Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

33

Về đến nhà, Tiêu Chiến mở một chai Brandy. Đã lâu anh không uống rượu, tối nay đột nhiên anh muốn say.

Trên đường xuống núi, Cố Bách Chu gửi tin nhắn, là ảnh chụp mặt trăng. Hắn nói: "Tối nay một mình em ra bờ sông, trăng rất tròn và sáng, anh có thấy không?"

Dòng tin nhắn ngắn ngủi này như một con dao đâm vào trái tim Tiêu Chiến.

Anh không hối hận ngày hôm ấy trên đường ra sân bay đã quay lại và gặp Vương Nhất Bác. Đối với Vương Nhất Bác, anh đã cố gắng, đã nỗ lực và sẵn sàng thua canh bạc này mà không hối hận, không tiếc nuối. Nhưng anh lại hối hận vì đã liên luỵ Cố Bách Chu.

Phản bội sự chân thành của một người, hủy hoại tình bạn khắng khít cũng như đánh mất những năm tháng làm việc chăm chỉ.

Là một thất bại thảm hại.

Không thể trì hoãn được nữa. Anh biết Cố Bách Chu cũng đã nhận ra điều gì rồi, nếu không cũng không có khả năng buổi tối anh nói có việc, không thể cùng nhau ngắm trăng, đối phương cũng không hỏi thêm câu nào.

Brandy rót hết ly này đến ly khác, càng uống càng tỉnh. Ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhiệt độ cơ thể lưu lại trên người, còn có lời nói dịu dàng bên tai: "Anh gầy đi rồi."

Ám ảnh anh như một bóng ma, không thể nào quên được.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Chiến đứng dậy, không chút suy nghĩ đi mở cửa. Phương Gia Lạc đứng ngoài cửa, ngửi thấy mùi rượu, vẻ mặt sửng sốt: "Mày không sao chứ?"

"Không sao, tao có thể có chuyện gì chứ?" Tiêu Chiến cười cười, quay người lấy chai rượu, "Mày đến đúng lúc lắm, uống với tao đi."

"Không có việc gì thì sao lại tắt điện thoại?" Phương Gia Lạc đi vào, xoay người đóng cửa lại.

"Tao đâu có tắt điện thoại." Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại, mới phát hiện đã hết pin từ lúc nào rồi.

"Mày sang tiệm xăm rồi hả?"

"Sao mày biết?" Tiêu Chiến đưa cho hắn một ly rượu.

"Đừng hỏi làm sao tao biết." Phương Gia Lạc đau lòng tự trách: "Nếu tao mà biết thế này, tao đã không hỏi cửa tiệm của mày để quay phim, cũng không giới thiệu mày với Vương Nhất Bác, nếu ngày đó mày cứ bay đi Thụy Sỹ thì đã không xảy ra chuyện gì rồi."

"Làm gì có nhiều nếu đến vậy." Tiêu Chiến cúi đầu uống rượu, hai mắt đỏ hoe: "Nếu không quay phim ở cửa tiệm của tao, mày biết sẽ xảy ra chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu, cười nói: "Tao sẽ lại tìm một người bạn trai khác, giống Vương Nhất Bác."

Phương Gia Lạc cười không nổi, cách thật lâu mới nói: "Vậy cũng không làm mày lỗ sạch vốn."

"Ai nói tao lỗ?" Tiêu Chiến chậm rãi rót cho mình một ly, tay run run, rượu không cẩn thận tràn ra ngoài: "Ngủ với đại minh tinh, còn bán được tiệm xăm với giá hời, chỉ là đổi nơi sống mà thôi, không có gì to tát cả."

Khẩu thị tâm phi, hắn hiểu rõ nhất, Phương Gia Lạc không thèm vạch trần: "Đã quyết định đi đâu chưa?"

Tiêu Chiến lắc đầu, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: "Có lẽ phải xem một vòng trước, tao vẫn chưa quyết định."

"Nhất Bác hỏi thì tao phải nói sao?" Phương Gia Lạc có thể đoán được, nếu Tiêu Chiến cứ như vậy rời đi, Vương Nhất Bác sẽ lục tung lên để tìm người, lần này hắn không dám tự mình quyết định.

"Sẽ hỏi sao?" Tiêu Chiến thất thần, mờ mịt: "Cậu ấy sẽ không hỏi đâu, tụi tao đã nói rõ ràng với nhau rồi."

Phương Gia Lạc thở dài: "Bạn trai mày thì sao? Chia tay rồi à?"

