Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Khi Vương Nhất Bác bắn ra, Tiêu Chiến đã kiệt sức. Anh thật sự ngưỡng mộ thể lực của Vương Nhất Bác, quay phim cả ngày, cậu vẫn có thể ôm anh lâu như vậy, chỉ cần tắm một phát tinh thần liền sảng khoái.

Hai người làm thêm hai lần nữa trong phòng tắm rồi cùng nhau quay lại giường. Vương Nhất Bác ngồi dựa vào đầu giường, một tay cầm kịch bản, áo ngủ lỏng lẻo trên người, đôi chân dài tùy ý bắt chéo.

Trông cậu đọc kịch bản rất chăm chú, môi mím chặt, vẻ mặt ảm đạm.

Tiêu Chiến chăm chú nhìn cậu một lúc, sau đó chán nản đi tới nâng mép quần lót của cậu lên kiểm tra "hình xăm": "Có vẻ nhạt hơn một chút rồi."

"Thế à?" Vương Nhất Bác đặt kịch bản xuống, cúi đầu xem: "Mới có mấy ngày mà đã phai màu nhanh vậy."

"Nó sẽ mờ dần cho đến khi biến mất." Tiêu Chiến dùng tay chạm vào, thì thầm: "Đến lúc đó... các cậu cũng kết thúc cảnh quay ở đây phải không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, khẽ ừ một tiếng.

"Thời gian trôi nhanh quá." Tiêu Chiến nhìn cậu: "Đi Tokyo quay bao lâu nữa?"

"Có thể một tháng, còn tùy vào tiến độ."

Cả hai đều ăn ý không đề cập đến chuyện tương lai. Đi Tokyo rồi thì sao? Đoạn quan hệ này có còn duy trì hay không? Vương Nhất Bác không có đáp án, tạm thời cũng không muốn suy nghĩ vấn đề này.

Cũng may Tiêu Chiến không hỏi.

Bầu không khí có chút ảm đạm.

"Đang đọc kịch bản hửm?" Ánh mắt Tiêu Chiến hướng đến kịch bản trong tay cậu, khóe môi cong lên: "Sau khi chuyển cảnh sẽ không được xem các cậu quay phim nữa, kết phim sao thế, cậu tiết lộ trước được không?"

"Tôi cũng không biết đạo diễn sẽ quay thế nào nữa, tôi có đưa ý tưởng của tôi cho ông ấy."

"Ý tưởng thế nào?" Rõ ràng buổi sáng đã nghe được, nhưng Tiêu Chiến muốn hỏi lại một lần nữa.

"Tôi nghĩ A Tề vẫn luôn nhớ đến Chu Chí Niên, cậu ấy làm tình với Vân Phong không có nghĩa là cậu ấy yêu Vân Phong." Lời vừa nói ra, hai người đồng thời im lặng. Rõ ràng đang nói về bộ phim, nhưng nghe như còn có ý khác.

Không biết có phải là ảo giác hay không, dường như Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tiêu Chiến bỗng nhiên nhạt đi.

"Đây thật sự là một câu hỏi phức tạp, ngay cả nam chính cũng không thể nghĩ ra." Tiêu Chiến cười nói: "Xem ra tôi chỉ có thể đến rạp để tìm câu trả lời thôi."

Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác, hy vọng cậu có thể tiếp lời rằng không cần phải đợi đến ngày đó, anh có thể đến Tokyo xem chúng tôi quay phim, hoặc là khi biết kết cục tôi sẽ nói cho anh biết.

Nhưng cậu không nói gì cả.



Ngày hôm sau Tiêu Chiến ở nhà cả ngày, anh giúp hai khách hàng phác thảo bản vẽ, đồng thời xác định thời gian xăm hình cho tháng tới. Anh cố gắng giữ cho mình bận rộn, vì như thế, đầu óc anh sẽ thôi suy nghĩ miên man.

Pudding chạy tới chạy lui quanh chân anh, bộ dáng bồn chồn, như thể đã quen nhìn người ta quay phim, ngẫu nhiên không thích ứng khi không được đến đó.

"Mày làm gì vậy?" Tiêu Chiến nhặt nó từ dưới đất lên: "Nghiện xem người ta quay phim rồi à?"

Pudding meo meo rồi lúc lắc cái đuôi như thể hiểu được.

"Nghiện rồi cũng chẳng có tác dụng." Tiêu Chiến đặt nó lên đầu gối, nhẹ nhàng vuốt lông nó: "Người ta sẽ rời đi nhanh thôi, từ giờ chỉ còn lại mày với tao, và Tần Hòa."

Con mèo nheo nheo đôi mắt, như thể đang rất hưởng thụ.

"Mày thấy tao có nên cố gắng một chút nữa không?" Tiêu Chiến thở dài, tự hỏi chính mình.



Buổi tối, Phương Gia Lạc gửi tin nhắn WeChat: Đạo diễn lại thêm mấy cảnh, có thể phải quay thêm mấy ngày nữa. Ý tứ rất rõ ràng, mấy ngày này Tiêu Chiến không cần đi.

Tiêu Chiến bấm vào khung chat giữa anh và Vương Nhất Bác, cả ngày nay vẫn chưa gửi tin nhắn nào.

Anh cười khổ, bọn họ thật sự có phải là người yêu đâu, mọi chuyện đều phải được truyền đạt qua người thứ ba. Quay cảnh nóng mất bao lâu? Chuyển cảnh quay ở đâu? Nếu Phương Gia Lạc không nói cho anh biết, anh gần như không biết gì cả.

Anh thì là loại người yêu gì? Cùng lắm chỉ là bạn tình, hoặc là... thậm chí còn không phải là bạn tình. Khi một đại minh tinh muốn quan hệ, sẽ có rất nhiều người xếp hàng, chỉ là anh kín tiếng lại thuận tiện mà thôi.

Cảnh sex được quay trong một tuần, Tiêu Chiến cũng không đến đó một tuần. Mỗi lần gặp đều hẹn tại nhà riêng của Vương Nhất Bác, uống rượu, trò chuyện, làm tình rồi sáng sớm hôm sau lái xe về. Hai người bề ngoài không tiếp xúc nhưng thực tế là cùng nhau dâm loạn mỗi đêm.

Hai người càng ngày càng phóng túng, phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn, phòng tắm, ở mọi nơi mà họ có thể nghĩ tới, thử nhiều tư thế khác nhau, bịt mắt, trói, thậm chí còn giả vờ cưỡng bức. Đôi khi Vương Nhất Bác không đành lòng, lo mình xuống tay quá mạnh, nhìn trên người Tiêu Chiến bầm xanh bầm đỏ, cậu do dự không biết có nên tiếp tục hay không.

Tiêu Chiến nói không sao, hai chân câu lấy eo cậu, cười tươi.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác phát hiện ra sự "điên cuồng" trong xương cốt của Tiêu Chiến, và trước đây chính cậu cũng là "kẻ điên" như vậy, cậu đã chịu đựng, kìm nén hoặc chưa tìm được đối tượng thích hợp cho đến khi gặp được Tiêu Chiến. Hai "kẻ điên" ăn nhịp với nhau.

"A Tề và Vân Phong cũng chơi điên cuồng như thế sao?" Tiêu Chiến ngồi khoá trên người Vương Nhất Bác, sờ sờ dương vật đã bắn mấy lần, nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi.

Nếu bọn họ chơi đến kích thích thì anh muốn hai người càng kích thích hơn. Anh muốn Vương Nhất Bác nhớ rõ những ngày này, cho dù không thừa nhận về mặt cảm xúc thì cũng khó có thể xóa bỏ ký ức về thể xác. Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ thực sự vì anh mà rung động.

"Không điên bằng anh."

"Vậy các cậu quay như thế nào..."

Vương Nhất Bác đột nhiên hôn anh, môi lưỡi dây dưa, những lời chưa kịp nói ra đều mắc kẹt trong miệng Tiêu Chiến. Thật ra cậu cũng mơ hồ không rõ, có lúc cậu sẽ nhìn mặt Lục Thần, tưởng tượng nếu là Tiêu Chiến thì A Tề có yêu Vân Phong không.



Một đêm nọ, Phương Gia Lạc gọi điện cho Tiêu Chiến hỏi anh có muốn ăn tối cùng không. Hôm đó Vương Nhất Bác có một sự kiện xã giao nên Tiêu Chiến liền đồng ý. Hai người gặp nhau tại nhà hàng Triều Châu mà Phương Gia Lạc đã đề cập nhiều lần trước đó.

"Mấy hôm nay tụi mày đều ở cùng nhau đúng không?" Phương Gia Lạc hỏi thẳng.

Tiêu Chiến không muốn giấu hắn, gật đầu thừa nhận, còn hỏi sao hắn biết.

"Tao nhìn trạng thái của Vương Nhất Bác đoán thôi." Phương Gia Lạc cười cười: "Người khác có thể nhìn không ra, nhưng tao biết khi quay, cậu ấy đều nghĩ Lục Thần là mày."

"Phải không?" Tiêu Chiến cười khổ, không biết nên vui hay buồn.

"Tụi mày xác định quan hệ chưa?"

Tiêu Chiến im lặng một lúc rồi mỉm cười: "Làm bạn tình có tính không?"

"Mày sẵn sàng làm một bạn tình?"

"Mày nói xem..." Tiêu Chiến nghĩ nghĩ: "Nếu tao luôn ngủ với em ấy, liệu có nảy sinh tình cảm không?"

Phương Gia Lạc ngẩn ra. Một Tiêu Chiến tiêu sái và tự tin trước nay chỉ có anh bỏ người ta đâu rồi? Do dự hồi lâu, hắn vẫn không thể nói ra những lời mỉa mai, chỉ thở dài: "Đồ ngốc."

"Mày có muốn nói chuyện một lần với cậu ta không?" Một lúc sau, hắn lại nói: "Nếu mày đã nghiêm túc thì hãy nói cho cậu ấy biết, biết đâu cậu ấy sẽ cân nhắc thử một lần."

"Còn mấy ngày nữa?" Tiêu Chiến im lặng một lúc rồi khẽ hỏi, anh muốn biết bản thân còn bao nhiêu thời gian.

"Quay xong mấy cảnh này, cũng còn ba bốn ngày nữa."

"Chỉ có mấy ngày nữa thôi sao?" Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy."

Sau khi quay xong cảnh nóng, Tiêu Chiến quay lại tiệm xăm. Anh ngồi trên bậc thang, tỉ mỉ nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy chua xót. Chẳng bao lâu nữa, vẻ mặt và tư thái của cậu sẽ không còn rõ ràng sau khi rời khỏi tiệm xăm này, bọn họ chẳng còn là gì của nhau. Anh làm việc với tư cách là nghệ sĩ xăm hình của mình, cậu quay lại con đường danh vọng của cậu. Anh không có cơ hội.

Buổi chiều, một người phụ nữ xuất hiện ở phim trường, Tiêu Chiến nghe được Phương Gia Lạc nói đây là quản lý của Vương Nhất Bác, La Mi. Cô trông khoảng ngoài 40, tóc ngắn, mặc một bộ vest tinh xảo, và một khuôn mặt sắc sảo.

"Chị ấy làm đại diện cho Nhất Bác nhiều năm rồi, năng lực mạnh mẽ và quan hệ rộng. Rất nhiều việc lớn việc nhỏ gì cũng một tay chị thu xếp, Nhất Bác rất tin tưởng chị ấy." Phương Gia Lạc nói với Tiêu Chiến.

"Việc lớn việc nhỏ..." Tiêu Chiến nhẹ giọng lặp lại: "Là xử lý scandal của em ấy à?"

Phương Gia Lạc cười, nói: "Kiểu vậy. Nhưng bản thân Nhất Bác cũng là một người có chủ kiến, sẽ không bị dắt mũi."

Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn chằm chằm La Mi một hồi.

"Chị Mi." Lục Thần mỉm cười bước lên chào hỏi cô: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, Lục lão sư càng ngày càng đẹp trai nha."

"Làm gì đẹp trai được như anh Nhất Bác." Lục Thần mi mắt cong cong: "Lần hợp tác này với anh Nhất Bác, em đã học được rất nhiều điều, em thực sự hy vọng sau này sẽ tiếp tục có cơ hội hợp tác."

La Mi không trả lời, chỉ đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý.

Đúng lúc Lâm Vĩnh Xương thảo luận với Vương Nhất Bác về kịch bản xong, La Mi nói xin lỗi không trò chuyện tiếp với Lục Thần được, rồi bước tới trò chuyện với họ.

Lục Thần ngẩng đầu thấy Tiêu Chiến, mỉm cười với anh rồi bước tới: "Mấy hôm trước tôi thực sự xin lỗi, kinh nghiệm quay phim của tôi không nhiều, nhiều người sẽ khiến tôi căng thẳng, đặc biệt là những cảnh nóng nên tôi đành phải phiền đạo diễn hạn chế ít nhất những người không có liên quan."

"Không sao." Tiêu Chiến cong khoé môi. Người này ở mọi phương diện đều mang đến cho anh một cảm giác rất khó chịu, mọi người đều có thể nhìn ra hắn có ý với Vương Nhất Bác, nhưng anh không biết ý định này có bao nhiêu chân thành.

"Ông chủ Tiêu cũng có hứng thú với quay phim à?" Đôi mắt Lục Thần đảo qua vết đỏ không dễ phát hiện trên cổ Tiêu Chiến. Vết đỏ đó cũng không cố ý che giấu, hắn đoán Tiêu Chiến không có ý định giấu nó.

"Đương nhiên." Tiêu Chiến cười cười.

"Vậy ông chủ Tiêu thấy tôi diễn được không?" Phương Gia Lạc đang bận ở nơi khác, không có người thứ ba nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, vì vậy Lục Thần đặc biệt thẳng thắn.

Tiêu Chiến im lặng một lát, rồi nhàn nhạt mỉm cười: "Tôi là người ngoài nghề, không biết nhận xét."

"Có vẻ như tôi còn phải cố gắng nhiều hơn, nhập diễn sâu hơn vào kịch bản." Lục Thần nhướng mày nói tiếp: "Nhưng anh Nhất Bác cảm thấy diễn xuất của tôi rất tốt, anh ấy còn nói tôi diễn rất tự nhiên, điều này khiến tôi cảm thấy rất tự nhiên, thoải mái, giúp anh ấy vào vai rất nhanh."

Tiêu Chiến lộ ra chút bối rối, không nói tiếp nữa.

"Anh biết tôi đang nói đến cảnh nào mà đúng không?" Lục Thần nhìn phản ứng của anh, mỉm cười hài lòng.

Trước đây, Vương Nhất Bác luôn là người chủ động hẹn, lần này Tiêu Chiến không nhịn được gửi cho cậu một tin nhắn WeChat, hỏi có thể gặp nhau ở nhà cậu buổi tối như mọi khi được không.

Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác mới trả lời: [Tối nay bận chút việc, mai đi.]

Buổi tối về đến nhà đã gần 10 giờ, Vương Nhất Bác đi tắm, mặc áo ngủ, ngồi một mình ở sân phơi uống rượu. Thời tiết hơi lạnh nhưng những cơn gió nhẹ sẽ khiến lòng người tỉnh táo rất nhiều.

Cậu nhớ lại bữa tối đã ăn cùng với La Mi.

"Đạo diễn Lâm nói cậu diễn rất tốt, lần này rất có khả năng đoạt được giải thưởng." La Mi uống trà, trên mặt mỉm cười: "Thật ra lúc đầu tôi hơi lo lắng, sợ cậu không tìm được cảm giác đối với thể loại này."

"Không quá dễ dàng." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói.

"Lục Thần... không có làm gì cậu?" La Mi nhìn vẻ mặt của cậu, thăm dò hỏi.

"Không có."

La Mi trầm mặc một hồi: "Lần trước trong điện thoại cậu nói hơi bối rối, hiện tại thế nào rồi?" Lần trước Vương Nhất Bác nhắc đến trong điện thoại, La Mi cũng không quá để ý. Cho đến khi hôm nay gặp Lục Thần, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Ngoài ra, Lâm Vĩnh Xương còn nói Vương Nhất Bác vào vai rất nhanh, điều này càng khiến người ta nghi ngờ.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, không trả lời được.

"Tôi từng biết một nghệ sĩ cũng từng đóng phim đồng tính. Anh ấy thẳng, mấy tháng đóng phim vẫn không thể thoát ra được, anh ấy nghĩ rằng mình đang yêu người kia." Cô chậm rãi nói.

"Sau đó thì sao?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu.

"Anh ấy và tôi cũng thân nên có đến nói chuyện riêng với tôi, anh ấy hỏi tôi nên làm gì." La Mi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lúc đó tôi nói là nếu kỹ thuật còn kém thì chỉ có thể dùng phương thức cộng tình để diễn, phương thức này cho phép bản thân phóng túng chút cảm xúc của chính mình trong một thời gian ngắn, nhưng đó có phải là cảm giác thật hay không chỉ có thể biết được sau đi phim đóng máy."

"Sau khi đóng máy?" Vương Nhất Bác ngơ ngẩn nói.

"Ngưng liên lạc một thời gian, bình tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng là yêu chính người đó hay là nhân vật trong phim?"

"Sau đó anh ấy thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi.

La Mi mỉm cười nói: "Đã kết hôn rồi. Mấy ngày trước tôi có gặp anh ấy, chuyện quá khứ đó đã trở thành trò cười, anh ấy nói lúc đó anh ấy thực sự nghĩ rằng mình đã bị bẻ cong, nhưng sau đó mới phát hiện ra đó chỉ là sự nhất thời."

"À, phải rồi." La Mi nhìn khuôn mặt trầm mặc của Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng nói thêm: "Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã ngủ với người đó trong quá trình quay phim."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top