Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

"Kính viễn vọng của cậu..." Tiêu Chiến lẩm bẩm.

"Sao thế?" Cố Bách Chu ngẩng đầu mỉm cười: "Đừng nói anh cũng có một cái giống vậy nha?"

Tiêu Chiến im lặng. Giống với Vương Nhất khiến anh thầm hạnh phúc, còn với người này... chỉ có thể nói là trùng hợp. Không ngờ loại kính thiên văn này lại khá phổ biến với những người yêu thích việc ngắm sao.

"Không có gì." Anh lắc đầu, quyết định không lấy kính viễn vọng ra. "Cậu định ở lại đảo bao nhiêu ngày?"

Câu hỏi này khiến Cố Bách Chu bối rối, chuyến đi này nằm ngoài kế hoạch, nếu không phải vì Tiêu Chiến, hắn sẽ không chạy đến đây sau khi vừa về nước mấy ngày.

"Mùa đông Bắc Âu thời gian ban ngày ngắn, mặt trời lặn rất sớm, nên hành trình không thể quá chi tiết, tôi nghĩ năm ngày là được." Hắn ngập ngừng nói.

Thấy Tiêu Chiến im lặng, hắn nói thêm: "Tôi rất rành Bắc Âu, nếu anh không lo lắng thì cứ giao chuyến đi này cho tôi, tôi đảm bảo anh sẽ có một chuyến đi vui vẻ."

Tiêu Chiến nhìn hắn, không bày tỏ ý kiến.

"À, đúng rồi, tôi cần phải giải thích với anh." Cố Bách Chu thấy anh còn có nghi hoặc, lập tức hiểu được. Tần Hòa nói lần trước hắn vô duyên vô cớ hủy hẹn mà không báo trước, phạm phải điều tối kỵ của Tiêu Chiến, sợ bị cho vào danh sách đen vĩnh viễn. "Hôm đó tôi đang định đến thì nhận được điện thoại của người nhà, nói bố tôi đang bệnh nặng ở Canada phải nhập viện, tôi phải lập tức bay về nên..."

Vẻ mặt của Tiêu Chiến buông lỏng, nếu là như thế thì quả thực về tình có thể tha thứ được. "Bố cậu hiện tại thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"

Cố Bách Chu gật đầu: "Cũng coi như ổn định rồi."

"Làm sao cậu biết được tôi?" Tiêu Chiến vẫn còn nghi hoặc. Sẽ không ai rảnh rỗi đến mức gửi hoa, xin lỗi thôi chưa đủ còn đồng hành làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí suốt chặng đường. Chỉ vì hình xăm? Anh không tin.

Cố Bách Chu đỏ mặt, cười một cách trẻ con: "Tôi muốn xăm một hình, nên lên mạng tìm thông tin, thấy một bài báo có ảnh của anh trên đó."

Tiêu Chiến nhớ cách đây không lâu anh đúng là đã được giới truyền thông phỏng vấn. Có một Tạp chí thời trang và phong cách sống chuyên về các chủ đề thời thượng, thú vị và bắt mắt, số đó là loạt bài về các nghệ sĩ xăm hình có giá trị nhan sắc, và Tiêu Chiến đương nhiên là mục tiêu số một.

Anh trước giờ luôn coi thường ý định dùng ngoại hình làm chiêu trò để quảng cáo, vốn định từ chối, nhưng đối phương dai dẳng thuyết phục, dùng bao nhiêu lời hay ý đẹp, anh mới miễn cưỡng đồng ý. Nghe nói doanh số kỳ đó của tạp chí bán rất chạy, tổng biên tập vui không khép miệng được, sau đó còn đặc biệt đến tiệm xăm để cảm tạ.

"Khi về tôi sẽ xăm cho cậu, vẫn tính giá cũ, không cần thêm tiền." Tiêu Chiến cười nhạt, xem như giải quyết được mọi hiểu lầm trước đó.

Vừa có tiền vừa có thời gian, hầu hết bọn họ đều xuất thân từ những gia đình giàu có, không có việc gì nghiêm túc để làm. Kệ vậy, xem như thêm bạn cùng chơi, dù sao cũng không thiệt hại gì.

Chiếc tàu từ từ đến Quần đảo Lofoten. Không khí trong lành và tinh khiết, Tiêu Chiến nhìn quanh bốn phía, đảo nhỏ được bao quanh bởi núi và biển, sóng vỗ vào bờ tạo nên âm thanh êm dịu, túp lều màu đỏ được xây dựa vào núi và biển, sau lưng là những ngọn núi tuyết sừng sững, phong cảnh đẹp như mộng như ảo.

