Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

3.

Bình thường phép khích tướng không có tác dụng với Tiêu Chiến, nhưng nếu người dùng là Vương Nhất Bác thì lại khác, nhất là khi đó là một Vương Nhất Bác nhõng nhẽo làm trò vừa đấm vừa xoa.

Đến tận lúc đã đứng trước cửa nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn còn đang suy tư vì sao mọi chuyện lại đi đến bước này.

Tiêu Chiến thật ra cũng không phải kiểu người nói nhiều. Anh lễ phép, biết cách nói chuyện phiếm nhưng không quá ồn ào, thế nên người quen biết đều nhận xét anh chung một câu là "rất ôn nhu" chứ chưa bao giờ là "vô cùng nhiệt tình".

Nhưng Vương Nhất Bác lại là một ngoại lệ khác của anh.

Lúc mới bắt đầu Tiêu Chiến chỉ nghĩ muốn nhanh nhanh thân thiết với cậu diễn viên sẽ cộng tác quay chung với anh nhiều cảnh nhất này, thời gian không nhiều, đối phương lại là người lạnh nhạt, người chủ động làm quen đương nhiên chỉ có thể là anh.

Mục đích ban đầu vốn là vậy, nhưng Tiêu Chiến trời sinh thích trêu chọc người khác, nên vừa thấy dáng vẻ thẹn thùng hốt hoảng của Vương Nhất Bác anh đã nhịn không được tâm tư muốn đùa giỡn một chút.

Vương Nhất Bác đã mang cái bộ dáng ngượng ngùng không quen nói chuyện kia thì thôi, nhưng Tiêu Chiến cứ thấy cậu như vậy là phải lên tiếng, dùng ngôn từ chọc ghẹo đến khi cậu mở miệng phản kích mới ngừng.

Hai người đều đã xem qua tiểu thuyết nguyên tác, Tiêu Chiến biết vậy nên cứ mở miệng là cố tình gọi Vương Nhất Bác hai tiếng "Lam Nhị ca ca" rồi hài lòng nhìn người kia vành tai đã đỏ ửng còn cố quay đầu giấu đi.

Anh biết rõ người này tính tình lãnh đạm nhưng vẫn cố ý xích lại gần, dựa người lên bờ vai đối phương, đến lúc đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cậu lại tỏ vẻ vô tội: "Anh mệt, cho anh mượn vai chút nha!"

Mãi tới khi Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa mà phản kích, Tiêu Chiến lại chớp đôi mắt to vui vẻ: "Vương Nhất Bác, cậu thú vị thật đấy!"

Thời kỳ lạnh lùng của Vương Nhất Bác rốt cuộc đã kết thúc, cả đoàn làm phim đều nhao nhao cảm thán Tiêu Chiến lão sư đúng là thần thông quảng đại, có thể làm kẻ bình thường không thích nói chuyện như Vương Nhất Bác lão sư náo nhiệt cãi nhau với anh, còn khiến hai người thân thiết tới mức chỉ cần ở chung với nhau hơn năm phút là chắc chắn sẽ đùa giỡn vô cùng ồn ào.

"Anh ngày nào cũng chọc cậu ấy bực đến nỗi đánh anh như thế hả, không mệt sao?" Vu Bân đã từng chân thành hỏi anh như vậy.

Tiêu Chiến nghe hỏi chỉ cười tủm tỉm tắt màn hình điện thoại, giấu đi mấy icon phẫn nộ Vương Nhất Bác vừa gửi vào khung máy, rồi ngẩng đầu nháy mắt: "Không nha, Nhất Bác rất dễ thương mà!"

Vu Bân nghẹn họng im lặng, vỗ vỗ vai Tiêu Chiến. Sau đó cậu đột nhiên lôi điện thoại của mình ra, kéo kéo vuốt vuốt một lúc tìm đến một cái video rồi đưa cho Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói: "Gần đây không phải Nhất Bác cũng ghi hình ở Sáng tạo 101 sao, em thấy fan hâm mộ của Nhất Bác ghép cp cậu ấy với thực tập sinh nữ rồi còn cắt ghép video siêu chuyên nghiệp luôn ấy! Em xem qua rồi, video làm rất tốt, anh cũng xem thử chút đi có gì dùng chuyện này trêu chọc cậu ấy, đảm bảo anh chỉ cần nói mấy câu thôi là cái mặt mỏng kia đỏ bừng luôn nha!"

