Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

40

Hai người trong phòng tắm lăn lộn hồi lâu, đến khi ra khỏi phòng tắm, đến nhà ăn thì đã hơn một giờ sau.

Hai chiếc bàn lớn trong nhà ăn đã bày đầy thức ăn, súp bí ngô, salad rau diếp, cà ri thịt lợn và cơm viên với các loại ngũ cốc khác nhau, được phục vụ trong những chiếc bát lớn và không cầu kỳ. Mặc dù trông không đẹp mắt nhưng với những người đang đói lúc này thì đó là một bữa ăn ngon.

"Có rượu thì tốt rồi." Tiêu Chiến thở dài.

"Anh nghiện rượu từ khi nào vậy?" Vương Nhất Bác nhìn anh, cười thật dịu dàng.

Phương Gia Lạc cười nói: "Sao tao nhớ có người nói với tao là từ nay về sau sẽ chỉ uống trà, không uống rượu, còn nói Phổ Nhĩ tốt cho sức khỏe ta."

"Anh từng nói vậy nữa à?" Vương Nhất Bác ngạc nhiên liếc nhìn Tiêu Chiến.​

"Không hề, đừng nghe nó nói bậy." Tiêu Chiến bình tĩnh phủ nhận, nhìn Phương Gia Lạc bằng ánh mắt hình viên đạn. Người bạn này của anh giỏi mọi thứ, ngoại trừ một điều: nói quá nhiều.

Sau bữa tối, Louis giục họ đi ngủ sớm để ngày mai còn phải dậy sớm.

Nằm chung trên giường lớn, lần đầu tiên cảm thấy gần gũi đến vậy nhưng không thể làm gì được. Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến trong chăn, phòng rất lạnh, tay anh cũng có chút lạnh.

Hai người nhìn nhau trong im lặng. Thật lâu sau, Tiêu Chiến nhẹ nhàng miêu tả đôi môi Vương Nhất Bác bằng ngón tay của mình. Trước đây, khi nằm bên nhau, họ luôn mãnh liệt triền miên, đòi hỏi đối phương vô độ, hiếm khi bình yên như lúc này.

Giống như nghe được nhịp tim của đối phương liền có thể nhẹ nhàng đưa hai người vào giấc ngủ.

Một lúc lâu sau, giường trên vang lên tiếng ngáy nhẹ, hai người bọn họ dường như đã ngủ say.

"Suy nghĩ gì đó?" Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi.

"Anh đang nghĩ, vài ngày nữa là kết thúc chuyến đi rồi." Tiêu Chiến trở mình nằm ngửa.

"Không muốn kết thúc à?"

Tiêu Chiến im lặng một lúc, khẽ ậm ừ. Trong bóng tối, trên mặt anh lộ ra vẻ mong manh và bối rối, rõ ràng là đã rất mệt, nhưng cõi lòng ngổn ngang tâm sự không thể ngủ được.

Vương Nhất Bác nghiêng người nhẹ nhàng hôn anh. Hai người môi lưỡi dây dưa, hôn nhau thật yên tĩnh, Tiêu Chiến nhắm mắt lại, lông mi khẽ run lên. Có lẽ trong đêm khuya, giác quan của con người đặc biệt nhạy bén, cho nên giờ phút này Vương Nhất Bác không nói gì, anh cũng hiểu ý của cậu.

Cậu đang nói, ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nữa.

Một lúc lâu sau, cả hai mới dừng lại. Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh, nói: "Cùng em về Giang Thành, được không?"

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu.

Trong những ngày cuối của chuyến đi, hai người ăn ý nhau không tách rời, đôi khi họ sẽ nhìn nhau và mỉm cười, không cần nhiều lời vẫn ngầm hiểu được ý đối phương.

Phương Gia Lạc lặng lẽ hỏi Tiêu Chiến về kế hoạch của anh sau khi trở về.

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác đang hợp tác với nhiếp ảnh gia, nhẹ giọng nói: "Em ấy bảo tao chuyển đến sống cùng em ấy."

"Thế thì tốt rồi, mày có đồng ý không?"

Tiêu Chiến im lặng một lát: "Tao vẫn chưa nghĩ xong."

"Đừng lăn tăn nữa." Phương Gia Lạc mỉm cười: "Trên mặt mày viết chữ đồng ý rồi."

"Thật ra tao hơi lo." Trong chớp mắt, vẻ mặt Tiêu Chiến liền ảm đạm: "Tao đã hứa với em gái Cố Bách Chu là sẽ không phá hoại mối quan hệ của bọn họ, cũng nói với Cố Bách Chu là tao chia tay cậu ấy không phải vì muốn quay lại với Vương Nhất Bác."

