Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 3.

Vừa nói xong câu nói kia Tiêu Chiến liền hối hận.

Có lẽ vì đã lâu không gặp nhau nên bầu không khí giữa họ vô cùng lãnh đạm, nghĩ thế nào thì Tiêu Chiến thân làm anh cũng nên chủ động gợi chuyện trước; cũng có lẽ vì Tiêu Chiến không chịu nổi cảm giác không cam lòng cùng sự ủy khuất quẩn quanh trong tim nãy giờ, nên mới không nhịn được mà lên tiếng.

Tại sao em lại lạnh nhạt như thế? Em có biết mấy năm nay anh phải sống thế nào không? Rõ ràng là em cái gì cũng không biết!

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng Tiêu Chiến đã thấy không ổn.

Đúng vậy, cậu cái gì cũng không biết, nên cậu mới chính là người vô tội nhất, không phải sao?

Chỉ là Tiêu Chiến không ngờ được Vương Nhất Bác lại vẫn trả lời anh, vẫn dùng giọng điệu đã từng vô cùng quen thuộc với Tiêu Chiến để nói với anh.

Hai người gần như đã kinh ngạc nhìn nhau cùng một lúc. Vương Nhất Bác vẫn là dáng vẻ lặng ngắt như trước, ngoài đôi mắt có chút cảm xúc kia thì nhìn đâu cũng không ra tâm tình nào khác. Nhưng dù cậu giống xưa như vậy, nhưng chẳng hiểu sao Tiêu Chiến lại thấy dường như giờ đây cậu đã càng trở nên lạnh nhạt hơn cả ngày trước. Nếu cậu đối với anh là thế này, vậy lúc đối xử với người khác không biết đã đạm mạc đến mức nào?

Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến chợt sửng sốt một chút, rồi lập tức thầm chế giễu mình đúng là tự đa tình --

Có lẽ thờ ơ này chỉ dành cho mình anh cũng nên ấy nhỉ? Dù gì anh cũng đã bội tình bạc nghĩa, đã tuyệt tình với cậu bao nhiêu, nói không chừng trên đời này người duy nhất cậu thù ghét cũng chỉ có anh mà thôi.

Tiêu Chiến rũ mắt, khuôn mặt hốt hoảng trong một thoáng, rồi nhờ vào tố chất diễn viên cùng với việc ngày ngày vẫn rèn luyện biểu tình mà nhanh chóng thu liễm lại. Nếu mở đầu đã là anh, tiếp tục câu chuyện lại là anh cũng được, dù gì Tiêu Chiến cũng không ngại lấy lòng Vương Nhất Bác thêm lần nữa.

Ít nhất là trong khoảng thời gian quay chiếu Thiên Thiên Hướng Thượng này, đừng để bọn họ nhìn như thể cả đời sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau nữa là được.

Tiêu Chiến nghĩ một hồi, cuối cùng đành chủ động cười cười tiếp tục đề tài ban nãy: "Anh chỉ hơi kinh ngạc nên mới đùa giỡn chút thôi, cậu cũng đừng để ý nha lão Vương!"

"Không đâu." Đôi mắt đen đặc của Vương Nhất Bác chợt lóe lên, cười rộ theo, "Tôi sợ thật mà, Chiến ca anh cũng có phải không biết đâu cơ chứ!"

Giọng điệu quen thuộc, như thể bọn họ chỉ là hai người bạn cũ bao năm không gặp.

Quãng đường bay đến Trường Sa rất nhanh, những người tới xem náo nhiệt lại phát hiện ra không khí giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không khó xử như mình nghĩ. Bọn họ xuống máy bay cùng nhau, trên đường nói chuyện rất vui vẻ, cuối cùng còn ngồi chung một chiếc xe rời khỏi sân bay, nhìn qua có vẻ quan hệ không hề tệ.

Đây là hình ảnh hiện trường gặp nhau quyết liệt sau bốn năm trốn tránh sao?

Các fan vốn đang im lặng giờ cũng chợt bùng nổi, tin tức "Tiêu Chiến Vương Nhất Bác bất ngờ đi cùng nhau" nhanh chóng leo lên top hot search, thậm chí có người còn suy đoán người còn lại trong những tấm hình chụp Tiêu Chiến kia chính là Vương Nhất Bác.

Fan only của Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không chỉ ngồi chờ chết, ồn ào đăng bài làm sáng tỏ, dường như còn tránh Tiêu Chiến gấp hơn cả Idol nhà mình.

Khi Tiêu Chiến ngồi trên xe lưới weibo lại vô tình mở ra khung tin nhắn từ người lạ, trong đó ngoài những tin nhắn yêu thương cổ vũ từ các fan hâm mộ của anh, còn có cả vô số lời nhục mạ của rất nhiều người không quen.

"Tiêu Ảnh đế, anh tránh xa Nhất Bác một chút đi, cầu anh đó, coi như niệm tình ngày xưa Nhất Bác đối xử với anh tốt bao nhiêu, đừng hại cậu ấy được không?"

"Sao anh lại độc ác như vậy cơ chứ? Ban đầu chính tay anh xé cp xong giờ còn đòi bám dính lấy Nhất Bác sao? Tự anh có scandal cũng đừng có tha cả Vương Nhất Bác xuống nước nữa!"

Sau những tin nhắn riêng tư này là mấy icon buồn nôn gửi kèm theo, Tiêu Chiến đọc xong mặt không đổi sắc tắt khung tin nhắn đi, tiếp tục lướt đọc mấy tin tức khác.

"Anh sao vậy? "

Tiếng hỏi thăm của Vương Nhất Bác truyền đến từ bên cạnh, thanh âm vẫn nhạt nhẽo như thường, nhưng xen trong đó lại có chút quan tâm khó thấy. Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác vẫn nhạy cảm với vẻ mặt anh như thế, anh nhanh chóng lắc đầu rồi nở nụ cười tỏ vẻ mình vẫn ổn.

Thật ra anh cũng hiểu được tâm tình của các fan Vương Nhất Bác, từ cái nhìn của họ, cậu quả thực rất đáng thương, nên lời chửi bới hay cầu xin gửi anh chẳng qua đều là vì người Idol họ mến yêu mà thôi.

Tiêu Chiến lăn lộn trong vòng giải trí nhiều năm, cũng đã sớm luyện tâm hồn mình thành tường đồng vách sắt, bình thường sẽ không quá quan tâm những lời khó chịu này. Thế nhưng chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, lý trí hay tình cảm của anh cũng đều trở nên phản nghịch bất thường.

Đầu thì nghĩ có kẻ chỉ trích anh cũng được, nhưng lòng lại tự hỏi mấy người thậm chí còn chưa thấy được những khía cạnh khác của Vương Nhất Bác như này, thì dựa vào cái gì mà trách móc anh?

Chỉ bằng thứ tình yêu mong manh không biết sẽ duy trì được đến bao giờ? Chỉ bằng việc bọn họ trả tiền đưa Vương Nhất Bác lên top? Nhưng thế thì sao? Vương Nhất Bác đã trả lại hết rồi, dùng thái độ chăm chỉ nâng cao khả năng bản thân cùng với cuộc sống sinh hoạt trong sạch không tai tiếng để trả.

Vậy bọn họ dựa vào cái gì mà thay Vương Nhất Bác hận anh?

Tiêu Chiến nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác.


/Mừng Thất tịch ha :>//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top