Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10

"Ông chủ, hôm nay tâm trạng anh có vẻ rất tốt." Xe đang phóng nhanh trên đường cao tốc quay về, Tần Hòa ngồi ở ghế phụ, thấy Tiêu Chiến cả người thả lỏng, trên mặt nở nụ cười.

"Có sao?" Tiêu Chiến quay sang cười nói: "Tôi đưa cậu về nhà trước, sau đó quay lại cửa tiệm."

"Anh không về nhà nghỉ ngơi sao?" Tần Hòa sửng sốt, càng tò mò về đoàn làm phim: "Nói thật, rốt cuộc thì đại minh tinh nào đang quay trong tiệm của chúng ta vậy?"

"Cậu chưa nghe cậu tò mò hại chết mèo sao? Bớt hỏi lại." Tiêu Chiến cười không nói nữa.

Tần Hòa chán nản lấy điện thoại ra đọc tin tức giải trí.

"Hai người bọn họ rốt cuộc là có chia tay hay không?" Tần Hòa lẩm bẩm tự hỏi.

"Hửm?" Một ánh mắt đảo qua.

"Vương Nhất Bác đó, tối hôm qua anh ấy tham gia một tiệc tối riêng tư, bị chụp ảnh với Thẩm Nhu."

Tim anh chợt thắt lại. Tối hôm qua? Đây có phải là cậu nói... nhàm chán?

"Chụp được cái gì? Hôn hay ôm?" Tiêu Chiến sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh như băng.

"Không có." Tần Hòa kinh ngạc nhìn ông chủ của mình: "Chỉ là trước đó bọn họ có tin đồn hẹn hò, sau đó chia tay, không ngờ lại gặp nhau trong dịp như vậy, cũng không tránh khỏi nghi ngờ."

Trong nháy mắt, lời nói của Phương Gia Lạc văng vẳng bên tai anh: "Chuyện tình cảm của mày quá suôn sẻ, đã quen với việc chủ động. Nhưng Vương Nhất Bác lại khác, cậu ấy đã gặp nhiều, trải qua cũng nhiều, tao sợ mày không phải là đối thủ.."

Chỉ cần nói rõ ràng cho anh biết, đây là quy tắc của trò chơi, anh có muốn chơi không?

Nếu là trước đây, nếu biết bạn trai mình mập mờ với người khác, Tiêu Chiến sẽ chặn họ không chút do dự. Còn lần này thì sao? Anh làm được không?

Xe chậm rãi dừng lại trước cửa tiệm xăm, Tiêu Chiến tắt máy xuống xe, anh đứng ở cửa một lúc rồi nhẹ nhàng bước vào.

Trong cửa tiệm rất yên tĩnh, đang quay. Trong cảnh này, A Tề xăm trên háng của Vân Phong, một tư thế rất gợi tình. Lục Thần nửa cởi quần, chiếc quần lót tứ giác màu trắng kéo xuống một nửa, Vương Nhất Bác tay cầm máy xăm, biểu cảm rất tập trung. Tiêu Chiến hít một hơi, anh biết, theo kịch bản, tiếp theo sẽ có một cảnh giường chiếu quy mô lớn.

Có vẻ như anh đã quay lại không đúng lúc.

Phương Gia Lạc thấy anh, nghiêng người tới thấp giọng nói: "Hôm nay không quay cảnh đó."

"Không quay cảnh nào?" Tiêu Chiến giả vờ không hiểu.

"Cảnh mày không muốn thấy nhất đó."

Tiêu Chiến không nói nên lời. Làm bạn với mấy thằng lanh là bi thảm vậy đó, mọi hoạt động tâm lý đều bị nhìn thấy rõ ràng, không hề có chút bí mật nào cả.

"Cảnh này không dễ quay." Phương Gia Lạc cười đầy ẩn ý: ​​"Chỉ sợ cần phải có ai đó đích thân hướng dẫn."

"Phải không?" Tiêu Chiến vẫn nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấp giọng lẩm bẩm.

