Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27

Mở cửa phòng, căn phòng yên tĩnh, Vương Nhất Bác không bật đèn, lặng lẽ ngồi trong bóng tối.

Lâm Vĩnh Xương từng nói với cậu một diễn viên giỏi phải luôn giữ một cái đầu tỉnh táo, thế giới bên ngoài càng nhiệt thì nội tâm cậu càng phải bảo trì yên lặng. Rõ ràng đã cách xa sự ồn ào, náo nhiệt của giới giải trí nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy mình không thể bình tĩnh được. Cậu dường như đã tự ép bản thân vào ngõ cụt, biết là con đường chết nhưng cậu vẫn cứ khăng khăng tiến về phía trước.

Cậu thừa biết việc đến Vancouver sẽ như thế nào, nhưng nhất định cậu phải tận mắt chứng kiến. Giống như cố ý muốn ngược đãi bản thân, ai bảo cậu chậm chạp, suy nghĩ dông dài như vậy.

Cậu ngược lại nhìn Tiêu Chiến từng bước đi về phía Cố Bách Chu. Từ lúc đi Na Uy ngắm cực quang, Cố Bách Chu đã báo cáo đều đặn cho cậu từng bước đi nước bước, bọn họ cùng nhau đi rất nhiều nơi, ngắm sao, ngắm bình minh, từ lúc đầu hờ hững đến việc cười năm lần một ngày, và bây giờ, gặp em gái, gặp bố mẹ.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu đều là nụ cười của hai người đối diện, ôm eo, nắm tay. Còn nhiều hơn nữa mà cậu không thể nhìn thấy, cũng không muốn nghĩ tới.

Cậu biết Tiêu Chiến bề ngoài là một người nhẹ nhàng lịch sự nhưng trong xương cốt anh có một sự "điên cuồng" vô hình, cậu nhận ra một điều, trời sập anh cũng không sợ, một khi đã quyết định buông tay cũng đặc biệt tàn nhẫn.

Anh đồng ý hẹn hò với Cố Bách Chu có nghĩa là muốn nghiêm túc tìm hiểu, không phải lạt mềm buộc chặt, cũng không phải diễn trò cho ai xem. Chẳng qua chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà người anh đang tìm hiểu lại chính là anh em tốt của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác biết đêm nay cậu sẽ không ngủ được, đây không phải nhà cũng không phải khách sạn, không có rượu để uống, không có chỗ để tìm say. Cậu chợt nghĩ ra một nơi để đi.

Vương Nhất Bác không còn xa lạ với bể bơi ngoài trời của nhà họ Cố. Cậu và Cố Bách Chu có cùng sở thích, đều thích bơi đêm. Mỗi khi ở đây qua đêm là phải bơi cho đã rồi mới về phòng ngủ. Sau khi kiệt sức, ngủ sẽ rất ngon.

Đêm nay Cố Bách Chu sẽ không đến.

Nhảy xuống hồ, một mình bơi hơn chục vòng, đêm dài nước lạnh làm người ta thanh tỉnh ít nhiều. Bỗng Vương Nhất Bác loáng thoáng cảm giác được bên bể bơi có người. Bước chân người nọ rất nhẹ, không ra tiếng, chỉ lặng lẽ chờ cậu, tựa hồ rất kiên nhẫn.

Sẽ là ai? Vương Nhất Bác ngẩng đầu khỏi mặt nước, tháo kính bơi ra, là Cố Tiểu Nhu.

"Đã muộn thế này, sao anh lại bơi một mình ở đây?" Cô mỉm cười đưa chiếc khăn tắm dày, trên tay cầm một chai rượu, như biết cậu cần nó.

Vương Nhất Bác quấn khăn đi lên.

Hai người ngồi xuống ghế tựa, Cố Tiểu Nhu rót ra hai ly rượu, đưa cho Vương Nhất Bác: "Rượu Martell, loại anh thích nhất, phải không?"

"Sao em biết?" Vương Nhất Bác nhận ly rượu, cúi đầu uống một ngụm.

"Anh em nói."

Tim Vương Nhất Bác đập thình thịch. Cố Bách Chu cẩn thận, đặc biệt chuẩn bị loại rượu cậu yêu thích để trong nhà. Vậy hắn có biết thứ cậu mong muốn nhất chính là người ở bên cạnh hắn không?

"Đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ? Con gái nên ngủ sớm một chút."