Video ghép cp? Tiêu Chiến cau mày mở video, nhận ra người còn lại trong cp là một cô gái hậu bối của Vương Nhất Bác, dáng vẻ rất xinh đẹp. Vì hai người cùng công ty với nhau lại có mối quan hệ không tệ, nên chỉ cần qua chút chỉnh sửa của các fan cộng với BGM phụ trợ phía sau là cái video này đã khiến gần như ai xem cũng tin họ là một cặp đôi thật sự.

Video rất đẹp, nhưng thần sắc Tiêu Chiến lại càng ngày càng u ám. Vu Bân nhìn chằm chằm anh một cách lo lắng rồi đành đánh bạo, nhanh tay giật lại điện thoại để phòng ngừa bị giận cá chém thớt.

Tiêu Chiến lại khôi phục dáng vẻ bình thường trong chớp mắt, thuận miệng chém gió mấy câu với Vu Bân, đến ngày thứ hai anh quả nhiên lại mở video cho Vương Nhất Bác xem.

"Cắt cực kỳ tuyệt vời nha, đến anh xem cũng phải cảm động đấy! Mà này, cậu nói thật với anh tí đi, hai đứa có phải là thật như thế không... Nói cho anh biết đi nha, anh thề sẽ không nói với ai đâu!"

Trong khi Tiêu Chiến tinh nghịch nháy mắt ra hiệu với cậu, dáng vẻ bình tĩnh của Vương Nhất Bác lại đối ngược hoàn toàn với anh. Chờ anh liên miên lải nhải xong, cậu mới lạnh nhạt trả lời một câu: "Bọn em không có quan hệ gì với nhau hết, chỉ là fan hâm mộ đùa giỡn thôi, khiến anh thất vọng rồi."

Tiêu Chiến kín đáo thở phào một hơi rồi lại bắt đầu gợi chủ đề khác, yên bình không được bao lâu lại ầm ĩ với Vương Nhất Bác.

Chuyện này vốn chỉ là một việc nhỏ xen giữa hai người nên Tiêu Chiến cũng nhanh quên sạch về nó. Cho tới khi giờ tan làm của ngày hôm đó đến, Vương Nhất Bác bỗng nhiên giữ chặt cánh tay anh, thần sắc ảm đạm, biểu cảm dường như còn mang theo chút khẩn trương không dễ phát hiện.

"Chiến ca, đó thật sự chỉ là hậu bối của em thôi."

Lời giải thích không đầu không đuôi của Vương Nhất Bác khiến không gian trở nên tĩnh lặng. Mọi người trong studio vốn đã về hết chỉ còn lại hai người, bầu không khí giữa họ từ yên tĩnh đang càng ngày càng thành nặng nề, dần dần thậm chí còn trở nên hơi lúng túng mập mờ.

Cuối cùng Tiêu Chiến vẫn phải chủ động mở miệng, ngữ khí nhẹ nhàng: "Được rồi, anh cũng không nói linh tinh với ai đâu mà, cậu gấp cái gì chứ?"

Nói xong câu đó anh lại chú ý đến biểu lộ của Vương Nhất Bác theo bản năng, không biết có phải ảo giác hay không mà hình như anh nhìn thấy cậu đang hơi nghiến răng bực bội.

Nhưng không chờ anh thấy rõ, Vương Nhất Bác đã hừ lạnh một tiếng rồi lại lên giọng, ngữ khí quen thuộc: "Thế là tốt rồi, em tin người thông minh như Tiêu lão sư chắc chắn sẽ không hiểu lầm cái gì đâu ha!"