Tiêu Chiến trong lòng cảm thán, không lộ ra bên ngoài. Cảnh đẹp có ích gì khi bên cạnh không phải là người mình muốn?

"Anh có đọc tiểu thuyết của Kim Dung không?" Hai người ngồi xe đi về phía trước, Cố Bách Chu vừa lái xe vừa nói.

Tiêu Chiến gật đầu: "Đương nhiên."

"Anh đã đọc 'Ỷ Thiên Đồ Long Ký' chưa? Anh có nhớ đoạn Trương Vô Kỵ cùng với Trương Thúy Sơn, Ân Tố Tố và cha nuôi Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn sống trên Băng hỏa đảo một thời gian không."

"Nhớ."

"Trong truyện viết, băng ở Băng Hỏa Đảo tồn tại mấy ngàn năm, còn có một ngọn núi lửa đang hoạt động, nghe nói đó chính là quần đảo Lofoten này." Cố Bách Chu cười nói.

"Thật hay giả vậy?" Tiêu Chiến sửng sốt, cảm thấy không thể tin được.

"Tôi cũng nghe nói thôi, không biết có phải hay không." Cố Bách Chu nhìn anh, cảm thấy biểu cảm của Tiêu Chiến càng thêm sinh động, càng thêm xinh đẹp đến bắt mắt. Anh ấy đang có tâm sự gì? Chẳng lẽ là bối rối về chuyện tình cảm?

Tiêu Chiến nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn đâu cũng thấy vẻ đẹp hoang dã đến nghẹt thở. "Thật sự là thiên đường của nhiếp ảnh gia." Anh không khỏi thốt lên.

"Tôi đã kiểm tra, thời tiết tối nay rất thích hợp để ngắm cực quang. Chờ một chút để nhận phòng rồi đi dạo biển, bữa tối có thể thử các món ngon địa phương, cá tuyết khô và thịt cừu Lofoten, không biết anh có hứng thú không, có một nhà hàng rất ngon, sau bữa tối chúng ta có thể chờ ngắm cực quang." Cố Bách Chu quay đầu lại, khóe môi nhàn nhạt mỉm cười.

Anh vẫn hơi lo lắng. Tháng 11 không phải là thời điểm tốt nhất để ghé thăm Quần đảo Lofoten, thời tiết rét lạnh, mưa gió nhiều, rất dễ khiến mọi người thất vọng. Nhưng mấy ngày nay như được ông trời phù hộ vậy, thời tiết có vẻ tốt.

Cố Bách Chu đã sắp xếp đâu ra đó, Tiêu Chiến liền đi theo hắn, không suy nghĩ gì nữa.

Ăn tối xong, Cố Bách Chu lái xe, nói có một nơi tầm nhìn trống trải rất thích hợp ngắm cực quang, cũng rất ít người biết. Tiêu Chiến sửng sốt, lời này quen quá, ngày đó anh cũng nói như vậy khi "bắt cóc" Vương Nhất Bác đến núi Phi Phong.

Theo đuổi một người thì rất mệt, vẫn là để người ta theo đuổi thì nhẹ nhàng hơn, làm gì cũng không cần để ý ánh mắt người ta, luôn nắm quyền chủ động trong mọi việc.

"Được thôi." Anh mỉm cười, có chút phiền muộn lại có chút thoải mái.

Hai người đi cùng nhau suốt chặng đường, Cố Bách Chu nói rất nhiều, nhưng Tiêu Chiến thì không, khi có hứng thú thì phát biểu vài câu, nếu không có hứng thú thì anh chỉ im lặng. Hắn không cảm thấy mệt mà trái lại còn tận hưởng nụ cười hiếm hoi của Tiêu Chiến cũng khiến hắn cảm thấy hài lòng.

Bọn họ thật may mắn được nhìn thấy cực quang ngay trong đêm đầu tiên. Những dải ánh sáng xanh nhảy múa trên bầu trời, khi thì như một bức màn từ từ mở ra, khi thì như những ngọn lửa nhảy múa cuồng nhiệt, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Gió lạnh thổi đến làm mũi và tai đỏ bừng, Tiêu Chiến quấn chặt áo khoác, ngơ ngác nhìn bầu trời không chớp mắt. Cuối cùng anh cũng nhìn thấy được cực quang phương Bắc mà anh hằng mong ước.

Cố Bách Chu quay đầu, lặng lẽ chăm chú nhìn sườn mặt của anh, cảm thấy hình ảnh trước mắt còn động lòng người hơn tất cả cảnh sắc trên đảo. Hắn lấy điện thoại ra chụp ảnh bầu trời. Hắn không dám chụp ảnh Tiêu Chiến vì sợ gây ra phản cảm với đối phương nên chỉ chụp khung cảnh này, là phong cảnh hắn cùng Tiêu Chiến ngắm cực quang.