Tiêu Chiến dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên: "Mày nói xem, có phải tao đã sai đặc biệt nghiêm trọng không?"

Phương Gia Lạc im lặng, bỏ qua mối quan hệ bạn tốt của hai người, Tiêu Chiến đã làm một việc trái đạo đức. Chưa kể vô tình làm tổn thương những người vô tội, anh còn gần như chặt đứt con đường lui của anh và Vương Nhất Bác.

Quả thực là một hành động ngu ngốc.

"Ừ." Hắn nói: "Nhưng ai cũng có lúc mắc sai lầm, nên kịp thời ngăn chặn sự mất mát."

Tiêu Chiến chỉ cúi đầu cười khổ. Anh muốn nói rằng anh đã ngăn chặn sự mất mát, nhưng cái giá hơi cao, nhưng anh sợ Phương Gia Lạc cảm thấy áy náy nên không nói gì.

"Nếu cậu ấy thật sự hỏi..." Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: "Cứ nói là mày không biết."

Khi mở mắt ra thì trời đã sáng.

Tiêu Chiến nằm trên giường, thái dương đau rát, anh mơ hồ nhớ ra tối qua mình uống rất nhiều, Phương Gia Lạc cũng ở đó. Về phần anh uống đến khi nào, Phương Gia Lạc rời đi lúc nào, bản thân nói cái gì, giống như những mảnh vỡ, hoàn toàn không nhớ được.

Tiêu Chiến cứ trố mắt sững sờ như thế hồi lâu mới đứng dậy đi tới cửa sổ, nhìn xuống lầu, thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rất bắt mắt, Tiêu Chiến giật mình, là xe của Cố Bách Chu. Hắn đến đây khi nào?

Anh vội chạy xuống lầu, xuyên qua cửa kính xe thấy Cố Bách Chu đang nằm trên vô lăng, ngủ ngon lành.

Tiêu Chiến gõ cửa kính.

Cố Bách Chu tỉnh lại, hạ cửa xe xuống, lộ ra khuôn mặt tiều tụy. Hai người nhìn nhau không nói gì, đều chờ đối phương lên tiếng trước.

"Lên ngồi chút được không?" Cố Bách Chu một lát sau mới nhẹ giọng nói.

Tiêu Chiến gật đầu, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào. "Em đến khi nào?" Anh thấp giọng hỏi.

"Tối hôm qua." Cố Bách Chu cười khổ: "Anh nói anh còn làm việc ở tiệm xăm, em đến thì không có anh ở đó, nên em lái xe tới đây, thấy trong nhà anh sáng đèn."

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, không nói nên lời. Còn muốn hành hạ người ta đến mức độ nào nữa đây? Đã đến lúc nên ngả bài rồi.

"Bách Chu, anh..."

"Anh ăn sáng chưa?" Cố Bách Chu ngắt lời: "Em biết một quán bán đồ ăn sáng rất ngon, có sữa đậu nành và quẩy chiên rất ngon, em chở anh đi."

"Anh có chuyện muốn nói với em."

"Ăn sáng xong hãy nói." Cố Bách Chu nhìn anh, hai mắt phiếm hồng, tựa như đang cầu xin, "Cùng ăn sáng với em đi được không?"

"Được." Tiêu Chiến không thể từ chối. Anh biết đây là yêu cầu cuối cùng của Cố Bách Chu đối với anh.

Sáng sớm ít xe, chiếc xe thể thao chạy như bay trên đường. Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, thỉnh thoảng quay sang nhìn Cố Bách Chu không nói một lời, vượt xe lao vào đường, đạp mạnh chân ga, như đang liều mạng. Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến gần như tưởng rằng hắn muốn anh chết cùng hắn.

Quán ăn sáng nằm ở phía Tây thành phố, cách xa nội thành, phải mất hơn 40 phút lái xe thể thao mới đến nơi. Tốc độ xe dần chậm lại, Tiêu Chiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh cảm thấy buồn cười vì cảm giác lo lắng vừa rồi, người ta vừa giàu vừa đẹp trai, muốn tìm loại người gì mà không được, không đến mức vì một người đàn ông mà luẩn quẩn trong lòng, thật không đến mức đó.

Bánh quẩy và sữa đậu nành được dọn ra, nóng hổi, thơm lừng.

"Ăn lúc còn nóng." Cố Bách Chu đẩy bát về phía Tiêu Chiến, cố nặn ra một nụ cười: "Em ăn ở quán này mấy lần rồi, luôn muốn dắt anh đến đây, nhưng chưa có cơ hội."

Tiêu Chiến cúi đầu, lời muốn nói lại bị nghẹn ở cổ họng. Cố Bách Chu vẫn chưa hỏi anh vì sao nói làm việc ở cửa tiệm nhưng lại ở nhà. Anh cũng không hỏi hắn tại sao đến dưới lầu cả đêm mà không chịu gọi điện.

Anh có thể cảm nhận được sợi dây gắn kết giữa hai người đang căng chặt sắp đứt.

Ăn xong, Tiêu Chiến trầm mặc một lát, mới chậm rãi lên tiếng: "Bách Chu, chúng ta chia tay đi."

Cố Bách Chu không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi như một tảng đá. Một lúc lâu sau, hắn hỏi: "Tại sao?"

"Đáng lẽ em phải cảm nhận được điều đó từ lâu rồi mới đúng chứ?"

Cố Bách Chu cười khổ: "Bởi vì Nhất Bác? Anh không thể quên được nó sao?"

Tiêu Chiến ngước mắt lên, đón ánh mắt của hắn: "Em nghĩ anh biết cậu ấy khi cậu ấy quay phim ở tiệm xăm đúng không? Thực tế không phải vậy."

Cố Bách Chu ngây người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Hơn hai năm trước anh đã gặp cậu ấy, ở Rome, anh đã yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên." Tiêu Chiến nói một cách chậm rãi và mạnh mẽ. Bắt đầu ở Rome, đến khi bạn anh hỏi về việc thuê cửa tiệm của anh để quay phim, rồi chính anh trên đường ra sân bay vòng trở về, cùng cậu ấy vượt qua thời gian đóng phim, rồi chuyện hiểu lầm ở Tokyo khiến anh thất vọng, bay đến Na Uy.

Cố Bách Chu trầm mặc hồi lâu. Hắn nghe Tiêu Chiến nói bởi vì biết hắn là bạn nối khố của Vương Nhất Bác nên anh mới quyết định đi Los Angeles, rồi đồng ý hẹn hò với hắn trên Đài thiên văn Griffith.

Từng câu từng chữ đều vô cùng tàn nhẫn. Làm sao hắn có thể không hiểu ý của Tiêu Chiến, chẳng khác nào nói với hắn rằng, từ đầu đến cuối đều là anh sai, nếu muốn hận thì cứ hận anh, đừng hận Vương Nhất Bác.

Làm sao anh có thể yêu cậu nhiều đến vậy?

"Cho nên?" Cố Bách Chu nhìn Tiêu Chiến, giọng khàn khàn trầm thấp, trong cổ họng như bị nhét một nắm cát. "Anh chia tay với em vì muốn ở bên nó?"

"Không phải." Tiêu Chiến cúi đầu, không đành lòng nhìn hắn nữa: "Anh sẽ không, anh chỉ hy vọng hai người bình thường như trước đây."

Bọn họ đều biết rõ, sao có thể bình thương như trước được? Có những thứ đã thay đổi, vĩnh viễn không bao giờ có thể quay về như trước được.

Cố Bách Chu im lặng nhìn Tiêu Chiến, ngón tay cuộn tròn, áy náy đến không dám ngẩng đầu lên, mấy miếng bánh quẩy và sữa đậu nành căn bản anh chẳng ăn mấy.

Hận anh không? Hận. Hận anh không biết trân trọng bản thân, chọn một con đường khó khăn nhất để đi.

Nếu anh không vui khi ở bên mình, vậy hãy để anh được tự do.

"Tiêu Chiến." Thật lâu sau, Cố Bách Chu chậm rãi nói: "Anh biết không? Từ lúc anh đồng ý với em, em vẫn luôn lo lắng."

"Em lo lắng cái gì?" Tiêu Chiến ngẩng đầu.

"Lo anh sẽ chạy trốn." Cố Bách Chu cười, trong nụ cười mang sự bi thương không nói nên lời: "Bây giờ chúng ta đều giải thoát rồi."

Tiêu Chiến không biết phải nói gì, ba chữ "Anh xin lỗi" quá nhạt nhẽo và yếu ớt, tốt nhất là không nên nói ra.

"Lên xe đi, em đưa anh về." Cố Bách Chu đứng lên, quay người đi, không cho Tiêu Chiến nhìn thấy đôi mắt đã đỏ của hắn: "Lần cuối cùng."

Xe dừng ở dưới lầu, hai người ngồi im lặng một lúc. Tiêu Chiến mở cửa xe ra, nói: "Anh đi đây."

"Tiêu Chiến." Cố Bách Chu gọi anh lại.

Tiêu Chiến quay đầu lại.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng húp của Cố Bách Chu. Dù tỏ ra không có việc gì nhưng ánh mắt hắn không thể lừa được người khác, trong đó có sự không cam lòng, có bất đắc dĩ, có lưu luyến. Nhưng không có sự thù hận.

Tiêu Chiến biết mình nợ người đàn ông này một điều mà cả đời này anh cũng không thể trả được. Tất cả những gì anh có thể làm là biến mất hoàn toàn giữa hai người họ.

"Chăm sóc bản thân."

Chiếc xe lao ra khỏi khu dân cư, biến mất.

Về đến nhà, Tiêu Chiến cảm thấy cả người mỏi mệt, đầu choáng não trướng, nằm trên giường ép mình đi vào giấc ngủ. Bất kể là Vương Nhất Bác hay Cố Bách Chu, từ nay về sau đều không liên quan gì đến anh nữa.

Hãy coi như một giấc mộng lớn, tỉnh dậy, hãy quên hết mọi thứ.



Đã ba tháng kể từ khi bộ phim mới đóng máy, Vương Nhất Bác lúc này thật may mắn vì phim được quay gần như hoàn toàn trên núi, tín hiệu ngắt quãng khiến cậu gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài. Nhiệm vụ nặng nề, đạo diễn nghiêm khắc, cả ngày đắm chìm với vai diễn, buộc mình không được nghĩ đến Tiêu Chiến.

Đạo diễn khen ngợi cậu còn trẻ nhưng khả năng nắm bắt phân đoạn cảm xúc rất chính xác, đúng chỗ. Vì đã quen nên ông bèn trêu ghẹo: "Diễn xuất tốt như vậy, có phải từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm không?"

"Có." Xung quanh không có ai, Vương Nhất Bác gật đầu, giọng nói rất thấp: "Tôi rất yêu một người, không thể quên được người ta."

Đạo diễn mỉm cười, hơi khó hiểu: "Vậy tại sao không ở bên nhau?"

Vương Nhất Bác im lặng, không biết đáp lại thế nào.

Đạo diễn cũng không tọc mạch, chỉ vỗ vai cậu, khuyên cậu đừng tiếc nuối nữa.

Làm sao để không tiếc nuối nữa đây? Điều tiếc nuối nhất là đêm đó ở Giang Thành đã không nói cho Tiêu Chiến biết, cậu do dự, cần thời gian để suy nghĩ, bởi vì cậu không chắc chắc cảm xúc của bản thân, không xem anh như bạn tình, không xác định là có thực sự yêu người ta hay không.

Bây giờ xác định được thì đã quá muộn.

Gặp lại Phương Gia Lạc tại một sự kiện trong ngành. Vương Nhất Bác từ xa nhìn thấy hắn, do dự một chút rồi bước tới.

"Đã lâu không gặp." Cậu nói.

"Nhất Bác, đã lâu không gặp." Phương Gia Lạc chào hỏi cậu, từ lần tạm biệt ở Venice đến nay vẫn chưa gặp lại.

Sau vài lời chào hỏi, Vương Nhất Bác đứng yên không rời đi. Một số phim đã được phát sóng, hiệu quả vượt quá mong đợi, Vương Nhất Bác càng trở nên nổi tiếng hơn và trở thành tâm điểm của sự kiện, mọi người đi ngang qua đều chào hỏi cậu. Mà tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào một vị trợ lý sản xuất.

Phương Gia Lạc biết cậu có chuyện muốn hỏi.

"Tiêu Chiến... gần đây có khỏe không? Tiệm xăm chắc là rất bận phải không?" Chờ đến khi không có ai đi ngang qua, Vương Nhất Bác mới lên tiếng.

Cũng đã lâu cậu không liên lạc với Cố Bách Chu, ngay cả Cố Tiểu Nhu cũng chưa một lần nhắc tới Tiêu Chiến với cậu. Giống như người này trước nay chưa từng tồn tại.

Người duy nhất có thể hỏi chính là Phương Gia Lạc.

"Cậu không biết?" Phương Gia Lạc kinh ngạc. Tiêu Chiến thế mà không hé răng cho Vương Nhất Bác biết chuyện gì.

"Biết cái gì?"

"Nó sang tiệm, rời khỏi Giang Thành lâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top