"Vậy mà...giờ tao lại nuốt lời." Giọng anh trầm xuống: "Không biết sau này sẽ phải đối mặt với cậu ấy như thế nào nữa."

"Mày đã nói chuyện này với Nhất Bác chưa?"

"Chưa." Tiêu Chiến lắc đầu: "Chưa nói gì hết."

Nghĩ đến Cố Bách Chu, tim vẫn đau. Tiêu Chiến sẽ không bao giờ quên được ngày đó trong vườn biệt thự Vancouver của cậu ta, cậu ta bất lực nhìn anh và hỏi: "Tiêu Chiến, anh đổi ý phải không?"

Và cả buổi sáng chia tay, mắt cậu ta đỏ hoe, nhưng vẫn gượng cười: "Bây giờ chúng ta đều đã giải thoát rồi."

Bây giờ quyết định ở bên Vương Nhất Bác thì trong lòng họ sẽ luôn có một cái gai. Trừ phi Cố Bách Chu hoàn toàn buông tay.

"Đừng nghĩ nhiều vậy. Thật ra, việc Nhất Bác đến tận đây tìm mày cũng có nghĩa là trong lòng cậu ấy mày quan trọng hơn." Phương Gia Lạc khuyên anh nhìn vấn đề theo hướng khác.

Tiêu Chiến thở dài, nhìn những ngọn núi phủ tuyết trải dài ở phía xa, không nói gì nữa.

Hành trình kết thúc tại điểm xuất phát ban đầu ở thị trấn nhỏ Chamonix. Louis cho biết trong thị trấn có một khách sạn tuyệt vời, được trang trí sang trọng và tinh tế, anh ta còn đề cử dịch vụ massage của khách sạn, có thể loại bỏ hoàn toàn mệt mỏi của toàn bộ chuyến đi.

Mặc quần giấy dùng một lần, cả người được bôi tinh dầu hoa hồng, gân cốt dần dần thả lỏng theo lực của nhân viên massage, Tiêu Chiến nằm trên chiếc giường massage mềm mại, trong đầu lại không thể ức chế được có một số hình ảnh khó tả.

Ở Courmayeur và thị trấn Trient, phòng tắm nhỏ hẹp hơi nước mờ mịt, nổi bọt trắng xóa, cơ thể theo đôi tay di chuyển khắp nơi mà run rẩy, nóng bừng, muốn ngừng mà không được. Anh không khỏi tưởng tượng đôi tay này là của Vương Nhất Bác, sự vui sướng và thỏa mãn tăng lên gấp bội. Tiêu Chiến mặt mày nóng bừng, vùi đầu vào trong gối.

Mày xong rồi. Anh tự nói với chính mình.

Khoác áo choàng tắm trở lại phòng khách sạn, ngay khi cửa vừa đóng lại, cả người bị ôm ngang eo, ném xuống giường.

"Á." Tiêu Chiến bị bất ngờ, kêu lên. Thắt lưng của áo choàng được nới lỏng, phía trước áo choàng tắm mở rộng, hạ thân chỉ còn lại một chiếc quần lót boxer co giãn màu trắng, đã bị Vương Nhất Bác trực tiếp kéo xuống.

"Làm gì vậy?" Anh cười, cố ý hỏi.

"Tập chống đẩy." Vương Nhất Bác tiến về phía trước, ánh mắt nóng bừng: "Nợ anh thì phải trả lại gấp bội."

Một chiếc đèn chùm sừng dê khổng lồ treo trên trần nhà, ánh sáng mờ ảo của nó in bóng lên tấm thảm. Tiêu Chiến nheo mắt mỉm cười, tinh dầu hoa hồng thấm vào da thịt, tỏa ra ánh sáng ái muội và mùi thơm thoang thoảng mê người.

Không gì có thể trợ hứng tốt hơn thế.

Vương Nhất Bác cúi người hôn anh, dùng tay xoa xoa núm vú anh liên tục, sau đó dọc theo vòng eo sờ đến mông, cặp mông mềm mại đàn hồi, tiếp xúc với cặp đùi thon thả, hơi run lên dưới lòng bàn tay cậu.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, mặc cho bàn tay cậu càn quấy trên da thịt trần trụi của anh, có một loại khoái cảm vừa điên cuồng và thoả mãn. Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng Vương Nhất Bác có thể khiến anh lên đỉnh chỉ bằng cách vuốt ve và hôn môi như thế này.

Hậu huyệt được kiên nhẫn mở rộng bằng bôi trơn, chẳng mấy chốc đã nước nôi dầm dề.