Tiêu Chiến nghẹn họng một chút, không hiểu Vương Nhất Bác lại làm sao. Nghĩ rồi anh dứt khoát cũng tỏ vẻ tức giận trả lời: "Vâng vâng vâng, anh cũng tin Vương lão sư debut nhiều năm như vậy nhất định sẽ không quên rằng Idol nổi tiếng không được phép yêu đương trong giới đâu, nhỉ?"

Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu hai người thật sự tan rã trong không vui. Đến đêm hôm đó Tiêu Chiến chẳng hiểu sao lại mất ngủ, trong đầu toàn một mớ linh tinh lộn xộn, không biết đang suy nghĩ gì. Tới ngày thứ hai anh thành công vác theo đôi mắt thâm quầng chạm mặt Vương Nhất Bác. Cũng may Vương Nhất Bác là trẻ ngoan, nhìn thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của anh lại biết ngoan ngoãn hỏi thăm, dáng vẻ dịu dàng hiếm có: "Chiến ca anh sao thế? Ngủ không ngon à?"

"Trong phòng có con muỗi quấy rối anh cả đêm, anh lại không tìm được nhang muỗi nữa..." Tiêu Chiến mí mắt không thèm nhấc mà cơ thể đã nghiêng ngả dựa lên người Vương Nhất Bác, vừa ngáp liên tục vừa bị cậu giữ lấy.

Vương Nhất Bác không nghi ngờ lời anh, cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú ôm eo Tiêu Chiến rồi chậm rãi nhu hòa bước từng bước nhỏ dẫn anh ra ngoài.

Có lẽ cậu idol trẻ tuổi nổi tiếng này vĩnh viễn sẽ không biết, Tiêu Chiến mất ngủ cũng không phải vì con muỗi nào, mà bởi anh vừa nghĩ thông suốt một việc ——

Việc tiếp nhận sự thật rằng mình thích một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn là diễn viên đang cộng tác với mình, đối với người sinh ra đã nghệ sĩ như Tiêu Chiến cũng không có gì khó. Anh không phải mấy cậu trai mới mười sáu mười bảy tuổi nên cũng không có nhiều tâm tư suy xét linh tinh vớ vẩn, vì vậy trong mắt anh thích chính là thích thôi.

Người như Tiêu Chiến, thông minh, lý trí lại hiểu rõ bản thân, nên nếu đã xác định rõ tâm ý vậy anh khẳng định sẽ không thờ ơ. Còn về vấn đề làm thế nào để hấp dẫn một thiếu nam hai mươi tuổi ấy à, đối với Tiêu Chiến hai mươi bảy tuổi mà nói thì đơn giản là "dễ như trở bàn tay".

Cũng như trong lần gặp mặt này anh đã tỉ mỉ suy nghĩ rất nhiều về cách gây nên sự chú ý của Vương Nhất Bác, cố ý trêu chọc giả bộ như đang lờ đi cậu, rồi sau đó lén lút cầm cầm cổ tay cậu tỏ vẻ xin lỗi.

Duy chỉ có một điều Tiêu Chiến chưa từng nghĩ tới chính là, anh ở trên máy bay nhanh mồm nhanh miệng, nghịch ngợm vui đùa như thế lại đúng với ý muốn của Vương Nhất Bác.

—— Anh thực sự không nghĩ đến việc mấy ngày tới sẽ ở cùng nhà Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy hình như tốc độ phát triển sự tình đang xảy ra nhanh hơn hẳn dự đoán của mình, nhưng anh lại không thể cự tuyệt nổi Vương Nhất Bác.

Cuối cùng, anh chỉ có thể im lặng đứng trước cửa nhà Vương Nhất Bác, nghe cậu thanh niên nhỏ hơn sáu tuổi đứng bên cạnh mở miệng, giọng tràn đầy ý cười: "Nhập mật mã đi Chiến ca. Để em nói nhỏ cho anh nhé, mật mã, là sinh nhật anh đấy."


/hôm nay đăng sớm, đọc rồi đừng ngủ muộn 2, 3h sáng lại vote nhé :))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top