Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20

Một tuần sau, "Black Butterfly" đóng máy, trước khi Vương Nhất Bác thu dọn hành lý chuẩn bị trở về Giang Thành, Lâm Vĩnh Xương đã có một cuộc nói chuyện riêng với cậu.

Từ khó thích nghi ban đầu đến thoải mái hiện tại, Lâm Vĩnh Xương đã thấy được những biến hoá của Vương Nhất Bác. Mấu chốt của toàn bộ bộ phim là Vương Nhất Bác, bộ phim có thành công hay không phụ thuộc vào việc cậu có hoàn toàn tiến vào trạng thái hay không. Lâm Vĩnh Xương rất hài lòng vì cuối cùng Vương Nhất Bác đã diễn rất tròn vai A Tề mà ông mong đợi, một thanh niên hoang mang, đấu tranh, mâu thuẫn, không ngừng tự hoài nghi bản thân và cuối cùng đã nhìn rõ nội tâm mình.

Nhưng có một điều ông không xác định được, liệu giữa Vương Nhất Bác và Lục Thần có thực sự xảy ra chuyện gì không. Nếu vậy thì ông có trách nhiệm nhắc nhở Vương Nhất Bác nhanh chóng thoát vai càng sớm càng tốt.

Lâm Vĩnh Xương đề nghị Vương Nhất Bác không liên lạc với Lục Thần trong nửa năm. Vương Nhất Bác hiểu ý của đạo diễn, nhưng ông nhầm người rồi. Nhưng nửa năm hẳn là cũng đủ để cậu nhìn rõ lòng mình.

"Được." Cậu gật đầu đồng ý.

La Mi gọi điện để thông báo với Vương Nhất Bác rằng bộ phim tiếp theo sẽ được quay trong ba ngày nữa. Đó là một bộ phim điện ảnh có chủ đề quân sự được quay ở biên giới Tây Bắc, vì liên quan đến bí mật quân sự nên việc quay phim phải hoàn toàn khép kín. Bao gồm cả thời gian học lý thuyết, tăng cơ và huấn luyện thể chất, thời gian quay phim kéo dài khoảng nửa năm.

"Sao gấp rút vậy?" Vương Nhất Bác trở tay không kịp. Kịch bản là cậu chọn, lúc đó cậu có đến mấy kịch bản, sau khi cân nhắc, cậu đã chọn bộ phim này. Chỉ là không ngờ việc quay phim bắt đầu sớm như vậy.

"Tốt nhất là nên gia nhập sớm, để cậu khỏi suy nghĩ lung tung." Trong lời nói của La Mi có ẩn ý.

Vương Nhất Bác cảm thấy người đại diện của mình hơi đáng sợ khi nhìn thấu suy nghĩ của mình. "Tôi suy nghĩ lung tung cái gì?" Cậu gay gắt.

La Mi ở đầu bên kia điện thoại cười: "Có hay không cậu tự biết, đi Tây Bắc sung quân nửa năm, mọi suy nghĩ của cậu sẽ được nghĩ thông thôi, đến lúc đó cậu thích ai thì tuỳ cậu, tôi tuyệt đối không can thiệp."

"Ai cũng được đúng không?" Vương Nhất Bác ngơ ngẩn lặp lại.

"Ai cũng được." La Mỹ nói xong liền cúp điện thoại.

Có người gõ cửa, Vương Nhất Bác đứng dậy mở cửa, Phương Gia Lạc đứng bên ngoài: "Nhất Bác, có một thứ tôi quên đưa cho cậu." Hắn đưa một phong bì. Trở lại Giang Thành, họ sẽ có rất ít cơ hội gặp mặt, trừ khi sau này lại hợp tác.

Vương Nhất Bác cầm lấy phong bì, lập tức hiểu đó là cái gì. "Anh ấy đến đây khi nào?" Cậu trong lòng chấn động, đột nhiên ngẩng đầu.

Phương Gia Lạc do dự một chút: "Không có đến đây, trước khi tôi đi nó bảo tôi đưa cho cậu. Xin lỗi, tôi bận quá quên đưa cho cậu."

Vương Nhất Bác cầm phong bì lưỡng lự muốn nói lại thôi. Chuyện của cậu và Tiêu Chiến, Phương Gia Lạc biết được bao nhiêu?

"Lúc đưa nó cho tôi, nó không nói gì cả, tôi cũng không biết bên trong có gì." Phương Gia Lạc biết cậu đang nghĩ gì: "Yên tâm, tôi không biết gì cả, tôi cũng không đi nói lung tung gì đâu."

Hắn nói chuyện, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt hơi thờ ơ.

Vương Nhất Bác gật đầu, nuốt lại một yêu cầu quá đáng, cậu muốn xem gần đây Tiêu Chiến có đăng bài trên vòng bạn bè hay không. Lời nói đến miệng, nhưng cậu không lên tiếng được.

Trở lại Giang Thành thì trời đã tối.

Vương Nhất Bác kéo vali mở cửa bước vào nhà, nhìn quanh căn nhà hơi bừa bộn lúc rời đi đã được người dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà được lau sáng bóng, cửa sổ được mở để thông gió, trong nhà có chút lạnh lẽo.

Cậu bước vào phòng tắm, liếc nhìn chiếc bồn rửa mặt, trong đó còn đồ vệ sinh cá nhân của Tiêu Chiến, bàn chải đánh răng, cốc đánh răng và máy cạo râu điện. Sáng hôm đó, Vương Nhất Bác tỉnh dậy thì phát hiện Tiêu Chiến không còn ở đó nữa, một bên giường có vết hõm xuống, nhắc nhở cậu rằng tối qua Tiêu Chiến quả thực ngủ ở đây. Cậu ngồi dậy, sững sờ hồi lâu, hoàn toàn không biết Tiêu Chiến rời đi khi nào.

Chuyển động nhẹ nhàng như một con mèo.

Đó là ngày quay cuối cùng của cậu ở tiệm xăm. Vương Nhất Bác vốn định nói với Tiêu Chiến buổi tối cậu sẽ bay đi Tokyo, nhưng đợi cả buổi sáng không thấy anh đến. Có lẽ là anh cố ý không đến, cho rằng không cần thiết phải gặp lại. Không cần phải nói rõ những lời nói tối qua, Tiêu Chiến thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý của cậu.

Bấm mở điện thoại mấy lần để gửi tin nhắn cho anh, nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cậu đành từ bỏ, cậu sẽ không liên lạc với anh cho đến khi suy nghĩ rõ ràng. Thiếu quyết đoán hay dây dưa không phải là tác phong của cậu, và cậu tin rằng Tiêu Chiến cũng không thích như thế.

Album ảnh trên điện thoại vẫn còn tấm ảnh selfie của Tiêu Chiến gửi. Tóc hơi ướt, như vừa mới tắm xong, ánh mắt mờ sương, áo choàng ngủ trượt xuống vai hơn nửa. Qua khung cửa kính, hình xăm như ẩn như hiện ở trên lưng quyến rũ một cách lạ lùng.

Tự biết mình thu hút, lại nói mình uống say, ai tin được chứ?

Vương Nhất Bác nhìn bức ảnh hồi lâu, khóe môi vô thức cong lên, ngón tay nhẹ chạm vào.

Khi ngẩng đầu lên, bầu trời đêm ngoài cửa sổ trong xanh không một gợn mây, những ngôi sao đặc biệt sáng, cậu giật mình, cầm lấy áo khoác mở cửa bước ra ngoài. Đáy lòng không biết vì sao có một sự xúc động, thôi thúc cậu lái xe đến núi Phi Phong.

Chiếc xe chạy vòng quanh con đường núi quanh co, một đường chạy đến khoảng trống ẩn dưới đỉnh núi. Vương Nhất Bác dừng xe, xung quanh im ắng, không có ai. Chỉ có gió thổi.

Đây thực sự là một nơi tuyệt vời để ngắm sao, từ trên cao nhìn xuống, tầm nhìn rộng, không có người quấy rầy, ngẩng đầu có thể nhìn thấy sao Bắc Đẩu sáng lấp lánh. Sau khi quay xong, cuối cùng cậu cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi A Tề, dùng thân phận Vương Nhất Bác để suy xét mối quan hệ của cậu với Tiêu Chiến. Trong các mối quan hệ đã qua, cậu chưa bao giờ thận trọng như mối quan hệ này, cậu sợ sai một ly sẽ đi một dặm.

Rốt cuộc người cậu yêu là Tiêu Chiến hay là cảm giác làm tình với anh?

"Nếu còn do dự, tức là chưa đủ yêu". Đây đều là sự thật mà mọi playboy đều hiểu.

"Đi Tây Bắc sung quân nửa năm, mọi suy nghĩ của cậu sẽ được nghĩ thông thôi." Lời của La Mi vang lên bên tai.

Vương Nhất Bác cúi đầu thở dài. Chuyện nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, không biết khi nào mới tìm được câu trả lời.



Tiêu Chiến sau khi trở về bận tối mặt tối mày, không ngơi tay từ sáng đến tối. Như vậy cũng tốt, anh thích cuộc sống phong phú bận rộn như thế, như đã quay về lúc trước, không vướng bận chuyện tình cảm.

Người duy nhất khiến anh đau đầu chính là Cố Bách Chu. Kể từ khi anh quay lại cửa tiệm để bắt đầu công việc, ngày nào cũng có một bó hoa được giao đúng giờ, không hoa hồng champagne thì là hoa hồng đỏ, một bó lớn chói mắt, cao cấp và rực rỡ.

Sau một thời gian, cuối cùng Tần Hoà cũng nhìn ra manh mối. Làm gì có chuyện xin lỗi ở đây, rõ ràng là tán tỉnh người ta. Chuyện gì đã xảy ra với Cố Bách Chu không biết, nghĩ Tiêu Chiến là phụ nữ hay sao? Lại nhìn ông chủ, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, là anh ấy cũng... ngầm đồng ý?

"Ông chủ." Một ngày nọ, cậu không nhịn được nữa nên nói: "Cái này có phải Cố Bách Chu có hơi quá đáng rồi không? Anh ấy có sở thích đặc biệt gì vậy? Đây không phải rõ ràng là xúc phạm sao?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc cậu một cái: "Cậu cảm thấy đồng tính khó coi lắm sao?"

"À, không phải." Tần Hòa đột nhiên không kịp phòng bị, bị nghẹn một chút liền sửng sốt hồi lâu, đột nhiên chợt nhận ra, chẳng lẽ Tiêu Chiến là...

Tiêu Chiến im lặng. Tần Hoà sớm muộn gì cũng sẽ biết xu hướng tính dục của anh, nếu cậu ta thật sự không thể tiếp nhận, muốn nghỉ việc, nhất thời anh thực sự không biết tìm đâu ra người trợ giúp thích hợp.

"Tôi quả thực là vậy." Anh dứt khoát thừa nhận: "Xin lỗi vì trước giờ không nói rõ ràng với cậu, tôi nghĩ đây là chuyện riêng của tôi và không liên quan gì đến công việc nên tôi không nói. Nếu cậu ngại thì tôi có thể giới thiệu cho cậu một studio xăm hình khác."

Tần Hòa đã hiểu, khó trách chưa từng thấy Tiêu Chiến có bạn gái, chẳng trách Cố Bách Chu cứ tặng hoa, còn đuổi theo đến tận Bắc Âu. Thì ra là thế.

"Em...em không ngại." Cậu lắp bắp nói. Đặt tất cả những chuyện này sang một bên, Tiêu Chiến là ông chủ tốt nhất trên đời, là người bao dung, kiên nhẫn lại hào phóng, vẻ ngoài còn rất đẹp nữa. "Em không đi đâu cả, em sẵn lòng đi theo anh, bất kể anh thích nam hay nữ..."

Tiêu Chiến bị cậu chọc cười, thở ra một hơi: "Vậy thì tốt. Đừng lo, tôi không có hứng thú với trai thẳng."

Tần Hòa sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía bó hoa: "Hoa như vậy đem vứt đi tiếc quá. Thật là lãng phí."

"Cậu ta thích thì cứ để cậu ta tặng, dù sao cũng không phải tiền của chúng ta." Tiêu Chiến bình thản nói.

Khi đang nói chuyện thì có người đẩy cửa bước vào, là không mời mà đến.

"Chậc chậc, lời của ông chủ Tiêu thật khiến người ta đau lòng mà." Cố Bách Chu cười cười, nhìn thấy Tiêu Chiến bỗng ngây ngẩn cả người: "Anh... cắt tóc à?"

Tiêu Chiến quay người lại, mái tóc ngắn bồng bềnh tươi mát cơ hồ khiến Cố Bách Chu phát ngốc. Người đang nói xấu sau lưng có chút xấu hổ, Tiêu Chiến miễn cưỡng cười nói: "Sao cậu lại tới đây?"

"Không phải anh đã hứa khi trở về sẽ xăm cho tôi sao? Tôi đợi một tuần rồi mà vẫn chưa được xếp lịch nên đành phải tự mình đến hỏi." Cố Bách Chu nhìn anh không chớp mắt.

Nói xong, hắn nói thêm một câu: "Tóc mới rất đẹp, tóc dài hay tóc ngắn đều đẹp".

Tần Hoà da gà da vịt nổi khắp người, đây là lần đầu tiên cậu được lĩnh giáo đàn ông tán tỉnh như thế.

Tiêu Chiến rũ mắt. Cố Bách Chu hay Stanley và Philip cũng không khác gì mấy khi theo đuổi một người, phung phí rất nhiều tiền bạc và thời gian, thiếu điều moi tim của họ ra dâng lên cho anh. Tại sao đến cuối cùng lại chia tay với họ? Vì cảm giác tim đập thình thịch đó, anh chỉ từng trải qua với Vương Nhất Bác.

Trước kia anh từng nghĩ mình có thể thử với người khác, nhưng sau khi gặp Vương Nhất Bác, anh không còn muốn tạm bợ nữa. Cố Bách Chu rất tốt, đáng tiếc anh không thích hắn.

Nếu không có cơ hội ở bên Vương Nhất Bác thì anh sẽ đợi người tiếp theo khiến trái tim anh rung động. Anh không muốn lãng phí thời gian của Cố Bách Chu.

"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay luôn đi." Tiêu Chiến nói.

Trời sắp tối, trong tiệm cũng không còn khách. Tần Hòa thức thời, nói: "Ông chủ, em thấy hôm nay cũng xong rồi, em về trước nhé?"

Cố Bách Chu ước gì cái bóng đèn này chạy càng nhanh càng tốt.

"Bản phác thảo tôi đưa cho cậu đã xong chưa? Chưa xong thì không được phép về." Tiêu Chiến liếc Tần Hòa một cái, ánh mắt đầy ẩn ý, trách cậu ta tự cho mình thông minh, tự cho mình đúng. "Cậu cứ ngồi đó vẽ cho đến khi nào tôi hài lòng mới thôi."

"Ồ." Tần Hách thì thào.

Cố Bách Chu thất vọng ra mặt, rõ ràng Tiêu Chiến không muốn ở một mình cùng hắn. Thật khó để cạy mở trái tim anh, giống như dùng nắm đấm đấm vào bông, không có cách nào dùng lực cũng không biết làm thế nào.

Bản phác thảo đã được thiết kế cách đây hai tháng, Cố Bách Chu muốn xăm một con đại bàng ở sau vai. Con đại bàng được vẽ một cách tinh tế và sống động như thật, Cố Bách Chu rất thích, hắn vẫn luôn tưởng tượng được Tiêu Chiến xăm con đại bàng lên người sẽ là cảm giác gì.

Hắn cởi áo, để lộ cánh tay rắn chắc, tim căng thẳng đập bình bịch. Trong suốt thời gian này, hắn vẫn luôn tập gym để chuẩn bị cho ngày này.

"Đừng căng thẳng, thả lỏng cơ thể đi." Tiêu Chiến nhận ra sự căng thẳng của hắn, vừa xăm vừa tìm chuyện để nói: "Sao cậu lại muốn xăm hình đại bàng?"

"Đại bàng dang rộng đôi cánh bay lượn, tượng trưng cho tự do, sức mạnh và lòng dũng cảm." Mũi kim đâm vào da thịt, Cố Bách Chu hơi run lên một chút, không khỏi kêu lên: "Đau đau đau, Chiến Chiến nhẹ một chút."

"Không phải muốn xăm đại bàng sao? Chút khó khăn này cũng không được?" Tiêu Chiến thờ ơ, đợi một chút, hắn vừa gọi anh là Chiến Chiến. "Cậu vừa gọi tôi là gì?"

Cố Bách Chu thẹn thùng, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, cũng có chút thăm dò.

"Đừng gọi tôi như vậy, tôi không thích." Tiêu Chiến lạnh nhạt nói. Khi còn quan hệ thân mật với Vương Nhất Bác, cậu chưa bao giờ gọi anh như vậy.

"Thực xin lỗi, sau này tôi không gọi thế nữa, anh đừng giận." Cố Bách Chu nhìn sắc mặt anh, cẩn thận xin lỗi.

Hình xăm dần dần thành hình, Cố Bách Chu cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, hắn không muốn bị Tiêu Chiến coi thường.

"Đau thì có thể la lên." Giọng Tiêu Chiến hoà hoãn: "Vai và lưng là những nơi đau hơn vì có nhiều dây thần kinh hơn, mặt trong cánh tay và sau tai sẽ dễ chịu hơn."

"Bố tôi hơi truyền thống, không thích tôi xăm hình." Cố Bách Chu thấp giọng nói: "Cho nên chỉ có thể xăm ở chỗ ông ấy không thấy."

"Thật sao?" Khóe miệng Tiêu Chiến nở nụ cười, nhưng trong lòng có điều không nói ra được, truyền thống vậy mà còn dám theo đuổi đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top