiêu Chiến đứng sau lưng cậu, dường như không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa mà gào lên với cậu, "Vậy còn nguồn thận tìm ở đâu? Chẳng lẽ em định đi cướp ?! Em có biết nếu như cứ tiếp tục kéo dài thời gian phẫu thuật, nhỡ không may dì xảy ra chuyện gì, em ngay cả giúp bà ấy...!"

Vương Nhất Bác đột nhiên quay người lại, giơ tay lên vung nắm đấm về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vốn dĩ có thể né đi, nhưng không biết vì sao anh lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, dự định hứng trọn một quyền này của cậu. Vương Nhất Bác muốn thu tay lại cũng đã muộn, vẫn sẽ để lại một vết tích trên gò má của Tiêu Chiến.

Dòng máu đỏ sẫm từ vết thương ở miệng chảy ra, Tiêu Chiến dùng lưỡi liếm đi, còn sót lại một ít trên môi khiến anh thoạt nhìn trông như yêu tinh hút máu.

"Ký đi." Anh nói xong hai tay chắp sau lưng khẽ phát run.

Anh sợ Vương Nhất Bác sẽ từ chối.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng bên ngoài phòng bệnh, xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn vào người mẹ đang ngủ say trên giường bệnh.

Mười mấy phút trước, cậu gần như khuất phục mà ký vào bản thỏa thuận kia. Ấn dấu vân tay, được Tiêu Chiến dẫn đi nộp viện phí, nghe anh gọi điện cho một người bạn.

Tiêu Chiến khoanh tay đứng cạnh cậu, đến cả tia nắng cũng ưu ái cho anh, đem một bên mặt và hàng mi anh nhuộm vàng. Những bệnh nhân đi ngang qua đều lén lút quay đầu lại nhìn, mà anh đối với loại chuyện này tập mãi đã thành quen.

"Khoảng ba ngày nữa là có thể tiến hành phẫu thuật." ánh mắt Tiêu Chiến kiên định, nhìn mẹ của người kia đang nằm trên giường bệnh, hờ hững nói: "Nhớ chờ anh tan làm, anh đưa em đi mua một ít đồ dùng cần thiết, từ hôm nay trở đi em phải đến ở nhà anh."

"Tại sao?"

Nghe đến đây Vương Nhất Bác mất đi sự xao động vừa rồi, giọng điệu bình thản nói: "Năm đó vứt bỏ tôi còn chưa đủ, bây giờ lại phải sỉ nhục tôi như thế này mới thấy vui có đúng không?"

Khi từ "vứt bỏ" từ miệng Vương Nhất Bác nói ra, Tiêu Chiến rất nhanh liền híp mắt lại. Anh đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, cả người cậu cứng lại nhưng cũng không tránh đi.

"Có thể em không biết, nhưng anh vẫn tương đối thích kiểu như em, bây giờ gặp lại phát hiện em không còn giống mấy năm trước, cảm thấy vẫn chưa chơi đủ, cho nên..." Anh thì thầm bên tai Vương Nhất Bác, dùng giọng điệu ngọt ngào nói ra lời tàn nhẫn nhất, "Lần này muốn chơi chán rồi lại vứt đi.''

"Vậy thì sau này sẽ không cần phải nhớ thương nữa rồi." Anh vui vẻ nói.

Trong số những người bạn cùng phòng thời đại học của Vương Nhất Bác có một vị đặc biệt quý mạng. Bình thường rất chú trọng đến việc chăm sóc sức khỏe của bản thân. Bình giữ nhiệt thường hay ngâm câu kỷ tử, sau bữa cơm tối sẽ đi dạo. Người này sợ bị bệnh, cũng rất ghét bị bệnh, cậu ta đã hơn một lần nói với Vương Nhất Bác rằng bị bệnh vừa tốn tiền vừa rước bực vào thân.

Trong bệnh viện người đến người đi rất vội vàng, tất cả mọi người đều đang xếp hàng, mùi thuốc sát trùng xộc lên vô cùng gay mũi. Vương Nhất Bác từng bước từng bước đi xuống vườn hoa dưới tầng, chợt nhớ đến Tiêu Chiến của trước kia.

Lúc đó cậu rất hay quậy phá, xô xát là điều khó tránh khỏi, bị Tiêu Chiến tóm được dạy dỗ cho một trận. Phản bác lại cái lý luận mà Vương Nhất Bác tự cho là ngầu lòi, vừa bôi thuốc sát trùng cho cậu vừa cảnh cáo: "Nếu còn có lần sau thì em chết chắc."

Sau này khi Tiêu Chiến rời đi vẫn còn rất nhiều cái lần sau, thậm chí còn có một số lần là do Vương Nhất Bác cố tình. Nhưng đáng tiếc đã chẳng còn ai xách tai cậu lên mắng mỏ, đến lúc dỗ người thì lại đặt xuống một nụ hôm vừa mềm vừa nhẹ.

Vương Nhất Bác ngẩng mặt lên nhìn ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu, đôi mắt vì bị kích thích mạnh mà nhắm chặt lại, cậu đưa tay lên che mắt, mặc cho ánh nắng phủ kín cả khuôn mặt.

Một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, nhưng có phần ảm đạm.

_

Lúc Tiêu Chiến tan làm quả nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác đã thu dọn xong đồ đạc đang đứng đợi anh. Về phương diện này cậu vẫn chẳng hề thay đổi một chút nào, đồng ý rồi thì sẽ không nuốt lời. Chẳng hạn như bây giờ, dù từ đầu đến chân đều toát ra vẻ không muốn nhìn mặt anh, nhưng cậu cũng không tìm cớ để trốn chạy.

Tiêu Chiến đã thay áo blouse trắng ra, chiếc măng tô anh khoác trên người vừa khéo lộ ra được dáng người thon thả cao ngất của anh, khi cười lên trông rất ôn tồn lễ độ. Một đường đi đến bãi đậu xe có không ít người chào hỏi anh, Tiêu Chiến cũng mỉm cười gật đầu đáp lại, dáng vẻ này quả đúng là cảnh đẹp ý vui. Nhưng chỉ vừa lên xe những biểu cảm ấy đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh tanh, không chút nhiệt độ quay sang nhìn Vương Nhất Bác.

"Đọc địa chỉ đi." Tiêu Chiến nói, giọng điệu như ra lệnh.

Vương Nhất Bác đọc cho anh địa chỉ rõ ràng tường tận, Tiêu Chiến chỉ khẽ ậm ừ, nghe không giống như đang đáp lại cậu. Anh khởi động xe lái ra khỏi bệnh viện, nhưng không đi thẳng đến địa chỉ Vương Nhất Bác nói mà đưa cậu đến nhà hàng ăn tối trước.

Đồ ăn của Vương Nhất Bác trông rất ngon. Cậu không từ chối việc Tiêu Chiến trả tiền bữa cơm này, chỉ im lặng gắp một đũa lớn cơm bỏ vào miệng, nhưng ngay đến cả một câu cậu cũng không muốn nói với anh.

Tiêu Chiến một tay chống cằm, tay kia chậm rãi gắp thức ăn cho cậu, "Xem ra dạo này em không được ăn ngon."

"Đồ ăn trong bệnh viện vẫn ổn." Vương Nhất Bác nuốt xuống đồ ăn trong miệng nói. Cậu không động đến rau và thịt mà Tiêu Chiến gắp cho mình, để chừa nó ra một góc bát.

Tiêu Chiến thấy vậy cũng không nói gì, tiếp tục gắp thức ăn cho cậu, nói: "Mặc dù anh biết em hiểu những điều kiện ghi trong hợp đồng là có ý gì, nhưng để phòng em giả ngu anh vẫn nên lắm miệng hỏi một câu, em biết anh cần em làm những gì đúng chứ?''

Đầu đũa của Vương Nhất Bác hơi khựng lại, một giây sau liền cắm sâu vào trong quả trứng cút, "Tôi biết."

"Vậy thì tốt." Tiêu Chiến đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế, trên mặt nở một nụ cười hờ hững, tựa như đang tùy ý trêu đùa một con thú cưng, "Vẫn luôn khiến người khác rất mong chờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top