Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Ngôi sao may mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ở lại nhà Tiêu Chiến vài ngày, tâm trạng của Tiêu Chiến dần tốt lên.

"Nhất Bác, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, em không cần phải ở bên cạnh anh suốt đâu, em lo hoàn thành luận văn trước đi." Tiêu Chiến gắp bánh sừng trâu vào lò nướng để làm nóng lại.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế quầy bar, uống cà phê do Tiêu Chiến pha, lắc lắc chân. "Thật không? Em cũng có thể sửa luận văn của em ở nhà anh mà, người hướng dẫn của em không thèm để ý đến em." Vương Nhất Bác bộc lộ sự bất lực trong lòng.

"Em đã liên lạc với trưởng khoa của các em chưa? Ông ấy nói sao?" Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

"Lúc trước ông ấy nói em sửa lại một chút. Sau đó, em gửi cho ông ấy toàn bộ bài luận văn, không biết ông ấy có ý kiến gì không nữa." Vương Nhất Bác chống cằm nói.

"Thầy của em hơi thái quá, nếu không em gửi luận văn của em cho anh, anh sẽ giúp em hiệu đính(*) một chút."

"Thật không? Thật tuyệt vời! Tiêu Chiến là tốt nhất!" Vương Nhất Bác rất vui, bởi vì phí để cá nhân hoặc cơ quan chuyên hiệu đính luận văn khá đắt, và Vương Nhất Bác còn đang so sánh giá.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cười vui vẻ, anh cũng cười rộ lên theo. "Thật sự, mấy năm nay anh ở Anh, hẳn là có thể giúp em sửa đổi một chút ngữ pháp."

"Được! Em sẽ gửi cho anh ngay!" Vương Nhất Bác dép cũng không mang, liền vội vàng chạy tới lấy máy tính, gửi luận văn cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mở tập tin lên, "Hay thật, hơn một trăm trang, còn nhiều số liệu như vậy? Anh không biết đọc số liệu."

Vương Nhất Bác cười tít cả mắt, "Anh không cần xem số liệu đâu, xem nội dung chữ trên luận văn là được. Em đã điều chỉnh khoảng cách dòng và phông chữ, trên thực tế, không có nhiều lắm đâu."

"Được, ngày mai anh xem." Tiêu Chiến buông điện thoại xuống, lấy đĩa gắp hai chiếc bánh sừng trâu ra. "Anh muốn kẹp trứng và thịt xông khói bên trong, em có muốn không?"

"Để em chiên." Vương Nhất Bác nhanh chóng lấy chảo ra, quét bơ, đánh trứng gà, chiên thịt xông khói, một mạch liền mạch. Sau đó cắt bánh sừng trâu ra, nhét thịt xông khói và trứng vào bên trong.

"Tiêu lão sư, mời ngài nếm thử hương vị xem được không." Vương Nhất Bác mang bánh sừng trâu đến trước mặt Tiêu Chiến.

"Anh đã thuyết phục được em rồi sao Vương Nhất Bác, anh nói giúp em hiệu đính, có phải em còn có thể giúp anh rửa chân không?" Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn cười.

"Anh không giúp em hiệu đính thì em cũng có thể giúp anh rửa chân mà, bạn trai hoàn hảo không phải nói đùa." Vương Nhất Bác chỉ chỉ mình.

"Bạn trai hoàn hảo, mau ngồi xuống ăn đi." Tiêu Chiến uống một ngụm cà phê, sau đó dùng dao nĩa cắt bánh sừng trâu thành từng miếng nhỏ, bỏ vào miệng. "Lát nữa anh sẽ đến PASS, còn em thì sao?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, "Vậy thì em đến thư viện, ở nhà một mình chán lắm."


Sau bữa ăn, họ xuống cầu thang và chia tay ở cổng tàu điện ngầm. Một người đến PASS và một người đến thư viện trường.

Ngay khi Tiêu Chiến vừa bước vào cửa của PASS, một số nhân viên cửa hàng chạy đến nói với anh, người đàn ông Trung Quốc lần trước tới tìm anh đang ngồi chờ anh ở bên trong. Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nắm tay đi vào sảnh trong của PASS.

Cao Tự ngồi trên sô pha, ôm máy tính xách tay đang gõ chữ. Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Chiến đi tới trước mặt hắn thì vội vàng buông máy tính xuống đứng lên. "Chiến Chiến, em tới rồi, tôi có chuyện muốn nói với em."

"Anh nói đi." Tiêu Chiến cau mày, hai tay khoanh trước ngực.