"Vào... vào đi..." Anh chủ động lên tiếng, khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối và mê đắm.

Hai chân bị nâng lên, dương vật cứng rắn hoàn toàn đi vào, va chạm nhau ở tốc độ cao như bị đóng cọc. Tiêu Chiến nắm chặt gối, run rẩy phát ra một tiếng ngâm nga.

"Chậm...chậm chút..." Đuôi mắt anh ửng đỏ, chảy vài giọt nước mắt, phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng trong niềm vui sướng tột độ.

Chất nhầy trong suốt trượt xuống mông và đùi, thấm ướt ga trải giường.

Vương Nhất Bác thích làm tình từ phía chính diện, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn rõ khuôn mặt và đôi mắt ướt đẫm của Tiêu Chiến sau khi cao trào mấy lần. Mặc kệ thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu vẫn sẽ nhớ mãi cái đêm ở tiệm xăm đó, anh mỉm cười hỏi cậu: "Thử với tôi xem?"

Thanh âm mê hoặc, làm người ta khó có thể cưỡng lại được.

"Tiệm xăm... còn có thể mua lại được không?" Vương Nhất Bác cúi xuống hôn môi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vừa mới xuất tinh, còn chưa hồi phục sau cơn cực khoái, hai mắt đã mất tiêu cự, bụng dưới một mảng trắng đục.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến hít một hơi rồi nói: "Không phải là không thể, mà là anh không muốn."

Tim Vương Nhất Bác thắt lại: "Tại sao?"

"Em nghĩ là tại sao?" Tiêu Chiến liếc nhìn cậu, hừ nhẹ một tiếng mềm như bông.

Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra.

Cậu nửa nằm để Tiêu Chiến ngồi lên cậu. Trên cổ có vài dấu hôn màu đỏ nhạt, cậu dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve.

"Sau khi bọn em quay phim xong, anh không muốn cửa tiệm đó nữa." Tiêu Chiến rầu rĩ nói, giọng có chút khàn khàn vì trận cao trào vừa rồi.

Trong lòng vẫn luôn để ý, chỉ là không nói ra thôi.

"Vậy thì mở tiệm mới, em mua cho anh." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

"Không cần em mua cho anh, anh có tiền mà."

"Đừng từ chối." Vương Nhất Bác nhìn vào mắt anh: "Để em mua cho anh, anh sẽ không tùy ý bán nó rồi bỏ đi nữa."

Tiêu Chiến không nhịn được cười: "Em muốn làm cổ đông lớn, còn anh thì làm công cho em đúng không?"

"Nếu em mà là cổ đông lớn, em sẽ không cho anh xăm hình cho người khác."

Tiêu Chiến im lặng, anh biết Vương Nhất Bác đang nói đến hình xăm trên vai Cố Bách Chu, nhưng cả hai đều ngầm đồng ý không nhắc tới.

Tay từ sau gáy trượt xuống, vòng qua lưng anh, Vương Nhất Bác cắn nhẹ vai anh: "Em vẫn luôn muốn hỏi tại sao anh lại có hình xăm này, có lý do gì không?"

"Không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là thích thôi."

Giữa đùi bị dương vật cứng rắn đỉnh vào khiến anh ngồi không thoải mái: "Một lần nữa?" Tiêu Chiến mỉm cười, đầu ngón tay lướt qua cơ bụng Vương Nhất Bác.

"Được."

Vương Nhất Bác nâng mông Tiêu Chiến lên, để anh ngồi lên từng chút một cho đến khi cả cây đi vào.

"...Sâu quá..." Tiêu Chiến khẽ gọi, hai chân run rẩy.

Vương Nhất Bác vung eo, để người trong tư thế cưỡi ngựa vừa đỉnh lộng vừa xoa mông, trầm giọng nói: "Sướng thì phải kêu lên."

Tiêu Chiến vươn cổ thở như sắp chết đuối, được Vương Nhất Bác đỉnh lộng đến dục tiên tục tử.

"Ưm..." Tiếng nức nở dần dần phóng đại, anh mặc sức mà thở dốc, rên rỉ, cho đến khi toàn thân được cao trào bao phủ, anh co giật mà bắn ra.



Trở lại Giang Thành, Tiêu Chiến chuyển đến nhà Vương Nhất Bác.

Căn nhà của anh chưa có bán, đã lâu không có ai ở, khi vừa mở cửa ra, có thể ngửi thấy rõ một mùi rất khó chịu.

