Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31

Từ nhỏ Cố Tiểu Nhu đã rất ít khi thấy anh trai mình rơi nước mắt, cũng là lần đầu tiên rơi nước mắt vì chuyện tình cảm. Cô đoán những đau lòng và khổ sở của anh trai cô không chỉ vì Tiêu Chiến mà còn vì Vương Nhất Bác, người anh em tốt lớn lên cùng nhau.

Tiêu Chiến đã định sẵn phải rời đi, còn người anh em tốt kia thì sao? Anh trai cô cũng không cần sao?

"Anh Nhất Bác đang tham dự tiệc mừng của đoàn phim, ảnh nói lát nữa sẽ đến khách sạn gặp chúng ta, ảnh muốn nói chuyện với anh." Một lúc sau, Cố Tiểu Nhu nhẹ nhàng nói.

Vẻ mặt hắn cứng đờ trong chốc lát, Cố Bách Chu giật giật khoé miệng: "Được, anh cũng có chuyện muốn nói với nó."

Buổi ra mắt của "Black Butterfly" được đón nhận nồng nhiệt, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Vương Nhất Bác đã được công nhận, Lục Thần cũng theo đó thu hút được chú ý. Thậm chí có người còn suy đoán hai người diễn quá chân thực, không lẽ phim giả tình thật?

Trong nhà hàng tiếng cười nói rộn ràng, ăn uống linh đình, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy chán nản, cầm ly rượu đi đến cửa sổ. Màn đêm ở Venice thật trong trẻo và quyến rũ, vầng trăng treo cao, bầu trời xanh thẳm hòa quyện vào bầu trời đầy sao. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, uống rượu một mình, lặng lẽ nhớ một người.

Từ khi rời nhà ở Giang Thành, đã lâu không có tin tức gì của Tiêu Chiến, đành phải hỏi thăm tin tức từ Cố Tiểu Nhu. Điều cậu không chắc chắn là tình trạng hiện tại của Tiêu Chiến và Cố Bách Chu, vẫn tiếp tục mối quan hệ như không có chuyện gì xảy ra, hay tình cảm đã bắt đầu rạn nứt?

Anh biết Cố Tiểu Nhu bị kẹt ở giữa rất khó khăn.

Trước khi đi Venice, Vương Nhất Bác đã hẹn gặp Cố Tiểu Nhu.

"Nếu em nói bọn họ còn đang quen nhau, anh định làm gì? Từ bỏ?" Cố Tiểu Nhu chớp mắt, giễu cợt nhìn cậu.

Vương Nhất Bác nghẹn lại. Câu hỏi này Cố Tiểu Nhu đã hỏi cậu bên bể bơi ở Vancouver, cậu không trả lời, chỉ dùng hành động thay cho đáp án. Bây giờ thì sao? Cô hỏi lại, ý chính là, cậu đã đổi ý rồi sao?

"Tiểu Nhu." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi: "Em có muốn nghe lời thật lòng không?"

"Thật lòng."

"Anh không muốn." Vương Nhất Bác nghiêm túc nói: "Nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương Bách Chu."

"Câu trả lời của anh thật mâu thuẫn." Cố Tiểu Nhu mỉm cười: "Điều này là không thể."

"Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất mâu thuẫn." Vương Nhất Bác rũ mắt, trên mặt có chút mờ mịt: "Anh hiểu hôm đó em ám chỉ anh điều gì, anh hiểu, nhưng anh không khống chế được chính mình."

Cố Tiểu Nhu không có gì để nói. Đứng trên lập trường của cô, thiên vị bên nào cũng đều không thích hợp. Giúp Cố Bách Chu, là biết rõ không thể mà vẫn làm, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát; còn giúp Vương Nhất Bác, lại không đành lòng với anh trai cô.

Vì thế cô không thể nói, trái tim Tiêu Chiến hoàn toàn không dành cho anh trai cô, anh ấy đã thực sự hối hận vì đã đồng ý với anh trai cô.

"Ảnh vẫn xem anh là anh em tốt, nếu không ảnh đã không đồng ý đến Venice xem phim của anh." Cô nhìn Vương Nhất Bác, lặng lẽ thở dài: "Anh Nhất Bác, đến lúc này thì anh trai em và Tiêu Chiến, chỉ sợ anh chỉ có thể chọn một."



"Sao anh lại đứng đây một mình?" Giọng của Lục Thần vang lên bên tai cậu.

Vương Nhất Bác quay đầu lại, ánh mắt lóe lên một tia phòng bị.

Sau khi đụng phải tường mấy lần, Lục Thần tự biết không có cơ hội, cũng không còn có ý định trơ trẽn đối với cậu nữa. "Sao không thấy ông chủ Tiêu đến buổi ra mắt phim nhỉ?" Hắn cố ý hỏi.

