Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32 - Mùa xuân của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một tháng sau khi về nhà, chỗ thạch cao trên đùi Vương Nhất Bác cuối cùng cũng được gỡ xuống, bác sĩ nhìn phim chụp, nói xương cốt hồi phục rất khá, tiếp tục bay không có vấn đề gì. Cho nên tiếp theo chính là huấn luyện sức mạnh, giúp cơ bắp của chân trở về trạng thái ban đầu.

Lúc đó Tiêu Chiến đã bay lại được hai tuần, mỗi lần anh làm nhiệm vụ, Vương Nhất Bác đều đứng trên đài quan sát nhìn anh thuận gió, lại ở sân bay chờ anh bình an đáp đất, là người đầu tiên chạy về phía cậu. Quan hệ của bọn họ, các đồng đội dường như trong lòng đều rõ mà không nói ra, cũng không có ai vạch trần, mọi người dùng phương thức đó để bảo vệ bọn họ. Người cuối cùng biết được đại khái là Cao Khải, tên này kéo anh ra một góc hỏi trộm, Tiêu Chiến sảng khoái nhận luôn.

Cao Khải hình như cũng không đặc biệt bất ngờ, chỉ là khó nén hâm mộ, hỏi: "Cậu ấy cua được cậu kiểu gì đấy?"


"Cậu ấy hỏi thế anh mới phát hiện, hình như em chưa từng theo đuổi anh thì phải." Buổi tối lúc ở nhà xem TV, nằm trên đùi Vương Nhất Bác, càng nghĩ càng thấy tiếc, "Hay là giờ em theo đuổi anh chút đi?"

Kênh quân sự đang phát một bộ phim tài liệu ngắn về một trận chiến trên không của một bộ phận không quân nào đó, Vương Nhất Bác xem mê mẩn, vẫn không quên đùa nghịch vành tai anh, cười nói: "Theo đuổi như nào? Tặng hoa hay là mời ăn?"

"Anh bảo này, có thể đổi cách gì đỡ quê hơn không?"

"Tặng hoa quê lắm à?"

"Anh là nam, tặng hoa làm cái gì?"

"Thế anh nghĩ xem thích gì, nói đi em mua."

"Thế thì còn nước non gì? Chả có ngạc nhiên bất ngờ gì hết." Tiêu Chiến thở dài, "Bỏ đi, em chỉ là một con heo chỉ biết lén lút viết nhật ký yêu thầm thôi."

Thanh niên cười cúi đầu, hôn môi anh, "Em thật sự không hiểu lắm về lãng mạn, nhưng anh có thể dạy em, em đảm bảo sẽ dụng tâm học hỏi." Sau đó lại thổi khí bên tai anh, "Được chứ, Tiêu Chiến ca ca?"

Tiêu Chiến chịu không nổi nhất là cái này, trên tai anh nhất định phủ đến hàng trăm triệu đầu dây thần kinh, Vương Nhất Bác vừa tới gần, hôn, nói chuyện thậm chí chỉ cần thở, là eo sườn anh đã nảy lên như bị điện giật. Rất kỳ cục, anh cũng chả hiểu nữa, lúc trước cũng có người thì thầm với anh rồi chứ, nhưng loại phản ứng mẫn cảm này chưa bao giờ xuất hiện cả.

Anh giơ tay cản cái đầu nóng hừng hực của heo con lại, nói: "Đừng nháo, đến giờ ngủ rồi."

"Vâng." Vương Nhất Bác thuận đà hôn luôn lòng bàn tay anh, "Hôm nay có thể dọn về phòng ngủ rồi chứ?"

Tiêu Chiến ngủ giường xếp thư phòng đã hơn nửa tháng nay, nguyên nhân là lúc mới về mấy đêm đầu hai người không ngủ yên ổn được một đêm nào, Vương Nhất Bác cứ cách nửa phút lại phải hôn anh, một khi đã hôn thì không dừng được, như hận không thể dính lên người anh. Kết quả cả hai đều nổi phản ứng, lại ngại cái chân bị thương không tiện làm gì hết. Có anh nằm cạnh, mặc dù không đụng vào nhau, Vương Nhất Bác cũng vào giấc thật sự chậm, trong lúc đó nhịn không được lại cứ muốn dán vào, rồi lại hoàn toàn kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Anh lo điều này sẽ ảnh hưởng bạn trai nghỉ ngơi, huống hồ như vậy đối với sức khỏe tinh thần cũng chả có lợi gì, cho nên quyết định ra thư phòng ngủ, lúc ấy á, phải dỗ mãi heo con mới miễn miễn cưỡng cưỡng ủy ủy khuất khuất đồng ý.