Cố Tiểu Nhu chửi thầm, nếu không phải cô lo lắng cho ba người thì cô đã đi ngủ từ lâu rồi. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Vương Nhất Bác khổ sở vì tình như thế, hơn nữa còn là vì một người đàn ông.

"Cũng giống anh không ngủ được."

"Có ai từng nói với em là con gái thì đứng quá thông minh chưa?" Vương Nhất Bác cúi đầu uống rượu, hắn cảm thấy trong lời nói của Cố Tiểu Nhu có ẩn ý.

"Đôi khi đàn ông quá ngu ngốc, mới khiến phụ nữ trở nên thông minh".

"Em muốn nói cái gì?" Vương Nhất Bác thở dài, cậu không có tâm trạng cùng người khác chơi đánh đố.

"Tại sao anh không ngủ được?"

"Ai nói với em là anh không ngủ được?" Vương Nhất Bác uống xong một ly rồi tự rót cho mình một ly: "Lúc nào đến nhà em mà anh không bơi đêm? Thành thói quen rồi."

"Vậy sao anh không gọi Cố Cháo bơi cùng?"

Vương Nhất Bác dừng một chút, giọng trầm xuống: "Nó không rảnh."

"Có vẻ như em phải rút lại lời em từng nói." Cố Tiểu Nhu len lén thở dài.

Vương Nhất Bác nhìn cô, không hiểu cô nói đến câu nào.

"Em nói, anh trai em chắc ảnh chỉ nhất thời ham vui, sẽ không tiến xa đâu. Anh có thấy bây giờ ảnh lún sâu đến mức nào rồi không."

"Bố mẹ em sẽ đồng ý không?" Vương Nhất Bác im lặng một lúc rồi hỏi điều cậu quan tâm nhất: "Chú Cố... chắc sẽ không dễ dàng chấp nhận phải không?"

Cố Tiểu Nhu cười nói: "Không biết, tới đâu hay tới đó."

Không khí yên tĩnh, cả hai đều không nói gì nữa.

"Phải rồi, anh Nhất Bác, bộ phim nghệ thuật anh quay trước đó nói về cái gì vậy?" Một lúc sau, Cố Tiểu Nhu đột nhiên hỏi. Bộ phim đó đã hoàn thành được nửa năm, tuy được giữ bí mật nhưng nội dung chính không khó để tra. Cố Tiểu Nhu tìm tìm trên mạng, phát hiện bộ phim có tên là "Black Butterfly", nói về một nghệ sĩ xăm hình.

Mọi thứ đều trùng khớp, Tiêu Chiến cũng là một nghệ sĩ xăm hình.

Vương Nhất Bác uống cạn ly rượu. Cô hỏi như thế, chắc chắn đã biết đáp án, cậu cũng không cần phải giấu diếm: "Thợ xăm."

Cố Tiểu Nhu thâm ý nói: "Thật là trùng hợp."

"Tiêu Chiến và anh trước kia có biết nhau." Vương Nhất Bác đơn giản thừa nhận. Chuyện đến nước này, muốn giấu cũng không thể giấu được, nhiều người biết còn hơn là một người giữ nỗi buồn trong lòng.

"Chỉ là quen biết?" Cố Tiểu Nhu nhướng mày.

Vương Nhất Bác cầm chai rượu lên, chậm rãi rót cho mình, cầm ly rượu lên uống một ngụm: "Phim cần quay ở tiệm xăm, trợ lý của nhà sản xuất là bạn tốt của Tiêu Chiến nên đã mượn cửa tiệm của anh ấy."

Cố Tiểu Nhu thở ra một hơi, thì ra bọn họ gặp nhau như thế. "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Vương Nhất Bác do dự, không biết có nên kể cho Cố Tiểu Nhu mọi chuyện hay không.

"Hai người đã nói chuyện rồi à?" Cố Tiểu Nhu hỏi rất thuần thục, cô đặt trước câu trả lời, dẫn dắt Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Không tính." Vương Nhất Bác lướt qua, bỏ đi rất nhiều chuyện không thể kể: "Sau khi quay phim, anh nói với anh ấy là anh cần thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ của bọn anh."

Có lẽ vì rượu quấy phá nên cậu thoải mái phần nào, rõ ràng cậu đã hứa với Tiêu Chiến là không nói với ai.

