Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

39

Khoảng 6 giờ, những người còn lại cũng lục tục thức dậy. Louis nói hôm nay sẽ đến điểm cao nhất của cung Mont Blanc, Đèo Apit, cao 2665m so với mực nước biển, lịch trình rất chặt chẽ, sẽ xuất phát vào khoảng 7 giờ sau khi ăn sáng.

Con đường mà Louis dẫn đi là một con đường rất khó khăn, chỉ có thể đi được khi thời tiết tốt, không được có sương mù hoặc giông bão, nếu không sẽ có nguy cơ rơi khỏi sườn núi.

Đường núi xuyên qua rừng cây vân sam cao lớn, trên đường có rễ cây chi chít, sỏi đá đột ngột, làm bạn với tiếng nước róc rách của con nước cổ xưa chảy qua bên đường.

Sau một giấc ngủ ngon, Tiêu Chiến tinh thần sảng khoái, thể lực dư thừa, vác hành lý vững bước đi về phía trước.

Lần đầu tiên bắt gặp Vương Nhất Bác ở thị trấn nhỏ Chamonix, ngoài bị sốc anh còn xen lẫn chút lo lắng. Cậu ngày ngày được sống trong điều kiện sống cao cấp, được dì lo cơm nước, bảo mẫu chăm sóc, ra ngoài không có vệ sĩ cũng có trợ lý, có ổn không đây?

Nhưng biểu hiện sau đó của Vương Nhất Bác đã khiến Tiêu Chiến bất ngờ, không chỉ có thể lực mà kinh nghiệm cũng không hề thua kém, thậm chí còn bình tĩnh hơn anh rất nhiều trong những lúc nguy cấp. Vậy mà anh còn lớn tiếng cảnh báo người ta rằng nơi này không phải chỗ để đi ngắm cảnh, quay lại vẫn còn kịp.

Nghĩ đến đây, anh giận dỗi tăng tốc độ.

"Sao anh đi nhanh vậy?" Vương Nhất Bác thấy anh đột nhiên tăng tốc, bèn đuổi theo.

"Em có dám cược xem ai đến đèo Apit trước không?" Tiêu Chiến quay đầu, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.

"Được thôi." Vương Nhất Bác mỉm cười: "Cược cái gì nào?"

"Cược..." Tiêu Chiến dừng một chút: "Em nói xem?"

"Nếu em thua, em sẽ chống đẩy 100 cái..."

"Được."

"Em vẫn chưa nói xong." Vương Nhất Bác đột nhiên tiến sát đến gần anh, giọng nói rất thấp: "Trên người anh."

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu, quay người bỏ đi: "Nếu thua thì thành thành thật thật nằm trên đất chống đẩy 100 cái."

Sự thật đã chứng minh Vương Nhất Bác không thể thắng. Tiêu Chiến một thân nhẹ nhàng, có thể nhanh chậm tùy ý, nhưng Vương Nhất Bác thì không thể, cậu phải đi đi dừng dừng hợp tác với nhiếp ảnh gia để quay chụp.

Ánh nắng ban mai ấm áp rắc lên cơ thể, xua đi phần nào cái lạnh. Sau khi ra khỏi rừng linh sam, con đường nhựa biến thành đường sỏi, từ từ đi lên theo đồng cỏ núi cao.

Tiêu Chiến bước đi nhẹ nhàng, đi trước đoàn người, thỉnh thoảng nghỉ chân quay đầu lại chờ Vương Nhất Bác. Từ trên cao nhìn xuống, trong đầu chợt nhớ đến lời anh nói với cậu lúc sáng sớm: "Vậy em cứ từ từ theo đuổi."

Cho nên, em ấy thực sự theo sau mình.

Tiêu Chiến chưa từng nói với Vương Nhất Bác rằng anh đã nhìn thấy cậu ở nhiều khía cạnh khác nhau, quay phim, ngắm sao, lặn biển, chơi bi-a và thảm đỏ. Mỗi một khía cạnh của cậu đều khiến anh xao động. Nhưng chỉ giờ phút này, anh mới cảm thấy trái tim mình gần cậu nhất.

Anh mím môi, trên mặt hiện lên một chút ý cười, nhìn vào mắt Vương Nhất Bác. Nếu có thể, anh thực sự hy vọng con đường núi này sẽ không bao giờ kết thúc.

Sau khi đi qua vùng đất lởm chởm đất cằn sỏi đá, con đường núi bắt đầu leo ​​dốc theo hình zigzag. Tiêu Chiến lúc này thấy may mắn, nếu là ngày hôm qua đi con đường này, anh hẳn là không thể sống sót.

"Đó là đèo Apit." Louis chỉ về phía trước và hét lên.

Mọi người theo âm thanh nhìn sang, thấy một khe hẹp giữa hai rặng núi, như thể một cửa sổ nhỏ được mở ra giữa những đỉnh núi nhấp nhô.

Dọc theo sườn núi cỏ dại mọc um tùm ngã trái ngã phải, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đi trước Vương Nhất Bác một bước, đứng ở Đèo Apit, điểm cao nhất trên Braun Loop.

"Anh thắng rồi." Khi Vương Nhất Bác đuổi kịp, Tiêu Chiến nở nụ cười đắc thắng: "Chống đẩy 100 cái."

Gió trên đèo lớn đến mức khó có thể đứng vững. Anh tháo mũ ra, mái tóc hơi dài bị gió thổi bay tứ phía.

"Được, tối nay làm." Vương Nhất Bác mỉm cười đi tới giúp anh chỉnh lại tóc, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh rất lâu. Giờ khắc này, cậu thật sự muốn hôn anh như thể xung quanh không có ai khác.

"Nhìn kìa." Tiêu Chiến rời mắt, quay đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài "cửa sổ".

Lưỡi băng của sông băng Trient đổ xuống theo sườn dốc chênh vênh, tỏa ánh bạc rực rỡ dưới ánh mặt trời. Xa xa, tầng tầng lớp lớp dãy núi xếp chồng lên nhau như sóng nước lao lên trời nối liền với biển mây, dòng suối mảnh mai dưới khe núi chậm rãi trải dài về phía trước dưới đáy thung lũng.

"Đẹp quá!" Tiêu Chiến cảm thán, ánh mắt sáng lên hưng phấn.

"Hôm nay chúng ta mới đi được một nửa chặng đường." Louis cười nói: "Đường xuống núi rất dốc, càng khó đi hơn."

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn Tiêu Chiến: "Xuống núi không thể so nhanh chậm, phải vững vàng một chút."

Đường xuống núi vẫn xuyên qua những vách đá, thậm chí còn dốc hơn, có đoạn đường rất hẹp chỉ đủ một người đi qua, dưới chân là những vách đá dựng đứng. Vương Nhất Bác theo sát Tiêu Chiến, thỉnh thoảng giơ tay bảo vệ anh, sợ anh có sơ suất.

"May là hôm nay trời không mưa, nếu không đoạn đường này sẽ rất nguy hiểm." Louis vừa đi vừa nói.

Sau hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng xuống tới đáy Thung lũng Trian.

Phóng tầm mắt quan sát, khu vực xung quanh gần như vắng vẻ, ngoại trừ hai ngôi làng nhỏ. Đáy thung lũng được bao phủ bởi những tảng đá lớn nhỏ, nước sông băng chảy dọc theo độ sâu của thung lũng. Bên bờ sông điểm xuyết vài bụi hoa dại màu hồng, màu xanh trong vắt như một bức tranh sông băng khổng lồ treo trước mặt bạn, phảng phất đã bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.

"Thế nào, đi cung đường này có đáng không?" Louis mỉm cười: "Tuy có một cung đường khác dễ đi hơn, nhưng sẽ không thấy được những cảnh đẹp như thế này."

Tiêu Chiến nghe xong không khỏi ngẩn ngơ.

Trong nháy mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu chuyến đi Tokyo không có biến số, ngày hôm đó anh gặp Vương Nhất Bác, liệu họ có cơ hội để đến được ngày hôm nay không? Chỉ sợ là chưa chắc.

Đi dọc theo đáy thung lũng, băng qua những rặng núi và rừng cây, đi bộ trên con đường trải nhựa để kịp kết thúc trước khi trời tối, cả nhóm kiệt sức cuối cùng cũng đến được thị trấn nhỏ Trient, nơi họ sẽ ở lại qua đêm.

Thị trấn không lớn, khắp nơi đều mang theo vẻ yên tĩnh cổ kính và tao nhã. Buổi tối vẫn ở trong ngôi nhà trên núi. Phòng rất nhỏ còn không có cửa sổ. Tám người chỉ có thể ngủ trong hai phòng, mỗi phòng có hai tầng giường tầng, một tầng có thể chứa hai người, được nối với nhau bằng một cái thang ở giữa.

Phương Gia Lạc và Louis ngầm hiểu ý mà ngủ ở tầng trên, để lại tầng dưới cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

"Chúng ta đi tắm trước đi." Phương Gia Lạc đặt hành lý xuống, kéo Louis ra ngoài. "Phòng tắm công cộng chỉ có hai cái, tắm xong sẽ gọi các cậu."

Hai người bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Không khí trở nên yên tĩnh.

Vương Nhất Bác ngồi ở dưới giường, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt nặng nề.

"Anh đi xem nhà ăn ở đâu." Tim Tiêu Chiến nhảy loạn xạ, định quay người rời đi thì bất ngờ cổ tay bị tóm lấy ngồi lên đùi Vương Nhất Bác.

"Làm gì vậy?" Như đã chuẩn bị tâm lý, Tiêu Chiến mím môi cười: "Em còn chưa phải là bạn trai của anh đâu."

"Ừm... Em biết..." Vương Nhất Bác ôm eo anh, hôn anh mà không giải thích.

Nụ hôn không mãnh liệt nhưng môi lưỡi quấn lấy nhau, dịu dàng và đầy cảm xúc. Tiêu Chiến vừa hôn vừa nghĩ, cậu hôn điêu luyện như thế, không biết đã quay bao nhiêu cảnh hôn mà luyện được thành thế này.

Một lúc lâu sau, hai người mới dừng lại, Tiêu Chiến nhìn cậu mỉm cười: "Người trước em cũng theo đuổi người ta như vầy?"

"Không theo đuổi." Ba chữ chém đinh chặt sắt.

Không theo đuổi? Tiêu Chiến sửng sốt hồi lâu muốn hỏi, chuyện cô Thẩm là như thế nào? Tai tiếng đầy trời sao lại thế này? Không thể nào tất cả đều sai.

"Em thực sự không có theo đuổi ai." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cắn môi anh. Rất nhiều chuyện tự nhiên xảy ra, và tự nhiên kết thúc, chưa bao giờ có mối tình nào khắc cốt ghi tâm, không biết thế nào là yêu lại không có được. Khi gặp Tiêu Chiến, xem như đã triệt để trải nghiệm một lần.

"Em còn chưa chống đẩy đó." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt thuỵ phong xinh đẹp lưu chuyển, không còn phải che giấu tình yêu của mình nữa.

Vương Nhất Bác chợt nhận ra mình đã bị thu hút bởi đôi mắt này ngay khi lần đầu họ gặp nhau ở tiệm xăm.

"Cho em nợ, được không?" Vương Nhất Bác xoa xoa bờ môi, hôn từng chút từng chút, bàn tay luồn vào trong quần áo anh, nhẹ nhàng xoa nắn trên eo anh: "Khi về em sẽ trả lại gấp bội."

Tiêu Chiến tự nhiên hiểu cậu đang nói cái gì.

Anh cười, đuôi mắt hơi cong lên, điều chỉnh tư thế ngồi, cố ý vô tình cọ dưới háng cậu, nó đã phồng lên như một quả đồi: "Chỉ sợ bây giờ có người nhịn không nổi."

Có người ở ngoài ho khan một tiếng, sau đó gõ nhẹ lên cửa. Là giọng của Phương Gia Lạc: "Tụi tao tắm xong rồi, tới lượt hai người rồi."

"Nói trước, mỗi người tắm một phòng." Tiêu Chiến ra vẻ đứng đắn, muốn rời khỏi người cậu.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác ôm eo anh không buông.

"Làm sao nữa?"

Vương Nhất Bác cười nói: "Anh cũng cứng rồi."


Nước nóng xối xuống, không gian nhỏ tràn ngập hơi ẩm, cái lạnh đột nhiên tan thành mây khói.

"Nhất Bác?" Tiêu Chiến nghiêng tai lắng nghe, nhưng cách vách lại không có tiếng nước chảy.

"Ơi?" Giọng của Vương Nhất Bác truyền sang.

"Sao em không tắm?"

"Vòi sen hỏng rồi." Giọng nói rất bình tĩnh.

"Không phải Phương Gia Lạc và bọn họ vừa mới tắm xong sao?" Tiêu Chiến nén cười.

"Vừa hỏng luôn."

"Vậy... em có muốn qua đây tắm chung không?"

"Được." Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền lắc mình bước vào.

Sữa tắm trên người còn chưa trôi hết, cảm nhận được cảm giác trơn trượt, bàn tay một đường sờ xuống dưới, xoa nắn mông nhẹ nhàng. "Đã rủ em qua tắm chung, vậy em sờ chút cũng không để bụng đâu nhỉ?"

Tiêu Chiến giận dỗi cười, dùng chân cọ vào vật cứng ở háng: "Anh không để bụng thì em không sờ chắc?"

Vương Nhất Bác không nghĩ gì cả. Hành trình ngày mai có thể không dễ dàng, cậu không muốn Tiêu Chiến vất vả, dù khó chịu cậu cũng chỉ có thể chịu đựng. Nhưng người nào đó cố tình giống như một hồ ly tinh, càng chịu đựng lại càng làm càn. Anh che giấu đủ sâu, chịu đựng đủ lâu, lúc này đây, mới là anh trong bộ dáng chân thật và thoải mái nhất.

Vương Nhất Bác cực kỳ yêu một Tiêu Chiến như thế này.

Bàn tay cậu di chuyển từ sau lưng đến ngực anh, bao lấy cơ ngực anh, hung hăn xoa nắn hai núm vú. Vương Nhất Bác vẫn chưa kịp nói rằng sau mấy tháng không gặp, vóc dáng của Tiêu Chiến càng ngày càng đẹp, cơ ngực đầy đặn, eo thon mông chắc cùng những đường cong cơ bắp đặc biệt đẹp mắt.

Dòng nước mịn từ trên đỉnh đầu tưới xuống, cậu cắn môi Tiêu Chiến, thô bạo mà hôn anh.

Hành động này, ở Hawaii, ở Vancouver và vào đêm chia tay ở núi Phi Phong, cậu đều muốn làm. Vì Cố Bách Chu, người anh em tốt từ nhỏ của cậu, cậu đã cố gắng kìm nén, hết lần này đến lần khác tự thuyết phục bản thân từ bỏ. Cuối cùng thì, vẫn không làm được.

"Đêm ở núi Phi Phong, là anh đã quyết định phải đi, không bao giờ gặp lại em nữa phải không?"

"...Ừ."

"Làm được không?" Cậu hỏi.

"Được." Trong hơi nước, Tiêu Chiến chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Nếu em không đến tìm anh, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa."

Cái giá của việc phạm sai lầm là quá lớn, cậu sẽ không bao giờ lại giẫm lên vết xe đổ.

"Không cho đi nữa." Vương Nhất Bác vuốt ve khuôn mặt anh, chậm rãi vuốt tóc ra sau:"Có nghe thấy không?"

"Tuỳ vào biểu hiện của em." Khoé môi Tiêu Chiến hiện lên chút ý cười, từ chối đưa ra câu trả lời khẳng định cho Vương Nhất Bác. Từ đầu đến cuối, anh là người có cảm giác không an toàn nhất giữa hai người.

Tay chạm vào giữa háng, dương vật của Tiêu Chiến cũng cương cứng và đứng thẳng. Vương Nhất Bác ôm eo anh, ngồi xổm xuống giữa hai chân anh, chậm rãi ngậm vào miệng.

Da đầu anh đột nhiên nổ tung, một dòng điện từ bên dưới chạy qua cơ thể anh, khiến toàn thân anh tê dại. Tiêu Chiến thở hổn hển, theo động tác phun ra nuốt vào của cậu mà phát ra những tiếng rên rỉ vụn vặt. Thật sướng, thật thoải mái, kỹ thuật liếm và trêu đùa của Vương Nhất Bác khiến chân anh run lên, khó có thể đứng vững.

"Nhất Bác...anh...anh muốn bắn..."

Bọn họ chưa bao giờ thử điều này, kể cả trong những ngày điên cuồng nhất của họ. Anh hiểu lý do tại sao Vương Nhất Bác lại làm tình với anh, là ôm tâm tư nhập diễn mà trầm luân trong biển dục vọng, từ việc chỉ lướt qua cho đến ngày càng lún càng sâu, một người đã lên kế hoạch từ lâu, một người thuận theo tự nhiên. Là ai sai? Nhưng dường như cũng chưa ai từng sai.

Cho nên anh chưa bao giờ hối hận khi quen biết Vương Nhất Bác. Anh chỉ muốn hòa giải với bản thân bướng bỉnh và vô vọng của mình bằng cách đến nơi xa lạ này, anh cũng khao khát tự do, khao khát một ngày nào đó khi nghĩ đến Vương Nhất Bác có thể bình yên tĩnh lặng, quá khứ chỉ còn là chuyện cũ mây khói thoảng qua.

Tiêu Chiến lên đỉnh một cách mãnh liệt, trước mắt trở nên trắng xoá, từng luồng tinh dịch bắn thẳng vào mặt và ngực Vương Nhất Bác.

Bạch trọc bị nước cuốn đi, Vương Nhất Bác đứng lên hôn môi anh, cẩn thận quấn lấy đầu lưỡi của anh. "Thoải mái không?" Cậu nhẹ giọng hỏi, giọng hơi khàn vì cơn phun ra nuốt vào kịch liệt vừa rồi.

Cậu muốn Tiêu Chiến thoải mái, giam cầm anh bằng cả tình yêu và thể xác. Bởi vì đã mất đi, nên càng trân trọng hơn.

"Thoải mái..." Tiêu Chiến đuôi mắt phiếm hồng, ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng anh sâu sắc ý thức được, trong lòng anh đã hoàn toàn đầu hàng.


_____
Mai với mốt chắc là hông có chương mới, tui cũng muốn lên mấy chương cuối cho xong trong tuần này nhưng bận quá, thứ Bảy tui thi rồi. Hẹn sau đó nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top