Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 2: Rome

"Tiêu Chiến."

Trong sảnh sân bay, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. Tiêu Chiến dừng lại, quay đầu, liền thấy Cố Tiểu Nhu đang kéo vali đứng ở phía sau mình.

"Tiểu Nhu, trùng hợp vậy." Tiêu Chiến mỉm cười chào hỏi, ánh mắt vô thức liếc nhìn bên cạnh cô. May mắn thay, chỉ có mình cô.

"Sao, sợ gặp anh trai em à?" Cố Tiểu Nhu mi mắt cong cong.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười nói: "Em vẫn thẳng tính như vậy."

Cố Tiểu Nhu không nói gì, trên dưới đánh giá anh, trên môi nở nụ cười. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong là áo hoodie màu xám, vẻ mặt tràn đầy sinh khí, cả người như được tẩm bổ trong vại mật.

"Anh đi đâu vậy? Sao lại đi một mình?" Lời vừa nói ra liền cảm thấy không đúng. Nếu không phải một mình, hổng lẽ Vương Nhất Bác còn có thể trắng trợn táo bạo đi cùng anh sao?

Hai người bọn họ yêu đương, đương nhiên có rất nhiều điều bất tiện.

Tiêu Chiến cười nói: "Anh đi Tokyo xem triển lãm nghệ thuật, sau đó bay sang Rome gặp em ấy."

"Rome..." Cố Tiểu Nhu nhẹ nhàng lặp lại: "Phải rồi, em nghe nói anh Nhất Bác sắp tham dự Tuần lễ thời trang Paris. Các anh đang hẹn hò bí mật phải không?"

Tiêu Chiến vẻ mặt có chút xấu hổ: "Còn em, em đi đâu đó?"

"Em cũng đi Tokyo." Cố Tiểu Nhu liếc nhìn tấm vé máy bay trong tay Tiêu Chiến, mỉm cười: "Cùng chuyến bay với anh."

Trên đời luôn có những sự trùng hợp như vậy. Đi Na Uy trên cùng chuyến bay với Cố Bách Chu, rồi lại đi Tokyo trên cùng chuyến bay với em gái hắn.

Trước giờ lên máy bay vẫn còn sớm nên cả hai tìm chỗ ngồi, cùng nhau ngồi chờ máy bay.

"Dạo này thế nào rồi?" Tiêu Chiến chủ động hỏi.

"Hỏi em, hay hỏi anh em." Cố Tiểu Nhu nhướng mày.

"Cả hai." Tiêu Chiến cúi đầu mỉm cười. Nếu như Cố Bách Chu sống tốt, anh cũng yên tâm.

"Là bạn bè quan tâm?" Cố Tiểu Nhu nhìn anh.

Tiêu Chiến cười khổ: "Cậu ấy đến bây giờ vẫn không xem anh là bạn."

"Được rồi, là bạn trai cũ quan tâm." Cố Tiểu Nhu chớp mắt: "Rất tốt, đi tung tăng khắp nơi. Em thì rất mệt, cực kỳ bận rộn, lần này em đi Tokyo là để đàm phán hợp đồng."

"Hai anh em em có nhiều điểm giống nhau nhưng khác nhau cũng không ít." Tiêu Chiến cảm thán.

"Ý của anh là em có chí cầu tiến hơn Cố Cháo sao?" Cố Tiểu Nhu nghiêng đầu.

Tiêu Chiến không trả lời.

"Anh đừng thấy ảnh ngày thường cà lơ phất phơ nhưng thực ra không hề hồ đồ chút nào. Khi ảnh mới tiếp quản công ty, rất nhiều người không phục ảnh, cho rằng ảnh chỉ là cậu ấm, chỉ biết chơi bời lêu lỏng. Kết quả trong vòng chưa đầy một năm, kết quả kinh doanh rất tốt, còn giành được mấy cái hợp đồng lớn cho công ty."

