Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

"Đi Tĩnh An xăm hình gì cho khách?" Vương Nhất Bác nửa nằm trên ghế sofa, áo choàng tắm mở rộng, phần thân dưới không mảnh vải che, hai chân dài tùy ý duỗi ra.

"Hạc." Tiêu Chiến mặt mày thả lỏng, chuyên tâm vẽ. Áo choàng tắm quá rộng, không tiện vẽ nên anh không mặc nữa, trên người chỉ để lại một chiếc quần lót. Dù sao vừa rồi họ cũng trần trụi  đối mặt với nhau nên cả hai đều có thể tuỳ ý thoải mái một chút.

"Xăm ở đâu?"

"Vai."

"Có khách nào yêu cầu xăm hình ở đây không?"

"Ở đâu?" Tiêu Chiến ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, cố ý hỏi.

Vương Nhất Bác ho khan: "Chỗ anh đang vẽ."

Tiêu Chiến cười: "Đương nhiên, chỗ nào cũng xăm qua."

Cuối cùng anh quyết định vẽ một cây thánh giá nho nhỏ cho Vương Nhất Bác. Sau khi suy nghĩ thì thấy nó hơi đơn điệu, liền thêm một bông hồng sao cho cây thánh giá đâm qua chính giữa bông hồng. Anh có kỹ năng mỹ thuật phong phú, có thể dễ dàng ngẫu hứng các ý tưởng, đường nét của mẫu dần dần hiện ra.

"Cái này vẽ xong có thể để được bao lâu? Sau khi tắm sẽ mất, phải không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Đây là loại thuốc nhuộm có nguồn gốc thực vật, không có tác dụng phụ đối với da, có thể rửa được và có thể ở trên da khoảng hai tuần."

"Anh còn biết cả cái này."

"Tôi học vẽ trước rồi mới học xăm." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại cúi xuống: "Máy xăm cũng giống như cọ vẽ, cần phải đâm từ từ, từng chút một, đúng nét, sâu vừa phải. Mỗi một lần châm không thể thay đổi, mỗi một nét vẽ phải cố gắng đạt được sự hoàn mỹ."

Vương Nhất Bác im lặng lắng nghe.

"Đạo diễn yêu cầu cậu thế nào?" Tiêu Chiến thấy cậu không lên tiếng thì nhẹ nhàng hỏi: "Thật ra tôi thấy cậu diễn rất tốt, giống như một thợ xăm chuyên nghiệp vậy."

"Có lẽ không chỉ là kỹ thuật, sau đó còn muốn..." Vương Nhất Bác dừng lại, tự hỏi những lời này có thích hợp để nói với Tiêu Chiến hay không: "Đạo diễn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."

"Sau này còn phải diễn cảnh làm tình đúng không?" Tiêu Chiến tiếp lời cậu, nói tiếp: "Xăm ở vị trí này, quan hệ giữa hai người lại ái muội, khó mà nhịn được."

Lời vừa nói ra, anh bỗng nhiên ý thức được, đó không phải là điều bọn họ vừa làm sao?

"Là không nhịn được." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, ánh mắt dừng ở bộ vị giữa hai chân được quấn chặt trong vải. Nhìn từ dưới lên trên, dáng người đĩnh bạt, eo hẹp, cơ ngực đầy đặn hơi run nhẹ lên theo chuyển động của tay. Khuôn mặt ngốc khờ của anh hiện lên một vẻ dụ hoặc thản nhiên, nếu nói anh không phải cố ý, người ta khó mà tin được.

Yết hầu lặng lẽ lăn.

"Cậu cứng rồi." Tiêu Chiến quét mắt nhìn háng cậu, nhàn nhạt nói.

"Vẽ xong rồi à?" Vương Nhất Bác khàn giọng, không nhịn được đưa tay sờ sờ. Bàn tay cậu rất lớn, có thể ôm trọn cơ ngực của Tiêu Chiến, đầu vú cực kỳ nhạy cảm, bị trêu đùa vài cái lập tức sung huyết đứng thẳng.

"Xong rồi." Tiêu Chiến mặt ửng đỏ, hô hấp bắt đầu không ổn định, anh liếc nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Đừng chạm vào, một giờ nữa mới khô được."

Giống như đạp phanh trên đường cao tốc.

Hai người sẽ phải chịu đựng qua một giờ khó khăn này như thế nào? "Chúng ta xem phim đi." Tiêu Chiến đề nghị.

"Anh muốn xem gì?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút: ""Sweet Honey"."

Vương Nhất Bác dừng một chút, mỉm cười: "Được."

