Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26

"Vậy càng không được." Cố Bách Chu nhìn Cố Tiểu Nhu: "Sớm muộn gì cũng phải ngả bài với nhà, lúc đó giải thích thế nào, nói anh cướp người yêu của đứa bạn nối khố à?"

Vẻ mặt Vương Nhất Bác cứng đờ.

Cố Tiểu Nhu liếc nhìn Tiêu Chiến, thấy anh không nói gì, cô biết mình hơi quá, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi nhé, em đùa chút thôi."

"Không sao." Tiêu Chiến không giận cô, nhưng câu nói "Tiêu Chiến là bạn trai của anh Nhất Bác" không hiểu sao lại khiến anh đau lòng.

Trước kia là hi vọng xa vời, bây giờ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, lại càng không thể.

Bầu không khí nhất thời có chút khó xử.

"Được rồi." Cố Tiểu Nhu cố gắng giải quyết ổn thỏa: "Chỉ cần nói Tiêu Chiến là bạn của em, sau này muốn tiến hay lùi, tấn công hay phòng thủ đều được, đúng không?"

Cũng là một cách. Tiêu Chiến không lên tiếng, thật ra cách tốt nhất là không nên đi, tránh phiền phức. Nhưng Vương Nhất Bác cũng sẽ đi, anh không khỏi bị cám dỗ.

"Được, cứ thế đi." Cố Bách Chu ra quyết định cuối cùng.





Máy bay đáp sân bay quốc tế Vancouver, tài xế đã đợi ở đây từ sớm. Tiêu Chiến vẫn còn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh quyết định chỉ hẹn hò với Cố Bách Chu có mấy ngày mà sao lại mơ màng hồ đồ theo hắn về nhà thế này? Điều nực cười hơn nữa là Vương Nhất Bác cũng có mặt ở đó.

Quả thật cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.

"Đừng căng thẳng, bố mẹ em rất thân thiện." Cố Bách Chu dường như nhìn thấy sự lo lắng của anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: "Chỉ cần nói anh là bạn của Tiểu Nhu, họ sẽ không làm khó anh."

Cố Tiểu Nhu ở ghế trước nghe được, cười một tiếng. Anh trai cô thực sự cũng biết nếu nói anh là bạn của chính mình, tình hình có lẽ sẽ khác.

Vương Nhất Bác đội một chiếc mũ lưỡi trai vành ép rất thấp, từ lúc lên máy bay đến lúc xuống máy bay, cậu gần như không nói chuyện. Cậu ngồi một mình ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên người Tiêu Chiến một lúc rồi lại nhìn đi chỗ khác.

La Mi gửi tin nhắn WeChat hỏi cậu khi nào về nước, có hai buổi quay quảng cáo đang chờ cậu và cậu còn phải tham dự một số sự kiện trong thời gian tới. Vương Nhất Bác cảm thấy phiền, tắt màn hình điện thoại, hít một hơi thật sâu. Một lúc sau, cậu bấm trả lời: "Vài ngày nữa tôi về."

Xe chạy lên núi, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy biển. Tiêu Chiến đoán điều kiện gia đình Cố Bách Chu rất tốt, lúc này người lạc vào cảnh mới cảm thấy chấn động.

Một căn biệt thự ba tầng màu trắng tựa núi hướng biển, diện tích rất lớn, có đầy đủ hồ bơi, sân tennis. Chẳng trách Cố Bách Chu tính tình phóng khoáng, suốt ngày đi đó đi đây. Điều hiếm thấy là Cố Tiểu Nhu không có tính đại tiểu thư mà rất sang sảng, thẳng thắn và phóng khoáng. Chỉ là quá thông minh, khiến người ta chống đỡ không được.

Bên trong nhà được trang trí rất trang nhã và tinh tế, giữa phòng khách treo một chiếc đèn chùm pha lê nặng, còn có một lò sưởi lớn bằng đá sát tường, bên phải là cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai. Cửa sổ nhìn ra núi ra biển, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy những đàn chim nước bay ngang qua trên mặt nước vàng óng, trên bầu trời thấp thoáng những chiếc tàu lượn đang bay lên lượn xuống.

Bố Cố mẹ Cố đặc biệt vui mừng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, lôi kéo cậu hỏi han ân cần. Mẹ Cố khen Vương Nhất Bác ngày càng đẹp trai, cách nói chuyện, khí chất cũng ngày càng trưởng thành hơn. Chỉ là người gầy hơn trước rất nhiều.

"Mẹ, mẹ không hiểu, đây gọi là tự giác." Cố Tiểu Nhu ở bên cạnh nói: "Anh Nhất Bác là minh tinh điện ảnh, cần phải quay phim."

"Gần đây con đóng phim gì? Khi nào phim ra mắt chúng ta sẽ đi ủng hộ con." Mẹ Cố tủm tỉm cười hỏi.

Vương Nhất Bác trên mặt nóng lên, biểu tình có chút xấu hổ: "Một bộ phim nghệ thuật và một bộ phim quân sự ạ, phim văn nghệ hơi nhàm chán, không phù hợp với chú và dì. Khi nào có phim khác được chiếu ở nước ngoài, con sẽ nói cho chú dì biết ạ."

"Ai nói chúng ta cảm thấy phim nghệ thuật nhàm chán? Chỉ cần là con diễn, chúng ta đều thích xem." Mẹ Cố mỉm cười.

Cố Tiểu Nhu không nhịn được cười, vội tiến đến giải vây: "Mẹ, phim còn chưa chiếu đâu, con giới thiệu với mẹ một người bạn của con, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến lập tức bước tới chào hỏi. Anh nhìn thấy điều gì đó sâu xa trong mắt bố Cố và mẹ Cố, biết họ nhất định sẽ hiểu lầm anh là đối tượng của Cố Tiểu Nhu.

Thật ra cũng không sao, anh cũng không quá để ý họ nghĩ như thế nào. Vừa vào cửa, anh liền cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù Cố Bách Chu ân cần săn sóc, chưa rời bước khỏi anh, nhưng anh cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bước vào nơi này.

Chuyện anh và Cố Bách Chu còn chưa tiến lên mấy bước, tâm lý Tiêu Chiến đã lui về sau.

Nhưng vẫn phải lễ phép xã giao cơ bản với người lớn tuổi. Anh mỉm cười tự giới thiệu, lịch sự lễ phép, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, hơn nữa, diện mạo còn đặc biệt tuấn tú, càng tạo cảm tình với người đối diện.

Cố Bách Chu quan sát, trong lòng vui mừng khôn xiết, hắn biết bố mẹ hắn nhất định sẽ thích Tiêu Chiến.

Ở phòng khách trò chuyện một hồi, Cố Bách Chu sợ Tiêu Chiến mệt nên đề nghị mọi người về phòng nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác được coi là khách quen trong nhà, có một phòng khách cố định, Cố Bách Chu sai người dọn một phòng khách khác cho Tiêu Chiến, muốn một phòng có tầm nhìn ra biển.

Sợ bố mẹ nghi ngờ, hắn chỉ lén nói sau lưng, Cố Tiểu Nhu nhìn thấy, nhẹ thở dài. Anh trai cô thực sự đã lún quá sâu rồi.

Trong khi người làm dọn dẹp phòng cho khách, Cố Bách Chu dẫn Tiêu Chiến đi xem phòng ngủ của hắn.

Trước đây, Cố Bách Chu và Vương Nhất Bác mỗi khi gặp nhau là luôn trò chuyện không ngừng. Lần này, không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy Vương Nhất Bác có điều gì đó là lạ, suốt chuyến đi tâm sự nặng nề, không nói được mấy câu. Cố Bách Chu chỉ cho rằng Vương Nhất Bác liên tục quay phim quá vất vả hoặc là phiền não chuyện Lục Thần nên mới để cậu về phòng nghỉ ngơi.

"Tiểu Nhu, nói thật với mẹ đi, Tiêu Chiến là bạn trai của con đúng không?" Mẹ Cố theo con gái vào phòng, nhịn không được hỏi.

"Không có, là bạn bình thường thôi." Cố Tiểu Nhu lập tức nói rõ, quan hệ giữa ba người đã đủ rắc rối rồi, cô không muốn nhúng tay vào.

"Thật sao?" Mẹ Cố nghi ngờ, hỏi ngược lại: "Bây giờ không phải, vậy về sau thì sao?"

Cố Tiểu Nhu dứt khoát nói: "Về sau càng không thể."

"Không có khả năng sao còn dắt người ta về nhà?" Mẹ Cố vẫn không tin: "Mẹ thấy đứa nhỏ này rất được, đẹp trai, lại lễ phép, vui vẻ tươi tắn, hơn hẳn đám Trương Tam Lý Tứ của con."

Mẹ Cố ám chỉ các bạn nam cùng lớp thỉnh thoảng gọi điện hoặc đợi ở cửa rủ Cố Tiểu Nhu đi chơi.

Cố Tiểu Nhu không biết giải thích thế nào, chỉ cười nói: "Là bạn thân con trai, mẹ hiểu không?"

Mẹ Cố cái hiểu cái không, nhưng xem tình hình, dù có hỏi thế nào cũng không rõ ngọn ngành, đành phải bỏ cuộc, nói: "Bọn trẻ tụi con, mẹ thực sự không hiểu."

Vào phòng ngủ, Cố Bách Chu nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn đưa người trong lòng về nhà, gặp bố mẹ, nhưng Cố Bách Chu vẫn cảm thấy bất an. Hắn luôn cảm thấy thân xác Tiêu Chiến ở đây nhưng trái tim anh lại không.

Tại vì sao? Hắn không hiểu. Rõ ràng đêm đó, khi đi thuyền từ biển về, hắn thấy Tiêu Chiến có vẻ mặt lo lắng. Hắn còn tưởng mình đã có vị trí trong tim anh rồi.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh, tầm nhìn từ phòng ngủ thật tuyệt, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy biển trời vô tận. Trong phòng trang nhã tiện nghi, bày biện mấy tác phẩm nghệ thuật quý giá, tràn ngập hương hoa lan trắng, Cố Bách Chu quả thực rất có phong cách.

Ánh mắt anh chợt bị thu hút bởi khung ảnh trên bàn. Trong ảnh có ba người, hai cậu trai choàng vai nhau, khuôn mặt ngây ngô, khoảng 15-16 tuổi, chính là Cố Bách Chu và Vương Nhất Bác, Cố Tiểu Nhu tóc ngắn đứng ở bên cạnh, khoảng 11-12 tuổi.

Tiêu Chiến cầm khung ảnh lên xem.

"Có khác gì so với bây giờ không?" Cố Bách Chu đi đến bên cạnh: "Lúc đó gia đình em chưa chuyển đến Canada."

Ánh mắt của Tiêu Chiến chỉ dành cho một người. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vương Nhất Bác, hóa ra lúc đó đã đẹp trai rồi, da rất trắng, tóc ngắn, nét mặt cũng không có gì thay đổi nhiều, nhưng đôi má lại có chút thịt. Cả người trông tràn đầy năng lượng.

"Không có, có thể nhận ra em." Anh nhẹ nhàng nói.

"Bên cạnh em là Nhất Bác và Cố Tiểu Cương, anh có thấy Tiểu Nhu y chang tomboy không? Nói nó là Tiểu Cương cũng không có gì sai mà."

Tiêu Chiến cười cười, trong nụ cười có chút buồn bã: "Ba người tình cảm tốt thật."

Trong lòng anh nối bất an càng lớn. Liệu quyết định lúc trước có sai lầm không? Nếu một ngày nào đó mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác không giấu được nữa, thì tình cảm giữa họ có vì anh mà sứt mẻ không?

Tiêu Chiến có thể cảm giác được Cố Tiểu Nhu đã nghi hoặc, còn Cố Bách Chu thì sao?

Ăn tối xong, bốn người đến phòng bi-a để chơi bi-a. Vương Nhất Bác đến hơi muộn, vừa bước vào Tiêu Chiến đã liếc nhìn cậu, cậu đã thay một bộ đồ vận động nhẹ, tóc hơi ướt, như vừa mới tắm xong.

Cậu cũng nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt họ gặp nhau trong giây lát rồi quay đầu đi. Thêm một giây nữa thôi, ánh mắt ấy sẽ không thể che giấu được.

Tiêu Chiến chỉ mới chơi bi-a vài lần, hiểu biết chút chút, anh tập trung quan sát anh em nhà họ Cố chơi.

Tiểu Nhu và Cố Bách Chu di chuyển qua lại, cân tài cân sức. Hai người động tác đẹp mắt và tự nhiên, có vẻ như họ thường xuyên chơi với nhau.

Ba ván thắng hai, Cố Bách Chu thắng. Tiểu Nhu không phục, muốn chơi lại.

"Đổi Tiêu Chiến chơi với em." Cố Bách Chu cười nói, hắn sợ Tiêu Chiến ngồi không nhàm chán.

"Vậy em cũng không chơi nữa." Cố Tiểu Nhu nhìn thấy Vương Nhất Bác đi vào: "Anh Nhất Bác, lại đây."

Cả hai người đều có vẻ hơi cứng nhắc cùng lúc.

"Chơi đi, em giúp anh." Cố Bách Chu cầm lấy một cây gậy đưa cho Tiêu Chiến. Hắn nói chuyện gần như dán vào tai Tiêu Chiến, giọng nói trầm thấp, cười thật dịu dàng.

Tiêu Chiến lưỡng lự cầm lấy gậy, anh em họ Cố chơi rất giỏi, anh đoán Vương Nhất Bác chơi cũng siêu. Vậy chơi với một "tay mơ" như anh thì có ỹ nghĩa gì chứ?

Vương Nhất Bác liếc nhìn họ, không nói gì, trực tiếp khai bi.

Bi tản ra khắp nơi. Tiêu Chiến chơi không thạo, có thể thấy Vương Nhất Bác bắt đầu rất tốt, chỉ là thiếu may mắn nên không có quả bi nào đi vào lỗ. Đến lượt anh, anh đứng ở rìa bàn bi-a, phân vân không biết nên đánh viên bi nào trước.

"Viên bi số 10." Cố Bách Chu thấy Tiêu Chiến không quen động tác, từ phía sau vòng lấy anh, nắm tay điều chỉnh tư thế: "Tay phải giữ đầu gậy, tay trái đặt lên bàn cách viên bi trắng 20cm, đưa gậy vào giữa ngón trỏ và ngón giữa của tay trái, sau đó nhắm vào viên bi, rồi dùng lực vừa phải đánh nó là được."

Bên tai như bị đốt cháy đến mức trong suốt. Tiêu Chiến không ngẩng đầu lên, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Vương Nhất Bác đang dán chặt vào hai người họ, ép anh không thở nổi. Tim anh nhảy vài cái, thấp giọng nói: "Anh biết rồi, để tự anh đánh."

Viên bi đã ở đúng vị trí, một cú đánh nhẹ, lăn vào lỗ.

"Vào!" Âm thanh viên bi rơi vào lỗ thật dễ nghe, Tiêu Chiến trong lòng nhảy nhót, quay sang nhìn Cố Bách Chu: "Tiếp theo nên đánh viên nào?"

Một cái nhìn nặng nề truyền đến từ phía đối diện.

"Số 12." Cố Bách Chu trầm ngâm một lát. Vị trí của viên bi này hơi khó, theo trình độ của Tiêu Chiến thì khả năng cao là nó sẽ không lọt vào lỗ. Nhưng không sao, anh chơi vui là được.

Viên bi chệch hướng trượt khỏi lỗ, Tiêu Chiến khẽ thở dài, ánh mắt vô thức nhìn Vương Nhất Bác. Cậu mím môi, trên mặt không có biểu cảm gì, đánh liên tiếp mấy phát, sau đó lại đến lượt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chỉ mới xem Vương Nhất Bác diễn chứ chưa thấy cậu chơi bi-a. Mấy ngày qua, bọn họ cùng nhau lướt sóng, lặn, bơi lội, phơi nắng trên bãi biển, anh nhìn thấy được nhiều mặt của Vương Nhất Bác, không chỉ trên trường quay, cũng không chỉ ở trên giường. Tuy cậu không cười nhiều nhưng đó đều là phiên bản sống động và chân thực nhất của cậu mà anh chưa từng thấy trước đây.

Nếu không phải Cố Bách Chu, anh căn bản sẽ không có cơ hội nhìn thấy những cảnh này. Giống như mang mặt nạ xâm nhập vào thế giới của cậu, dùng ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, không liên quan gì đến anh mà quan sát.

Cố Bách Chu giúp Tiêu Chiến chọn bi, điều chỉnh tư thế và vị trí của anh, cầm tay hướng dẫn từng bước. Thay vì nói Vương Nhất Bác đấu với Tiêu Chiến, chi bằng nói cậu đang đấu với Cố Bách Chu.

Vương Nhất Bác không biết là do cố tình thả đối thủ hay do thể lực không tốt mà cậu liên tục bỏ lỡ, hai người đấu liên tục nhiều hiệp vẫn chưa phân định được thắng thua.

Trong phòng mát mẻ thoải mái, nhưng hai má Tiêu Chiến lại đỏ bừng, cả người đổ mồ hôi như vừa mới chạy marathon.

"Để em chơi với anh Nhất Bác cho." Cố Tiểu Nhu thấy anh có vẻ đã mệt, đi đến nhận lấy cây gậy từ tay Tiêu Chiến.

Biểu cảm của cô trông rất phức tạp, không còn tâm lý xem kịch nữa. Cho dù cô cảm thấy giữa hai người có điều gì đó không ổn, nhưng Cố Tiểu Nhu vẫn có nhiều điều không hiểu được, cả hai đều chưa buông tay nhau, tại sao Tiêu Chiến lại bắt đầu với anh trai cô?

Anh không giống loại người sẽ đùa giỡn với tình cảm của người khác.

Cố Tiểu Nhu không muốn một ngày nào đó anh trai cô phải chống lại gia đình vì Tiêu Chiến, lại chọc tức bố một lần nữa, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn anh trai cô bị tổn thương nghiêm trọng vì ngày một lún sâu vào một mối quan hệ không thuộc về mình.

Còn nữa, tại sao Vương Nhất Bác lại đột nhiên có gút mắc tình cảm với một người đàn ông? Trong nháy mắt, Cố Tiểu Nhu nghĩ đến bộ phim đồng tính cậu vừa tham gia.

Liệu câu trả lời có liên quan đến bộ phim đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top