Giờ thanh niên đã bỏ thạch cao, khôi phục việc đi lại bình thường, hình như không cần phải cố kỵ gì nữa, nhưng mà....

Vương Nhất Bác không chờ được anh đồng ý, liền dùng chóp mũi cọ loạn trên mặt anh, như một con heo gấp không dằn nổi, "Cầu xin anh mà ca ca, chân đã khỏi rồi, em đảm bảo không bắt nạt anh được không?"

Cũng không phải chuyện bắt nạt hay không bắt nạt, Tiêu Chiến nghĩ thầm, mà là đáp án của một vấn đề nhất định anh vẫn còn muốn giãy giụa thêm chút—ai là vợ?

"Dọn dọn dọn," anh nói, "Dù sao anh ngủ giường xếp vậy cũng đủ rồi, chả thoải mái tẹo nào."

Vương Nhất Bác vui vẻ muốn điên, giúp anh khuân chăn gối về, giường cũng xếp gọn bỏ vào thùng, cuối cùng còn không quên dùng băng dính dán luôn thùng lại.

"Dán làm gì?" Tiêu Chiến hỏi, "Lần sau lấy không tiện."

"Không có lần sau," Vương Nhất Bác nhét cái thùng giấy vào góc tường, nói: "Đây là chỗ trú ngụ trong suốt quãng đời còn lại của nó."

Tiêu Chiến cực kỳ buồn cười, "Em sợ anh lại ra thư phòng ngủ hả?"

"Không phải." Thanh niên nói, "Em sợ anh đuổi em ra thư phòng ngủ."

Tiêu Chiến: "...."

Một con heo mà tâm nhãn nhiều như thế, có khoa học không?


Vương Nhất Bác ôm lấy anh từ phía sau, lại làm nũng: "Ngủ đi, ca ca."

Anh cứ thế bị heo con vừa ôm vừa đẩy về phía phòng ngủ, buồn cười bảo: "Em mà đặt vào tiểu thuyết chính là OOC toàn bộ đó George."

"OOC nghĩa là gì ạ?"

"Nhân thiết sụp đổ."

"Sao em lại sụp đổ?"

"Khối băng to đùng biến thành bánh donut, em bảo có sụp không?"

Vương Nhất Bác cười hôn môi anh, "Có thể tại mùa xuân tới rồi, khối băng bị hòa tan, lộ ra cái bánh donut bên trong?"

Tiêu Chiến cũng cười, anh phát hiện mình rất thích cùng Vương Nhất Bác vừa hôn vừa nói chuyện như thế. Anh hỏi: "Em ám chỉ cái gì đó?"

"Không cần ám chỉ." Thanh niên nhìn vào mắt anh, ánh mắt mỉm cười: "Anh chính là mùa xuân của em."

Bọn họ nằm nghiêng, mới đầu là ôm nhau ngủ, nhưng không biết ai hôn ai trước, tóm lại lại gặm nhau tiếp rồi. Lúc mới bắt đầu gặm còn có lui có tới, dần dần Tiêu Chiến liền rơi vào thế hạ phong, con heo con ngoan ngoãn đã biến thành một con chó lớn nhiệt tình, hôn đến nỗi anh không ngậm nổi miệng, đôi bàn tay to lại còn sờ loạn trên người anh, làm anh khó mà chống đỡ. Vấn đề nghiêm trọng nhất là, từ sau khi hồi phục huấn luyện sức mạnh, heo con còn cứng nhanh hơn trước.

Quần đùi đã sớm bị tụt mất, thanh niên xoa đủ hõm eo anh rồi lại vòng xuống quả mông dũng mãnh của anh mà làm bậy, lúc đầu còn biết nặng nhẹ, lát sau đã bắt đầu làm càn, như trẻ con nặn đất sét, còn cắn tai anh nói bậy: "Sao lại mềm như thế? Ca ca như quả đào ý."

Đằng trước bị đỉnh, đằng sau bị xoa, môi thì bị gặm, đầu lưỡi bị liếm, Tiêu Chiến quả thực muốn điên rồi, "Vương Nhất Bác..." Anh gian nan né tránh hơi thở hừng hực của đại cẩu dính người, "Đã nói... ưm... không bắt nạt anh mà..."

"Chỉ hôn tí thôi mà," thanh niên đáng thương cực kỳ, "Bao nhiêu ngày không hôn rồi..."

Gì cơ? "Rõ ràng ngày nào cũng..." Nhưng anh lại bị hôn tiếp.

"Mấy lần hôn siêu thanh kia không tính." Đại cẩu cãi.

Tiêu Chiến cũng rõ một số việc căn bản không tránh được, hai người bình thường vừa mới yêu đương, không muốn tiếp xúc thân mật mới là có vấn đề. Anh quyết một cái tâm, đơn giản trực tiếp hỏi: "Có phải em muốn làm không?"

