Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30

"Ánh mắt khi yêu thì không thể che giấu được." Cố Tiểu Nhu cười cười.

Nếu không phải vì gương mặt này của Tiêu Chiến, lẽ ra cô đã tức giận. Ngay từ khi bắt đầu chuyến đi tới Los Angeles, cô đã nhận thấy anh và Vương Nhất Bác có gì đó mờ ám rồi.

Lúc đầu cô chỉ tò mò, lần theo dấu vết để tìm hiểu xem mối quan hệ giữa hai người là gì. Càng biết nhiều, cô càng buồn cho anh trai.

Anh cô trước nay chưa yêu ai một cách nghiêm túc như vậy, sự thật này đối với anh cô quá tàn nhẫn.

"Em chỉ có một câu hỏi." Cố Tiểu Nhu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến: "Anh không thích anh trai em, tại sao lại bắt đầu với anh ấy?"

Tiêu Chiến trầm mặc một lát, trước mặt Cố Tiểu Nhu, anh không thể không nói sự thật. Cô ấy quá thông minh, không gì có thể gạt được cô ấy.

"Anh..." Tiêu Chiến cân nhắc lời nói, rõ ràng là thiếu tự tin: "Anh thực sự có nghĩ đến việc cho anh em một cơ hội."

"Chỉ có vậy?"

"Anh cũng muốn... thỉnh thoảng nhìn thấy Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến thở ra một hơi: "Tin hay không thì tùy em, anh không xem Bách Chu là đồ ngốc, có thể em sẽ cảm thấy thật vớ vẩn, nhưng đây thực sự là ý tưởng ban đầu của anh."

"Thử rồi, sau đó thì sao?" Cố Tiểu Nhu nghiêng đầu: "Anh còn định tiếp tục với ảnh sao?"

Tiêu Chiến không trả lời được.

Anh đã muốn chia tay với Cố Bách Chu ở Vancouver, anh cũng biết nếu kéo dài thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Nhưng tại sao lại không nói? Anh giống như một người chơi cờ đang do dự, không có năng lực làm chủ được cục diện, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Nếu quân cờ không bị ăn, anh vĩnh viễn ôm tâm lý may mắn.

Anh không thể quên được ánh mắt hoảng loạn của Cố Bách Chu và bàn tay nắm anh thật chặt, giống như một đứa trẻ đang bảo vệ món đồ chơi quý giá nhất của mình. Anh không đành lòng.

Lúc đó Tiêu Chiến tự đặt ra cho mình thời hạn ba tháng. Nếu sau ba tháng vẫn không có cảm giác gì, thì quên nó đi.

Cố Tiểu Nhu thở dài: "Quẻ bói em xem cho các anh thực sự rất chính xác, khó mà chấm dứt với anh Nhất Bác, chia tay với anh trai em."

"Tiểu Nhu." Tiêu Chiến ngẩng đầu lên: "Vương Nhất Bác và anh không phải khó chấm dứt, nếu biết cậu ấy và anh trai em là bạn nối khố, bọn anh... sẽ không bao giờ có bất kỳ liên lạc nào với nhau nữa."

"Hai bọn anh đã xảy ra chuyện gì?" Cố Tiểu Nhu khó hiểu, rõ ràng hai người đều không thể buông tay nhau, nhưng tại sao lại không muốn ở cùng nhau.

Ngược người, ngược mình, làm tổn thương người vô tội.

Nhất thời không thể giải thích rõ ràng, Tiêu Chiến không thể nói với cô rằng Vương Nhất Bác chỉ lợi dụng anh để nhập diễn, chỉ xem anh là bạn tình. Anh bình tĩnh nói: "Em quen cậu ấy nhiều năm như vậy, em cũng biết xu hướng tính dục của cậu ấy, cậu ấy cảm thấy cậu ấy sẽ yêu anh sao?"

Cố Tiểu Nhu mơ hồ hiểu được, bọn họ gặp nhau là do phim, lau súng cướp cò, người yêu sâu sắc, người do dự ngần ngừ. Từ những gì nghe được ở bữa tối hôm qua, có vẻ như còn có Lục Thần ở giữa.

Thật là một mớ hỗn độn.

Nhưng rốt cuộc Vương Nhất Bác nghĩ thế nào? Cố Tiểu Nhu thật không thể bảo đảm. Mấy năm qua, không phải cô không biết cậu bị bủa vây bởi những scandal, đối tượng vẫn thường xuyên thay đổi. Tiêu Chiến không có cảm giác an toàn cũng là bình thường.