"Chúng ta ra ngoài nói đi." Cao Tự muốn kéo cánh tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lui về phía sau một bước, "Không cần đi ra ngoài, nói ở đây luôn đi."

Cao Tự hồ không nghĩ tới Tiêu Chiến không muốn đi ra ngoài, dừng một chút. "Chiến Chiến, tôi được điều chuyển về công ty trong nước rồi, không phải em vẫn rất muốn về nước sao? Chúng ta cùng nhau trở về được không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể cảm thấy những lời hắn nói hơi thái quá. "Thứ nhất, tôi không phải rất muốn về nước. Thứ hai, anh nghĩ anh là ai mà tôi sẽ về cùng anh?"

"Chiến Chiến, có phải gần đây bệnh tình em lại nghiêm trọng không? Sao em lại nói như vậy với tôi?" Cao Tự tỏ vẻkinh ngạc.

"Đúng, tôi đang bị bệnh, tôi nhìn thấy anh là phát bệnh, cho nên anh đừng đến nữa, tôi có mang theo dao đó. Còn nữa, tôi nghe nói anh vẫn quyên góp tiền cho trường của tôi, tôi cũng xin thay mặt khoa cảm tạ anh. Nhưng nếu anh làm việc này để giảm bớt tội lỗi của mình thì tốt hơn hết anh nên quyên góp cả đời." Tiêu Chiến nói xong, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Cao Tự ba giây, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.

Cao Tự sửng sốt tại chỗ một hồi lâu, cho đến khi nhân viên cửa hàng khép máy tính của hắn lại, cầm túi xách của hắn, đẩy hắn và đồ đạc của hắn ra cửa. Một nhân viên bán hàng khác cầm điện thoại lên chụp lại Cao Tự, gửi đến nhóm nhân viên PASS nhắc nhở các nhân viên bán hàng khác, sau này gặp lại người đàn ông này thì không cho hắn ta vào cửa hàng nữa.


Tiêu Chiến cảm thấy đầu rất choáng váng, nghĩ rằng gần đây trạng thái của mình tốt hơn nên không mang theo thuốc. Anh mơ hồ đặt một chiếc Uber về nhà. Sự xuất hiện của Cao Tự như một cơn ác mộng, anh rất muốn chấm dứt những liên tưởng đau đớn này.

Tim Tiêu Chiến đập rất nhanh, nhanh đến mức không thở nổi. Anh vịn vách tường đi vào phòng, trước mắt tối sầm lại, không thấy rõ mã số trên két sắt. Tiêu Chiến yếu ớt ngồi xuống, nằm xuống sàn nhà. Anh mở to hai mắt, nhìn thấy dưới tủ có một cây bút chì, anh với tay lấy nó, đâm thẳng lên mu bàn tay, vẽ ra một đường máu.

Cảm giác ngứa ran chân thật này đã đánh thức anh.

"Cao Tự đi rồi Cao Tự đi rồi, chuyện khổ sở đã sớm qua rồi. Đừng sợ, Tiêu Chiến." Anh tự an ủi mình nhiều lần như vậy.

Vết thương không sâu, cảm giác ngứa ran cũng chỉ trong nháy mắt. Lúc Tiêu Chiến chuẩn bị đâm lên tay lần thứ hai, điện thoại trong túi quần vang lên. Tiêu Chiến cài nhạc chuông riêng cho WeChat của Vương Nhất Bác nên anh biết là Vương Nhất Bác gửi tin nhắn.

Tiêu Chiến run rẩy lấy điện thoại ra, mở ra xem ...

"Bảo bối, anh đang làm gì vậy? Tối nay anh muốn ăn món gì, em đi mua về làm cho anh nhé."

Tiêu Chiến đọc tin nhắn, sụp đổ và bật khóc. Cảm giác này được mô tả như thế nào? Vương Nhất Bác giống như một sân chơi tràn ngập niềm vui, cậu kéo Tiêu Chiến ra khỏi thế giới tối tăm. Cậu xuất hiện nhắc nhở Tiêu Chiến, "Này, tỉnh lại đi, thế giới này rất đặc sắc, đừng để ý chuyện trước kia, hiện tại có em ở bên anh rồi."

Một lúc lâu sau Tiêu Chiến vẫn không trả lời, Vương Nhất Bác gửi tiếp một tin nhắn. "Bảo bối, anh có muốn ăn thịt xông khói không? Em thấy thịt xông khói trong nhà đã ăn hết, em mua thêm thịt xông khói nhé, hay là mua thêm thịt ba chỉ và thịt bò xào ớt nhé?" rồi một tin nhắn nữa, "Em đến Martha mua một hộp Qingti nữa ha, anh có muốn ăn kem không? Em thấy Ben&Jerry có sản phẩm mới, hay em sẽ mua một hộp tối nay chúng tôi cùng ăn nha."

