Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Gió nhẹ quất vào mặt, êm êm dịu nhẹ, thật dễ chịu và thoải mái. Quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt đẹp gần ngay trước mắt, anh rời khỏi kính viễn vọng, hỏi: "Có thấy sao Hải Vương bên cạnh không?"

"Có thấy, là sao Hải Vương trùng tụ với mặt trăng."

"Anh thích ngắm sao từ khi nào?"

"Mấy năm rồi, có lẽ là từ lúc tôi mới bắt đầu học xăm."

"Cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi tới đây, tôi rất vui."

"Cậu vui là tốt rồi."

"Tiêu Chiến, chúng ta còn có thể cùng nhau ngắm sao không?"

Anh không trả lời, chỉ mỉm cười, thật lâu sau, anh mới thở dài: "Không thể đâu."

"Tại sao lại không?" Vương Nhất Bác đột nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy, mới phát hiện đây là mơ.

Tim đập loạn xạ, cảm giác đánh trống ngực lan từ trong ra ngoài, là di chứng của rượu sao? Cậu quay lại nhìn cửa sổ, trời đã sáng choang, gió thổi tung tấm rèm cửa, phát ra tiếng xào xạc. Hóa ra tối qua quên đóng cửa sổ.

Tại sao lại mơ thấy Tiêu Chiến? Lần này giấc mơ rất chân thực, như thể anh đang ở ngay trước mặt, gần đến mức có thể đưa tay ra là chạm được.

Mấy ngày này cậu thường xuyên mơ thấy anh. Bọn họ trong phòng tắm, trên giường, trên ghế sofa, trên thảm, trong mơ vui vẻ biết bao nhiêu, thì tỉnh dậy thất vọng bấy nhiêu. Giống như bị trúng độc vậy, không thể thoát ra, không thể bỏ được.

Đã qua nhiều ngày như vậy, không biết anh thế nào rồi. Tiệm xăm hình chắc đã mở cửa kinh doanh bình thường rồi phải không? Lịch hẹn tồn cả tháng, có lẽ sẽ bận rộn trong một thời gian nữa. Sẽ có bao nhiêu khách sẽ đến đặt anh xăm hình cho? Có ai muốn xăm hình ở đó không...

Vương Nhất Bác vô thức cúi đầu, mở quần lót ra nhìn hoa văn vẽ tay ở bụng dưới mờ đến mức gần như không nhìn thấy được gì nữa. Cậu ngây người một lúc, sau đó không cam lòng đưa tay chạm vào nó, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cây thánh giá, bóng dáng của bông hồng đã không còn.

Cậu thở dài, cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Điện thoại di động reo, là trợ lý nhắc cậu xuống lầu ăn sáng rồi đến địa điểm ngoại cảnh quay phim.

"Anh Nhất Bác, chiếc vòng cổ của anh." Lục Thần nhìn thấy Vương Nhất Bác đi vào nhà hàng, hắn như bình thường mỉm cười tiến lại gần: "Tối hôm qua quên trả lại cho anh."

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác mặt không biểu tình nhận sợi dây chuyền. Đêm qua tuy uống quá nhiều nhưng cậu vẫn nhớ Lục Thần nói gì làm gì. Chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai.

Phương Gia Lạc ánh mắt lạnh lùng nhìn, trong lòng hiểu rõ. Buổi sáng đi trả lại vòng cổ, tối qua đương nhiên là lên giường rồi. Tiêu Chiến nói chưa gặp được người, chỉ sợ là đã đụng phải hai người cùng nhau trở về phòng, khó trách anh nản lòng thoái chí như thế.

Thẻ cửa bây giờ trả lại cho cậu ấy sao? Nếu trả, Vương Nhất Bác nhất định biết Tiêu Chiến đã đến đây. Cậu ấy sẽ làm gì? Lập tức tìm Tiêu Chiến giải thích, sau đó tiếp tục mập mờ? Hay có một người tình trên màn hình và một người tình bên ngoài màn hình, là một chân dẫm hai thuyền? Dẹp dẹp, Tiêu Chiến vừa mới thông suất, không chừng ý chí của anh còn chưa kiên định, một cuộc điện thoại từ người khác sẽ khiến anh đầu óc hưng phấn lập tức bay đến.

Hắn lắc đầu, nhét chiếc phong bì lại vào túi.