"Thật sao?" Tiêu Chiến có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên, ảnh có giỏi cỡ nào thì cũng không phải là Mr. Right của anh." Cố Tiểu Nhu cười nói: "Vì anh không yêu anh ấy, nên tự nhiên cũng sẽ không nhìn ra được ưu điểm của anh ấy."

Đang nói chuyện thì điện thoại reo.

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới." Cố Tiểu Nhu mỉm cười với Tiêu Chiến, cắm tai nghe vào: "Nghe, Cố Cháo."

Trong lòng Tiêu Chiến run lên, anh vẫn im lặng.

Chỉ nghe được mấy tiếng ừ ừ của Cố Tiểu Nhu, lặng lẽ liếc anh một cái, nói yên tâm, đến Tokyo sẽ có người đón.

Không biết đầu bên kia nói gì, điện thoại đã cúp máy.

"Anh trai em có năng lực tự chữa lành rất mạnh, đừng lo lắng." Cố Tiểu Nhu nhìn thấy vẻ u ám trên mặt Tiêu Chiến, tháo tai nghe ra, cười nói: "Các anh thế nào? Anh Nhất Bác đang bận à? Cũng lâu rồi em không gặp anh ấy."

"Rất tốt. Tiệm xăm của anh đã mở cửa, Nhất Bác lúc trước có nghỉ ngơi một thời gian, hiện tại đang quay phim mới." Tiêu Chiến cười nói.

"Vậy tốt rồi." Cố Tiểu Nhu gật gật đầu. Những người đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện mới về lại bên nhau, tự nhiên sẽ biết quý trọng nhau.

Chỉ là một vài người trong số họ sẽ không giống như trước vô tư mà tụ tập vui vẻ cùng nhau nữa, nghĩ đến điều đó trong lòng không khỏi tiếc nuối.

Hai người trò chuyện một lúc thì thông báo lên máy bay vang lên, hành khách lần lượt bắt đầu xếp hàng.

Sau khi lên máy bay, Tiêu Chiến tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Lúc này đang là chạng vạng, anh ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh nắng chiều bắt mắt, phía trên sân bay là bầu trời hoàng hôn rực rỡ nắng.

[Chuẩn bị cất cánh.] Tiêu Chiến chụp một bức ảnh ngoài cửa sổ, gửi cho Vương Nhất Bác.

Anh không chắc liệu mình có nhận được phản hồi ngay lập tức hay không, dù sao đối phương vẫn luôn bận rộn, không thể tự chủ được.​

Điện thoại 'ding' một tiếng, Vương Nhất Bác gần như trả lời ngay lập tức, cũng là bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn: [Em vừa cầm điện thoại, thì tin nhắn WeChat của anh cũng vừa đến.]

Khóe miệng Tiêu Chiến không tự giác nhếch lên.

[Hẹn gặp lại ở Rome.] Anh trả lời.

[Bay an toàn, hẹn gặp ở Rome nhé.]



Đây là lần thứ ba Tiêu Chiến tới Rome.

Mỗi lần đến, tâm trạng của anh đều rất khác. Lần đầu tiên, anh cầm máy ảnh, vô tình nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trên ban công khách sạn, từ đó ngày đêm thương nhớ không quên. Lần thứ hai, anh một mình đón chuyến tàu từ Venice về thăm lại nơi cũ, lặng lẽ từ biệt quá khứ.

Lần này anh cũng bay một mình, một mình đi trên con đường nơi xứ lạ, nhưng cuối con đường sẽ là người anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiêu Chiến ở lại Tokyo ba ngày, sau đó lên đường đi Rome. Vương Nhất Bác vừa kết thúc hành trình ở Paris.

Sau khi xuống máy bay, Tiêu Chiến bắt taxi đi thẳng về khách sạn. Vương Nhất Bác đặt khách sạn nơi Tiêu Chiến gặp cậu đứng trên ban công.

