Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

28

Bầu trời hoàng hôn màu đỏ cam như máu, nhạt dần đến mái vòm, để lại ánh sáng rực rỡ, rất giống hoàng hôn trên bãi biển Hawaii. Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ tưới hoa, nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức chìm vào suy nghĩ.

Đã hơn một tháng kể từ ngày trở về từ Vancouver, có những cảnh tượng vẫn khắc sâu trong tâm trí, lơ đãng hiện lên khiến tim anh khẽ nhộn nhạo.

Cuộc sống trở lại bình thường, ngoại trừ việc anh có thêm một thân phận khác, bạn trai của Cố Bách Chu.

Tần Hòa đã quen với việc Cố Bách Chu lui tới tiệm xăm. Từ khi Tiêu Chiến từ Vancouver về, cậu vẫn hì hì trêu chọc: "Ông chủ, là ai nói, chúng tôi chỉ là bạn?"

Tiêu Chiến trừng cậu một cái: "Bản phác thảo tôi bảo cậu vẽ xong chưa? Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi."

Tần Hòa ngượng ngùng khóa miệng.

Sau khi xác định mối quan hệ, hoa vẫn tặng đều đặn, hoa hồng, baby's breath, lan hồ điệp, hoa lưu ly... mỗi ngày một bó, bền lòng vững dạ. Điểm khác biệt duy nhất là mỗi lần Cố Bách Chu đến, Tần Hòa đều kiếm cớ rời đi. Nay đã khác xưa, nếu người ta là một cặp thì cậu không cần phải là một "bóng đèn" bị ghét.

"Mấy ngày nữa Tiểu Nhu sẽ tới Giang Thành làm việc." Một ngày nọ, Cố Bách Chu nói với Tiêu Chiến.

"Thật sao?" Tiêu Chiến giật mình. Sau khi thêm WeChat, hai người chưa bao giờ liên lạc với nhau, anh không rõ dự định của Cố Tiểu Nhu sau khi tốt nghiệp là gì.

"Nó sẽ tới công ty làm việc." Cố Bách Chu cười nói: "Vừa hay giúp em rảnh rỗi hơn, có thể ở bên anh nhiều hơn."

Tiêu Chiến im lặng, anh tình nguyện để Cố Bách Chu có nhiều việc để làm hơn.

Lúc này anh đang cúi người xuống bàn vẽ phác thảo cho khách. Đang là giữa hè, thời tiết nóng bức, trán anh đổ mồ hôi, anh mặc một chiếc áo kaki không tay, lộ ra hai cánh tay cơ bắp vô cùng đẹp mắt.

Cố Bách Chu ngơ ngác nhìn sườn mặt anh. Tiêu Chiến có đôi mắt biết cười, nhưng không biết sao anh rất ít cười. Cố Bách Chu cảm thấy sau khi từ Vancouver trở về, càng hiếm thấy anh cười hơn.

"Phải rồi, Nhất Bác nói, chờ Tiểu Nhu đến, chúng ta đến nhà nó tụ tập, coi như chào đón em gái em."

Bên tai anh ù ù, Tiêu Chiến cứng đờ ở đó, nhất thời không phản ứng được "chúng ta" này có bao gồm anh hay không.

"Cậu ta ở Giang Thành sao?" Anh bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên.

"Vừa trở về được mấy ngày, trước đó nó vẫn rất bận, cũng sắp đi quay phim mới." Cố Bách Chu vẫn thường liên lạc với Vương Nhất Bác, biết rõ lịch trình của cậu trong lòng bàn tay.

"Anh không đi đâu." Tiêu Chiến do dự: "Gần đây có rất nhiều khách, anh sợ anh không rảnh."

Anh không muốn đặt chân đến nơi đó lần nữa, bất kể với tư cách gì.

"Đi đi, càng đông vàng vui, Nhất Bác nói gần đây nó rảnh, có thể ưu tiên lịch của anh." Cố Bách Chu dường như đã chuẩn bị lời nói rất kỹ càng.

Tiêu Chiến sửng sốt, Vương Nhất Bác lại đoán được anh sẽ tránh mặt? Tại sao nhất định anh phải đi, không xấu hổ sao? Những gì đã qua, đối với Vương Nhất Bác đều là quá khứ, cậu không để trong lòng.

Nếu anh không đi, có vẻ như anh không đủ tiêu sái.

"Được." Tiêu Chiến gật đầu: "Để anh xem lại lịch."



Phương Gia Lạc khá bất ngờ khi biết tin Tiêu Chiến đã có bạn trai. Vốn dĩ hắn tưởng đoạn tình này sẽ làm anh chìm đắm rất lâu, nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại vượt qua nhanh như vậy.