Cậu thực sự không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại yêu thích bộ phim Hồng Kông này, cậu đột nhiên nhớ lại ngày đó anh từng nói rằng anh là người không dễ tiếp thu những điều mới mẻ, và anh sẽ luôn xem những bộ phim anh thích.

Phòng ngủ được trang bị thiết bị xem phim hiện đại, lúc rảnh rỗi, Vương Nhất Bác thích tắt đèn, điều chỉnh nhiệt độ thoải mái và nằm một mình trên giường xem phim. Đây là lần đầu tiên có người xem phim ở đây cùng cậu.

Ánh sáng lập lòe chiếu vào mặt hai người, Tiêu Chiến lặng lẽ quay đầu lại, thấy môi Vương Nhất Bác mím lại, vẻ mặt tập trung, cả người dường như hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim. Đột nhiên, có một cảm giác hư ảo như đang ở trong giấc mơ, người từng nghĩ rằng nằm ngoài tầm với lúc này lại đang yên lặng nằm bên cạnh.

Ngón tay lặng lẽ di chuyển, như vô tình chạm vào đầu ngón tay cuộn tròn của Vương Nhất Bác. Cậu quay đầu lại: "Sao thế?"

"Không có gì." Tiêu Chiến cười cười, nhẹ nhàng nói.

Vào đêm giao thừa, trời mưa to, Lý Kiều và Lê Tiểu Quân qua đêm trong một túp lều chật hẹp, đôi bạn chợt trở thành tình nhân.

Tiêu Chiến hiểu được hướng tiếp theo trong mối quan hệ của họ. Thật ra vừa rồi Vương Nhất Bác hỏi anh muốn xem phim gì, anh chỉ buột miệng nói ra bộ phim này, không biết có phải là trong tiềm thức không, như thể anh đang dùng bộ phim này để kiểm tra thái độ của người kia.

"Làm tình cũng có thể sinh ra cảm xúc sao?" Tiêu Chiến nhẹ nhàng hỏi khi âm nhạc hòa vào lời thoại.

Đợi một lúc lâu, Vương Nhất Bác không lên tiếng, không biết là vì không nghe thấy, hay vì không muốn trả lời. Anh không nói gì thêm.

Bài hát kết thúc vang lên, bộ phim kết thúc. Vương Nhất Bác cầm điều khiển từ xa tắt màn hình rồi bật đèn.

"Cần phải sấy cho khô không?" Tiêu Chiến chỉ vào "hình xăm" của mình.

"Để tôi xem." Vương Nhất Bác cúi đầu, vừa rồi dục vọng dâng trào, thậm chí còn không có thời gian để nhìn kỹ Tiêu Chiến vẽ gì. Một cây thánh giá xuyên qua tâm hoa hồng, với những đường cong tinh tế và sống động như thật.

Tay nhẹ nhàng chạm vào, thuốc nhuộm đã khô, màu sắc không hề phai đi chút nào. Ánh mắt cậu dừng lại hồi lâu, Vương Nhất Bác mơ hồ hiểu được Tiêu Chiến muốn biểu đạt điều gì, nhưng cũng không hoàn toàn xác định. Nếu nhuỵ hoa đại biểu cho "Tim hoa", có nghĩa là cả hai chúng ta đều không cần phải gánh nặng, chỉ cần vui vẻ là đủ rồi. Như Tiêu Chiến đã nói, việc anh giúp cậu vào vai là bởi vì nó rất kích thích.

"Có ảnh hưởng đến việc quay phim của cậu không?" Tiêu Chiến hậu tri hậu giác mới biết cậu sắp đóng cảnh nóng. Trên người đại minh tinh có một "hình xăm" ở chỗ nhạy cảm, có thể gây ra tin đồn bát quái.

Vương Nhất Bác không để ý: "Dùng băng dính dán lên cũng không phải vấn đề lớn."

"Có ai hỏi thì sao?"

"Ai hỏi, Lục Thần?" Vương Nhất Bác nhíu mày.

Tiêu Chiến không trả lời.

"Cậu ta sẽ không hỏi tôi câu hỏi đó."

Không khí yên tĩnh, cả hai đều im lặng. Tiêu Chiến nhìn điện thoại, đã gần nửa đêm. Sau khi xem phim gần hai tiếng, không những thuốc nhuộm đã khô mà chỗ nào đó cũng đã "bình tĩnh lại". Anh không còn lý do để mình ở lại.

"Muộn rồi, tôi phải về." Tiêu Chiến đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo.

Một đôi tay đột nhiên từ phía sau ôm lên, hơi thở ấm áp ái muội phả vào một bên gáy: "Anh xác định còn có thể lái xe sao?"