Quả nhiên, đã bị NG nhiều lần.

Đạo diễn kêu ca, Vương Nhất Bác quay lại thì nhìn thấy Tiêu Chiến, đôi mắt đen sâu như hồ nước không thấy đáy. Tim Tiêu Chiến bỗng nhiên đập loạn xạ, không biết có phải cậu vẫn đang đắm chìm trong kịch bản hay không, ánh mắt ấy quá thẳng thắn.

Đây là sự khác biệt giữa người thường và diễn viên. Họ không có gánh nặng nào khi diễn, hôm nay hôn người này, ngày mai hôn người kia, dù thay đổi ai thì cũng như nhau, không có chân tình thực cảm cũng có thể diễn ra tình cảm đậm sâu. Tiêu Chiến tự thấy hổ thẹn không bằng.

Anh cúi đầu, quay người đi lên lầu.

Khi bước vào phòng, drap giường đã được giặt, phơi khô và trải phẳng. Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác thuê người làm hay tự mình làm, nếu là vế sau thì quả thực có chút buồn cười.

Anh đứng trên sân thượng châm thuốc. Một lúc sau, có người gõ cửa, anh nói mời vào, quay lại thì thấy Vương Nhất Bác đang đẩy cửa bước vào.

"Căn phòng đã trở lại trạng thái ban đầu, anh xem có còn vấn đề gì không?" Vương Nhất Bác ở phía sau nhẹ nhàng nói. Hôm qua Phương Gia Lạc nói Tiêu Chiến có thói quen ở sạch nên cậu lên kiểm tra lại, giường, phòng tắm đều được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Chợt trở lại không gian chỉ có hai người, Tiêu Chiến bỗng nhiên bị kiềm chế, lời muốn hỏi đều nghẹn lại trong cổ họng.

"Rất tốt, hôm nay quay phim không được thuận lợi sao? Cần tôi giúp gì không?" Lời vừa nói ra, anh liền cảm thấy có gì đó không ổn, ý của anh là dạy cậu cách xăm hình.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, trầm mặc một lát: "Nghe nói hoa văn vẽ tay trên da có thể đạt được hiệu quả thị giác giống như hình xăm thật."

"Cậu muốn thử?" Tiêu Chiến hiểu ngay lập tức.

"Tôi cũng không thể xăm hình thật." Vương Nhất Bác cười cười: "Tối nay rảnh không? Có thể đến nhà tôi."

"Đến nhà cậu?" Tiêu Chiến ngơ ngác lặp lại, đầu óc vẫn chưa phản ứng kịp, cho đến khi phát hiện ánh mắt Vương Nhất Bác ngày càng sâu, anh mới ý thức được cái gì.

Đốm lửa này, không phải là cậu châm lên sao?

"Được."

Tiêu Chiến phát hiện sau đêm đó, trong mắt Vương Nhất Bác trở nên rất khác. Ở cái tuổi hai mươi mấy, cậu đã nổi tiếng trong làng giải trí, dù là lăn lộn trên đại lộ danh vọng nhưng không hề bị vấy bẩn bởi những thói đời, đôi mắt vẫn sạch sẽ, thường thể hiện sự thẳng thắn, trung thực không chút đề phòng.

Làm bạn thì tuyệt, nhưng làm tình thì không.

Tiêu Chiến dùng ánh mắt của tình nhân mà nhìn cậu, suy đoán qua từng ánh mắt, từng lời nói, một trái tim thăng trầm, lo được lo mất, được định sẵn bị người dẫn dắt.

"Tôi xuống quay, buổi tối liên lạc với anh." Vương Nhất Bác làm động tác gọi điện thoại rồi quay người rời đi.

Tiêu Chiến hiểu, anh sẽ lại làm "đặc vụ ngầm". Một đại minh tinh thì đương nhiên không thể ngang nhiên đưa người về nhà, nên khả năng cao là khi thuận tiện anh sẽ tự mình lái xe đến đó.