Ngày Tiêu Chiến lên đường, bầu trời xanh thẳm, nắng chói chang. Tần Hòa lái xe, anh hạ cửa kính xuống nhìn hàng cây bạch quả cao lớn chạy vụt qua hai bên đường, suy nghĩ của anh lại quay về ngày anh xuất phát đi Thụy Sĩ vào một tháng trước.

Phảng phất thời gian như quay ngược an, không đi đến nơi mình muốn mà chỉ trời xui đất khiến thay đổi điểm đến. Nhưng tâm trạng đã khác rồi.

"Anh mang đủ quần áo chưa? Đổi đủ euro chưa? Nhớ cất hộ chiếu vào nhé." Đi trong sảnh sân bay, Tần Hòa vẫn lải nhải dặn dò, mặc dù ông chủ có kinh nghiệm du lịch hơn cậu rất nhiều.

"Cậu còn dong dài hơn bố mẹ tôi nữa đó." Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười. Dù là Phương Gia Lạc hay Tần Hoà, họ luôn lo lắng cho anh, như thể lơ là một chút anh sẽ bị người ta bắt cóc mất.

"Nhớ tắm cho Pudding. Còn nữa, cậu có thể tự mình làm một số đơn đi, phải tin tưởng vào chính mình." Anh nói với Tần Hòa.

Tần Hòa ngây thơ cười, ánh mắt đột nhiên quét qua anh, hét lớn: "Đó không phải là Vương Nhất Bác sao?"

Tiêu Chiến toàn thân run rẩy, không dám quay đầu lại. Phía sau màn hình điện tử là một khuôn mặt anh tuấn, Vương Nhất Bác mặc bộ vest đen, tóc ngắn nhọn, ánh mắt sắc bén, trên khuôn mặt thanh tú lãnh đạm không hề có chút ý cười. Hóa ra đó là một bảng quảng cáo.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm khuôn mặt đó hồi lâu, đột nhiên cảm thấy người trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, bọn họ thật sự đã làm tình sao? Không biết một đại minh tinh có thể nhớ được một tình tiết nhỏ trong quá trình quay phim trong bao lâu. Quên thì quên thôi, sẽ có một ngày, cậu sẽ quên nó hoàn toàn.

Anh cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu vẫy tay với Tần Hòa: "Tôi đi kiểm tra an ninh, cậu về đi."

"Ông chủ." Tần Hòa như còn có chuyện muốn nói, tạm dừng một chút, nhưng cuối cùng không nói, chỉ nói: "Đi chơi vui vẻ."

Anh lấy một quyền sách từ chiếc vali size nhỏ mang theo bên mình ra, đặt vali lên giá hành lý, Tiêu Chiến ngồi xuống. Anh ngồi bên cửa sổ, suốt chặng đường mười mấy tiếng, ngoại trừ thỉnh thoảng ngắm cảnh qua cửa sổ, anh chỉ có thể đọc sách để giết thời gian.

Tựa sách là "The Last Stargazer" kể về câu chuyện khám phá về nhật thực của một nhà thiên văn học. Quyển sách này anh mua đã lâu nhưng chưa đọc được tới một phần ba quyển. Anh lật đến nơi kẹp dấu trang, mới xem được hai dòng, bỗng nhiên anh cảm nhận được một ánh mắt từ cách đó không xa. Anh theo bản năng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông.

Người nọ cao gầy, đẹp trai, mặc quần áo màu trắng giản dị, tóc ngắn và một đôi mắt sáng có thần. Hắn xách vali đứng ở lối đi, như đang tìm chỗ ngồi, nhưng không hiểu sao lại nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dời tầm mắt, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Máy bay cất cánh, bay lên độ cao và bắt đầu bay ổn định. Tiêu Chiến đọc sách một lúc lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Ánh sáng xung quanh lờ mờ, lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như anh ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát, là mùi hương sau khi tắm của Vương Nhất Bác, rất đặc biệt, rất thơm.

Trong nháy mắt đó anh cảm thấy hốt hoảng, không nhớ mình đang ở nhà Vương Nhất Bác, trên máy bay hay đang mơ. Tim lại bắt đầu đau, như có một vết thương đang kết vảy, tưởng chừng đã lành nhưng thực chất bên trong đang mưng mủ, thảm không nỡ nhìn. Nói không yêu, bất quá chỉ là lừa dối chính mình mà thôi.

Khoé mắt dần xuất hiện nước mắt.

Tiêu Chiến, lần không có tiền đồ này là đủ rồi, sau này sẽ không bao giờ vì một người mà đau khổ nhiều như vậy nữa. Anh nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai mình.