"Anh ấy có đến hay không không liên quan gì đến cậu, phải không?" Vương Nhất Bác tâm tình không tốt, mấy lời thảo mai cũng lười diễn.

Cậu không biết Tiêu Chiến có hiểu lầm về cậu và Lục Thần, dù anh có còn quan tâm hay không, người trước người sau, cậu đều phải giữ khoảng cách với người này.

"Anh Nhất Bác." Lục Thần tựa hồ đã quen với thái độ của cậu, nhẹ nhàng cười nói: "Hôm nay lúc xem phim, anh có nhớ tới những ngày chúng ta quay ở tiệm xăm không?"

Tim Vương Nhất Bác run lên. Làm sao cậu có thể quên được? Cậu buông thả bản thân, lợi dụng một người, sau khi mất đi, cậu mới nhận ra mình đã yêu người ta một cách vô vọng.

Nỗi buồn thoáng qua không thoát khỏi đôi mắt của Lục Thần. Hắn chấn động, chẳng lẽ Vương Nhất Bác cũng sẽ khổ vì tình sao? Cậu và Tiêu Chiến không phải chỉ chơi đùa mà là nghiêm túc sao?

Lúc đó bất quá không cam lòng, nói mấy lời cho sướng mồm, chẳng lẽ mấy lời thuận miệng của hắn thật sự đã khiến hai người đường ai nấy đi? Nếu Vương Nhất Bác biết được sự thật, chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua cho hắn. Vậy cuối cùng thì thật lòng thú nhận sẽ được khoan hồng hay cứ giấu bí mật này được bao nhiêu hay bấy nhiêu?

"Tôi không nhớ." Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói.

"Hai cậu đang nói gì ở đây vậy?" Phương Gia Lạc đi tới, nhìn Vương Nhất Bác một cách đầy ẩn ý.

"Trợ lý Phương." Vương Nhất Bác nhìn thấy Phương Gia Lạc, cậu tự giác giữ khoảng cách với Lục Thần, như sợ anh ta hiểu lầm.

"Bộ phim nhận được phản hồi tốt, mọi người đều vui vẻ, nhưng vui thì vui cũng đừng nên uống quá nhiều." Phương Gia Lạc dừng lại một chút, ánh mắt giống như vô tình đảo qua Lục Thần: "Đừng như lần trước."

"Lần trước làm sao?" Lục Thần nghe được trong lời nói của anh ta có ẩn ý, nhướng mày hỏi.

Phương Gia Lạc im lặng trong giây lát. Anh ta biết Tiêu Chiến không nói thật, ngàn dặm xa xôi bay đến Venice chỉ để xem phim, rõ ràng là muốn gặp Vương Nhất Bác.

Đợi lát nữa nếu hấp tấp hỏi số phòng của Vương Nhất Bác, thực sự không biết có nên cho hay không.

"Mê rượu sẽ hỏng việc, cẩn thận vào nhầm phòng." Phương Gia Lạc bóng gió, tin rằng ai trong lòng có quỷ sẽ bị chột dạ.

"Ra là trợ lý Phương sợ tôi vào nhầm phòng của anh Nhất Bác, hay sợ anh Nhất Bác vào nhầm phòng của tôi, hay là sợ anh Nhất Bác vào nhầm phòng của người khác?" Lục Thần cười như không cười.

"Vào nhầm phòng không sao, để người khác nhìn thấy mới có sao."

Vương Nhất Bác sửng sốt, đột nhiên nhận ra điều gì đó. Phương Gia Lạc rất biết cách đối nhân xử thế, anh ta luôn nói và hành động một cách có chừng mực, sẽ không vô duyên vô cớ mà đi nói những lời như vậy.

Cậu kéo Phương Gia Lạc sang một bên, hạ giọng nói: "Anh ấy cũng ở đây phải không?"

Phương Gia Lạc nhìn cậu, giọng lạnh lùng nói: "Nó không chỉ đến đây lần này, mà nó còn đến Tokyo, vào cái đêm đoàn chúng ta ăn tối, nó nhìn thấy Lục Thần vào phòng cậu."

Giống như một tia sét đánh giữa trời xanh, Vương Nhất Bác ngây người, hóa ra đêm đó Tiêu Chiến đã đến.

Dù đã đồng ý không liên lạc nữa nhưng anh vẫn không thể không theo đến. Có lẽ là muốn gặp lại cậu, nói vài lời với nhau, tạm biệt nhau một cách đàng hoàng. Cũng có thể anh muốn hỏi lại, chúng ta thật sự không thể sao?

Cậu luôn cảm thấy Tiêu Chiến là người tự do thoải mái, nói buông liền buông, không bao giờ khóc lóc níu kéo. Thật sự cũng không phải như vậy.

Vì vậy anh hoàn toàn nản lòng thoái chí, một mình bay tới Na Uy để ngắm cực quang, trên đường quen biết Cố Bách Chu. Nội tâm Vương Nhất Bác đau thắt, cậu thật là ngu ngốc, vì sao đến giờ này mới biết, mới rõ được mọi chuyện.

"Không có." Vương Nhất Bác lẩm bẩm, tự hỏi bây giờ giải thích thì còn có ý nghĩa gì không: "Tôi căn bản không cho cậu ta vào."

"Không có?" Phương Gia Lạc giật mình: "Sáng hôm sau rõ ràng tôi thấy cậu ta trả lại chiếc vòng cổ cho cậu."

Hiểu lầm quá sâu, chẳng trách họ không nghi ngờ mà tin là như thế.

"Tối hôm đó tôi uống nhiều quá, Lục Thần bảo tôi cho mượn vòng cổ để xem, tôi tháo nó ra đưa cho cậu ta, sau đó quên lấy lại, cậu ta đưa tôi về phòng, nhưng chỉ đưa đến cửa, không hề đi vào." Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Phương Gia Lạc, nói rõ ràng từng câu từng chữ, vô cùng rành mạch. Ít nhất, cậu hy vọng Phương Gia Lạc có thể tin cậu.

Phương Gia Lạc đứng sững sờ một lát, thở dài thật sâu: "Thì ra là vậy."

"Anh ấy ở đây phải không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Phương Gia Lạc gật đầu: "Nó nói muốn đến xem phim, nhờ tôi sắp xếp giúp."

"Anh ấy ở đâu?"

Vương Nhất Bác hỏi Cố Tiểu Nhu Tiêu Chiến có đến không, cô trả lời không biết, lần này chỉ có cô và Cố Bách Chu đến Venice.

Sau khi xem phim chắc chắn sẽ nhớ lại những kỷ niệm trong quá khứ, Vương Nhất Bác đoán nếu Tiêu Chiến muốn chấm dứt sạch sẽ thì chắc chắn sẽ không muốn đến. Không ngờ...

"Sau buổi công chiếu tôi không thấy nó nữa, không biết hiện tại đang ở đâu." Phương Gia Lạc lấy điện thoại ra xem, không có tin tức gì của Tiêu Chiến.

"Anh có thể gọi cho anh ấy không?" Vương Nhất Bác cầu xin, gần như vứt mất câu hỏi lựa chọn của Cố Tiểu Nhu ra sau đầu. Lúc này, cậu chỉ muốn gặp được anh ngay lập tức.

Điện thoại reo hai tiếng, cuộc gọi được kết nối.

"Đâu rồi? Phim chiếu xong không thấy mày nữa." Phương Gia Lạc liếc nhìn Vương Nhất Bác. Vẻ mặt cậu căng thẳng, đang nín thở, hoàn toàn không phù hợp với bộ trang phục vừa lạnh lùng vừa trang trọng này.

"Đi rồi?" Phương Gia Lạc kinh ngạc: "Chưa xem xong đã đi rồi?"

Đối phương lại nói gì đó, Phương Gia Lạc thở dài nói: "Được, vậy mày chú ý an toàn, trở về Giang Thành liên lạc lại với tao."

Anh ta cúp điện thoại, nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Tiêu Chiến đang ở trên tàu, đã rời Venice rồi, vừa rồi xem được hơn nửa bộ phim thì đã đi rồi."

Vương Nhất Bác sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng. Rốt cuộc Tiêu Chiến không muốn gặp cậu.

"Nếu cậu thật sự muốn gặp nó, thì khi về lại Giang Thành gặp cũng được mà." Phương Gia Lạc không đành lòng. Đêm đó hiểu lầm, Lục Thần đã sai, và anh ta cũng sai. Nếu đem trả thẻ cửa cho Vương Nhất Bác sớm hơn thì bọn họ cũng không đến nông nỗi như ngày hôm này.

"Nhưng..." Anh ta ngập ngừng, "Chỉ sợ là vấn đề giữa hai người không chỉ là hiểu lầm, tôi nghe Tiêu Chiến nói bạn trai hiện tại của nó chính là bạn nối khố của cậu."

Tim đột nhiên chùng xuống, Vương Nhất Bác gần như quên mất lát nữa còn phải đi gặp Cố Bách Chu. Sau ngày hôm đó, hai người vẫn chưa ngồi lại nói chuyện với nhau.



Chuông cửa vang lên, Cố Tiểu Nhu đi ra mở cửa. Vương Nhất Bác hẹn cô lúc 10 giờ, đến rất đúng giờ.

"Anh Nhất Bác." Cố Tiểu Nhu để cậu vào.

Cố Bách Chu đứng quay lưng trước cửa sổ, không quay đầu lại.

"Em về phòng trước, hai người nói chuyện nhé." Cô lo lắng nhìn hai người rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày như như thế này với đứa bạn nối khố, người mà cậu tâm sự mọi thứ trên đời. Hai người đối diện nhau không nói gì, bầu không khí lạnh như băng.

"Bộ phim rất hay, lần này có thể đoạt Ảnh đế như mày mong muốn rồi nhỉ?" Một lúc sau, Cố Bách Chu nhếch khoé miệng, khó khăn nở một nụ cười.

Vương Nhất Bác nghe được ý tứ của hắn.

"Tao không cố ý giấu mày." Cậu cụp mắt xuống, vẻ mặt áy náy khó tả: "Tao cũng là đến Los Angeles mới biết người mày thích là Tiêu Chiến."

Nửa câu sau như xẻ tim xẻ thịt mà nói ra. Những ngày đó, nhìn người bạn tốt và người trong lòng của mình yêu đương ngay trước mắt cậu, cậu không khó chịu sao?

"Vừa mới uống rượu à?" Cố Bách Chu ngửi thấy mùi rượu trên người Vương Nhất Bác.

"Có uống một chút trong bữa tiệc mừng."

"Uống với tao một ly đi." Cố Bách Chu xoay người rót rượu. Một ly được đưa cho Vương Nhất Bác, một ly cầm trên tay.

Vương Nhất Bác nhận lấy. Cậu biết Cố Bách Chu có lời muốn nói.

"Nhất Bác, mày còn nhớ lúc trước vì sao mày mua cái kính viễn vọng đó không?" Cố Bách Chu cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, thanh âm bình tĩnh, như đang trở về quá khứ.

"Lúc đó mày không có hứng thú ngắm sao, thấy tao mua một cái, mày cũng tò mò mua một cái, nói để dành sau này ngắm sao."

Vương Nhất Bác im lặng gật đầu.

"Lớn lên, mày giống như luôn thấy mấy món đồ tao mua đều là đồ tốt, bất kể có cần hay không, nhất định phải mua cái giống hệt." Cố Bách Chu cười nói: "Khi không mua được, thì mày nài nỉ tao cho mày, hoặc đổi lại món khác với mày, nhớ không?"

"Nhớ." Vương Nhất Bác thấp giọng nói. Nghĩ kỹ lại, quả thực lúc nhỏ hay lớn cũng đều như vậy.

"Có đôi lúc tao thật sự không nỡ đưa cho mày, nhưng cũng không muốn mày thất vọng, nên tao sẽ nói tao chơi chán rồi, không muốn nữa." Cố Bách Chu nhìn cậu: "Mày thực sự nghĩ là tao không thích nữa đúng không?"

Tim cậu chợt run lên, hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ bừng. Cậu biết tiếp theo Cố Bách Chu muốn nói cái gì.

"Mày có biết tại sao tao muốn đi Hawaii với Tiêu Chiến không?" Cuộc trò chuyện thay đổi chủ đề, chuyển sang một người khác.

"Tại sao?"

"Mày xem nhiều phim rồi, vậy đã xem '50 lần hẹn hò đầu tiên' chưa? Phim đó được quay ở Hawaii."

"Xem rồi." Vương Nhất Bác gật đầu.

"Trong phim có một câu thoại tao rất ấn tượng." Cố Bách Chu trầm giọng nói: "Khi còn trẻ muốn có thật nhiều mối tình, nhưng khi tuổi tác càng lớn, mới nhận ra rằng khi yêu một người, chính là phải dùng thời gian cả đời vẫn sợ là chưa đủ."

Hắn dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: "Với tao, Tiêu Chiến chính là người đó."

Vương Nhất Bác bàng hoàng, đột nhiên cảm thấy hít thở không thông như chết đuối. Cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, không nói được lời nào.

"Nhất Bác." Cố Bách Chu tiếp tục nói: "Mặc kệ mày với Tiêu Chiến quen biết thế nào, trước kia từng có chuyện gì, anh ấy đã buông tay. Bạn trai hiện tại của anh ấy là tao."

Những ngón tay siết chặt ly rượu đến mức các khớp xương trở nên trắng bệch.

"Quân tử không lấy thứ người khác thích, là chính miệng mày nói." Cố Bách Chu nhìn vào mắt cậu: "Mày cũng đâu muốn trở thành người thứ ba chen vào giữa tụi tao đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top