Tiêu Chiến không khỏi run rẩy. Vương Nhất Bác như thế này quá dịu dàng, giọng nói như được tẩm độc, khiến người ta nóng tai, tim đập loạn xạ, lầm tưởng là hai người đang yêu.

"Ngày mai cậu phải quay." Tiêu Chiến thấp giọng nói.

"Chân mềm hết rồi, còn sức lái xe không?" Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay, cằm vừa vặn đặt trên vai Tiêu Chiến, thân mật như một cặp tình nhân: "Sáng mai đi nhé, giường của tôi cũng không phải là không ngủ được."

Lời vừa ra khỏi miệng, chính cậu cũng cảm thấy khó tin, rõ ràng đối phương là đàn ông, không cần cậu chăm sóc.

Nhưng đuôi mắt Tiêu Chiến vừa mới ửng đỏ, bị thao đến sắp khóc vẫn luôn hiện lên trước mắt cậu, mấy lời vô nghĩa khi lên đỉnh của anh rất êm tai, nhu nhu mềm mềm, có một chút yếu đuối mỏng manh không phù hợp với giới tính của anh.

Làm tình với anh thực sự gây nghiện.

Sau khi tắt đèn, Vương Nhất Bác vẫn ôm Tiêu Chiến từ phía sau, da thịt dính sát vào nhau, hai người không mặc gì ngoài đồ lót. Tiêu Chiến có thể cảm giác được hạ thân của cậu dần cứng, đỉnh vào hậu huyệt của mình, nhẹ nhàng cọ xát nhưng không tiến thêm bước nữa.

"Lại ngỏng đầu?" Tiêu Chiến mím môi cười, mặc dù mí mắt nặng trĩu, mơ màng sắp ngủ.

"Ngỏng rồi, ngủ đi." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn liếm lên làn da sau gáy anh như đang trêu đùa, bàn tay chậm rãi trượt xuống, vén mép quần lót vuốt ve hạ thể đang dần đứng thẳng của Tiêu Chiến.

Tay cậu rất lớn, lòng bàn tay lại ấm áp, loát động lên xuống nhịp nhàng.

"Cậu cứ thế tôi ngủ kiểu gì? Vào... vào đi..." Tiêu Chiến thoải mái mà thất thần, hơi thở dần trở nên dồn dập đứt quãng, cả người bày ra trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trạng thái mê say, rất gợi cảm và thu hút.

Cởi quần lót ra, hậu huyệt của anh ẩm ướt mềm mại, hạ thân của Vương Nhất Bác gần như không cần dùng sức để ép vào, nhẹ nhàng thọc vào rút ra cùng với tiếng phập phồng rên rỉ lên xuống của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy mình là người có nhiều ham muốn, trước kia để đóng phim, cậu có thể bế quan vài tháng mà không có đời sống tình dục. Vậy bây giờ thì sao? Vì sao lại liên tục mất khống chế với một người đàn ông?

Có lẽ đã quá lâu rồi không phóng túng bản thân, hoặc cũng có thể hiếm gặp được một cơ thể đồng điệu với mình như vậy. Nếu Tiêu Chiến ngầm đồng ý, cậu cũng không ngại mà trở thành A Tề trong thời gian ngắn, coi Tiêu Chiến như Chu Chí Niên, để mình "yêu" anh cũng không có gì khó khăn.





Cơ thể anh quá mức bủn rủn mỏi mệt, đêm qua Tiêu Chiến không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, trong cơn mê mang, hình như anh được Vương Nhất Bác bế vào phòng tắm tắm rửa rồi quay lại giường. Khi anh mở mắt ra, bên cạnh đã không có người. Anh cầm điện thoại xem thời gian, 7 giờ sáng. Vẫn còn may, anh không ngủ quên.

Tiêu Chiến rời giường mặc quần áo, Vương Nhất Bác vừa lúc từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt quét qua vết xanh tím loang lổ trên người anh, cười tinh quái.

"Mấy giờ tài xế đến đón?" Tiêu Chiến vẻ mặt không đổi, nhặt từng món đồ lên mặc vào. Vương Nhất Bác lúc làm tình quen nặng tay, nhiều lần làm cho anh "thảm không nỡ nhìn", anh đã quen rồi.

"8 giờ 20. Không vội, vẫn còn sớm, ăn sáng trước đi."

"Cậu làm?"

"Dì làm." Vương Nhất Bác cười nói: "Anh chưa thưởng thức tài nghệ nấu nướng của tôi rồi, không ai dám ăn đồ tôi nấu."