Anh bước tới cửa sổ mở nó ra để thông gió. Nhiều đêm không ngủ được hoặc có suy nghĩ gì đó, anh đều sẽ đứng đây nhìn lên bầu trời đêm mà hút thuốc.

Anh không chắc mình chuyển đến nhà Vương Nhất Bác thì còn có thể hút thuốc hay không, có lẽ anh nên bỏ thuốc. Anh nhớ Phương Gia Lạc từng nói Vương Nhất Bác không có thói quen hút thuốc.

Tiêu Chiến gọi điện cho Tần Hòa, dò hỏi liệu cậu có quay lại tiếp tục làm học trò của anh nếu mở cửa tiệm hay không.

Tần Hòa vui mừng khôn xiết: "Ông... ông chủ, anh quyết định quay lại rồi sao?"

Dù đã đổi chủ nhưng cậu ta vẫn không thể thay đổi cách gọi của mình.

"Lần này tôi sẽ không đi nữa." Tiêu Chiến dừng một chút, rồi bổ sung thêm: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra."

"Em đương nhiên sẽ quay lại với anh." Tần Hòa kích động nói năng lộn xộn: "Ông chủ, anh yên tâm, sau này em sẽ không tự cho là đúng hay tự ý, tùy tiện tiết lộ tung tích của anh cho người khác biết. Nếu còn có người đến quầy rầy, em sẽ giúp anh chặn lại."

Tiêu Chiến cười: "Chỉ sợ không cần cậu ra tay."

"Ông chủ, anh..." Tần Hòa ngửi thấy mùi gì đó không bình thường, ngập ngừng hỏi: "Anh lại yêu rồi à?"

Lời này không quá chính xác, nhưng Tiêu Chiến cũng không muốn sửa lại. Điều anh lo chính là nếu Tần Hoà biết anh đang hẹn hò với ai mà không sốc tận ốc thì mới lạ.

"Đừng nói nhảm nữa. Pudding thế nào rồi? Mập ốm sao rồi?"

"Đương nhiên là ốm rồi, nó nhớ anh đến mức không ăn được. Tiệm xăm em làm không được phép nuôi mèo, mỗi ngày đều nhốt nó ở nhà, tội nghiệp nó lắm."

Mũi của anh đột nhiên đau nhức, Tiêu Chiến im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: "Lần này tôi quay về, sẽ không đi nữa."

Đêm anh từ sân bay trở về nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngơ ngẩn đứng ở cửa, cảm giác như đã qua mấy kiếp người.

Lần trước cũng tại nơi này bọn họ tạm biệt nhau trong không vui. Anh như đứng đống lửa ngồi đống than, ra vẻ lạnh nhạt, một miếng hải sản Vương Nhất Bác đã hao hết tâm tư để chuẩn bị cũng không ăn.

"Tay của em sao bị thương vậy?" Anh đột nhiên quay đầu lại hỏi.

"Cái gì?" Vương Nhất Bác giật mình.

"Tối hôm đó, anh và..." Tiêu Chiến ngập ngừng: "Bọn anh đến ăn tối, em làm một bàn hải sản hấp, tay lại bị thương."

Thật ra anh muốn hỏi Vương Nhất Bác lần đó mời bọn họ đến nhà là có ý gì.

"À." Vương Nhất Bác suýt chút nữa quên mất, nhưng khi nhắc lại lại có chút ngượng ngùng, "Tối hôm trước đó em tập làm, không cẩn thận bị bỏng."

Cậu chưa bao giờ vào bếp, tình cờ lúc đó rảnh rỗi, rồi ma xui quỷ khiến kiểu gì đi kiếm dì nài nỉ học nấu ăn. Vì cái gì thì cậu không thể nói được. Có lẽ cậu chỉ đang kiếm cớ để gặp Tiêu Chiến, cố gắng bù đắp những tiếc nuối trong lòng.

"Em...em muốn gặp anh." Cậu thì thầm. Cậu nghĩ mình sẽ che giấu thật tốt, giống như vô số khoảnh khắc cậu nhìn Tiêu Chiến từ xa. Cậu là một diễn viên và cậu có sự tự tin này.

Không ngờ biến khéo thành vụng, việc không đâu vào đâu.

"Sau này đừng xuống bếp nữa." Tiêu Chiến hốc mắt đỏ lên: "Không phải có dì rồi sao, anh cũng có thể làm."

"Vậy sau này anh nấu cơm, em rửa bát." Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh: "Vậy bây giờ có thể bắt đầu được chưa?"

Tiêu Chiến sửng sốt một lát, sau đó chợt hiểu ra cậu đang nói cái gì, nhẹ nhàng cười: "Được, bạn trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top