Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

29

Thực tế, việc xử lý nguyên liệu không hề dễ dàng, đặc biệt là mấy con tôm hùm Boston.

Ngày hôm qua Vương Nhất Bác mua nguyên liệu giống y như vậy, luyện tập trước, có dì hướng dẫn từng bước.

"Lật tôm lại, úp bụng, dẹt. Sau đó dùng chiếc đũa xuyên qua đường viền hình tròn nhỏ ở dưới đáy con tôm, chọc tới chọc lui vài cái cho nước bên trong chảy ra ngoài." Dì hướng dẫn rất chi tiết.

Vương Nhất Bác nghe có vẻ hiểu, nhưng mấy bước đơn giản như vậy cậu cũng không làm được, tay chân luống cuống, không có quy tắc.

Dì giúp việc nhịn không được cười: "Con muốn mời khách đúng không? Để dì đến làm cho, sau đó tụi con chỉ cần ăn thôi."

Tay bị kim đâm, không sâu nhưng hơi đau.

Vương Nhất Bác vẫn quyết tâm: "Để con làm, dì chỉ con đi, tập thêm vài lần nữa chắc được."

"Bạn rất quan trọng sao?" Dì có hơi tò mò. Bà biết Vương Nhất Bác ngày thường bận rộn thế nào, mỗi tháng ở nhà không được mấy ngày, không hiểu sao dạo này cậu lại tâm huyết dâng trào, một hai phải học nấu ăn.

Vương Nhất Bác trầm mặc một lát: "Rất quan trọng."

Anh em họ Cố có phải là những người bạn rất quan trọng không? Tất nhiên. Nhưng chơi với nhau nhiều năm, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ đến việc nấu ăn cho họ ngoại trừ một lần làm chơi chơi kia.

"Người trong lòng à?" Dì hỏi thêm. Dì thuận miệng hỏi, Vương Nhất Bác muốn nói thì nói không thì thôi, đối với dì cũng không quan trọng.

"Dạ vâng, người trong lòng." Vương Nhất Bác thì thầm: "Người trong lòng, không thể thổ lộ."

Trong mắt dì hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng dì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười nói: "Tưởng mời ai đến dùng bữa, lại không biết làm, vậy con chọn món nào đơn giản nhất đi?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Con chỉ biết làm món này."

Sau khi hải sản được hấp chín và bày lên bàn, Vương Nhất Bác lấy rượu vang đỏ từ tủ rượu ra.

Tiêu Chiến nhìn qua thì thấy đó không phải là loại rượu Martell mà họ thường uống. Cậu cũng biết hôm nay uống thứ này không thích hợp sao.

"Em với Tiêu Chiến uống, Cố Cháo lát phải lái xe."

"Em lái." Cố Bách Chu bình tĩnh nói: "Anh đến nhà Nhất Bác làm khách sao có thể không uống được chứ? Em đừng uống, lát còn lái xe."

Hắn ngồi xuống, rót rượu vào ly mình.

Vương Nhất Bác giương mắt lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chiến, trong ánh mắt của anh có sự bối rối, như đang hỏi, tôi về lại chốn cũ, cậu vừa lòng chưa?

"Bắt đầu được chưa?" Cố Tiểu Nhu phá vỡ cục diện bế tắc. Cô chưa bao giờ tham dự một bữa tối nào khó xử như vậy, đầy bất ngờ và không có cách nào tránh khỏi. Ai cũng nghiện diễn kịch, quả thực có thể trở thành diễn viên đi đóng phim luôn rồi.

"Bắt đầu đi." Bữa tối này giống như buổi biểu diễn một người, chỉ có Cố Tiểu Nhu phối hợp.

"Chú và dì vẫn khỏe chứ?" Vương Nhất Bác mới từ Vancouver về được hơn một tháng, nhưng ngoài câu này ra, Vương Nhất Bác thật sự không nghĩ ra câu mở đầu nào khác.

"Rất tốt." Cố Tiểu Nhu vừa nói vừa cầm một con tôm lên bóc vỏ lên, đột nhiên cô nhìn thấy ngón trỏ của Vương Nhất Bác có vết phồng rộp: "Anh Nhất Bác, tay anh bị sao vậy? Mới bị bỏng à?"

Tiêu Chiến nhìn qua.

"Không phải hôm nay." Vương Nhất Bác rụt tay xuống, buột miệng nói.

Không phải hôm nay, thực ra là ngày hôm qua. Cậu tự biết mình lỡ miệng, không nói tiếp.