"Cho nên... Tiêu Chiến cố ý tìm đến anh trai em để buộc anh phải bày tỏ thái độ của mình?" Cố Tiểu Nhu buột miệng thốt ra.

"Không phải." Vương Nhất Bác lập tức phản bác: "Anh ấy không biết mối quan hệ của anh và Cố Bách Chu, chỉ là trùng hợp thôi, hơn nữa... anh ấy không phải là loại người đó."

Tuy rằng khi gặp nhau ở Los Angeles, Tiêu Chiến là có chuẩn bị mà đến, nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn tin rằng việc anh quen biết Cố Bách Chu chỉ là ngẫu nhiên.

"Nói cách khác là anh ấy đã từ bỏ, còn anh thì không." Bằng trực giác, Cố Tiểu Nhu cũng cho rằng Tiêu Chiến không phải là người như vậy.

Vương Nhất Bác chỉ im lặng uống rượu.

Tiêu Chiến đã từ bỏ sao? Cố Tiểu Nhu không chắc chắn, nhưng có thể khẳng định là anh có chút dè dặt đối với Cố Bách Chu.

"Anh trai em có biết chuyện này không?" Cô hỏi.

"Em có nghĩ nó biết không?" Vương Nhất Bác nhướng mày.

"Chắc là không biết." Cố Tiểu Nhu thở dài: "Ảnh đắm chìm trong tình yêu, trong mắt trong tim chỉ có Tiêu Chiến, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không hề nghi ngờ gì cả."

"Tốt nhất là không nên biết." Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Nếu có thể, anh hi vọng em có thể giữ bí mật."

Hai mươi năm tình bạn, và một người ngày càng quan trọng trong, giống như hai đầu của một chiếc cân. Bên nào nặng bên nào nhẹ? Cậu không có câu trả lời.

"Anh Nhất Bác, một trong ba người sẽ phải bỏ cuộc." Cố Tiểu Nhu trầm ngâm một lúc: "Hoặc là anh hoặc anh trai em."

"Nào có ba người." Vương Nhất Bác cười khổ, nốc cạn rượu trong ly: "Là hai người, không có anh."



Buổi sáng khi mở mắt ra, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Los Angeles? Hay Hawaii? Suy nghĩ hồi lâu, hóa ra chính là nhà của Cố Bách Chu ở Vancouver.

Anh đứng dậy, kéo rèm nhìn ra ngoài, bầu trời u ám như thể trời có thể mưa bất cứ lúc nào. Nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng, dậy sớm nữa rồi.

Tỉnh rồi thì không thể ngủ lại được. Tiêu Chiến đứng dậy rửa mặt, quyết định một mình đi dạo trong vườn.

Ngày hôm qua Cố Bách Chu dẫn anh đi tham quan vườn, anh nhớ ở đó có một cây hoa anh đào to lớn, hoa trùng trùng điệp điệp, gió nhẹ thổi qua, hương thơm ngập tràn.

Không khí ẩm ướt, dọc theo con đường đá dẫn đến cây hoa anh đào, Tiêu Chiến ngẩng đầu tham lam hít lấy hương thơm của hoa.

Vương Nhất Bác cũng dậy rất sớm. Tối hôm qua nhờ rượu mới ngủ được, sau khi trở về phòng liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ cậu chỉ nhớ rõ lời cuối cùng Cố Tiểu Nhu nói: "Một trong ba người sẽ phải bỏ cuộc, hoặc là anh hoặc anh trai em."

Ngoài ra điện thoại còn có tin nhắn của La Mi, buổi quay quảng cáo đã được lên kế hoạch trong ba ngày tới, không thể hoãn được nữa, hỏi cậu có thể bay về không.

"Có thể." Mắt lờ mờ say gõ ra mấy chữ này rồi chìm vào giấc ngủ.

Thức dậy cậu một mình đi dạo, khi đi đến góc vườn, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng một mình dưới gốc cây hoa anh đào ở xa xa, Vương Nhất Bác dừng bước chân.

Cậu định sẽ rời đi ngay hôm nay. Thực sự không có lý do gì để ở lại nữa, nếu cậu không đi, sẽ chỉ mang đến cho Tiêu Chiến vô số phiền toái và sầu muộn. Nhắm mắt làm ngơ, cậu đi rồi, sẽ tốt hơn cho cả hai.

Lúc này, trời đột nhiên đổ mưa, tí tách tí tách, từng giọt rơi xuống vai.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, anh quay lưng đứng dưới mưa, hoàn toàn không biết, như bị mê hoặc bởi những bông hoa.