Trên thực tế, cậu vẫn luôn tò mò tại sao chỉ là cái nhìn thoáng qua nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tiêu Chiến như vậy.

Tiêu Chiến từng tâm sự chuyện tình sử của anh với cậu, trước cậu, không tính Cố Bách Chu, anh có hai người bạn trai, đều là vì đối phương có vẻ ngoài giống cậu.

Khi đó, cả hai đang nằm trên giường đếm số người yêu cũ của nhau. Khi Vương Nhất Bác nghe đến đây, máu ghen nổi lên, đè Tiêu Chiến dưới thân hung hăng làm vài lần.

"Cậu... hứa sẽ không giận..." Tiêu Chiến giọng khàn khàn, đuôi mắt phiếm hồng, da thịt trần trụi trải đầy dấu tay và dấu hôn.

Đương nhiên, anh có thể chọn cách giấu đi, nhưng Tiêu Chiến cố tình muốn xem bộ dáng ghen tuông của Vương Nhất Bác một lần. Chỉ không ngờ lại có người có tính chiếm hữu như vậy, vừa nghe đại khái đã chịu không nổi.

"Ai nói tôi giận tôi ghen." Ngón tay cậu quấn lấy sợi tóc mềm mại của Tiêu Chiến, thân dưới vẫn dính chặt vào nhau.​

"Cậu ghen với cả người cũ?" Tiêu Chiến nhướng mi.

"Ghen hết, chỉ cần là qua tay anh, người mới người cũ đều ghen."

"Vậy chúng ta nói về bộ phim cậu đang quay đi. Có bao nhiêu cảnh hôn nhau? Hmm..."

Những lời tiếp theo bị mắc kẹt trong nụ hôn mãnh liệt và hung hãn.



Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào những phiến đá cổ, phản chiếu ánh sáng vàng. Tiêu Chiến nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe taxi, kéo mình ra khỏi ký ức. Hai người đã không gặp nhau một tháng kể từ khi Vương Nhất Bác vào đoàn phim mới.

Anh cúi đầu mở điện thoại ra, trên mạng tràn ngập những tạo hình của Vương Nhất Bác tại tuần lễ thời trang, tinh tế, thanh lịch và quý phái, dừng ở trong mắt Tiêu Chiến, tất cả đều là hình ảnh vô độ không biết mệt mỏi của cậu ở trên giường.

Không ai biết rằng chàng trai lạnh lùng cao quý dưới ống kính lại vô cùng hung dữ khi làm tình.

Lần này Vương Nhất Bác rời đoàn phim để đi Tuần lễ thời trang, nhân tiện hẹn hò với Tiêu Chiến. Lịch trình dày đặc, họ chỉ có tổng cộng thời gian hai ba ngày. Ở Rome, hai ba ngày là đủ.

Buổi chiều, họ cùng nhau lang thang trên các con phố ở Rome, Quảng trường de España, Đấu trường La Mã, đền Pantheon, đài phun nước Trevi... Tiêu Chiến vừa đi vừa nói, sau khi anh xem "Kỳ nghỉ ở Rome" anh liền yêu thành phố cổ kính và lãng mạn này.

Điều anh không kể là công chúa đã gặp được tình yêu của đời mình ở đây, còn anh đã gặp được Vương Nhất Bác. Tất cả mọi thứ đều như định mệnh sắp đặt.

Khi màn đêm buông xuống, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến nhà hàng nhỏ lần trước anh từng đến và gọi rượu vang đỏ, sườn cừu nướng, mì ống, tráng miệng là kem vani và sô cô la.

Ánh nến lung linh, trong không khí thoang thoảng hương thơm, âm nhạc nhẹ nhàng êm dịu vang lên.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến: "Lần trước anh đến một mình à?"

Tiêu Chiến gật đầu. Thực ra, trước khi gặp Vương Nhất Bác, anh luôn có thói quen đi du lịch một mình. Vì lý do nào đó, dù định cư ở Giang Thành nhưng trái tim anh vẫn luôn lang thang không có đích đến cho đến khi định cư tại đây cùng Vương Nhất Bác.

"Chị Mi có biết em đi đâu không?" Tiêu Chiến cắt một miếng sườn cừu đặt lên đĩa của Vương Nhất Bác.

"Biết." Vương Nhất Bác dùng nĩa đưa vào miệng, quả thực rất ngon. Chẳng trách Tiêu Chiến ở Mont Blanc vẫn nhớ mãi món này. Cậu đã thử làm vài lần ở nhà nhưng lần nào hoặc cũng không đủ nhiệt hoặc bị cháy quá mức.

Nhưng lần nào Tiêu Chiến cũng cổ vũ và khen ngợi cậu. Vương Nhất Bác tin rằng dù cậu có nấu một bữa cơm trắng thì Tiêu Chiến vẫn có thể tán dương cậu.

"Lần này không có thời gian đi Thụy Sĩ trượt tuyết với anh, chờ phim kết thúc chúng ta cùng đi nhé."

Tiêu Chiến cười nói: "Em nợ anh nhiều hơn một lần rồi đó."

"Đúng đúng đúng." Vương Nhất Bác nhanh chóng hiểu ra, mím môi: "Là lỗi của em, xuất hiện không đúng lúc, làm anh đi rồi phải giữa đường quay lại, lãng phí một lần vé máy bay."

"Hai." Tiêu Chiến sửa lại: "Vé khứ hồi."

Ra khỏi quán, bên ngoài trời bắt đầu mưa, hai người mua một chiếc ô ở một cửa hàng ven đường.

Bình thường, Vương Nhất Bác luôn là người bị chụp ảnh. Khi đi du lịch cùng Tiêu Chiến, cậu trở thành nhiếp ảnh gia, mỗi cái cau mày, nụ cười của Tiêu Chiến đều là phong cảnh trong mắt cậu, ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Liên tiếp chụp hết tấm này đến tấm khác.

"Có muốn về khách sạn nghỉ ngơi sớm chút không?" Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến chưa kịp quen với múi giờ ở đây, còn đi dạo cả ngày nên lúc này hẳn là rất mệt.

"Không sao, có thể đi dạo chút nữa." Tiêu Chiến vẫn còn hưng phấn, xoay cán ô, giẫm lên vũng nước trên đường như một đứa trẻ.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác đột nhiên gọi anh lại: "Có muốn về nhà với em không?"

"Về nhà?" Tiêu Chiến sửng sốt.

"Bố mẹ em muốn gặp anh."

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ đó lại nghe như một quả bom vào tai Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vậy mà muốn comeout với gia đình.

Trong đầu anh hiện lên căn biệt thự xa hoa toạ lạc trên núi nhìn ra biển của nhà Cố Bách Chu, anh nghĩ nhà của Vương Nhất Bác cũng sẽ tương tự như vậy. Kỳ thật kể từ khi anh và Vương Nhất Bác sống chung, trái tim anh vẫn treo lơ lửng. Liệu mọi thứ có thuận lợi sau khi giải quyết được vấn đề của hai người hay không? Anh nhớ rất rõ bố của Cố Bách Chu không chấp nhận con trai của ông yêu một người đàn ông.

Bố mẹ của Vương Nhất Bác, chắc cũng có thái độ tương tự.

"Anh vẫn luôn lo lắng về chuyện này đúng không?" Vương Nhất Bác nhếch môi cười nói: "Anh nghĩ em không muốn nói cho gia đình biết sao?"

Mặt Tiêu Chiến nóng bừng, tâm sự của anh đã bị cậu nhìn thấu.

"Bố mẹ em đồng ý?" Anh không thể tin được.