Không khí trong phòng ăn hơi áp lực nhưng không quá căng thẳng. Cố Tiểu Nhu luôn rất giỏi điều chỉnh bầu không khí, pha trò, kể những chuyện thú vị để mọi người không quá xấu hổ.

Cố Bách Chu rõ ràng là nói ít hơn, uống xong một ly, lại rót thêm một ly, giống như đang tự chuốc say.

"Tôi đi vệ sinh một chút." Tiêu Chiến đứng dậy rời khỏi bàn.

Anh không thể tiếp tục ngồi ở đây như không có việc gì. Phòng ăn này lưu giữ quá nhiều kỷ niệm, anh và Vương Nhất Bác ở nơi này ăn sáng, làm tình và hôn nhau với vang đỏ trong miệng. Từng chuyện từng cảnh, từ lúc anh bước vào, hiện lên trước mắt anh như một bộ phim.

Ngồi đây như bị tra tấn, làm sao còn có cảm giác muốn ăn?

Nhưng động tác theo bản năng không thể lừa được người khác. Anh bước thẳng ra khỏi phòng ăn, không hỏi một tiếng nhà vệ sinh ở đâu. Cố Bách Chu nhìn bóng lưng anh, quay đầu một hơi uống cạn ly rượu trong tay.

Phòng tắm cũng có bóng dáng của ký ức. Tiêu Chiến bước vào, liếc nhìn bồn rửa mặt, bỗng nhiên ngây người. Bàn chải đánh răng và máy cạo râu điện của anh vẫn được đặt nguyên vẹn trên mặt bàn cạnh chỗ của Vương Nhất Bác.

Tại sao không vứt nó đi?

Bạn tình thôi mà, cắt đứt rồi còn giữ lại đồ của anh làm gì?

"Muốn đi tắm trước không?"

"Lừa của đội sản xuất cũng không có thể lực tốt như cậu."

"Tốt cỡ nào?"

"Lần nào cũng làm đến chân người ta mềm nhũn."

Từng lời từng câu như bóng ma quấn lấy anh không buông.

Có tiếng gõ cửa nhẹ, có người đi vào, đứng phía sau anh.

"Sao không vứt những thứ này đi?" Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu trong gương.

Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Không nỡ."

Tim đập thình thịch. Tiêu Chiến siết chặt lòng bàn tay, anh không hiểu, anh không rõ. Rất nhiều lời nói đã giấu kín trong lòng rất lâu, nhưng hiện tại, anh không muốn hỏi cũng không muốn biết đáp án.

"Muộn rồi." Một lúc sau, anh lạnh lùng ném ra một cậu, mở cửa bước ra ngoài.

Hai người một trước một sau trở lại phòng ăn. Hải sản còn dư lại hơn phân nửa, dường như không ai muốn ăn, nhưng chai vang đỏ lại gần như cạn sạch.

"Sao không ai ăn hết vậy?" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Cố Bách Chu, mắt hắn hơi đỏ, ngoại trừ uống rượu, hắn dường như không ăn chút gì.

Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.

Cậu gắp mấy con sò điệp và ốc xà cừ đặt lên đĩa của Cố Bách Chu: "Bách Chu, đừng chỉ uống không, ăn chút gì đi."

"Nhất Bác." Cố Bách Chu cười như không cười nhìn cậu: "Lúc trước có phải mày nói với tao, mày quay bộ phim đồng tính đó có chút hoang mang đúng không? Bây giờ sao rồi?"

Vương Nhất Bác cứng đờ.

"Người đóng với mày tên là Lục Thần phải không?"

Không khí im lặng, gần như đóng băng.

Cố Tiểu Nhu liếc nhìn anh trai mình, gò má hơi đỏ lên, ánh mắt cũng không còn rõ ràng nữa.

"Ừ." Một lúc sau, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đáp.

"Kỳ thật là thích đàn ông cũng không có gì ghê gớm." Cố Bách Chu lại rót rượu cho mình: "Mặc kệ thích nam hay nữ, tao cảm thấy quan trọng nhất chính là sự chung thuỷ."

Cố Tiểu Nhu ho khan một tiếng, đoạt lấy ly rượu của hắn, "Anh, anh say rồi."

"Anh không có say." Cố Bách Chu né tránh cô, tiếp tục nói: "Không thể sớm ba chiều bốn, gặp ai cũng yêu, mày nói phải không?"

Hắn quay sang Tiêu Chiến: "Cũng giống như tao thích Tiêu Chiến, chính là một lòng một dạ thích. Hiện tại ảnh đang ở bên tao, tao sẽ không để ai cướp ảnh đi được."

Vương Nhất Bác im lặng. Hắn đoán Cố Bách Chu nhất định đã phát hiện ra gì rồi, nhưng hắn biết được bao nhiêu? Cố Tiểu Nhu đã nói với hắn cái gì chưa?

Cố Tiểu Nhu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của cậu, khẽ lắc đầu. Ý cô ấy là em không nói.

"Mày với Lục Thần còn liên lạc không? Hay chia tay rồi?" Cố Bách Chu cười, trực tiếp hỏi.

Chuyện đến bây giờ, mọi thứ đã rõ như ban ngày. Từ lúc ở Los Angeles, cả hai đã có điều đáng ngờ. Lặn, chơi bi-a, đưa ô trong mưa, hết thảy đều có dấu vết. Thời gian hơn một tháng kể từ ngày trở về Giang Thành, hai người vẫn liên lạc đúng không?

Rõ ràng, Tiêu Chiến đã từng đến đây.

Đúng, hắn không nắm được trái tim của Tiêu Chiến. Nhưng Vương Nhất Bác, người anh em tốt hơn 20 năm của hắn lại có thể cướp người của hắn? Huống hồ, cậu và Lục Thần còn dây dưa không rõ?

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, anh mím chặt môi, im lặng. Không biết anh có nghĩ rằng cậu và Lục Thần cũng có liên quan gì đến nhau không.

"Không có liên lạc." Vương Nhất Bác nói rõ ràng từng chữ, rành mạch: "Từ đầu đến cuối, tao với Lục Thần không có quan hệ gì."

Không có? Tiêu Chiến khó tin ngước mắt lên, sao cậu có thể nói là không có gì? Cảnh tượng ngày hôm đó anh nhìn thấy thì giải thích thế nào đây?

"Ha." Cố Bách Chu lạnh lùng cười, hắn say rồi, nhưng không có mất trí nhớ: "Không phải chính mày nói không biết có phải mày đang yêu một người đàn ông đó sao? Không phải mày nói mày không chấp nhận trở thành đồng tính đó sao?"

Cố Bách Chu vẫn còn chút lý trí, không nói ra hết mọi chuyện. Hắn muốn nói, vừa trở thành đồng tính thì đặt tình cảm lên Tiêu Chiến?

"Anh." Cố Tiểu Nhu hận không thể bịt miệng hắn: "Đừng nói nữa."

Hắn chỉ biết một, nhưng không biết hai, hắn không biết chính mình mới là người đến sau.

Vương Nhất Bác không nói nên lời. Cố Bách Chu nói không sai, những lời này quả thực là từ miệng cậu nói ra.

Cậu biết Cố Bách Chu đã hiểu lầm, cũng tự trách mình ngay từ đầu không nói rõ ràng. Làm sao cậu có thể tưởng tượng được chuyện hai người lại là đang nói về cùng một người.

"Đi thôi, tôi muốn về rồi." Tiêu Chiến đứng lên. Đi đến bước này thật sự quá khó coi, lúc trước có phải đầu óc bị úng nước không, sao lại đồng ý Cố Bách Chu chứ?

"Đúng đúng, anh em say rồi, chúng ta về sớm đi." Cố Tiểu Nhu vội vàng đáp lại. Trong hơn hai giờ qua, mỗi giây đối với cô dài như một năm. Người ta nói hai người phụ nữ và một con vịt thành một cái chợ, nhưng ba người đàn ông còn nguy hiểm hơn.

Bữa ăn kết thúc trong không khí không vui.

Vương Nhất Bác không giữ khách, cậu biết bây giờ nói gì với Cố Bách Chu cũng vô ích. Thực tế là cậu có động cơ ích kỷ khi tổ chức bữa tối này. Cậu nhớ Tiêu Chiến, muốn gặp anh, chẳng sợ lấy thân phận là bạn tốt của bạn trai anh.

Vừa rồi xúc động theo vào phòng tắm, là cậu sai.

"Tiểu Nhu, chăm sóc anh trai em nhé." Vương Nhất Bác đưa đến cửa bèn nhẹ nhàng căn dặn Cố Tiểu Nhu: "Về đến nhà rồi thì báo anh biết."

Cậu lại liếc nhìn Tiêu Chiến, muốn nói lại thôi, lúc này mà nói cái gì chỉ như đổ thêm dầu vào lửa.

Chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi gara. Cố Bách Chu và Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau, vừa mới uống quá nhiều rượu, lý trí và lời nói không giống nhau.

Nhưng lúc này, hắn chỉ có một suy nghĩ: giữ người này ở lại.

Hắn nhắm mắt lại, đầu váng mắt hoa, chỉ muốn nắm chặt tay Tiêu Chiến không buông. Như sợ buông ra sẽ không thể giữ được nữa.

"Bách Chu..." Tiêu Chiến không biết nên nói thế nào với người đang say này, là anh đã đưa ra quyết định sai lầm, lúc này phải gánh chịu hậu quả.

Cố Tiểu Nhu liếc nhìn Tiêu Chiến từ gương chiếu hậu, vẻ mặt anh rất tệ, trong mắt gần như đều là cảm giác áy náy. Nhưng trong mắt không có tình yêu, người mù cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng anh trai cô vẫn luôn giả vờ ngu ngốc. Hắn tung hoành tình trường đều thuận lợi, lúc này đây, hắn thực sự thất bại.

"Hôm nay đừng nói gì cả, được không?" Cô thì thầm: "Cho anh ấy chút thời gian, anh ấy sẽ hiểu ra thôi."



Đầu thuốc lá nhấp nháy, hết điếu này đến điếu khác. Tiêu Chiến đứng ở  ban công, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm, giữ nguyên tư thế này rất lâu. Tâm trí anh đang rất hỗn loạn.

"Không có liên lạc. Từ đầu đến cuối, tao với Lục Thần không có quan hệ gì."

Có nên tin cậu không? Nếu không phải Vương Nhất Bác nói dối thì là Lục Thần nói dối, vậy chiếc vòng cổ thì sao?

"Không nỡ."

Câu này có nghĩa là gì? Trong nháy mắt, Tiêu Chiến nhớ tới cuộc điện thoại anh nhận được trước khi tới Los Angeles.

Anh mở lịch sử cuộc gọi, kéo xuống một lúc, tìm được số điện thoại lạ đó, cuộc gọi chỉ kéo dài ba mươi giây. Anh cầm điện thoại trên tay, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay hơi run run.

Do dự hồi lâu, anh chạm nhẹ rồi bấm gọi.



Ba người đi một lúc lâu, Vương Nhất Bác vẫn ngồi trong phòng ăn. Bữa tối hải sản được chuẩn bị kỹ càng đã nguội lạnh, mấy ly rượu nghiêng trái ngã phải, trong chai vẫn còn sót lại một ít rượu vang đỏ.

Điện thoại đột nhiên vang lên, không phải chiếc điện thoại trên tay mà là chiếc điện thoại bên kia.

Vương Nhất Bác ngồi yên, đó là điện thoại công việc của cậu, lúc này cậu không có tâm trạng trả lời. Chuông vẫn không ngừng reo, có thể là ai? Cậu đứng dậy lấy điện thoại, nhìn màn hình mà ngây ngẩn cả người.

Là Tiêu Chiến.

"Alo?" Cậu trả lời nhanh chóng.

Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở. Lần trước cũng như thế này, cậu gọi điện nhưng không nói gì.

"Tôi..."

Ngay khi cậu định nói điều gì đó thì âm thanh báo bận vang lên, Tiêu Chiến cúp điện thoại.

Chuông gió lay động, phát ra hàng loạt âm thanh giòn giã, có người bước vào tiệm xăm. Tiêu Chiến ngẩng đầu, thấy Cố Tiểu Nhu xinh đẹp đứng ở trước mặt.

"Tiểu Nhu?" Ánh mắt anh sáng lên, nhanh chóng đứng dậy bảo Tần Hòa rót trà.

"Có làm phiền anh không? Anh chủ Tiêu."

"Không phiền." Tiêu Chiến mỉm cười, ánh mắt dời đi khi cô nhìn anh, sau đó anh quay lại nhìn Tần Hòa.

Tần Hòa tự giác lui ra ngoài.

"Bách Chu thế nào rồi?" Tiêu Chiến do dự hỏi.

"Vẫn chưa hạ sốt."

Tối hôm qua về đến nhà, Cố Bách Chu sốt cao, kéo dài dai dẳng. Tiêu Chiến định lát nữa sẽ qua xem thế nào.

"Vậy em..." Anh do dự một chút, muốn hỏi Cố Bách Chu còn đang sốt, sao Cố Tiểu Nhu lại tới đây.

"Không có gì, dì đang chăm sóc ảnh, ảnh cũng muốn một mình, không cần em ở đó."

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Lát nữa anh sẽ qua."

"Anh hối hận rồi phải không?" Cố Tiểu Nhu thở dài: "Lúc anh đưa ra quyết định, anh không đoán trước sẽ có tình huống ngày hôm nay sao?"

"Em biết hết rồi à?" Tiêu Chiến kinh ngạc: "Ai nói với em, Vương Nhất Bác?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top