Máy bay từ từ đến sân bay quốc tế Oslo. Sau khi xuống máy bay, Tiêu Chiến kéo vali ra ngoài, chợt nghe thấy phía sau có người gọi mình: "Ông chủ Tiêu."

Anh quay lại, thấy người thanh niên đã nhìn anh từ trên máy bay.

"Cậu gọi tôi á?" Tiêu Chiến ngạc nhiên.

Người nọ mỉm cười gật đầu, vài bước đi tới: "Không phải gọi anh thì còn có thể gọi cho ai?"

"Cậu là..." Tiêu Chiến trong trí nhớ tìm kiếm người này, hoàn toàn không có ấn tượng.

"Tôi là Cố Bách Chu." Hắn mỉm cười giới thiệu tên mình, quan sát phản ứng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sửng sốt một lát, sau đó mới nhớ ra người này là ai, giọng nói lạnh nhạt: "Thì ra là cậu..." Không phải là khách đã cho leo cây còn tặng hoa đây sao?

"Sao cậu lại ở đây?" Anh dừng lại, vẻ mặt do dự: "Không phải đuổi theo đến đây để bảo tôi xăm cho cậu đó chứ? Tôi đang đi du lịch, không mang theo dụng cụ gì đâu."

"Không phải, không phải." Cố Bách Chu vội vàng phủ nhận: "Tôi cũng đang đi du lịch, tình cờ gặp anh thôi."

"Tình cờ?" Liên tục tặng hoa ba ngày, bay cùng một chuyến bay, sao có thể trùng hợp như vậy?

"Phải đó." Cố Bách Châu cười nói: "Trợ lý của anh nói với tôi là anh sắp đi du lịch nước ngoài, bảo tôi đừng tặng hoa nữa, tôi chỉ thuận miệng hỏi anh đi đâu và khi nào thì đi..."

Giọng hắn càng lúc càng thấp, nhìn ra vẻ mặt Tiêu Chiến càng lúc càng u ám.

Tiêu Chiến xoay người rời đi, bây giờ anh không có tâm trạng hay tinh lực để đối phó với một người miệng lưỡi trơn tru như vậy. Anh chỉ muốn tìm một nơi thật xa Vương Nhất Bác để ở yên tĩnh vài ngày.

"Tiếp theo anh đi đâu? Chúng ta cùng nhau đi đi." Cố Bách Chu vội vàng đi theo.

Tiêu Chiến đứng yên, quay đầu lại: "Cậu Cố, nếu cậu muốn xăm hình, cậu có thể hẹn với trợ lý của tôi sau khi tôi về nước, lần này tôi chỉ muốn đi du lịch một mình, không cần bạn đồng hành."

Nói xong, anh kéo vali đi về phía trước mà không hề ngoảnh lại.



"Ông chủ, anh đến rồi sao?" Tần Hòa nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, cảm thấy tâm tình ông chủ có vẻ không tốt. "Mọi chuyện... ổn chứ anh?"

"Cậu nói với Cố Bách Chu là tôi đi Na Uy? Còn nói cho cậu ta tôi bay chuyến nào đúng không?" Tiêu Chiến đi thẳng vào vấn đề.

"Hai người gặp nhau rồi?" Tần Hòa cười mỉa: "Anh ấy nói lần lỡ hẹn đó là có lý do, anh ấy luôn muốn trực tiếp gặp mặt xin lỗi anh, em mới nói với anh ấy là gần đây tâm trạng anh không tốt nên muốn ra nước ngoài đi du lịch, bảo anh đợi anh về hãy quay lại để xin lỗi. Anh ấy chỉ hỏi em anh chuẩn bị đi đâu thôi..."

"Nếu có người muốn bắt cóc tôi, chắc chẳng cần tốn công sức theo dõi tôi, chỉ cần hỏi trợ lý tốt của tôi xem tôi đang ở đâu là được rồi." Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng.

Tiếng cười của anh khiến Tần Hòa sợ hãi hơn là tức giận, cậu do dự một lúc, sau đó dứt khoát thừa nhận: "Thật ra... em thấy gần đây trạng thái của anh không tốt, em lo anh ở nước ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm khi, nên thấy có người đi cùng cũng khá tốt."

Có ý tốt lại thành chuyện xấu, Tiêu Chiến không nói nên lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh muốn có người đi cùng, nhưng người anh muốn lại không có anh trong lòng, vừa mất liên lạc, quay đầu liền lên giường với người khác. Là anh nhìn lầm nên vấp ngã, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể.



