Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

2.

Máy bay delay mấy tiếng, đến gần rạng sáng mới bắt đầu chậm rãi cất cánh, Tiêu Chiến có lẽ vì trước đó quá mệt mỏi nên vừa lên máy bay đã nhanh chóng đắp chăn rồi ngồi phịch vào chỗ ngồi.

Khi nhận ra người bên cạnh đang dần dựa vào mình, thân thể Vương Nhất Bác chợt cứng đờ một chút, khe khẽ nghiêng đầu mới phát hiện Tiêu Chiến đang đeo bịt mắt, hô hấp đều đặn, ngủ rất ngoan.

Lúc ngủ trông anh yên tĩnh lạ thường nhỉ, Vương Nhất Bác thầm nghĩ, ánh mắt lén lút chạm lên khuôn mặt Tiêu Chiến, từ nơi che kín bịt mắt dần dần dời xuống lướt qua sống mũi cao gầy, rồi cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ ửng đang khẽ hé mở.

Vương Nhất Bác chợt nghĩ đến những tấm ảnh về Tiêu Chiến mà mình từng thấy, nghĩ cho dù ảnh đã qua chỉnh sửa hay chưa thì đôi môi Tiêu Chiến lúc nào trông cũng thật mềm mại xinh đẹp, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn cắn một cái.

Cùng một thế giới cùng một suy nghĩ, khác biệt lớn nhất giữa Vương Nhất Bác và các fan là người khác không bao giờ có thể cắn được, còn Vương Nhất Bác có thể nhưng không dám —— cậu thề rằng, bây giờ chỉ cần cậu cắn một cái thôi, Tiêu Chiến sẽ ngay lập tức nhảy dựng lên ném cậu xuống từ trên máy bay.

Hầu kết Vương Nhất Bác hơi nhúc nhích một cái rồi ngừng, lòng thì tự nhủ phải bớt mấy cái suy nghĩ bậy bạ đi thôi nhưng tâm trí vẫn bận tâm đến mái tóc đang dựa trên bờ vai. Cuối cùng cậu quyết định không động đậy thân thể, chỉ dám thận trọng quay đầu nhìn về phía hướng khác.

Máy bay bình ổn bay đi, khoang hành khách dần trở nên yên tĩnh, Vương Nhất Bác dù tinh lực tràn đầy đến mấy cũng bắt đầu buồn ngủ. Cậu lần nữa nhúc nhích người, điều chỉnh tư thế một cách cực kỳ cẩn thận rồi gần như đưa cả người đối diện với Tiêu Chiến, ánh mắt ôn hòa nhìn anh.

Đột nhiên cậu hoảng hốt nhận ra đây không phải lần đầu tiên bọn họ dùng tư thế này dựa bên nhau ngủ, vì trước kia lúc còn đang quay phim trên núi, Tiêu Chiến hình như rất thích dựa vào người cậu nghỉ ngơi. Lần nào anh dựa vào cạnh Vương Nhất Bác, mái tóc giả lộn xộn trên vai anh cũng cọ lên cổ cậu, vừa ngứa vừa nóng nực, nhưng cậu chưa một lần muốn phàn nàn với anh.

Tiêu Chiến là người rất biết cách đối nhân xử thế, nên với ai anh cũng có thể thân quen, với ai anh cũng trêu chọc cãi nhau được, nhưng tuyệt sẽ không bao giờ thân mật cùng người nào tới mức độ như với Vương Nhất Bác, nhất là khi đây còn là kiểu thân mật được anh cố tình mang theo chút ý vị vừa "khi dễ" vừa nghịch ngợm.

Vương Nhất Bác biết rõ mình đã phải cố gắng bao nhiêu mới có thể trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng Tiêu Chiến như vậy, nếu như bây giờ cậu vẻn vẹn vì "nóng trong người" mà để người ta tránh xa mình, thì đó mới là cái được không bù nổi cái mất.

Trong giấc mộng mơ màng của cậu, hình ảnh không ngừng thay đổi, phần lớn đều có liên quan với Tiêu Chiến, nhưng cũng chỉ cần vậy thôi đã khiến Vương Nhất Bác muốn trầm mê trong đó không muốn tỉnh lại.

Cũng như những ngày còn quay phim trên núi, cho dù cảm giác lúc nào cũng vừa nóng vừa mệt vừa chán muốn chết, nhưng Vương Nhất Bác chỉ cần nghiêng đầu nhìn thấy người đang dịu dàng nằm trên bờ vai, đã cảm thấy khoảng thời gian này thật sự vô cùng có ý nghĩa, đẹp đẽ đến mức chẳng mong rời xa.

Cho đến khi một thanh âm quen thuộc vọng xuống từ trên đỉnh đầu cậu: "Sắp đến rồi, đừng ngủ nữa!"

Vương Nhất Bác tỉnh lại từ trong mộng, lại phát hiện tư thế hai người hiện tại hoàn toàn không giống với dáng vẻ trước lúc ngủ. Tiêu Chiến đang cầm điện thoại buồn bực ngán ngẩm bấm bấm chọc chọc, còn cậu thì dựa vào bả vai Tiêu Chiến.

Góc nghiêng của người kia đã được vô số fan hâm mộ tán thán là tác phẩm nghệ thuật, trong mắt Vương Nhất Bác lúc này trông càng hấp dẫn đòi mạng.

"Chiến ca, ngày mai với ngày kia lịch trình của chúng ta đều giống nhau..." Vương Nhất Bác lợi dụng giọng mũi nghèn nghẹn lúc vừa tỉnh ngủ, còn cố ý hạ thấp thanh âm tạo hiệu ứng đáng thương, "Dù sao anh cũng không có chuyện gì đặc biệt cần làm, ở khách sạn cũng quá phí tiền..."

Không đợi cậu nói xong Tiêu Chiến đã liếc qua, khóe mắt ửng đỏ tùy ý nheo lại, khuôn mặt tươi cười dường như còn mang theo ý vị khác: "Sao đây nào? Vương Nhất Bác tiền bối đang mời anh tới nhà mình ở sao?"

Dáng vẻ rõ ràng đã biết còn tỏ ra trêu đùa này của Tiêu Chiến thật sự quá câu người, nếu là mấy thiếu niên mới lớn chưa trải đời nhìn thấy thế thì khả năng đã sớm bị quyến rũ tới mức choáng váng không nói nên lời, nhưng đáng tiếc Vương Nhất Bác không giống vậy, cậu chẳng phải kẻ vừa ngây thơ vừa không quen nói chuyện như vai diễn Lam Vong Cơ cậu đóng.

Cậu Idol trẻ tuổi hơi ngẩng đầu đưa bờ môi tới gần như dán lên tai người bên cạnh, hoàn toàn rũ sạch dáng vẻ đơn thuần vô hại ban nãy, ngữ khí đầy khiêu khích: "Ừ, vậy nên... Tiêu Chiến ca ca à, em đang mời anh đấy, anh có dám tới không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top