Vương Nhất Bác lập tức dừng động tác, chớp chớp đôi mắt cẩu nhìn anh, "Làm gì cơ?"

"Làm tình." Thằng nhóc con lại còn giả bộ.

Trong bóng đêm anh không nhìn rõ mặt Vương Nhất Bác, chỉ thấy cặp mắt kia chớp sáng như phát quang, gần như có thể đoán được mặt cậu đã đỏ, bởi vì mỗi một hơi thở đều nặng nề hơn. Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Muốn, nhưng mà...."

"Nhưng mà em không biết cách?"

"Em biết!"

Tiêu Chiến trong lòng căng thẳng, "Nhưng mà em không được?"

Làm Vương Nhất Bác phì cười, "Ca ca, khuyên anh đừng khích em."

"Thế nhưng mà sao?"

Thanh niên lại trầm mặc đi, một lát sau mới đáp: "Em sợ sư mẫu không đồng ý."

"Ý gì?" Tiêu Chiến không hiểu, "Cái lưng quần của anh buộc trên tay mẹ anh chắc?"

Vương Nhất Bác: "...."

Anh với tay vào trong chăn, đánh bạo cầm lấy món đồ vừa cứng vừa nóng kia, dù sao mặt đã đen thùi lùi rồi có đỏ thêm tí cũng không ai thấy, nhẹ giọng nói: "Đã như vậy rồi, còn nhưng mà gì nữa đây?"

Bàn tay đang túm eo anh lập tức ép chặt, giọng nói nặng nề: "Sư mẫu nếu mà không đồng ý, anh còn có thể... đi tìm người khác, xây dựng gia đình."

Dù dưới trạng thái thiếu đứng đắn như thế, tám chữ cuối cùng vẫn mang theo âm rung khiến lòng người bải hoải, Tiêu Chiến nhũn ra, lại không động thanh sắc, lòng bàn tay nhẹ nhàng hoạt động trên cây gậy nóng bỏng kia, hỏi: "Em nghĩ vậy à?"

Vương Nhất Bác mắt thường cũng thấy đang nuốt nước bọt, sau đó gật gật đầu.

Tiêu Chiến lại hỏi: "Em không tin anh?"

"Tin." Thanh niên nói, "Nhưng em không muốn làm sư mẫu đau lòng nữa."

Tiêu Chiến thở dài một tiếng, "Em thật là một con heo con ngu đần."

"Em..."

Anh siết chặt ngón tay không cho thanh niên nói tiếp, "Anh là con trai duy nhất của mẹ anh, bà sao lại đau lòng vì anh vui vẻ?"

"Nhưng mà..."

"Anh biết em đang lo cái gì." Anh nói, "Mẹ anh chắc là không cách nào tiếp thu được ngay, nhưng bà sẽ hiểu anh, anh tin là bà sẽ hiểu."

Vương Nhất Bác mắt sáng long lanh, như ánh nước, "Chắc bà mong chờ anh có con lắm? Em... cảm thấy rất có lỗi với bà..."

"Đồ ngốc." Anh dán lại gần hôn hôn heo con, "Lỗi lầm duy nhất em có thể gây ra với bà, đó là đối xử với anh không tốt, lừa gạt anh, phụ anh, không nghe lời anh. Em có không?"

Heo con lập tức lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Em sẽ đối xử tốt với anh cả đời, sẽ không lừa anh, không phụ anh, cả đời nghe lời anh."

"Vậy thì không cần xin lỗi gì hết." Anh vẫn khống chế cậu, như gần như xa, đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới, trên gương mặt tuấn lãng kiên nghị của bạn trai mình, như sợ hãi lẫn với mê luyến, "Giờ có muốn hôn anh không?"

Vương Nhất Bác không lãng phí dù chỉ nửa giây, liền hung hăng hôn lấy anh, đại cẩu nhiệt tình tiếp tục tiến hóa thành một con sói hung mãnh, hận không thể ăn sạch anh nuốt luôn vào bụng, dưới thân cứ thế đỉnh vào lòng bàn tay anh, anh dùng lòng bàn tay đánh vòng trên đỉnh, móng tay cắt ngắn ngẫu nhiên xẹt qua, vừa lòng mà thu hoạch được tiếng hít thở trầm thấp tràn khỏi cổ họng của thanh niên, gợi cảm đến mức da đầu anh tê dại.