Vương Nhất Bác mỉm cười gật đầu. Quá trình thuyết phục không hề dễ dàng, cũng may bố mẹ cậu khá cởi mở, hỏi cậu đã nghiêm túc xem xét việc này hay chưa, sau đó không nói gì thêm, chỉ nói lúc nào rảnh thì dẫn người về nhà ăn bữa cơm.

"Giờ về nghỉ ngơi được chưa?" Cậu nhẹ nhàng nói: "Chúng ta vẫn còn nhiều, rất nhiều thời gian."

"Được."



Bình minh trời vẫn còn mưa. Vương Nhất Bác tỉnh dậy, thấy Tiêu Chiến vẫn đang ngủ say trong vòng tay mình, lông mi dài che kín, hơi thở đều đều và sâu.

Cậu kéo chăn lên che đôi vai trần của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác trước nay luôn có năng lượng vô tận, có thể đi nước ngoài hai ba ngày rồi trở lại làm việc bình thường. Nhưng lần này, cậu hy vọng thời gian trôi chậm một chút để cậu có thể ở bên Tiêu Chiến lâu hơn một chút.

Có lẽ cảm thấy khó chịu khi bị cánh tay cậu kẹp chặt, Tiêu Chiến nhíu mày, xoay người, chăn lại tuột khỏi vai.

Vương Nhất Bác mỉm cười bất lực. Tiêu Chiến bị dương vật thẳng đứng của cậu đỉnh vào mông, Từ ngày hôm qua gặp nhau cho đến giờ, hai người chưa làm lần nào.

Cậu nhích lại gần, dụi chóp mũi vào gáy Tiêu Chiến, ngón tay dùng bôi trôi thâm nhập hậu huyệt chậm rãi ra vào.

Tiêu Chiến kêu lên một tiếng, không biết là tỉnh hay mơ, vặn vẹo người, lại nhích người về phía sau, cổ họng phát ra những âm rung đứt quãng theo nhịp điệu của ngón tay Vương Nhất Bác.

Có lẽ, anh đang mơ thấy mình đang làm tình với Vương Nhất Bác.

"Bảo bảo, thoải mái không?" Vương Nhất Bác liên tục hôn anh, tốc độ ra vào của ngón tay dần dần tăng lên.

"Thoải mái... thoải mái quá..." Tiêu Chiến vô thức đáp lại, giọng nói rên rỉ trong cổ họng, giống như đang nức nở.

"Chồng tiến vào được không?" Vương Nhất Bác khàn giọng nói.

"Được..." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, giọng nói mềm mại.

Vương Nhất Bác động thân đỉnh vào.

Tiêu Chiến cả người mơ mơ màng màng, Vương Nhất Bác chậm rãi ra vào, giống như đang trêu chọc anh, mỗi lần đỉnh đều không đến cùng.

"Nhanh... Nhanh lên..." Tiêu Chiến cau mày bất mãn, cứ nửa vời như vậy khiến anh rất khó chịu.

Cánh tay đột nhiên siết chặt, Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến, dùng tốc độ cao mà đâm vào, mang theo âm thanh va chạm của da thịt, mỗi một chút đều nghiền qua điểm mẫn cảm, mang đến một trận tê dại như bị điện giật.

Ngoài cửa sổ mưa dầm liên miên, hai người hơi thở giao triền, trên người dính dính nhớp nhớp. Trong lúc còn đang mơ hồ, Tiêu Chiến không biết mình đang ở nơi nào, là tiệm xăm nhỏ ở Giang Thành, hay chiếc giường lớn êm ái ở nhà Vương Nhất Bác, hay là căn nhà gỗ trên núi Mont Blanc sau cơn bão.

Hóa ra họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều lần mà không hề hay biết.

Tấm rèm bên cửa sổ tung bay, câu thoại kinh điển của "Kỳ nghỉ ở Rome" dường như văng vẳng bên tai, hoặc để tôi chết dưới ánh mặt trời của Rome, hoặc để tôi sống hạnh phúc ở nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top