Vương Nhất Bác không mang theo ô, cậu do dự một chút rồi quay trở vào lấy ô. Từ vườn đến hiên nhà chỉ hơn chục mét, cậu nhớ ở đó có một chiếc ô.

"Trời đang mưa, anh không thấy sao?"

Một chiếc ô che lên đầu, Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy Cố Bách Chu đang đứng bên cạnh.

"Anh đang ngắm hoa anh đào." Tiêu Chiến mỉm cười, trả lời một câu không liên quan: "Vườn nhà em rộng quá, cảm giác đi thế nào cũng cảm thấy không đến được điểm cuối."

"Vậy ở lại thêm mấy ngày, từ từ đi dạo." Chóp mũi Tiêu Chiến có mấy hạt mưa sắp rơi xuống, Cố Bách Chu giơ tay gạt đi. Sương sớm làm cho mặt anh càng trắng hơn, sợi tóc ướt vì mưa, cả khuôn mặt mang một vẻ đẹp trong trẻo như pha lê.

Cố Bách Chu nhìn đến thất thần.

"Bách Chu, hôm nay anh phải về." Tiêu Chiến ngập ngừng nói: "Tần Hòa một mình bận rộn ở tiệm xăm, anh đi lâu quá rồi."

Cố Bách Chu ngẩn ra: "Vậy em về với anh."

"Không cần đâu, em ở lại vài ngày dành thời gian cho gia đình đi."

"Tiêu Chiến, anh đổi ý phải không?" Cố Bách Chu đột nhiên hoảng sợ, lời Tiêu Chiến nói như vậy, bị hắn tự động dịch thành, chúng ta không hợp, sau này chúng ta mỗi người một con đường.

Tiêu Chiến sững sờ. Đêm qua sau khi trở về phòng, anh nằm trên giường lăn lộn suy nghĩ rất lâu, anh cân nhắc có nên từ biệt Cố Bách Chu ở đây luôn hay không.

Nếu vậy thì đây sẽ là mối tình ngắn nhất mà anh từng có. Nhưng liệu quyết định này có quá vô trách nhiệm chỉ vì quẻ xui xẻo ấy không? Bởi vì hoàn cảnh gia đình quá chênh lệch? Hay bởi vì... sau khi gặp Vương Nhất Bác, anh mới nhận ra mình không thể lừa dối chính mình.

"Em về với anh." Cố Bách Chu không đợi hắn trả lời, nắm chặt tay anh: " Giang Thành có rất nhiều việc đang đợi em."

Giống như rất sợ Tiêu Chiến sẽ nói là, anh đổi ý rồi.

Có tiếng bước chân rất nhẹ phía sau, hai người đồng thời quay đầu lại, thấy Vương Nhất Bác cầm ô đứng cách đó không xa, trong tay còn có một chiếc ô khác.

Cố Bách Chu giật mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ quái.

"Sao hôm nay ai cũng dậy sớm thế?" Hắn mỉm cười nói: "Về đi, trời mưa to quá."

Ba người cùng đáp chuyến bay trở về Giang Thành.

Trợ lý và vệ sĩ của Vương Nhất Bác đã đợi sẵn ở sân bay, trở lại Giang Thành, cậu không cách nào khác phải ẩn thân, rất nhiều người hâm mộ đang đợi ở đây. Cố Bách Chu và Tiêu Chiến tách khỏi cậu mà đi.

Tiêu Chiến đứng ở sảnh sân bay nhìn thấy đám đông người hâm mộ chen chúc xô đẩy, Vương Nhất Bác bị người hâm mộ vây quanh, cách bọn họ ngày càng xa. Cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang đen, áo đen quần đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, quay đầu lại.

Ánh mắt họ giao nhau trong giây lát.

Tiêu Chiến không biết khi nào mới có thể gặp lại cậu, có thể là ở bảng quảng cáo ven đường, hoặc là màn hình lớn của rạp chiếu phim, hoặc có thể nhân cơ hội cùng Cố Bách Chu gặp lại, lạnh lùng mà chào hỏi một tiếng.

Sẽ không có tin tức gì, cũng không còn lý do gì quang minh chính đại để ở cùng một chỗ nữa.

"Đi thôi." Cố Bách Chu nắm lấy Tiêu Chiến tay, nhẹ nhàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top