Ai bảo anh yêu một chàng trai thẳng và còn là một đại minh tinh, anh không thể thua được.

"Là anh có lỗi với anh trai em, anh sẽ nhanh chóng nói rõ với cậu ta." Dù thế nào đi nữa, Tiêu Chiến cảm thấy mình không nên dây dưa với Cố Bách Chu nữa.

"Không được." Cố Tiểu Nhu lập tức nói: "Hiện tại anh không thể chia tay ảnh."

"Tại sao?" Tiêu Chiến sửng sốt.

"Anh có từng nghĩ nếu bây giờ anh chia tay ảnh thì sẽ như thế nào không?" Cố Tiểu Nhu bình tĩnh lại: "Khả năng anh ấy với anh Nhất Bác sẽ không nhìn mặt nhau, cả đời cũng không qua lại với nhau nữa."

Tim Tiêu Chiến run lên.

"Hơn nữa... sẽ là một đả kích rất lớn đối với anh trai em." Ảnh chỉ là mới suy đoán mà đã say ngay trên bàn ăn đến hồ ngôn loạn ngữ, còn sốt cao, nếu thực sự chia tay thì sẽ như thế nào?"

"Hiện tại Bách Chu biết được bao nhiêu?" Tiêu Chiến sửng sốt, một lúc sau mới nói: "Anh em... phát hiện ra khi nào?"

Cố Tiểu Nhu nhìn anh, đôi mày xinh đẹp nhiễm đầy sương mù, mờ mịt và thất thần, thật rất khó khiến người khác trách tội.

Cô thở dài: "Có lẽ anh ấy cảm thấy có gì đó không ổn khi ở Hawaii hoặc Vancouver, chỉ là không nghĩ nhiều. Nhưng sau ngày hôm qua, chắc anh ấy đã hiểu, anh đã từng đến nhà anh Nhất Bác."

"Cậu ấy sẽ hỏi anh đúng không?" Tiêu Chiến hơi cúi đầu, như đang thương lượng hoặc đang nói với chính mình: "Anh không muốn lừa dối cậu ấy nữa."

"Không." Cố Tiểu Nhu biết rõ Cố Bách Chu: "Một khi đã ngã bài thì hoàn toàn không thể cứu vãn. Ảnh vẫn sẽ giả câm giả điếc, cho nên ngày hôm qua liều mạng tự mình chuốc rượu. Có mấy lời chỉ có thể nói khi say."

Tiêu Chiến nhớ ngày hôm qua Cố Bách Chu nói, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không buông tay.

"Anh có nhớ em đã từng nói với anh điều gì không? Từ nhỏ đến lớn, ảnh hiếm khi quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng một khi đã để tâm thì sẽ trăm phương nghìn kế để đạt được."

Tiêu Chiến toát mồ hôi lạnh: "Vậy em muốn anh phải làm sao?"

"Cứ để ảnh từ từ chấp nhận chuyện này, như vậy cũng sẽ không phá hỏng tình bạn của hai người họ." Cố Tiểu Nhu không nhanh không chậm nói: "Đây là mớ hỗn độn anh để lại, và anh phải dọn dẹp nó."

"Em thật đúng là giỏi ép người khác làm khó mà." Tiêu Chiến cười khổ.

Cố Tiểu Nhu đoán không sai. Khi Tiêu Chiến đến nhà Cố Bách Chu, cơn sốt của hắn đã giảm bớt, trên mặt mang theo nụ cười, nói rằng mình khoẻ lại sẽ cùng Tiêu Chiến đi Nhật xem triển lãm, còn nói đài thiên văn dự báo tháng sau có siêu trăng, muốn tìm một nơi có tầm nhìn tốt ở Giang Thành để ngắm trăng, không hề hé răng về chuyện đã xảy ra tối qua.

"Anh em và Vương Nhất Bác thế nào rồi?" Tiêu Chiến thấp giọng hỏi khi Cố Tiểu Nhu tiễn anh đi.

Cố Tiểu Nhu thở dài nói: "Anh Nhất Bác gọi điện, anh trai em không trả lời."

Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ: "Anh trai em hiểu lầm cậu ấy rồi, chuyện này không trách cậu ấy được."

"Vậy trách ai?" Cố Tiểu Nhu bắt được chủ đề.

"Trách anh." Tiêu Chiến cúi đầu. Tạm thời gác lại chuyện giữa anh và Vương Nhất Bác, tình bạn hơn hai mươi năm của họ không thể vì anh mà tan được.

"Tiêu Chiến." Cố Tiểu Nhu đột nhiên nói: "Anh có định đi xem công chiếu《Black Butterfly》 không?"

Tiêu Chiến sửng sốt: "Khi nào?"

"Tháng sau, ở Venice."

Những ký ức xa xôi như thuỷ triều ùa về, những khoảnh khắc ở tiệm xăm, ở nhà Vương Nhất Bác và cái kết không rõ ràng khiến anh canh cánh.

Anh không trả lời, suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng hỏi: "Anh trai em có đi không?"

"Ảnh sẽ đi." Cố Tiểu Nhu cười nói: "Ảnh cần tự mình tìm ra một số đáp án."

Sau khi rời khỏi nhà Cố Bách Chu, Tiêu Chiến vẫn còn ngơ ngác, hóa ra phim cũng sắp ra mắt. Anh gọi cho Phương Gia Lạc, hỏi hắn có đi Venice không.

"Tao vừa định nói với mày, không ngờ mày đã biết rồi. Đoàn phim của bọn tôi đều sẽ đi, đạo diễn, Nhất Bác và..." Phương Gia Lạc dừng một chút: "Lục Thần."

Tiêu Chiến im lặng một lát: "Nếu tao cũng đi, mày sắp xếp giúp tao chút được không? Tao không muốn chạm mặt Vương Nhất Bác."

"Tại sao?" Phương Gia Lạc không hiểu: "Mày không phải đi Venice gặp cậu ấy sao?"

"Không." Tiêu Chiến do dự nói: "Tao chỉ muốn xem phim thôi, xem để không suy nghĩ nữa."

Phương Gia Lạc thở dài: "Được, để tao nghĩ cách."

Tiêu Chiến không nói với Cố Bách Chu rằng anh cũng sẽ đi Venice. Trong lòng hiểu rõ mà không nói, Cố Bách Chu chỉ nói hắn có việc đi Châu Âu khoảng hai ba ngày sẽ trở về, Tiêu Chiến cũng không hỏi nhiều.

Khi hắn trở về, mọi chuyện sẽ khác.

Ngày đến Venice, trời vừa quang sau cơn mưa lớn. Sau khi đến khách sạn thu xếp hành lý, Tiêu Chiến ra ngoài đi dạo một vòng. Quảng trường San Marco đông đúc người qua lại, bồ câu trắng từng đàn bay lượn khắp nơi.

Khi đến Cầu Than Thở, Tiêu Chiến dừng lại nghỉ chân. Anh đã từng nghe nói về nguồn gốc tên của cây cầu này.

Hai đầu cầu nối liền tòa án và nhà tù, khi các tử tù đi qua cầu, họ thở dài than thở rằng cuộc đời mình sắp kết thúc nên được đặt tên là "Cầu Than Thở". Sau này, có người gọi đây là Cầu Tình Nhân, cho rằng vào lúc hoàng hôn, những cặp tình nhân đến ôm nhau hôn nhau trên Cầu Than Thở, tình yêu của họ sẽ mãi mãi vững bền.

Tiêu Chiến nhìn đi nhìn lại, sau đó xoay người rời đi.

Vào ngày công chiếu, Tiêu Chiến chen chúc trong đám đông khán giả, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác trên thảm đỏ. Cậu mặc bộ vest đen, bên trong là áo ghi lê chữ V khoét sâu, khuôn mặt trắng nõn thanh tú vẫn rất giản dị, vẻ mặt lạnh lùng, trông vừa gợi cảm vừa trang trọng.

Tiêu Chiến chăm chú nhìn cậu hồi lâu, vẻ mặt và tư thế của cậu rất giống với lần đầu anh trông thấy ở Rome. Chớp mắt đã vạn năm, dây dưa đến giờ, anh thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Hiện tại chuyện giữa anh và Vương Nhất Bác không còn là vấn đề của hai người nữa mà còn liên quan đến Cố Bách Chu, mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn. Anh biết Cố Tiểu Nhu có ẩn ý, ​​chỉ là không đành lòng nói ra.

Chỉ có một cách duy nhất để không ảnh hưởng đến tình bạn của họ, đó là biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của họ.

Phim bắt đầu chiếu, Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau cùng, dần dần bình tĩnh lại.

Cảnh chiếu đến một tiệm xăm, anh vô thức tìm kiếm Cố Bách Chu trong bóng tối. Trong quá trình quay phim, đồ đạc trong cửa tiệm không có sự thay đổi đáng kể, ngoại trừ bàn ghế được thay đổi một chút và thêm một chiếc giường. Cố Bách Chu suốt ngày lui tới cửa tiệm, hắn đương nhiên biết rất rõ.

Xem đến đây, chắc hẳn hắn đã hiểu hai người đã biết nhau từ khi đóng "Black Butterfly".

Sau khi Chu Chí Niên qua đời, A Tề sống một mình trong tiệm xăm. Ở đây, cậu ta có một phân đoạn dài giống như kịch câm, như một người mắc chứng tự kỷ bị mắc kẹt trong nhà giam, ăn uống, hút thuốc, tắm rửa và xăm hình một mình.

Sự cô đơn và khao khát gần như có thể nhìn thấy từ trong xương, Vương Nhất Bác đã thể hiện nó rất sống động.

Cho đến khi Vân Phong xuất hiện. Bọn họ hôn nhau, ôm nhau, làm tình say đắm. Mọi góc độ, mọi tư thế đều khiến Tiêu Chiến không khỏi nghĩ đến những khoảnh khắc lãng mạn giữa hai người như một tấm gương đang soi chiếu.

Hai tay đặt trên đầu gối hơi run nhẹ, Tiêu Chiến chợt nhận ra bộ phim này không phải như hình xăm anh để lại trên người Vương Nhất Bác. Nó nằm trong lý lịch của cậu, mỗi khi xem lại hoặc nhận được vinh dự nào đó, Vương Nhất Bác sẽ nghĩ đến tiệm xăm này cùng với bóng dáng của một người khác đằng sau những cảnh ân ái đó.

Giống như một hình xăm, đi theo bên mình mãi mãi.

Cậu đã định sẵn là không thể quên được anh.

A Tề có yêu Vân Phong không? Dường như không còn quan trọng nữa. Tiêu Chiến đứng dậy, lặng lẽ rời đi trong bóng tối.

Cố Tiểu Nhu không tập trung xem phim, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cố Bách Chu. Cô biết chỉ cần anh trai cô xem phim sẽ hiểu rõ mọi thứ. Hai người bọn họ không phải quen biết nhau ở Los Angeles. "Anh ấy" trong miệng Vương Nhất Bác vẫn luôn là Tiêu Chiến.

Những thước phim đẹp đẽ và tinh tế, những cảnh quay kịch liệt, quy mô lớn đó giống như một bộ phim tài liệu, khiến Cố Bách Chu như có thể tận mắt nhìn thấy những chuyện đã xảy ra giữa hai người.

Quá thẳng thắn, cũng quá...tàn nhẫn.

Cố Bách Chu càng bình tĩnh, Cố Tiểu Nhu càng bất an, thà rằng anh trai cô tức giận rời đi, hoặc nói gì đó. Nhưng từ đầu đến cuối, anh trai cô không nói một lời nào.

Bộ phim kết thúc, đèn sáng lên, khán giả bắt đầu rời đi.

Cố Bách Chu ngồi bất động.

"Anh... chúng ta đi thôi." Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Nhu nhẹ giọng nói.

"Tiểu Nhu." Cố Bách Chu lên tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt: "Em cảm thấy Nhất Bác diễn thế nào?"

Cố Tiểu Nhu giật mình: "Rất tốt."

"Rất tốt?" Cố Bách Chu cười lạnh: "Anh nghĩ nó có thể đoạt được Ảnh đế."

Cố Tiểu Nhu không nói gì, lặng im trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh có muốn nói chuyện với anh Nhất Bác không? Nói không chừng còn có hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì?" Cố Bách Chu hốc mắt dần đỏ lên: "Em đã biết từ lâu rồi phải không? Mọi người đều biết, xem anh như một kẻ ngốc."

Là không cam lòng, hắn cúi đầu bấm vào màn hình điện thoại. Rời đi đã hai ngày, Tiêu Chiến không gửi cho hắn một tin nhắn nào.

Thái độ của anh rất rõ ràng, đang chờ hắn chủ động từ bỏ.

"Những nơi đó không phải đi với ai cũng được. Tôi muốn đi cùng người tôi yêu nhất." Bên bờ biển quần đảo Lofoten, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến một tầng ánh sáng vàng nhạt. Giọng anh cô đơn vang lên một cách yếu ớt.

"Người đó... xuất hiện rồi à?"

"Đã từng xuất hiện."

Trái tim như bị dao cắt ra. Người anh yêu nhất hóa ra lại là Vương Nhất Bác.

Một giọt nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top