Sáng hôm sau, Tiêu Chiến đáp máy bay tới Bodø, xuống máy bay lại nhìn thấy Cố Bách Chu.

Cố Bách Chu lộ ra chút chật vật: "Trợ lý anh không có nói cho tôi biết hành trình của anh, cho nên tôi chỉ đi dạo lòng vòng, thật trùng hợp nha..."

Tiêu Chiến không để ý đến hắn, đặt hành lý xuống, lấy điện thoại di động ra bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến. Trước khi xuất phát, anh không lập kế hoạch chi tiết mà chỉ tới đâu tính tới đó, miễn là có thể ngắm sao trời và cực quang.

"Tôi đã thuê ô tô rồi, đang chuẩn bị đi lấy xe, sau đó đi tàu đến quần đảo Lofoten." Cố Bách Chu đến gần, nhẹ giọng nói. Nói xong, hắn bồi thêm một câu: "Chiếc xe tôi thuê rất lớn, chỉ có một mình tôi, nếu anh không chê thì chúng ta có thể đi cùng nhau."

Tiêu Chiến không nói gì, nội tâm hơi lay động. Người này kỳ thật cũng không làm cho anh cảm thấy chán ghét.

"Sau khi đến Quần đảo Lofoten, chúng ta có thể lái xe xuôi về phía bắc, vừa đi vừa chơi, rồi trả xe về Troms, ưu điểm của tuyến đường này là chúng ta không cần quay lại đường cũ, có thể chơi dần dần từ nam tới bắc, phong cảnh trên đường rất đẹp." Cố Bách Châu thấy anh có vẻ lay động, tiếp tục thuyết phục.

"Không quay về đường cũ?" Tiêu Chiến ngơ ngác lặp lại.

Mấy chữ đơn giản, người nói vô tâm, nhưng người nghe có ý. Đúng vậy, tại sao phải sống với quá khứ? Người ta đã có tình yêu mới, chính mình cũng nên nhìn về phía trước.

"Được thôi." Anh gật đầu: "Chi phí bao nhiêu, chúng ta chia đôi."

Cố Bách Châu lộ ra nụ cười xán lạn: "Chuyện này tính sau, lát nữa hãy nói."

Danh sách du lịch của Tiêu Chiến luôn có Quần đảo Lofoten, sở dĩ anh chưa thể thực hiện chuyến đi là vì anh cho rằng ngắm cực quang là một hành động rất lãng mạn, muốn đi cùng người anh yêu nhất mới lãng mạn. Cho nên anh vẫn luôn chờ đợi, đợi người đó xuất hiện.

Cho đến khi gặp Vương Nhất Bác.

Anh không có cơ hội nói hết lòng mình trên núi Phi Phong, danh sách du lịch của anh chỉ mới hoàn thành một nửa, anh hy vọng tìm được một người có thể cùng anh hoàn thành nửa còn lại.

Không phải Stanley, không phải Philip, mà là người anh đã nhìn thấy trên sân thượng khách sạn ở Rome hai năm trước. Hiện tại, người đi cùng anh lại là một người xa lạ.

Chiếc tàu di chuyển chậm rãi trên biển, dọc đường phong cảnh tươi đẹp tựa như đang lạc vào thế giới cổ tích. Tiêu Chiến ngơ ngẩn nhìn ra ngoài, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không phải cô đơn hay buồn bã, mà là sự bình yên đã mất từ ​​lâu.

"Sau khi đến đảo, chúng ta có thể ngắm bình minh và cực quang ở đó." Cố Bách Chu thấy anh có tâm sự nên cũng không hỏi nhiều, chỉ giới thiệu cảnh đẹp trên đường đi và kế hoạch tiếp theo. giống như một hướng dẫn viên du lịch dày dạn kinh nghiệm. Trên thực tế, hắn đã đi con đường này nhiều lần.

"Cậu cũng tới xem cực quang à?" Tiêu Chiến quay người lại hỏi. Người ta một đường sắp xếp hợp lý, không thể từ đầu đến cuối đều trưng ra sắc mặt không tốt.

Cố Bách Chu gật đầu cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt: "Tôi thích ngắm sao, là sở thích nghiệp dư, lần này tôi còn mang theo kính viễn vọng chuyên nghiệp."

Hắn lấy kính viễn vọng ra khỏi vali. Tiêu Chiến sửng sốt, nó vậy mà giống hệt như kính thiên văn của anh và Vương Nhất Bác.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top