Trở lại khách sạn đã là 1 giờ sáng. Cố Bách Chu đi tắm, nằm trên giường suy nghĩ một lát, sau đó lấy điện thoại ra gửi ảnh cho một người nào đó.

Đối phương lập tức nhận gọi lại.

"Sớm vậy?" Cố Bách Chu trả lời: "Tao còn tưởng giờ này mày vẫn đang ngủ."

"Chứ ai như mày có thời gian mà chơi bời?" Vương Nhất Bác đang rửa mặt trong phòng tắm, cậu nhận được một bức ảnh, thuận tay mở loa ngoài rồi nói: "Lát nữa tao còn phải quay phim, đang đâu đó?"

Cố Bách Chu cười nói: "Na Uy."

"Na Uy?" Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Đi đâu mà xa vậy?"

"Dắt một người đi xem cực quang."

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày: "Mày đó, làm chuyện nghiêm túc đi. Chú Cố sức khỏe tốt hơn chút mày lại bắt đầu chơi bời, đừng chọc tức chú ấy nữa."

"Ai nói dẫn một người đi xem cực quang thì không phải việc nghiêm túc?" Cố Bách Chu nghiêm túc nói: "Tao thật sự không có chơi."

"Không phải mày đã hứa với chú Cố ​​giúp quản lý việc kinh doanh trong nước sao?" Vương Nhất Bác vạch trần hắn.

"Thì đúng, tao vừa về nước, chuẩn bị đi làm, đây không phải là ngoài ý muốn sao?" Cố Bách Chu mỉm cười, như là nhớ tới gì đó: "Mày ngày nào cũng cắm đầu quay phim, không ra ngoài chơi, cho cái kính viễn vọng đóng mạng nhện rồi đúng không? Thật phí của giời."

Vương Nhất Bác im lặng, đúng là đang yên đang lành tự nhiên nhắc kính viễn vọng, cái hay không nói đi nói cái dở. "Ừ lâu lắm rồi." Cậu lặng lẽ nói. Nhớ đến việc dùng kính của Tiêu Chiến để ngắm trăng và sao Hải Vương trên núi Phi Phong cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.

"Cho nên mới nói, lúc tao mua kính viễn vọng, mày còn một hai muốn mua cái giống hệt." Cố Bách Chu thật vất vả mới có cơ hội trêu chọc cậu: "Mày đó, tao có cái gì, là y như rằng mày cũng muốn cái đó, bao lâu rồi vẫn không thay đổi được, đồ mua mà không dùng có phải là lãng phí không?"

"Vậy lần này là đi với ai?" Vương Nhất Bác không muốn nói với hắn về kính thiên văn nữa.

"Một người thú vị." Trong giọng nói không giấu được ý cười.

Vương Nhất Bác lập tức nghe ra có gì đó khác thường: "Người thú vị? Mày rất hiếm khi hình dung một người như vậy nha."

"Tính cách hơi lạnh lùng, không thích cười, nhưng rất đẹp." Cố Bách Chu trong đầu hình dung ra khuôn mặt của Tiêu Chiến: "Là loại đẹp khiến tim người ta rung động."

"Là nam hay nữ?"

"Mày đoán xem?"

Vương Nhất Bác do dự một chút, đây là chủ đề hắn muốn tìm thời gian để nói chuyện với Cố Bách Chu. Lâm Vĩnh Xương và La Mi đã có câu trả lời cho những rối rắm và hoang mang của cậu, nhưng cậu muốn nghe cái gì đó khác. Bạn nối khố yêu đương chay mặn nam nữ gì cũng có, có lần còn dắt bạn trai về nhà, bố hắn suýt lên cơn đau tim ngay tại chỗ. Tại sao hắn lại dễ dàng như vậy chứ?

"Không đoán được." Vương Nhất Bác nói.

"Sau này gặp mày sẽ biết." Cố Bách Chu tăng thêm sự tò mò: "Bây giờ tụi tao chỉ là bạn bè bình thường, khi nào gặp tao sẽ giới thiệu hai người với nhau."

"Được." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười: "Cũng có người mày không theo đuổi được hả?"

"Khó lắm." Cố Bách Chu đau đầu. Những ngày này hắn đã dùng không biết bao nhiêu kỹ năng, Tiêu Chiến chỉ thỉnh thoảng cười với hắn, nhưng hắn sẵn sàng làm như vậy, hắn muốn dùng đủ loại thủ đoạn để khiến anh vui vẻ.

"Vậy chúc mày may mắn."

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, không hiểu sao lại nghĩ tới Tiêu Chiến. Cực quang... hình như anh ấy cũng thích xem thì phải?