"Chính là cái người dính lấy mày suốt nửa tháng trời ở Bắc Âu đó hả?" Phương Gia Lạc rủ Tiêu Chiến đi ăn tối. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn chạy trong ngoài nước, hai người từ lúc tạm biệt ở Tokyo đến giờ vẫn chưa gặp lại.

"Ừm."

Sau khi gọi món, người phục vụ hỏi họ muốn uống gì.

"Hai chai bia." Phương Gia Lạc thuận miệng nói.

"Tao không uống." Tiêu Chiến xua tay: "Tôi uống trà, cho tôi một bình Phổ Nhỉ."

"Wow, vị kia của mày quản nghiêm nhỉ?" Phương Gia Lạc trêu chọc. Mỗi khi có hẹn ăn tối với Tiêu Chiến, trừ khi lái xe, từ trước đến nay không rượu không vui.

"Không phải." Tiêu Chiến lắc đầu: "Uống rượu không tốt cho cơ thể, Phổ Nhỉ tốt hơn."

"Cho nên mày đang cố gắng hồi tâm hả?" Phương Gia Lạc tiếp tục lời vừa nói: "Mày có chắc mày thực sự thích người ta, không xem người ta là phao cứu sinh đó chứ?"

Sắc mặt Tiêu Chiến khẽ thay đổi.

Phương Gia Lạc nhận ra mình đã nói sai, ngượng ngùng cười: "Tao nói bừa thôi, mày việc gì phải tìm phao cứu sinh?"

Phản ứng theo bản năng của mọi người thường là chân thực nhất. Tiêu Chiến biết, Phương Gia Lạc cũng biết.

Im lặng hồi lâu, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài: "Nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ chia tay."

"Tại sao?" Phương Gia Lạc trong lòng có đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi. Phản ứng của Tiêu Chiến cho hắn biết anh vẫn chưa quên được Vương Nhất Bác.

"Mày có biết cậu ta là ai không?" Tiêu Chiến không có ý định giấu Phương Gia Lạc.

"Ai?"

Tiêu Chiến dừng một chút, giọng nói đột nhiên trở nên rất thấp: "Cậu ta tên là Cố Bách Chu, là bạn nối khố của Vương Nhất Bác."

"Hả?" Phương Gia Lạc suýt chút nữa sặc rượu, hắn không ngờ Tiêu Chiến lại làm ra chuyện buồn cười vậy: "Mày điên rồi hả?"

"Nếu tao nói chỉ là trùng hợp, mày có tin không?" Tiêu Chiến nhìn hắn, giọng nói rất bình tĩnh: "Lúc gặp cậu ta, tao không hề biết mối quan hệ của cậu ta với Vương Nhất Bác."

Vòng đi vòng lại, vẫn không thể tránh khỏi. Phương Gia Lạc bất đắc dĩ: "Mày không thích cậu ta đúng không? Mày ở bên cậu ta là vì muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác, hay là muốn kích thích Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến không trả lời được.

"Nếu mày muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác, tức là mày chưa từng buông được cậu ấy, ở cùng Cố Bách Chu chỉ càng thêm đau khổ. Còn nếu là vì mày muốn kích thích cậu ấy mà đồng ý quen bạn nối khố của cậu ấy, mày nghĩ tụi mày còn cơ hội không?"

Tiêu Chiến á khẩu không nói nên lời, không ai hiểu anh hơn Phương Gia Lạc. Phương Gia Lạc thật sự rất thẳng thắn, không lên án anh vì đã làm tổn thương người yêu anh cũng như người yêu anh.

Nhưng Phương Gia Lạc đã đoán sai một chuyện, không phải anh chưa từng nghĩ đến việc thử với Cố Bách Chu. Mặc kệ người khác có tin hay không, nhưng thời điểm đó thì đây là quyết định tốt nhất của cả hai bên.

Nhưng bây giờ xem ra, quyết định này hình như đã sai lầm.

Tiêu Chiến chậm rãi nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng biện bạch: "Tao không nghĩ tao và Vương Nhất Bác còn có khả năng."

Ngay từ khi đưa ra quyết định này, anh đã phá hỏng khả năng này. Buông hay không buông cũng thế, anh sẽ không quay về lối cũ, đây cũng là điều anh đã tự hứa với mình trên chuyến bay đến Na Uy.

Phương Gia Lạc chăm chú nhìn anh, thở dài nói: "Tao có chuyện muốn nói với mày."

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến giật mình.

"Thứ mày nhờ tao đưa... Thật ra tao đã không trả lại cho Vương Nhất Bác ngay lúc đó." Phương Gia Lạc ăn năn hối cải, áy náy vô cùng: "Cậu ấy không biết mày sang Tokyo tìm cậu ấy."

Tiêu Chiến ngây người. Chuyện này có quan trọng không? Quan trọng, nhưng không quan trọng lắm. Bởi vì dù Vương Nhất Bác có biết anh đến Tokyo hay không thì cũng không thể thay đổi được điều gì.

Lục Thần từ phòng Vương Nhất Bác đi ra, là chính mắt anh nhìn thấy.

"Sao mày không đưa cho cậu ấy lúc đó?" Tiêu Chiến xoay chén trà trong tay, liếm môi: "Quên hay sao?"

"Không có quên." Phương Gia Lạc nói thật: "Không biết việc tao làm có thừa hay không, tao hy vọng có thể để mày đủ thời gian để bình tĩnh lại, tao sợ mày..."

"Sợ Vương Nhất Bác liên lạc với tao, tao sẽ xúc động mà dây dưa với cậu ấy?" Tiêu Chiến cười khổ: "Mày không hiểu cậu ấy, nếu sớm đưa thẻ cửa cho cậu ấy thì kết quả cũng vậy thôi. Trước khi đi Tokyo, cậu ấy đã nói rõ ràng với tao là, tụi tao chỉ là bạn tình thôi."

Phương Gia Lạc kinh ngạc: "Ý mày là..."

"Cậu ấy sẽ không đến tìm tao." Tiêu Chiến khẳng định, ngược lại lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút: "Thật ra, tao còn phải cảm ơn mày đã giúp tao giữ được chút lòng tự trọng trước mặt cậu ấy."

Phương Gia Lạc im lặng, hắn mơ hồ hiểu được. Tiêu Chiến là người dễ dãi về mặt cảm xúc nhưng tỉnh táo về mặt lý trí. Khi sự nhạy cảm không còn nơi nào để nương tựa, lý trí sẽ chiếm ưu thế. Điều anh không thể buông bỏ nhất chính là việc Vương Nhất Bác luôn coi anh như bạn tình, hai là Vương Nhất Bác và Lục Thần đã lên giường với nhau.

Anh không cho phép bản thân nhượng bộ hết lần này đến lần khác. Cho dù anh vẫn chưa buông được Vương Nhất Bác.

"Cho nên mày với Cố Bách Chu..." Phương Gia Lạc thăm dò hỏi.

"Không biết." Tiêu Chiến trong lòng run lên, mờ mịt nói: "Để xem thế nào."



Một ngày sau khi Cố Tiểu Nhu đến, Cố Bách Chu lái xe tới đón Tiêu Chiến, ba người cùng nhau đến nhà Vương Nhất Bác dùng bữa tối. Cố Bách Chu đã từng đến đó, quen đường quen sá, cười nói trước đây Vương Nhất Bác từng bị paparazzi quấy rối, phải chuyển nhà rất nhiều lần, hiện tại cậu sống ở một nơi cực kỳ riêng tư, cuối cùng cũng thoát khỏi những phiền toái đó.

Cố Tiểu Nhu ngồi ở ghế sau, bất động thanh sắc nhìn Tiêu Chiến ở ghế phụ. Anh rất im lặng, mặc cho bọn hò trò chuyện vui vẻ, anh chỉ yên lặng cười, không tham gia nhiều.

"Bát Thiên Mục Diêu Biến lần trước em nhắc đến với anh sắp được triển lãm ở Nhật Bản, anh có muốn đi xem không? Ngày mai Cố Tiểu Nhu đến công ty nhận việc, em sẽ đưa nó đi làm quen với công việc trước, mấy ngày nữa ổn ổn, em dắt anh đi xem triển lãm nhé." Cố Bách Chu quay sang nói với Tiêu Chiến.

"Cố Cháo, em nói cho anh biết, đừng nghĩ giao hết việc cho em, rồi anh đi tung tăng vui vẻ nha." Cố Tiểu Nhu cắt ngang: "Em là bố mẹ bắt đến để theo dõi anh đó, anh thử lười biếng đi, xem em có méc lại không."

"Anh của em lười biếng chỗ nào?" Cố Bách Chu quay người cãi lại: "Em chưa từng yêu sao? Dẫn người yêu đi đó đi đây."

"Này, nhìn đường đi." Cố Tiểu Nhu hoảng sợ.

Chiếc xe lao nhanh qua một ngã ba đường.

"Chạy quá rồi." Tiêu Chiến buột miệng.

Cố Bách Chu chấn động. Tiêu Chiến chưa từng đến nhà Vương Nhất Bác, sao anh lại biết đường?

Các khớp tay đang nắm chặt vô lăng đến trắng bệch, như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu hắn, vẻ nóng rực trong mắt hắn dần dần nhạt đi.

Cố Tiểu Nhu cũng im lặng, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn hai người. Dù cô có lo lắng đến thế nào đi chăng nữa thì anh trai cô cũng nên nhận ra điều gì đó.

Một lúc sau, Cố Bách Chu nhẹ nhàng lên: tiếng "Không sao, em quay đầu lại ở phía trước."

Chuông cửa reo lên, Vương Nhất Bác ra mở cửa.

Cố Tiểu Nhu và Cố Bách Chu đứng ở cửa.

"Anh Nhất Bác, chỗ của anh xa quá, vị trí cũng quá khuất." Cố Tiểu Nhu đi vào, trên tay cầm theo quà, cười rạng rỡ.

Vương Nhất Bác liếc nhìn thấy Tiêu Chiến đi theo ở phía sau, anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tóc mái che trán, thoạt nhìn rất năng động nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng.

Cậu nhớ lúc Tiêu Chiến lần đầu đến đây, câu nệ đứng ở cửa, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, mọi suy nghĩ đều viết trên mặt.

Cậu đã đánh mất Tiêu Chiến đó.

Cố Bách Chu nhìn quanh nhà: "Ở nhà một mình à?"

"Chứ sao?"

"Dì giúp việc không ở đây à?" Cố Bách Chu đột nhiên cảm thấy sai sai: "Vậy... Chúng ta ăn cái gì đây?"

"Anh Nhất Bác, đừng nói với em là anh muốn đích thân xuống bếp nhé." Cố Tiểu Nhu cũng từng lĩnh giáo qua tài nghệ nấu nướng của Vương Nhất Bác, thật sự không dám khen tặng.

Vương Nhất Bác thẹn thùng cười: "Hai người không tin anh sao?"

Anh lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Chiến, chỉ có anh là vẻ mặt bình thường nhất. Không tò mò hay ngạc nhiên, như thể không dám trông mong gì từ bữa ăn này.

Vương Nhất Bác nhớ rõ lần trước Tiêu Chiến tới đây, hai người tắm xong hầu như đều đi thẳng vào vấn đề, chưa bao giờ ngồi ăn đàng hoàng cùng nhau. Lần duy nhất anh ngồi cùng để cậu ăn cơm trong phòng ăn là vào ngày quay cảnh ân ái, anh đã ăn ở ngoài trước khi đến.

"Trước đây mày nấu cho tao ăn một lần, ăn xong thì bị nôn mửa tiêu chảy, phải nằm viện hai ngày." Cố Bách Chu quay sang Tiêu Chiến nói.

"Thật sao?" Tiêu Chiến cười nhạt, ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đã từng đề cập đến chuyện này khi hai người cùng ăn sáng, chẳng qua lúc đó anh không để ý. Nào ngờ, người cậu nói lại là Cố Bách Chu.

"Đó là trước đây." Vương Nhất Bác vội vàng biện bạch: "Gần đây mỗi khi rảnh tao có học nấu ăn từ dì, mấy món đơn giản tao vẫn làm được, không chết người được."

Trong lòng Tiêu Chiến run lên, cậu đang học nấu ăn, là vì ai? Đơn giản là rảnh rỗi muốn giết thời gian không.

"Trước tiên nói chuyện hôm nay chúng ta ăn gì đi, anh sẽ không để bọn em làm chuột bạch cho anh đúng không?" Cố Tiểu Nhu nghi hoặc, ánh mắt đảo quanh phòng.

"Nguyên liệu chuẩn bị sẵn trong bếp rồi, mọi người qua xem sẽ biết."

Mọi người cùng nhau bước vào bếp, nguyên liệu được bày trên bàn. Tôm hùm Boston, cua hoàng đế, tôm thẻ chân trắng Ecuador, nghêu Bắc Cực... được đóng gói gọn gàng trong hộp, chưa khui ra. Ngoài ra còn có một chiếc nồi lớn có khay hấp, đầy đủ gia vị dưới đáy nồi.

"Tối nay chúng ta sẽ ăn hải sản hấp, nguyên liệu được vận chuyển trực tiếp từ nơi đánh bắt tới, tuyệt đối tươi ngon, chỉ cần chế biến đơn giản là có thể ăn được."

Cố Tiểu Nhu không khỏi bật cười: "Được được được, không phải anh làm, là chúng em yên tâm liền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top