"Vậy tức là từng làm cho người khác, bị người ta chê rồi." Tiêu Chiến liếc cậu một cái, giọng điệu đầy chua chát. Rất có thể đây là đánh giá của bạn gái cũ.

"Bạn nối khố của tôi nói vậy." Vương Nhất Bác lập tức nói: "Năm 18 tuổi, một lần nó ăn qua đồ ăn tôi làm thì nhập viện, nó liền đi kể lể khắp nơi, từ đó không ai dám để tôi xuống bếp nữa."

"Không cường điệu đến thế chứ." Tiêu Chiến lộ ra một chút ý cười. Không biết có phải cậu có ý giải thích hay không, nhưng anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Anh nhìn khuôn mặt mộc của Vương Nhất Bác, mí mắt hơi sưng, vài sợi tóc sau ót không nghe lời dựng lên, suýt nữa anh quên mất cậu là một đại minh tinh sáng chói. Chỉ không biết dáng vẻ này đã được bao nhiêu người nhìn qua.

"Phải rồi, để tôi đưa lại thẻ cửa cho cậu." Hai người cùng nhau ăn sáng xong, trước khi ra cửa, Tiêu Chiến đưa thẻ cửa cho Vương Nhất Bác.

Cậu không nhận: "Không cần trả lại cho tôi đâu."

Ý là, còn có lần sau.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, trên mặt hiện lên một tia ranh mãnh: "Lần sau nếu cần thì cứ đưa cho tôi. Nhỡ đâu tôi lỗ mãng chạy đến đụng phải người khác thì không tốt đâu."

"Không có người khác." Vương Nhất Bác nhìn anh: "Còn anh thì sao?"

Tiêu Chiến giật mình: "Cái gì?"

"Anh có người khác không?"

Tiêu Chiến dừng lại vài giây, mỉm cười: "Tôi cũng không có."

Vương Nhất Bác đã nói như vậy, anh sẽ không hỏi nữa. Đúng như anh đoán, Thẩm Nhu hẳn đã là "thì quá khứ".





Khi Tiêu Chiến quay lại tiệm xăm, mọi người còn chưa đến, chỉ có Phương Gia Lạc bận đến toát mồ hôi, hắn ngẩng đầu thì trông thấy Tiêu Chiến: "Chào."

"Chào." Tiêu Chiến ngáp một cái, nhìn bốn phía xung quanh: "Sao có mình mày vậy?"

"Số tao sinh ra đã vất vả, có thể làm được gì?" Phương Gia Lạc nhìn anh từ trên xuống dưới, đánh giá: "Tối hôm qua ngủ không ngon hả? Ở cùng cậu ấy à?"

"Lại nhìn ra được từ đâu?" Tiêu Chiến trợn mắt không nói nên lời.

"Tao nói rồi..."

"Được rồi, stop." Tiêu Chiến xua tay: "Đừng nói với tao mấy chuyện không tốt trong vòng của mày, nghe phiền."

"Chứ bây giờ ai đang tìm minh tinh để yêu? Còn tìm người nổi tiếng nhất." Phương Gia Lạc lải nhải: "Tưởng làm đà điểu là được sao? Không nghe không thấy là xem như không tồn tại hả?"

"Chuyện của em ấy bây giờ tao là người hiểu rõ hơn mày." Tiêu Chiến tính tình cũng lớn dần lên, anh đã xây dựng tâm lý từ lâu, cũng không cần thỉnh thoảng có người dội gáo nước lạnh vào người. "Tao biết tao đang làm gì."

Có lẽ Phương Gia Lạc nói rất đúng, anh chính là muốn làm đà điểu. Làm đà điểu thì sao chứ? Hoa đang khoe sắc thì phải hái, là "đoá hoa" Vương Nhất Bác một hai nở trong tiệm xăm của anh, vậy anh hái thì đã sao? Không đánh cược một lần, anh sẽ không bao giờ cam tâm.

"Được rồi, là tao lắm mồm." Phương Gia Lạc thở dài, cảm thấy lần này Tiêu Chiến nghiêm túc hơn trước, mặc dù vẫn luôn giả vờ không quan tâm.

"Nhưng mày phải nhớ kỹ, cậu ấy là diễn viên, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy không nhất thiết chỉ dùng trong phim. Nếu một ngày nào đó mày bị tổn thương, đừng trách tao không nhắc."

"Không thể nói cái gì tốt đẹp sao?" Tiêu Chiến trong lòng trầm xuống, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Đổi câu đi."

Phương Gia Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Vậy chúc tụi mày yêu nhau thì cuối cùng sẽ về với nhau, được chưa?"

"Này còn được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top