Anh vẫn luôn tình nguyện dùng từ "gợi cảm" để hình dung Vương Nhất Bác, nhưng từ trước chỉ là thưởng thức về vẻ ngoài, hiện giờ sự gợi cảm này đã thâm nhập vào linh hồn, chỉ thuộc về mỗi mình anh, hơn nữa còn vì anh mà có một bộ dạng cụ thể hơn. Đây là Vương Nhất Bác mà chưa ai từng gặp qua, Vương Nhất Bác chỉ riêng thuộc về Tiêu Chiến, đang dùng hành động nói với anh, em là của anh, anh có thể độc chiếm tất cả con người em.

Cho nên Tiêu Chiến mặc cho mình đáp lại người yêu, cùng một phương thức, biểu đạt cùng một loại cảm tình. Động tác tay anh chưa dừng, lặng lẽ nằm phục xuống hôn cằm và cổ chàng trai, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cái hầu kết nhô lên kia, nhưng cũng không quá lưu luyến, như là thẹn thùng, rồi lại tiến đến bên tai cậu nói: "Anh có thể thật sự không làm 'vợ' được đâu."

Cây hàng kia trong tay anh anh càng thêm dữ tợn, bừng bừng nảy lên, giọng cậu ấm áp, chứa đầy nhục dục, cắn phần thịt mềm bên sườn cổ anh hỏi: "Vì sao...?"

Tiêu Chiến thấp giọng cười một tiếng, lại dí sát vào thêm một chút, môi chỉ vừa động là có thể hôn lên tai người yêu.

"Vì em to quá," anh dùng giọng thấp nhỏ vẻ yếu thế, "Anh ăn không vô."

Gần như đúng lúc giọng anh rơi xuống, thân hình đang ôm chặt anh run lên, một thứ nóng bỏng sền sệt dũng mãnh bắn vào lòng bàn tay anh.

Tiêu Chiến giật mình ra đó, nhìn heo con vừa xấu hổ vừa bực tức đến lắp bắp, ấp úng: "Em... Em... Anh..."

Anh cố nín cười, nhưng độ cong khóe môi khó có thể che giấu dưới ánh trăng, heo con càng thêm ảo não, cắn răng mãi mới bật ra được một câu: "Đây không phải là trình độ chân chính của em!"

"Không việc gì không việc gì!" Tiêu Chiến nhanh chóng an ủi lòng tự trọng bị hạ thấp của bạn trai niên hạ, dùng một tay khác xoa đầu tiểu trư, "Lần đầu tiên mà, rất bình thường! Mà có như thế cũng không sao, ca ca yêu em, meo!"

Nói xong liền xoay người với lên tủ đầu giường lấy khăn giấy, vừa lau khô tay đã bị túm eo kéo về, tiểu sói con cúi người cắn trên hõm eo anh, nói: "Anh cười em!"

"Anh không... á!" Vương Nhất Bác bắt đầu cắn mông anh, tê tê lại còn hơi ngứa, anh cười khanh khách trở tay đẩy đầu tiểu trư, "Đừng nháo, anh có cười đâu mà!"

"Trong lòng anh đang cười!" Tiểu trư căm giận, "Đã nói là ngoài ý muốn rồi!"

"Ngoài ý muốn ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn!" Tiêu Chiến vuốt lông heo con, "George của chúng ta mới không chỉ có 9 phút đâu nha!"

"Hứ."

"Ít nhất phải 10 phút."

Vương Nhất Bác tức quá một phát tụt quần anh, đè chặt anh dưới thân, "Hôm nay em phải cho anh xem rốt cuộc em mấy phút!"

Cây hàng kia thế mà lại cứng như cắn phải thuốc, đỉnh trên mông anh, nóng đến nỗi anh kêu chin chít, "Anh sai rồi anh sai rồi, nhưng mà hôm nay thật sự không được, mai còn phải huấn luyện kìa! Ui ui ui đừng làm hỏng cặp mông dũng mãnh của anh..."

Vương Nhất Bác như bị anh chọc cười, cúi đầu hôn hôn tai anh, hỏi: "Thế khi nào thì được?"

Kiểu cọ tai làm lòng Tiêu Chiến nổi lên vô hạn nhu tình mật ý, vùi mặt vào gối, nhỏ giọng trả lời: "Ít nhất phải mua trước... ít đồ đã chứ..."

"Thế mai em mua luôn!" Tiểu trư vui vẻ cọ cọ anh, "Mai được không?"

"Nghỉ... nghỉ mới được," mặt anh bốc cháy, giọng lại giả vờ nghiêm trang: "Không thể ảnh hưởng huấn luyện, nếu không chính là ảnh hưởng an toàn bay."

"Vâng," tiểu trư thế mà hào phóng đáp ứng rồi. Cậu nằm phục xuống hôn lên đùi anh, dịu dàng nói: "Gì cũng nghe lời bảo bảo."

---

Ngọt chưa ngọt chưa ngọt chưa ngọt chưa?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx