Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

Máy bay bay vài vòng trên không rồi từ từ hạ cánh xuống sân bay Haneda. Tiêu Chiến ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đặt trên đầu gối vô thức cuộn lại. Hấp tấp lỗ mãng bay đến tận đây để làm gì không biết?

Kỳ thật trước đó anh cũng không nghĩ tới muốn đến Tokyo tìm Vương Nhất Bác, nhưng khi nghe Tần Hòa nói đến "Tokyo", trong đầu anh không khỏi chấn động, mọi nguyên tắc, tôn nghiêm hay kiêu ngạo đều không còn nữa. Vương Nhất Bác ở Tokyo, khách của anh ở Tokyo trời xui đất khiến kiểu gì mà không thể đến đúng hẹn, đây không phải là ý trời thì là gì?

Có lẽ ông trời cũng muốn cho anh một cơ hội để anh nói rõ ràng với Vương Nhất Bác rằng, anh thích em, không phải vì kích thích hay vì em là một đại minh tinh, mà là hai năm trước anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh không để Tần Hoà đi cùng anh, dù có kích động đến đâu, anh vẫn muốn giữ chút thể diện trước mặt đồ đệ của mình.

Phương Gia lạc đang xem điện thoại ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi ở một bàn khác. Bộ phim đã quay được hơn một nửa, mọi việc đang diễn ra thuận lợi, tối nay nhà làm phim tổ chức một bữa tiệc để thưởng cho đoàn làm phim. Để tránh rắc rối, bữa tối được tổ chức tại nhà hàng Trung Quốc trong khách sạn bọn họ ở.

Hắn ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn từ Tiêu Chiến, cái tên ngu ngốc này dám tiền trảm hậu tấu, thực sự đến Tokyo rồi mới hỏi hắn địa chỉ. Điên rồi sao? Biết nhau bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên hắn phát hiện người bạn luôn "phong lưu" của mình hóa ra lại là một kẻ si tình.

Kỳ thật, sau khi im lặng quan sát mấy ngày, Phương Gia Lạc phát hiện ra Vương Nhất Bác không hề vô tâm với Tiêu Chiến, mặc dù không biết rõ chuyện của hai người, nhưng sau khi đến Tokyo, hắn rõ ràng đã nhận ra Vương Nhất Bác có hơi khác thường.

Khi không quay phim, cậu sẽ ngồi một mình lặng lẽ trong góc, không biết suy nghĩ gì, đôi khi sẽ lấy điện thoại ra xem một lúc rồi lại cất vào, như thể đang chờ tin nhắn của ai đó.

Tất nhiên, cũng có thể là do hắn xuất phát từ góc nhìn của Tiêu Chiến mà suy nghĩ quá nhiều. Liệu một ngôi sao nổi tiếng như Vương Nhất Bác, được vây quanh bởi các mỹ nhân, sẽ thật sự bối rối về mặt cảm xúc với một người đàn ông? Phương Gia Lạc không chắc lắm.

[Tụi tao đang ăn tối tại nhà hàng Trung trong khách sạn, Nhất Bác ở phòng 1808, lát nữa mày trực tiếp đi gặp cậu ấy đi.] Phương Gia Lạc gửi tin nhắn. Nếu đối phương không phải là Tiêu Chiến thì cho dù hắn có trăm lá gan cũng không dám "bán đứng" số phòng của Vương Nhất Bác. Ai nói hắn là bạn thân nhất của anh trong bảy năm chứ?

Vừa nhấn nút gửi, hắn bỗng do dự.

Tối nay hình như Vương Nhất Bác có gì đó không đúng, uống hết ly này đến ly khác, bất kể ai đến kính rượu, cậu cũng không từ chối, chỉ ngửa đầu uống. Đáng tiếc trợ lý và người đại diện của cậu đều không có mặt, không ai có thể khuyên được cậu. Trong trạng thái này, Tiêu Chiến khó có thể nói chuyện với cậu có kết quả. Đừng mơ màng hồ đồ rồi lên giường, tỉnh dậy không nhớ được gì, chẳng phải đi một chuyến vô ích sao?

"Anh Nhất Bác, cảm ơn anh đã chiếu cố em trong khoảng thời gian này, sau này em vẫn muốn học hỏi thêm từ anh." Không biết từ lúc nào, chỗ ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác đã đổi thành Lục Thần, nói chuyện với cậu cơ hồ cơ thể muốn dán lên người cậu.

Cả đoàn phim đều biết hắn là Gay, việc các diễn viên gặp dịp thì chơi là việc bình thường, đều từng diễn cảnh hôn hay cảnh nóng, sau lưng nảy sinh chuyện gì cũng rất khó nói. Vì vậy, khi thấy những cử chỉ mập mờ ái muội cũng là điều bình thường, họ chỉ giả vờ xem như không thấy.

Vương Nhất Bác đầu hơi choáng váng, khi Lục Thần nghiêng người đến, cậu mơ hồ ngửi thấy hương hoa hồng nhàn nhạt, hình như giống với mùi nước hoa Tiêu Chiến thường dùng.

"Đây là loại nước hoa gì?" Cậu nhìn Lục Trần, ánh mắt đã không còn quá rõ ràng nữa.

"Hoa hồng đêm của Fumar." Lục Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thơm không?"

"Thơm..." Vương Nhất Bác nhất thời thất thần, lẩm bẩm tự nói: "Tôi luôn thấy nó thơm, nhưng chưa bao giờ hỏi anh ấy là nhãn hiệu gì."

"Anh ấy?" Lục Thần không ngốc, cặp từ "anh ấy" liền biết chính xác là ai. Hắn biết Vương Nhất Bác uống say, khi tỉnh táo cậu sẽ tuyệt đối không nói những chuyện này, ngoài những lúc quay phim sẽ không để hắn tiếp xúc quá gần.

Thật buồn cười, rõ ràng người đang quay phim với Vương Nhất Bác là hắn nhưng trong mắt cậu lại luôn là người khác.

"Anh Nhất Bác." Lục Thần mỉm cười, ánh mắt đảo quanh yết hầu của Vương Nhất Bác, sau đó lại di chuyển xuống: "Chiếc vòng cổ này của anh đẹp quá, có thể cho em xem không?"

Rượu khiến người ta vô thức dỡ bỏ phòng bị. Vương Nhất Bác do dự một chút, sau đó tháo sợi dây chuyền ra đưa cho hắn.

Có người đến chỗ Vương Nhất Bác để cụng ly, cậu đứng lên chào rồi uống thêm mấy ly, đầu óc mơ mơ hồ hồ đến nỗi quên mất chiếc vòng cổ vẫn còn trong tay Lục Thần.

Dạ dày cuộn lên, Vương Nhất Bác vọt vào toilet nôn mửa một lúc, khi trở ra, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã xuống.

"Anh Nhất Bác, anh không sao chứ?" Lục Thần đã đợi ở cửa, đỡ lấy cậu.

"Nhất Bác." Phương Gia Lạc đi tới, muốn chen vào giữa hai người: "Về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải dậy sớm quay phim."

"Anh Nhất Bác hình như đã uống rất nhiều, tôi đưa anh ấy về, phòng tôi cách phòng anh ấy không xa." Lục Thần không có ý định buông tay.

"Để tôi. Tôi thấy cậu cũng đã uống rất nhiều." Phương Gia Lạc kiên trì. Để Lục Thần đưa về phòng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Gia Lạc, lại đây." Có người từ xa gọi hắn, bàn bạc địa điểm quay ngoại cảnh ngày mai. Sớm không kiếm muộn không tìm, lại đúng ngay lúc này, Phương Gia Lạc tiến thoái lưỡng nan. Hắn đoán Tiêu Chiến cũng sắp đến rồi.

"Trợ lý Phương, anh sợ tôi ăn thịt anh Nhất Bác à?" Lục Thần cười như không cười: "Anh đi làm việc của anh đi."

Nói xong, còn bỏ thêm một câu vào tại Phương Gia Lạc: "Bò không uống nước, không thể ép được đầu bò, anh có nghĩ vậy không?"

Đây là sự thật. Phương Gia Lạc do dự, đành lùi lại một bước. Tuy hắn không muốn bạn mình buồn, nhưng nếu Vương Nhất Bác thật sự là một người như vậy, chi bằng để Tiêu Chiến biết sớm càng tốt, quay đầu còn kịp.

Hắn liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái rồi quay người rời đi.

Trong hành lang dài và yên tĩnh, hai bóng người như gần như xa, tưởng xa mà gần, "tít" một tiếng, cửa phòng mở ra. Vương Nhất Bác vịn vào khung cửa đứng yên, quay đầu nói: "Đưa đến đây là được."

"Anh..." Lục Trần đứng bất động, vẻ mặt không cam lòng.

Hương hoa hồng quen thuộc khiến Vương Nhất Bác tâm thần hoảng hốt, phòng tuyến lơi lỏng, nhưng cậu vẫn còn đủ lý trí để biết người bên cạnh là ai.

"Vương Nhất Bác, anh sợ cái gì?" Lục Thần nhìn cậu, đưa tay xuống eo cậu: "Không phải anh đang sợ mình cong sao? Đổi người khác thử chẳng phải sẽ biết sao?"

Vương Nhất Bác cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.

"Thử với tôi xem?" Có người từng nói với cậu như thế.

Sẽ có cảm giác với người đàn ông khác? Trong lòng cậu đang dao động, cậu rất muốn biết đáp án.

"Cậu không phải là anh ấy." Cơ thể cậu vô thức chống cự, cậu không làm được.

Lục Thần ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín, vừa quay đầu thì thấy một bóng người từ sâu trong hành lang đi đến. Tiêu Chiến dừng lại cách đó không xa, ánh mắt sửng sốt, sau đó nhìn số phòng.

"1808?" Khóe miệng Lục Thần hiện lên một nụ cười mỉa mai: "Anh tìm đúng rồi, chính là phòng này."

Tiêu Chiến sững sờ tại chỗ, tựa như không hiểu hắn vừa nói gì. Tại sao hắn lại từ trong đó đi ra?

Lục Thần nhìn anh từ trên xuống dưới, lưng đeo ba lô, tóc tai hơi lộn xộn, bộ dáng phong trần mệt mỏi như vừa từ đâu đến. Hóa ra "chính chủ" cũng đến, chẳng trách Vương Nhất Bác không muốn hắn làm "người thay thế".

Dựa vào cái gì? Mình thua kém anh ta ở điểm nào?

"Anh Nhất Bác hiện tại có lẽ không còn sức lực để tiếp anh đâu, ngày mai đến sớm đi." Lục Thần nhướng mày, cong khóe miệng, cúi đầu chỉnh lại cổ áo. Hắn là diễn viên, trước mặt người ngoài, hắn tự nhiên sẽ không để lại chút dấu vết của việc diễn xuất.

Giống như bị một vật cùn đâm mạnh vào tim, đau đến mức không thở được. Tiêu Chiến nhìn hắn, giọng nói gay gắt: "Hai người... lên giường phải không?" Anh luôn muốn hỏi rõ, hỏi cho rõ ràng.

Vương Nhất Bác rõ ràng đã nói không có người khác, vậy tại sao đến Tokyo lại thay đổi? Cậu không chịu được cô đơn, không có ai ở cùng thì không được?

"Anh nghĩ thế nào?" Lục Thần mỉm cười xòe tay phải ra, trong lòng bàn tay là chiếc vòng cổ của Vương Nhất Bác: "Anh có biết cái này đúng không?"

Hắn đi ngang qua Tiêu Chiến, lại cười khẩy nói: "Anh ta có thể lên giường với anh, thì không thể lên giường với người khác sao? Anh nghĩ anh là ai?"

Hắn đi đã rất lâu rồi nhưng Tiêu Chiến vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào con số 1808 kia. Anh lấy điện thoại ra kiểm tra lại số phòng Phương Gia Lạc gửi đến, không hề sai.

Chiếc vòng đeo trên cổ Vương Nhất Bác vừa vặn che một nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của cậu, khi lắc lư trông cực kỳ gợi cảm, khiến anh đã chạm vào nó không biết bao nhiêu lần. Cũng chẳng sai.

Vậy thì sai ở đâu? Là anh, lẽ ra anh không nên đến. Ngay từ cái đêm Vương Nhất Bác từ chối anh, lẽ ra anh nên bỏ cuộc. Vì sao còn ôm một tia mộng ảo, vì sao nhất định phải thổ lộ tình cảm? Có ý nghĩa gì chứ?

Đã gửi ảnh bán khỏa thân cho cậu, đã lái xe đến nhà cậu hết lần này đến lần khác để "cung cấp tình dục", và giờ còn đuổi theo đến tận Tokyo. Còn việc gì chưa làm vì cậu nữa?

Anh đã cố gắng, cố gắng hết sức và đã đến lúc... buông tay.

Điện thoại ong ong reo lên, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, là Phương Gia Lạc. Anh hít một hơi thật sâu, bước vào thang máy rồi trả lời điện thoại: "Alo?"

"Mày đang đâu đó? Gặp Nhất Bác chưa?"

"Chưa."

"Cậu ấy còn chưa về hả?" Phương Gia Lạc nghe có chút không ổn từ giọng nói của anh.

Tiêu Chiến im lặng rất lâu mới trả lời một câu không liên quan: "Tao đợi mày ở sảnh khách sạn, có thứ này phiền mày đưa cho cậu ấy giúp tao."

"Được, tao qua liền."

Khi Phương Gia Lạc nhìn thấy Tiêu Chiến ở sảnh khách sạn đã đại khái đoán được xảy ra chuyện gì. Hắn không có cách nào nói thay Vương Nhất Bác, chỉ hy vọng sau lần này Tiêu Chiến sẽ sớm vui vẻ trở lại như trước.

Tiêu Chiến đưa cho hắn một chiếc phong bì, nói: "Trả lại cho cậu ấy giùm tao." Bên trong có một tấm thẻ chìa khóa.

"Lần này thực sự đã nghĩ kỹ rồi đúng không?"

Tiêu Chiến im lặng gật đầu, đôi mắt phiếm hồng, anh kiềm chế, không muốn khóc trước mặt người bạn thân. Anh đã thua, thua một cách thảm hại. Lời của Phương Gia Lạc như sấm, nếu một ngày nào đó mày bị tổn thương, đừng trách tao không nhắc.

Là anh vẫn luôn u mê không tỉnh ngộ.

"Thật ra..." Phương Gia Lạc cân nhắc lời nói, không biết an ủi như thế nào: "Đáng lẽ mày nên nghĩ đến chuyện cậu ấy không bao giờ thiếu người bên cạnh. Mày cũng vậy, trên đời vẫn còn đầy hoa thơm cả lạ ..."

"Tao không sao." Tiêu Chiến mỉm cười ngắt lời hắn: "Thật ra lần này tao đến Tokyo là chuyện công, ngày mai phải xăm hình cho một khách hàng người Nhật."

"Tối ngủ ở đâu? Vẫn còn phòng trống, mày ở đây luôn đi." Phương Gia Lạc thấy anh như vậy nhịn không được.

"Không cần." Tiêu Chiến mím môi: "Tao đặt khách sạn rồi, ngày mai xong việc sẽ về." Anh không thể ở lại đây, ngày mai gặp Vương Nhất Bác, mọi chuyện không chừng sẽ đảo lộn.

Nếu còn tiếp tục dây dưa, anh sợ anh sẽ khinh thường chính mình.



Lúc trên máy bay chờ cất cánh trở về, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, bấm vào khung thoại WeChat giữa hai người, xem từng cái một. Xem một cái, xóa một cái, cho đến chỗ bức ảnh đó. Anh phóng to màn hình, bức ảnh này giờ phút này trông vô cùng chói mắt, giống như một trò đùa.

Nhấp vào xóa, chặn tất cả thông tin liên hệ. Anh tắt điện thoại, nhìn bầu trời u ám phía trên sân bay rồi thở ra một hơi, mọi chuyện trước đây xem như một giấc mộng lớn, bây giờ tỉnh rồi, lại cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Yêu một người là có điểm yếu, không yêu, tự nhiên đao thương bất nhập.



"Ông chủ, ở đây!" Vừa bước ra khỏi lối ra của chuyến bay quốc tế, anh đã nhìn thấy Tần Hòa đang vẫy tay chào anh.

Tiêu Chiến mỉm cười bước tới.

Trên đường về, Tần Hoà lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Chiến đang ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt có chút mệt mỏi, càng trầm mặc hơn trước, cậu muốn nói lại thôi, lưỡng lự hồi lâu vẫn là không lên tiếng.

Trở lại cửa tiệm, Tiêu Chiến thấy có gì đó kỳ lạ. "Mấy bông hoa này là sao?" Anh chỉ vào bó hoa hồng champagne được gói rất đẹp.

"À..." Tần Hòa ấp a ấp úng: "Có người tặng, mỗi ngày một bó kể từ hôm anh đi tới giờ, hôm nay là ngày thứ ba rồi."

"Là ai tặng?" Không biết vì sao, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.

Tần Hòa do dự một chút: "Là... vị khách cho chúng ta leo cây."

Ánh mắt anh tối sầm, Tiêu Chiến ừ một tiếng: "Tặng hoa làm gì? Tôi cũng không phải con gái."

"Nhận lỗi đó." Tần Hách cười hì hì: "Người này rất thú vị, tôi bảo anh ta tìm người khác, tiền đặt cọc trước đó có thể hoàn lại. Anh ta không chịu, nói nhất định phải xăm ở chỗ ông chủ Tiêu."

Tiêu Chiến im lặng một lát: "Gần đây tôi không muốn làm việc."

Tần Hoà ngẩn ra, cửa hàng đóng cửa một tháng rồi, ông chủ còn chưa nghỉ ngơi đủ sao?

"Người đó muốn tặng hoa sao cũng được. Cậu nói với người đó xếp hàng chờ hoặc tìm người khác, dù sao thì trước mắt không được."

"Vậy anh chuẩn bị ..."

"Đi nơi nào đó xa xa chơi vài ngày." Tiêu Chiến dừng một chút: "Bắc Âu."

"Bắc Âu?" Tần Hòa kinh ngạc: "Sao xa vậy."

"Danh sách du lịch của tôi còn nhiều nơi chưa đến lắm, Na Uy được công nhận là một nơi để ngắm sao, tôi còn muốn đi Thụy Điển để ngắm cực quang." Sau khi quen với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã từng ảo tưởng sẽ đi đến những nơi này cùng cậu.

Bây giờ có vẻ như hoa trong gương, trăng trong nước rồi, quả thật giống như kẻ ngốc nói ngu.

"Cửa hàng giao cho cậu, chờ tôi trở lại." Anh nhẹ nhàng nói.

________

Tuần này bận sứt đầu mẻ trán nên chắc không lên chương đều được, các bà thông cảm cho editor nhé :(((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top