Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

4.

Trái ngược với Tiêu Chiến đang trong dáng vẻ cạn lời hiếm có, Vương Nhất Bác trông lại thành thạo điêu luyện hơn nhiều. Dù sao việc đưa người về nhà đã sớm nằm trong kế hoạch của cậu từ lâu rồi.

Tiêu Chiến thực sự là con người quá khéo léo, lại thông minh tới mức khiến người khác nhìn không thấu. Rõ ràng lúc ở bên người khác anh lúc nào cũng vừa ôn nhu vừa trưởng thành, nhưng mỗi khi đối mặt Vương Nhất Bác chẳng hiểu sao lại trở nên ngây thơ lạ lùng. Nếu Vương Nhất Bác thật sự chỉ là một thanh niên bộc trực mới lớn, có lẽ cậu đã sớm tức đến mức muốn lờ đi người này.

Vương Nhất Bác chưa từng thấy qua kiểu người như Tiêu Chiến. Anh đôi lúc ồn ào náo nhiệt, đôi lúc cực kỳ yên tĩnh, khi thì trêu chọc làm người khác giận đến nghiến răng, khi lại dịu dàng ngoan ngoãn khiến lòng ai cũng mềm. Cho dù ở studio hay là đang phỏng vấn, mặc kệ lúc đấy có đang mệt mỏi hay tràn đầy sức sống, chỉ cần nơi đó có Tiêu Chiến thì không khí vĩnh viễn luôn vừa sinh động vừa nóng bức.

Sự "sinh động" như thế của anh dường như đang đâm sâu vào trái tim Vương Nhất Bác, khiến cậu ngày càng chìm sâu vào cảm xúc này.

Đến khi cậu cuối cùng cũng nhận ra dường như mình đang dần trở nên lạ lùng, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến của cậu đã rõ ràng đến mức không có cách nào che giấu được, ngay cả Doãn Chính chỉ ngẫu nhiên đến chơi cũng có thể phát hiện dễ dàng.

"Cậu giận anh ấy cố ý chọc ghẹo ghép cp cậu với hậu bối, lại sợ anh ấy hiểu lầm, còn lo lắng anh ấy không thèm quan tâm. Đã đến thế này cậu còn không biết lòng mình nghĩ gì sao?" Doãn Chính không thèm uyển chuyển tránh né vấn đề mà ngay lập tức đã nói trúng tim đen, vạch ra trọng điểm, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho Vương Nhất Bác.

Khuôn mặt Vương Nhất Bác trong nháy mắt đã trở nên trầm mặc. Cậu cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, dáng vẻ an tĩnh khiến Doãn Chính cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Chuyện Tiêu Chiến ca ca của cậu được nhiều người yêu thích cậu cũng không phải không biết, bây giờ nếu không nắm chặt cẩn thận về sau khóc cũng không kịp đâu!"

Vương Nhất Bác đến lúc này cuối cùng cũng hiểu được rõ tại sao khi ấy dù mình mới là người bị Tiêu Chiến trêu chọc vì cái video cp buồn cười đó, nhưng lại cũng là người bất an lo lắng sợ anh tức giận nhất.

Trong mắt cậu đây cũng chẳng phải chuyện kinh thiên động địa khó chấp nhận hay gì, không phải chỉ là thích một người đàn ông thôi sao, cũng chỉ là lỡ yêu thích một người đàn ông hơn mình sáu tuổi, thói quen sinh hoạt tính cách tính tình tương phản với mình mà thôi.

Doãn Chính nói đến thế rồi ngừng, còn sau đó nên làm thế nào thì là việc của chính Vương Nhất Bác. Đối với một thanh niên đẹp trai từ năm mười sáu mười bảy tuổi đã có kinh nghiệm làm thế nào để theo đuổi con gái nhà người ta như Vương Nhất Bác mà nói, thì chuyện tán tỉnh con trai nhà người khác vào năm hai mươi mốt tuổi cũng không cần lo lắng gì nhiều.

Doãn Chính cũng đoán được Vương Nhất Bác sau khi đã hiểu tinh thần nhất định sẽ tràn đầy sức sống, đứng trước hết thảy trêu chọc đùa giỡn không biết là thật hay giả của Tiêu Chiến, cậu sẽ phản kích một bước cũng không nhường.

Trước máy quay tung tung hứng hứng thả một mớ hồng phấn, sau máy quay lại cố ý giả vờ vô tội bảo lời mình nói tất cả đều là thật; câu nói trước còn trêu chọc anh vô cùng vui vẻ, câu sau đã ngọt giọng nhận lỗi "Tiêu Chiến ca ca em sai rồi" ; lúc đùa giỡn cố ý nắm chặt tay anh mãi không buông, khi anh cười tủm tỉm bắt đầu dựa lên người lại dứt khoát lệch vai tránh né.

Dù gì cậu cũng không phải là cái gì mà nam sinh ngây thơ thanh thuần, loại chuyện thăm dò lẫn nhau như này, Vương Nhất Bác mặc kệ thế nào cũng sẽ không chịu nằm ở thế hạ phong.

Lúc trước đã thế, về sau đã vậy, cho đến hiện tại cũng không đổi.

Tiêu Chiến nhập xong mật mã, cửa phòng quả nhiên mở ra. Vương Nhất Bác mắt cũng không chớp mà nhìn anh chằm chằm, không có chút nào bất ngờ khi nhìn thấy thần sắc anh chuyển từ kinh ngạc thành kinh hỉ, vẻ mặt hiển nhiên như thể tất cả cảm xúc của anh đều nằm trong dự đoán trước của cậu.

Tất cả ngoại trừ việc người này vì che giấu cảm xúc mà cố ý nắm chặt chốt cửa, mỉm cười mập mờ lại tùy ý: "Vương lão sư to gan thật đấy, không sợ có ngày anh lấy trộm hết đồ nhà cậu mang về sao?"

Nhìn anh xem, rõ ràng khuôn mặt hay vành tai cũng đỏ bừng hết cả lại vẫn cố nói tới nói lui, như thế thật khiến người ta thấy mà bực. Đối phó với loại người thích lấy thái độ đùa cợt để che giấu cảm xúc thì tức giận cũng không giải quyết được gì, Vương Nhất Bác cậu tự có phương pháp của mình.

"Tiêu lão sư cứ lấy thoải mái, cho dù mang cả em về nhà cũng không sao cả." Cậu vừa nói xong, quả nhiên Tiêu Chiến lập tức sửng sốt, nửa ngày sau mới cười gượng đáp lại một câu mà thường ngày anh vẫn nói để giấu đi ngại ngùng "Lại bắt đầu rồi à?" Nói xong liền giả bộ không quan tâm, tự nhiên vào nhà bật đèn.

Nhà của Vương Nhất Bác ở Bắc Kinh chỉ là đi thuê nên rất ít khi cậu tới sống, cả căn nhà nhìn qua có vẻ hơi quạnh quẽ vắng vẻ. Tiêu Chiến không khách khí gì, vừa vào cửa đã tùy tiện quăng vali vào một góc rồi bắt đầu đánh giá xung quanh, cuối cùng kết luận: "Không phải anh chê cậu đâu lão Vương, cơ mà cái nhà này của cậu đúng là siêu tẻ nhạt, một chút ấm áp hay giải trí cũng chẳng có!"

Vương Nhất Bác đang chăm chú sắp xếp đồ đạc của hai người, nghe vậy chậm rãi ngước lên nhìn Tiêu Chiến, dáng vẻ tùy ý nói: "Thật ra em ở một mình lâu cũng quen rồi, nhưng nếu Tiêu lão sư không nỡ thấy em cô quạnh buồn tẻ như vậy, không bằng chuyển tới ở cùng em đi?"

Nói xong cậu không đợi Tiêu Chiến phản ứng đã lại cúi đầu xuống tiếp tục dọn đồ. Tiêu Chiến dường như bị một câu không ngờ tới này của Vương Nhất Bác dọa sợ, một lúc lâu cũng không nói chuyện, cứ thế nhìn chằm chằm cậu trai còn đang ra vẻ bận rộn.

Cho đến khi nhìn thấy Vương Nhất Bác động tác nước chảy mây trôi mang quần áo của cả hai người nhét chung vào trong một tủ, Tiêu Chiến cuối cùng mới bắt đầu động đậy, bước tới dựa người lên cửa tủ quần áo.

Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn một mực cố ý lờ đi Tiêu Chiến, giờ nhìn thấy anh lại rụt tay nhanh như bị giật điện. Cậu biết tâm tư nhỏ của mình đã bị Tiêu Chiến phát giác, lòng rốt cuộc cũng có chút chột dạ của thiếu niên, do dự mấy giây mới dám hướng mắt nhìn anh.

—— Tiêu Chiến uể oải dựa vào cửa tủ, ngón tay thon dài tùy tiện nghịch nghịch đám quần áo vốn của riêng hai người lại đang treo chung một chỗ với nhau, sau đó cười như không cười mà nhìn Vương Nhất Bác:

"Vương Nhất Bác, nói đi, em đã kế hoạch chuyện này bao lâu rồi?"


//lại up muộn rồi, buồn mình quá =((((/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top