Hôm nay quay một cảnh trên đường phố Tokyo. A Tề đi trên đường, vô tình nhìn thấy bóng dáng của Vân Phong, cậu theo bản năng xuyên qua đám đông để đuổi theo, nhưng dù có đuổi theo thế nào cũng không thể đuổi kịp.

Bầu trời u ám, chẳng mấy chốc bắt đầu đổ mưa to. Vương Nhất Bác chạy dưới mưa, cả người ướt sũng, những giọt mưa rơi xuống mặt. Cậu nhìn bóng dáng ấy dần mờ đi, thở hổn hển, nhưng trước mắt cậu lại lóe lên một người khác.

"Cậu định nghĩa... mối quan hệ của chúng ta là như thế nào?"

"Sau khi đến Tokyo, vẫn giữ liên lạc chứ?"

"Tôi là Gay, cậu lại không."

Những lời nói của Tiêu Chiến vào đêm trước khi chia tay luôn quanh quẩn bên tai.

Lâm Vĩnh Xương hét lên, trợ lý lập tức bước tới, quấn chăn dày cho Vương Nhất Bác rồi giúp cậu lau tóc. "Lạnh không?" Lâm Vĩnh Xương mỉm cười hài lòng: "Vừa rồi diễn rất tự nhiên, nhưng vị trí có chút vấn đề, đợi chút chúng ta quay lại lần nữa."

"Được."

Buổi tối sau khi quay xong, chuẩn bị kết thúc công việc, Vương Nhất Bác thấy Phương Gia Lạc đang đứng một mình nói chuyện điện thoại di động ở đằng xa.

"Vậy chơi thêm mấy ngày nữa rồi hãy về, đi Na Uy xong lại đi Thụy Điển, còn có Áo, Iceland và Ireland, có muốn qua Nga chơi một vòng không?" Phương Gia Lạc hy vọng sau khi Tiêu Chiến quay về sẽ quên sạch Vương Nhất Bác, đến lúc đó trả lại thẻ chìa khóa cũng không muộn.

"Mày không nghe tao vừa nói gì hả? Tao bị vướng vào một người, đi cùng nhau nhiều ngày như vậy không bị phiền chết sao?"

Phương Gia Lạc mỉm cười mơ hồ: "Vậy vừa vặn, mày nói xem chuyện sẽ xảy ra? Trên đời còn vô số hoa thơm cỏ lạ, enjoy đi."

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn hắn, không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng trực giác mách bảo cậu biết rằng người ở đầu bên kia điện thoại là Tiêu Chiến. Chờ Phương Gia Lạc cúp điện thoại, cậu chậm rãi bước tới.

Mấy ngày trước, khi nhấp vào vòng bạn bè của Tiêu Chiến, ở đó chỉ có một dòng ngang mờ nhạt mà không cần thử cũng biết Tiêu Chiến đã chặn cậu.

Phương Gia Lạc thấy Vương Nhất Bác đi tới, thu hồi nụ cười, làm ra vẻ công việc: "Nhất Bác, hôm nay vất vả rồi, về nghỉ ngơi thật tốt nhé, đừng để bị cảm lạnh."

Dù tức giận nhưng hắn vẫn ngưỡng mộ sự chuyên nghiệp của Vương Nhất Bác. Trời vừa lạnh vừa mưa như vậy, quay tới quay lui mấy lần nhưng cậu không hề phàn nàn chút nào.

Vương Nhất Bác khẽ ừ, đứng đó, do dự muốn nói lại thôi.

"Có cần tôi việc gì không?" Phương Gia Lạc đoán được đôi điều, nhưng vẫn giả ngu.

"Tiệm xăm... mở cửa bình thường chứ?"

"Chắc vậy." Phương Gia Lạc nói một cách chiếu lệ.

"Tiêu Chiến hẳn là rất bận nhỉ? Có nhiều khách tìm anh ấy không?" Vương Nhất Bác cân nhắc lời nói. Thực ra cậu muốn hỏi Tiêu Chiến có khỏe không.

"Lâu rồi tôi không liên lạc với nó nên không rõ lắm, chắc cũng khá bận, từ trước tới giờ nó rất nổi tiếng." Phương Gia Lạc nhấn mạnh câu cuối cùng.

Không liên lạc sao? Không phải Tiêu Chiến vừa gọi cho anh sao? Vương Nhất Bác sửng sốt một chút.

"Anh Nhất Bác, có muốn uống chút canh gừng để làm ấm không? Trợ lý của em vừa mới làm xong, có thể trị cảm lạnh." Lục Thần không biết từ khi nào đã đi tới.

Phương Gia Lạc liếc hắn một cái, nhếch môi rồi bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top