Tiêu Chiến rất sốt ruột dùng quần áo lau nước mắt, bởi vì nước mắt chặn tầm nhìn của anh, anh muốn xem tin nhắn của Vương Nhất Bác. Chỉ khi xem tin nhắn của Vương Nhất Bác, anh mới có thể bình tĩnh lại.

Vương Nhất Bác dường như có rất nhiều điều muốn nói, không quá mấy giây lại gửi một loạt tin nhắn. "Em rất muốn ăn sushi, tối nay em sẽ mua một ít về ăn, anh có biết siêu thị nào có sushi ngon không?" "Vừa rồi trưởng khoa đã trả lời em, nói hẹn em một tiếng sau gặp mặt, không biết là tìm em làm gì."

Tiêu Chiến đỡ đầu, lắc lắc và cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Sau đó anh đứng dậy đi đến bàn lấy khăn giấy lau nước mắt. Anh cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn cho Vương Nhất Bác – "Được, em mua thêm ít rau nhé, muốn ăn rau. Sushi thì em đến Wasabi."  "Có lẽ tìm em để nói chuyện luận văn tốt nghiệp, anh đoán có tin tốt."

Vương Nhất Bác trả lời thêm vài tin nhắn ngay sau đó nhưng Tiêu Chiến không đọc. Anh mở két sắt, lấy thuốc ra và nuốt một vài viên. Mùi thuốc này thật sự rất khó ngửi, Tiêu Chiến bước nhanh vào tủ lạnh trong bếp lấy một chai nước đá uống một ngụm lớn.

Sau đó, anh lấy một chiếc khẩu trang trong ngăn kéo ra, đeo nó vào rồi lại đi ra ngoài. Anh bắt một chiếc xe ở tầng dưới, ngồi trong xe xem tin nhắn của Vương Nhất Bác.

"Em có hơi lo lắng, nhưng anh luôn mang đến cho em may mắn, hy vọng thật sự có tin tức tốt!" Vương Nhất Bác có thể đã ra khỏi thư viện, tin nhắn này được trả lời bằng giọng nói.

Tiêu Chiến nghe đi nghe lại nhiều lần. Vương Nhất Bác nói mình luôn có thể mang lại cho cậu may mắn.


Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước một tiệm xăm. Tiêu Chiến đi vào, nhân viên cửa tiệm có hình xăm trên tay đến hỏi: "Hey, anh muốn xăm loại hoạ tiết gì?"

"Anh lấy cho tôi một tờ giấy và một cây bút đi, tôi sẽ vẽ nó." Tiêu Chiến nói.

Sau khi nhân viên cửa tiệm nghe xong, anh ta lấy giấy và bút chì đưa cho anh. Tiêu Chiến ngồi ở khu nghỉ ngơi, thiết kế mẫu hình xăm của mình.

Người thợ xăm đi tới, liếc mắt nhìn bức vẽ của Tiêu Chiến. "Xem ra trong đầu anh đã sớm có mẫu rồi."

Tiêu Chiến không ngẩng đầu, "Đúng vậy, cả đời sẽ nhớ kỹ." Nói xong, anh tiếp tục hỏi: "Xăm ở chỗ nào đau nhất?"

Người thợ xăm có vẻ rất ngạc nhiên trước câu hỏi của Tiêu Chiến, có chút do dự nói: "Bắp đùi trong, eo, chân."

Tiêu Chiến đưa tờ giấy cho người thợ xăm: "Mắt cá chân đi."

Người thợ xăm lấy tờ giấy nhìn qua, "Tôi sẽ chuẩn bị."

Tiêu Chiến gật đầu.

Đợi khoảng 15 phút, người thợ xăm đưa bản nháp hình xăm cho Tiêu Chiến xem. "Anh xem kích thước như vầy ổn chưa?"

"Được, vậy bây giờ xăm được chưa?"

"Anh đi theo tôi."

Bất cứ ai cũng sợ những điều chưa trải qua. Mức độ đau đớn cũng chỉ là một trị số, chưa tự mình trải nghiệm qua, cũng không biết cảm giác chân thật sẽ như thế nào.

Nhưng khi máy xăm đâm vào da, Tiêu Chiến lại cảm thấy cơn đau này rất dễ chịu. Giống như là đem phần trí nhớ đau đớn dời đi, đau đớn về thể xác tốt hơn là đau đớn về tinh thần, ít nhất loại đau đớn này có thể dùng ngoại vật giảm bớt.

Hình xăm không lớn, chưa tới nửa tiếng đã xong. Người thợ xăm bôi Vaseline lên hình xăm và sau đó bọc lại bằng một lớp màng bọc thực phẩm.

Tiêu Chiến trả tiền xong, vừa vặn Vương Nhất Bác gọi điện thoại tới.

"Alo, Chiến ca, anh đang ở đâu, em có một tin tốt muốn nói với anh!" Âm thanh ở bên kia điện thoại vô cùng phấn khích.

Tiêu Chiến nghe được giọng nói vui vẻ của Vương Nhất Bác, tâm tình cũng tốt lên theo. "Anh đang chuẩn bị về nhà, tin tốt gì vậy?"

"Gặp mặt nói đi, gặp anh ở nhà nhé!"

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến nhìn liếc qua mắt cá chân của mình, đang suy nghĩ phải giấu hình xăm như thế nào.


Tiêu Chiến về đến nhà trước, anh thay một chiếc quần ống đứng tương đối dài, có thể che mắt cá chân. Không lâu sau, Vương Nhất Bác cũng về đến nhà.

"Tiêu Chiến Tiêu Chiến! Anh có nhà không?" Vương Nhất Bác hét rất to.

Tiêu Chiến trả lời, từ phòng ngủ đi ra.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, dùng sức ôm lấy anh: "Anh thật sự là ngôi sao may mắn của em! "

Trong nháy mắt Tiêu Chiến nghe được cảm giác rất hạnh phúc: "Sao vậy?"

"Trưởng khoa của em!" Vương Nhất Bác nắm hai vai Tiêu Chiến nói, không chú ý chân đá vào chân Tiêu Chiến, Tiêu Chiến theo bản năng "Ah" một tiếng.

Vương Nhất Bác khó hiểu, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nhấc ống quần Tiêu Chiến lên. Động tác của Vương Nhất Bác quá nhanh, Tiêu Chiến còn chưa kịp ngăn cản, Vương Nhất Bác đã phát hiện hình xăm đang được bọc trong màng bọc.

Hình xăm là hình bầu trời đầy sao với một vài ngôi sao bao quanh mặt trăng ở giữa.

"Bảo bối, anh xăm khi nào vậy?" Vương Nhất Bác đứng lên. Là giọng điệu hỏi thăm, nhưng rất dịu dàng.

Tiêu Chiến bỏ Vương Nhất Bác ra, đi thẳng vào phòng ngủ.

"Anh mới xăm à?" Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn thấy thuốc nằm rải rác trong phòng ngủ, trái tim đau nhói. Cậu ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, "Bảo bối, đã xảy ra chuyện gì, anh có thể nói cho em biết không?"

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác ôm lấy, một giọt nước mắt rơi trên cánh tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng cũng không thúc giục Tiêu Chiến, cứ như vậy ôm Tiêu Chiến, chờ Tiêu Chiến sẵn lòng trả lời.

"Anh vừa mới xăm, là bầu trời đầy sao mà chúng ta đã cùng nhau ngắm ở Bath."

"Sao đột nhiên lại muốn xăm?" Vương Nhất Bác kiên nhẫn hỏi.

Tiêu Chiến vừa khóc vừa nói: "Vừa rồi thiếu chút nữa anh đã làm chính mình bị thương, đột nhiên anh nhớ em có nóikhông được làm tổn thương chính mình, bằng không em sẽ khó chịu, nên anh dừng lại. Nhưng đầu anh lúc đó rất mơ hồ, cảm giác như anh đang gặp ác mộng, anh không muốn gặp ác mộng này nữa, anh muốn tỉnh dậy."

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói, trong lòng thật sự rất khó chịu, rốt cuộc Tiêu Chiến đã một mình chịu bao nhiêu đau đớn. Cậu xoa đầu Tiêu Chiến, dùng mặt cọ cọ anh, dùng cách thức động vật nhỏ trấn an Tiêu Chiến.

"Cũng không biết anh nghĩ gì, giống như mộng du bắt taxi đến tiệm xăm, sau đó anh vẽ mẫu này và xăm lên chân." Tiêu Chiến nói xong, xoay người hướng về phía Vương Nhất Bác: "Có thể là trong tiềm thức anh muốn xăm em lên người, nếu sau này em rời xa anh, hình xăm cũng sẽ luôn ở bên anh."

Anh nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, giống như muốn tranh thủ cho mình một cơ hội khác. "Nhưng Nhất Bác, đừng rời xa anh được không? Anh sẽ uống thuốc thật tốt, anh sẽ ổn thôi. Anh sẽ nhanh khỏe mạnh và bình thường."