Đây chẳng phải là chủ động "gạ chịch" sao? Muốn không? Tất nhiên là anh bằng lòng.

Từ chiều đến tối, phần lớn thời gian Tiêu Chiến đều ở trong phòng, thỉnh thoảng ra bậc thang ngồi xem bọn họ quay phim. Anh có thể nhận ra Lục Thần đang cố tình tiếp cận Vương Nhất Bác, thường xuyên đến cạnh nói chuyện với cậu, cố ý vô tình tiếp xúc thân thể. Nghĩ đến những lời bàn tán đó, Tiêu Chiến gần như chắc chắn rằng hắn cũng cùng loại với mình.

Ở cùng một ngành, chẳng lẽ Vương Nhất Bác không biết xu hướng tính dục của người này sao? Sao có thể. Nhưng cậu vẫn đồng ý đóng phim đồng tính với Lục Thần. Tần Hòa nói rất đúng, cậu quả thực rất có tham vọng sự nghiệp.

Một nụ cười cô đơn xuất hiện trên khoé miệng Tiêu Chiến.



Kết thúc công việc, Vương Nhất Bác lên xe như thường lệ, trước khi đi, cậu đã gửi tin nhắn WeChat cho Tiêu Chiến, còn để lại thẻ cửa. Cậu nói 9 giờ tối chạy xe đến chỗ cũ, quẹt thẻ từ tầng hầm rồi đi thang máy lên lầu.

Có thể nói là suy nghĩ chu toàn, hoàn hảo.

Sau khi bấm chuông cửa hai lần, có người ra mở cửa. Vương Nhất Bác tóc còn ướt, mặt non mềm như khối đậu hủ, mặc áo thun quần dài, trông như vừa mới tắm xong.

Cậu mỉm cười, đón Tiêu Chiến vào: "Bị kẹt xe không?"

"Không bị." Tiêu Chiến lắc đầu, thận trọng rón rén đi vào nhìn chung quanh. Ngôi nhà rất rộng, trang trí sang trọng như một khách sạn cao cấp. Phóng tầm mắt ra xa, cửa sổ kính suốt trần sàn hình vòng cung sáng ngời nhìn ra sông, sân thượng có ghế mây và bàn nhỏ, thích hợp để uống rượu và ngắm trăng.

Cũng không biết người bận rộn như cậu có thời gian và nhã hứng hay không.

"Anh căng thẳng à?" Vương Nhất Bác nhìn anh cười: "Tối qua còn rất bạo gan gửi ảnh selfie cho tôi mà."

Nhắc đến bức ảnh, Tiêu Chiến lập tức đỏ mặt, lại là một "kiệt tác" sau khi uống rượu. Trịnh Vân Phi thích uống rượu, liên tục cụng ly với anh trong bữa tối. Khi trở về phòng khách sạn, đầu óc không tỉnh táo, đúng lúc này Vương Nhất Bác gọi điện thoại đến.

Tán tỉnh qua điện thoại còn chưa đủ, không biết nghĩ gì, còn gửi thêm cho cậu một bức ảnh. Sau khi tỉnh táo lại, anh muốn xóa bức ảnh đi nhưng lại nhìn thấy tin nhắn trả lời của Vương Nhất Bác: [Ngày mai trở về được không?]

"Đang nghĩ gì vậy?" Vương Nhất Bác thấy anh ngơ ngẩn, nhẹ giọng nói: "Muốn đi tắm trước không?"

Tiêu Chiến ngẩn ngơ, thấy vẻ mặt cậu vô cùng đứng đắn, giống như đang hỏi "Uống chút gì không?" Không biết cậu đã đưa bao nhiêu người đến đây và hỏi họ câu đầu tiên là: "Muốn đi tắm trước không?"

"Được." Tiêu Chiến gật đầu.

Bước vào phòng tắm, có một bể sục ngoại cỡ bên cạnh phòng tắm kính trong suốt, bên cạnh là chiếc áo choàng tắm mới toanh và quần áo để thay, chu đáo đến mức không thể chê vào đâu được.

Tắm xong, Tiêu Chiến mặc áo choàng tắm, bên trong chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng. Tiêu Chiến nhận ra đây chính là nhãn hiệu mà Vương Nhất Bác đã mặc vào đêm cậu đến tiệm xăm.

Anh chỉ sấy sơ tóc, nửa ướt nửa khô, vừa phải. Anh đứng trước gương, vuốt ngược toàn bộ tóc mái ra sau đầu.

"Muốn vẽ cái gì?" Tiêu Chiến từ phòng tắm bước ra, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên sofa xem điện thoại, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn.

"Anh thấy sao?" Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, chăm chú vào anh.

"Vẽ con bướm?" Tiêu Chiến lấy bút vẽ và thuốc nhuộm từ trong túi mang theo ra. Anh biết Vương Nhất Bác gọi anh đến không phải vì làm tình, hay nói đúng hơn là không chỉ để làm tình.

Cậu muốn tìm cảm giác xăm trên cơ thể người khác.

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Người có hình xăm bướm là A Tề, không phải tôi."

Tiêu Chiến thiếu chút nữa buột miệng nói ra, cậu không phải là A Tề sao?

Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu: "Vậy vẽ cái gì?"

"Anh giúp tôi thiết kế một cái?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên cổ anh, chỗ hình xăm kéo dài đến tận sâu trong áo choàng tắm, không nhịn được mà vói tay vào trong vuốt ve: "Hoạ sĩ xăm hình đều phải cùng khách hàng trao đổi về hình xăm phải không? Anh giúp tôi suy nghĩ được không? Biết đâu một ngày nào đó tôi thực sự muốn có một hình xăm."

Tiêu Chiến rụt người lại, để cậu chạm vào: "Vẽ ở đâu?"

Vương Nhất Bác dừng một chút, rút ​​tay ra khỏi cổ áo, chỉ vào bụng dưới: "Ở đây."

Quả nhiên, là cùng với vị trí quay phim.

"Kéo quần xuống một chút." Tiêu Chiến ngồi im tập trung, bảo Vương Nhất Bác điều chỉnh dáng ngồi một chút, nửa nằm trên ghế sofa. Thực ra anh muốn nói hay cậu cởi ra luôn đi, vì dù sao lát nữa cũng phải cởi ra, nhưng anh cảm thấy như vậy quá thẳng thừng nên không nói.

Đôi mắt đối diện với nơi đó, rất khó có thể không phân tâm, Tiêu Chiến giả vờ bình tĩnh, cầm bút lên chuẩn bị vẽ.

"Anh vẫn chưa nói anh vẽ gì mà." Ánh mắt Vương Nhất Bác đảo đến, dừng lại ở cổ áo lộ ra cơ ngực. Thật kỳ lạ, cậu đang nghiêm túc thưởng thức hình dáng của một người đàn ông, đôi mắt vô thức bị thu hút bởi ngực, eo và mông. Đêm hôm đó, tay cậu như bị ma ám không ngừng lang thang trên cơ thể anh, như thể sờ vào anh bao nhiêu cũng không đủ.

"Cậu có thể duy trì trạng thái thoải mái, miễn là cậu cảm thấy có thể chịu được cái giá phải trả này." Lời của Lâm Vĩnh Xương vang lên bên tai cậu.

Có nhập diễn quá hay không?

"Vẽ một ngôi sao đi, sao Hải Vương được không?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nói.

"Tại sao lại là sao Hải Vương?"

Tiêu Chiến nhướng mi, chỉ cười không trả lời. Vương Nhất Bác lập tức phản ứng: "Anh mắng tôi đúng không?"

"Sao tôi có thể mắng cậu được? Rõ ràng là khen cậu."

Đột nhiên không kịp phòng bị, chiếc áo choàng tắm bị kéo ra, cả người nặng nề ngã xuống ghế sofa. "Anh nói ai là Hải Vương?" Vương Nhất Bác từ phía trên nhìn xuống anh, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đốt cháy khuôn mặt Tiêu Chiến.

Môi đột nhiên áp xuống.

Tiêu Chiến ngửa đầu hôn cậu, khoang miệng không có mùi rượu, lúc này đây, cả hai đều tỉnh táo. Tiêu Chiến nhớ đến cảnh hôn mãnh liệt giữa cậu và Lục Thần, lại nghĩ đến mấy tin đồn với Thẩm Nhu, trong lòng bị đè nén, càng dùng sức triền miên mà hôn, như muốn so cao thấp thắng bại với ai đó.

Anh mở mắt ra nhìn vào khuôn mặt của Vương Nhất Bác, muốn xác nhận hiện tại cậu là A Tề hay vẫn là chính cậu.

Vương Nhất Bác lật người Tiêu Chiến lại, đưa tay vuốt ve rãnh lưng sâu từ trên xuống dưới, hôn dọc theo hình xăm từng tấc một. Tiêu Chiến run rẩy, không hiểu tại sao cậu lại si mê nơi này đến vậy. Những người bạn trai trước của anh chỉ khen hình xăm trên lưng anh gợi cảm mê người, chưa từng có ai thành kính đối đãi với anh như Vương Nhất Bác.

"Tại sao lại gửi cho tôi bức ảnh đó?" Cậu vừa hôn vừa hỏi, hô hấp rất nặng.

"Tôi... uống nhiều quá."

"Nói thật." Cậu lấy chất bôi trơn bôi vào giữa mông, sau đó từ từ đưa một ngón tay vào hậu huyệt. Chỉ làm một lần, Vương Nhất Bác đã quen thuộc với "lưu trình", chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.

Tiêu Chiến rên rỉ, toàn thân tê dại: "Nói... nói thật mà."

Ngón tay ra ra vào vào, càng dùng sức khuấy động khuếch trương : "Vẫn không nói?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp như đang ra lệnh.

Tiêu Chiến hít một hơi, mặt nóng bừng, không khỏi run rẩy khi ngón tay chạm vào điểm nhô lên trên hành lang, hơi thở càng lúc càng dồn dập, trầm giọng nói: "Muốn.. .muốn cậu thao tôi..."

Đây là lần đầu tiên anh nói mấy lời kiểu này khi làm tình, cảm thấy rất xấu hổ nhưng cũng hưng phấn một cách kỳ lạ. Đây là trải nghiệm tuyệt vời nhất mà anh mong muốn, được người khác hoàn toàn kiểm soát từ thể xác đến trái tim. Giống như một kẻ khổ dâm bẩm sinh.

Lời còn chưa dứt, dương vật cứng rắn nóng bỏng gấp gáp tiến vào, dùng hết tốc lực thọc vào rút ra, rất lớn, rất cứng, mỗi lần đều đỉnh đến điểm sâu nhất. Tiêu Chiến bị cậu câu lấy bả vai, hai mảnh xương bướm gần như xuyên qua lưng, liên tục va chạm mãnh liệt phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.

Rất sướng, rất thoải mái. Anh ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát trên cơ thể Vương Nhất Bác, bên tai là hơi thở trầm thấp cùng với tiếng nước ào ạt ở ngã ba cơ thể, như một loại thuốc kích tình mạnh mẽ, khiến người ta không ngừng mà trầm luân, đắm chìm.

Trong lúc ý loạn tình mê, Tiêu Chiến bắt đầu tự hỏi, Vương Nhất Bác có thực sự thẳng hay không? Nếu vậy, thì làm sao cậu có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến tâm lý, không thầy vẫn biết cách thao túng cơ thể một người đàn ông, khiến người ta sướng đến mức dục tiên dục tử, cả người thông thấu.

Cho nên... bây giờ cậu đang bị chính mình bẻ cong sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top