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Chiến, rất đau lòng. Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, em muốn nói anh nghe một tin tốt. Trưởng khoa sau khi đọc luận án tốt nghiệp của em thì nói rằng ông ấy hy vọng em có thể vào nhóm tiến sĩ của ông ấy."

Tiêu Chiến dường như chưa hiểu ý nghĩa của câu này. Vương Nhất Bác tiếp tục, "Ý là, em sẽ tiếp tục ở lại Luân Đôn để học lên Tiến sĩ. Anh có ủng hộ em không?"

Tiêu Chiến choáng váng trước tin vui to lớn này, trợn tròn mắt hỏi: "Em nói thật sao?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Đương nhiên là thật, vừa rồi trưởng khoa tìm em là vì chuyện này. Ông ấy nói rằng ông ấy rất quan tâm đến ý tưởng nghiên cứu của em và phù hợp với hướng nghiên cứu của ông ấy. Ông ấy cũng nói rằng dù ở cấp độ nào, họ sẽ sẵn sàng hỗ trợ em nộp đơn xin học bổng tiến sĩ toàn phần."

"Chúa ơi! Vương Nhất Bác em giỏi quá!" Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, hôn mặt cậu. "Điều đó có nghĩa là, em sẽ ở lại Luân Đôn trong ít nhất ba năm nữa?"

"Đúng vậy, nhưng chắc ba mẹ em sẽ không tài trợ sinh hoạt phí cho em nữa. Vì vậy, em muốn hỏi bạn trai của em, căn hộ em đang thuê sẽ hết hạn vào tháng 9 tới, em có thể chuyển đến sống với anh không?" Vương Nhất Bác cũng hôn lên môi Tiêu Chiến.

"Tất nhiên! Anh rất sẵn lòng! Anh rất vui!" Tiêu Chiến kích động nhảy dựng lên, kéo Vương Nhất Bác đi vòng quanh phòng.

Sau vài vòng, Vương Nhất Bác hơi chóng mặt, giữ Tiêu Chiến lại. "Được rồi, bảo bối, bây giờ nói em nghe sau khi xăm cần phải chú ý những gì? Ví dụ, không được chạm nước?"

"Ừm, khoảng ba ngày nữa sẽ kết vảy, đừng động vào nó là được." Tiêu Chiến ngoan ngoãn trả lời.

"Được, vậy anh cũng đừng khảo sát trước." Vương Nhất Bác nói đùa.

Tiêu Chiến bật cười trước câu nói này của Vương Nhất Bác. Anh còn tưởng Vương Nhất Bác sẽ phản cảm với chuyện xăm mình, không ngờ Vương Nhất Bác lại bình tĩnh như vậy.

"Em không trách anh xăm mình sao?" Tiêu Chiến thăm dò hỏi.

"Sao lại trách anh, cơ thể anh là của anh. Em chỉ lo là anh sẽ đau. Có đau không, bảo bối?" Vương Nhất Bác nói xong, lại ngồi xổm xuống xem hình xăm của Tiêu Chiến. "Nhà thiết kế có khác, vẽ rất đẹp."

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, hoàn toàn yên lòng.

Vương Nhất Bác đứng lên, đỡ lấy bả vai Tiêu Chiến, nhìn ánh mắt anh nghiêm túc nói: "Tiêu Chiến, anh không cần phải yêu cầu bản thân phải khỏi bệnh ngay lập tức. Chu kỳ của chúng ta có thể là ba năm, năm năm, thậm chí mười năm hai mươi năm, lâu hơn cũng không quan trọng. Bởi vì em sẽ ở bên anh cả đời, anh không cần phải lo lắng về thời gian."

"Mặc dù anh luôn quên, nhưng điều đó không quan trọng, em cũng sẽ luôn nói với anh, mỗi ngày nói với anh, cho đến khi anh nhớ. Em yêu Tiêu Chiến nhất, em sẽ luôn ở bên cạnh Tiêu Chiến."

"Em yêu anh, rất yêu anh, Tiêu Chiến."


---

Note

1. Hiệu đính: Proofreading. Đó là trên cơ sở không thay đổi ý nghĩa ban đầu của nội dung của bài viết, bằng cách sửa lỗi ngữ pháp, lỗi chính tả, điều chỉnh cấu trúc câu, làm cho bài viết thông suốt. Trước khi bài viết được gửi, nó thường được yêu cầu hiệu đính. Một số trường cũng cung cấp các lớp học miễn phí để giúp học sinh sửa lại bài luận của họ. - Nguồn Baidu.

2. Một chương nữa là hoàn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx